Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sevyrus ngủ suốt hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nàng bình tĩnh rời giường, rửa mặt chải đầu xong, thay quần áo mà Mope đã chuẩn bị trước rồi ra khỏi phòng. Nếu nàng đã sống sót, vậy chắc hẳn đã tinh lọc thành công rồi. Trừ một chút cảm giác vô lực, nàng cũng không thấy có gì khác thường.

Sau khi bước ra khỏi phòng, Sevyrus mới chợt nhớ ra nàng chưa xác nhận thời gian. Rèm cửa sổ cũng không kéo ra, vậy nên lúc này có thể là ban ngày, nhưng cũng có thể là nửa đêm.

Đương nhiên, lúc đến hành lang Sevyrus cũng đã đại khái biết được thời gian. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ còn mang chút mờ mịt cùng mát lạnh, hẳn là nắng sớm. Ngay cả chim chóc bên ngoài cũng là vừa thức tỉnh. Trang viên Malfoy không có sự hoa lệ như thường ngày mà mang theo chút thanh lãnh cùng an bình.

Nếu là trang viên Prince thì lúc này cũng chỉ có vắng lặng đi. Sevyrus đột nhiên có ý nghĩ như thế. Gia tộc và gia đình không phải cùng một ý nghĩa.

Lúc Sevyrus đang xuất thần, trên hành lang xuất hiện một người khác. Người đó nhìn đến Sevyrus có chút kinh ngạc hiện lên trong mắt rồi nhanh chóng khôi phục sự đạm mạc thường thấy.

"Thật sự xin lỗi vì làm phiền đến ngài, ngài Malfoy." Sevyrus hơi khom người, có lẽ Abraxas nghe được tiếng động nên ra xem xét. Chẳng qua tốc độ có lẽ hơi nhanh? Nàng theo nắng sớm nhìn Abraxas, mái tóc dài nhu thuận mà buông lơi, một chiếc áo ngủ cực kỳ thích hợp phong cách nhà Malfoy, cảm giác 'âm nhu' (sự yếu ớt bị ẩn giấu bên trong - ý là sức khoẻ Abraxas đang giảm sút nhưng mặt ngoài thì không thể hiện ra) còn rõ ràng hơn so với lần trước. Không những thế, có lẽ vì trực tiếp từ phòng ngủ đi ra nên chưa chỉnh trang diện mạo, dưới mắt ông còn có màu xanh tím nhàn nhạt.

"Thật cao hứng khi thấy ngươi tỉnh lại." Abraxas lộ ra nụ cười ưu nhã: "Xét thấy tiểu thư Prince đã ngủ hai ngày, có lẽ ngươi sẽ vui lòng thăm quan hoa viên nhà Malfoy?"

"Cực kỳ vinh hạnh." Sevyrus cũng không muốn trở về phòng chờ đến hừng đông. Trước khi trời nóng lên, ra ngoài một chút vào lúc nắng còn chưa chói chang là một ý tưởng không tệ.

"Dolly, đưa tiểu thư Prince đến hoa viên." Abraxas gọi một gia tinh tới dẫn đường cho Sevyrus rồi quay lại nhìn nàng: "Vậy xin mời tiểu thư Prince đi trước, ta sẽ đến sau." Abraxas ưu nhã gật đầu rồi xoay người rời đi.

Nhất thời Sevyrus trố mắt không có phản ứng gì. Nàng cho rằng sẽ chỉ có gia tinh mang nàng đến hoa viên mà thôi, nhưng hiện tại xem ra là gia chủ Malfoy tự mình tiếp khách?

Được rồi, xem ra vệt xanh tím kia không phải ảo giác của nàng. Gia chủ Malfoy chắc hẳn đã mất ngủ được một thời gian. Hơn nữa, dù cho nàng là người hợp tác với Lucius, cũng nhận được tán thành, thì thái độ của Abraxas cũng có vẻ quá mức thân thiện. Trong nháy mắt, Sevyrus nghĩ đến hình ảnh dưới ánh nắng ngày đông, cạnh tách trà nóng, trên chiếc ghế nằm có một... lão nhân nhàn nhã.

Đến khi Sevyrus lấy lại tinh thần, nàng phát hiện bản thân đang ngốc nghếch đứng trước một biển hoa hồng đỏ. Không biết có phải nàng chịu ảnh hưởng của hình tượng Abraxas khi nãy không, đối diện với màu đỏ nhiệt liệt của hoa hồng, nàng như cảm thấy nó đang chảy ra máu tươi, sau khi nhiệt liệt qua đi sẽ chỉ còn lại vô hạn tĩnh mịch.

"Tiểu thư Prince." Thanh âm của Abraxas đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng khiến Sevyrus có chút kinh hãi. Nhưng Abraxas như không chú ý đến sự thất thố này, nở nụ cười nhàn nhạt nhìn biển hoa hồng: "Ngươi thích cái này?"

Sevyrus nghĩ nghĩ, xác định ý nghĩ của mình rồi mới trả lời: " Ta nghĩ ta thích biển hoa Fluxweed hơn..." Đây là nguyên liệu độc dược mà nàng muốn. Tuy trong rừng cấm cũng có, nhưng nàng mới năm nhất nên không dám lẻn vào rừng cấm giữa đêm khuya, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn đặt mua.

Trước khi mở miệng Abraxas đã biết đám hoa hồng đỏ này không có lực hấp dẫn với Sevyrus mấy, nhưng nghe được đáp án cũng có chút ngẩn người, ngay sau đó tiếng cười khẽ vang lên: "Quả thật là Prince." Sau đó ông hướng ánh nhìn về những bông hồng rực rỡ: "Đây là do ta gieo trồng khi trở thành gia chủ, loài hoa ta thích nhất. Có lẽ không bao lâu nữa nơi này sẽ biến thành loại hoa Lucius yêu thích: Tulip vàng."

Sevyrus không nói gì, Abraxas cũng vậy. Hai người đứng ở nơi đó hóng gió, đôi mắt như nhìn xuyên qua biển hoa hồng nhìn thấy điều thuộc về riêng mình.

Cũng không biết đã qua bao lâu, gia tinh 'bang' một tiếng xuất hiện. Đã đến bữa sáng.

Sevyrus thưởng thức sự kinh ngạc trong mắt của Lucius và Narcissa khi thấy nàng xuất hiện cùng Abraxas. Nàng tinh tường nhận ra ánh mắt Lucius nhìn về Abraxas chỉ có tôn kính và lạnh nhạt.

"Phụ thân." Lucius hành lễ với Abraxas xong liền không hề chú ý đến ông nữa.

Quá trình dùng cơm cực kỳ an tĩnh. Dáng vẻ Lucius còn nghiêm cẩn tiêu chuẩn hơn cả lúc ngồi trên bàn ăn của Slytherin. Mà Abraxas cũng không còn chút thân thiện như trước, chỉ còn lại cao ngạo xa cách.

Sau bữa sáng, Abraxas rời đi.

Narcissa đánh giá Sevyrus cực kỳ tỉ mỉ, đến tận khi Sevyrus cảm thấy bị nhìn đến mức nổi da gà mới cười: "Như vậy, tiếp theo cậu có tính toán gì?"

"... Quay về trang viên Prince." Điều này không phải quá rõ ràng sao.

"Có lẽ, hai ngày nữa Malfoy tổ chức yến hội có thể mời được gia chủ Prince?" Lucius mỉm cười nói. Gia tộc Malfoy tổ chức yến hội đều mời những quý tộc đến từ các gia tộc đứng đầu, là một cơ hội không tồi để thể hiện. Đồng thời, Lucius cũng có thể mượn yến hội này để tuyên bố quan hệ hợp tác của Prince và Malfoy.

Sevyrus có chút bất đắc dĩ với sự vội vàng của Lucius: "Ta cho rằng đến trước khai giảng mới tuyên bố..." Gia chủ Prince máu lai cùng thuần chủng hoàn toàn mang lại khác biệt cực lớn trong kỳ nghỉ hè này.

"Không, không, Sevyrus thân ái, ta cho rằng chuyện này càng sớm giải quyết càng tốt." Trong mắt Lucius lập loè ánh sáng trêu chọc, hoàn toàn không che giấu ý muốn xem náo nhiệt: "Loại hoạt động xã giao như yến hội này ngươi cần phải thích ứng nhanh một chút, trốn tránh không phải biện pháp."

Sevyrus thật ra hiểu rõ ý tứ của Lucius. Chuyện nàng kế thừa gia tộc Prince đã dần phai nhạt. Khi kì nghỉ hè bắt đầu, các gia tộc biết được đại khái tình huống của nàng sẽ khiến mọi thứ hoàn toàn trở nên lạnh xuống. Nếu là cuối hè mới công bố, tuy rằng chuyện này vẫn sẽ gây oanh động nhưng không tránh khỏi có chút cảm giác loè thiên hạ. Thời cơ thích hợp nhất đương nhiên là khi bắt đầu nghỉ hè, các gia tộc còn chưa tiêu hoá xong tin tức từ trong Hogwarts mang về. Khi đó những biểu hiện của Sevyrus và sự 'thuần chủng' sẽ dung hợp bên nhau, lưu lại sức ảnh hưởng lớn nhất trong giới quý tộc.

Prince là một quý tộc cổ xưa, những biểu hiện của nhà giàu mới nổi không phù hợp sự kiêu ngạo ngàn năm của nó. Sevyrus cần phải lưu lại ấn tượng 'không hổ là quý tộc cổ xưa' khi đưa Prince trở lại với giới pháp thuật.

Nhưng mấy loại hoạt động xã giao này quả thật là một chuyện cực kỳ phiền toái. Sevyrus cắn răng thả ra một chữ "Được". Sau khi nghe Lucius nói: "Ta sẽ an bài để trước yến hội một ngày Collin đến bái phỏng trang viên Prince", nàng không chút lưu luyến để Mope đưa mình về trang viên Prince. 

Sevyrus trở về khiến trang viên Prince hoàn toàn oanh động. Gia tinh kích động hơn lần trước rất nhiều, các đời tổ tiên đều tụ tập tới bức hoạ trên đại sảnh nhìn nàng.

Theo chỉ thị tổ tiên, Sevyrus nhỏ một giọt máu xuống hòn đá có khắc ma pháp trận. Lần thứ hai quay về đại sảnh, nàng thấy một thân ảnh xa lạ, nhưng từ đôi tai có đỉnh nhọn dài có thể đoán được đây chính là Tinh linh xám Dikinerat.

"Chủ nhân" Tinh linh xám tóc bạc mắt tím khom lưng hành lễ, tiếng nói êm tai không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.

Sevyrus khẽ nhíu mày, chỉ hơi liếc mắt nhìn vị tinh linh có dung nhan tuyệt mỹ này một cái, đi về phía thư phòng: "Gọi ta là Sevyrus được rồi. Đi theo ta." Nàng thừa nhận nàng có thể thản nhiên tiếp thu việc gia tinh gọi mình là chủ nhân, nhưng Dikinerat trừ bỏ đôi tai không có gì khác người thường kia mà gọi nàng là chủ nhân thì nàng không có cách nào chấp nhận.

Bởi vì đã quay lưng về phía Dikinerat, Sevyrus không nhìn thấy sau khi nghe thấy những gì nàng nói, trong mắt Dikinerat hiện lên một tia kinh ngạc và hoài niệm.

Sevyrus gọi Dikinerat đến phòng đọc sách là vì cần hiểu biết đại khái về tình huống của trang viên Prince. Sau khi nàng nhỏ máu trên ma pháp trận, trang viên không có biến hoá nào quá rõ ràng, nhưng lại có không ít cây cối ở trước cửa lớn rời khỏi vị trí vốn có, đám lá rụng chồng chất mười mấy năm cũng không cánh mà bay. Trước mặt nàng xuất hiện một con đường đá xanh và một khu đất trống cực kỳ rộng rãi. Hiển nhiên, một bộ phận rừng rậm xung quanh cũng nằm trong phạm vi của trang viên.

Quả thật như vậy, theo những lời thuyết minh đơn giản của Dikinerat, khu rừng xung quanh và khu rừng bí mật là một bộ phận của trang viên Prince, bên ngoài khu rừng còn có ma pháp trận khác bảo hộ. Hai mảnh rừng có điểm khác nhau lớn nhất là khu rừng bí mật có hàm lượng nguyên tố pháp thuật cao hơn rất nhiều, có lợi cho sinh vật pháp thuật sinh trưởng.

Đương nhiên, sau khi đơn giản trao đổi, Sevyrus để Dikinerat đi xử lý những việc hắn phụ trách. Nàng cần phải vào mật thất chính thức báo cáo với tổ tiên một lần.

Mà Dikinerat tuy không gọi nàng là chủ nhân nhưng lại kiên trì dùng xưng hô 'đại nhân'. Sevyrus không đưa ra một yêu cầu nữa với vấn đề này, cũng mặc hắn.

Cuộc nói chuyện cực kỳ ngắn ngủ. Ngay giây phút Sevyrus bước vào mật thất, sự vui sướng trên mặt các vị tổ tiên ở đại sảnh lúc nãy đã thay thế bằng sự nghiêm túc. Đúng như những gì Sevyrus đã cảm nhận, từ giây phút này nàng cần phải học tập toàn bộ những thứ cần thiết để trở thành gia chủ. Đồng thời, bởi vì nàng đã là gia chủ, nên nàng cần phải một lần nữa điều khiển gia tộc phát triển. Là Prince duy nhất còn tồn tại, Sevyrus chỉ có thể vừa xử lý thực tế công việc vừa học tập tri thức. Khi có vấn đề, nàng có thể xin trợ giúp từ tổ tiên - đương nhiên, sự trợ giúp này là có hạn.

Rời khỏi mật thất, Sevyrus không khỏi cảm thán. Nếu không phải nàng đã sống một kiếp rồi, thật sự khó có thể tưởng tượng việc trong mấy năm ngắn ngủi phải nắm giữ toàn bộ mọi thứ. Không giống đời trước, trong quá trình phát triển, gia tộc cổ xưa cần chú ý nhiều điều phức tạp hơn rất nhiều. Mà đối thủ của nàng khả năng lớn cũng là gia tộc đã truyền thừa ngàn năm, đương nhiên càng khó đối phó. Huống chi đây là giới pháp thuật, những vấn đề thường thức cũng có nhiều khác biệt.

Nhìn trang viên trống trải thanh lãnh, Sevyrus đột nhiên hạ một quyết định. Nàng lập tức đến thư phòng viết một phong thư rồi yêu cầu Mope đưa đi, sau đó phân phó Milo bữa tối nay chuẩn bị nhiều thêm một phần.

******************

Sherlock nhìn căn phòng quen thuộc tràn đầy hoài niệm, trong lòng ngàn vạn cảm khái.

Ngay lúc hắn cho rằng hôm nay không có thu hoạch, chuẩn bị đóng cửa hàng để đến phòng phân tích độc dược thì một gia tinh quen thuộc xuất hiện trước mặt. Đúng vậy, quen thuộc. Tuy gia tinh nhìn qua khá giống nhau, nhưng dù sao hắn cũng đã nhận thức được mười năm.

Nhìn đi, mười mấy năm không gặp, nàng vẫn gọi hắn là thiếu gia Sherlock.

Thu được thư từ vị gia chủ nhỏ kia, hắn không quá hiểu lý do mới bắt đầu nghỉ hè mà nàng đã tìm tới mình. Hắn nghĩ đến vài loại khả năng, cuối cùng lại không nghĩ tới nàng chỉ mời hắn đến trang viên Prince ăn cơm.

Vậy nên có thể nói lão nhân đã nói chuyện về hắn cho vị gia chủ nhỏ đó? Mục đích chân chính của lời mời này là gì?

Sau mười mấy năm mới bước vào trang viên Prince, hắn phát hiện trừ bỏ thiếu một ít sinh khí, từ trong ra ngoài trang viên gần như không có gì biến hoá. Đến khi hắn nhìn Tinh linh xám đứng sau gia chủ nhỏ, toàn bộ nghi hoặc của hắn mới biến mất. Hoá ra nàng đã tinh lọc huyết thống.

Kết quả, sau khi ăn xong bữa tối, gia chủ nhỏ lần thứ hai mở miệng là trực tiếp bảo hắn ở lại trang viên Prince.

"Nếu Prince đã lại có gia chủ, nửa cái đồ đệ như ngươi cũng nên khôi phục thành một cái." Vị gia chủ nhỏ nói vậy, ánh mắt nàng đảo qua chiếc nhẫn trên tay hắn. Đó là nhẫn do lão nhân đưa hắn, cũng là tín vật để hắn có thể thông qua ma pháp trận phòng ngự trong trang viên. "Ông ngoại cảm thán ngươi vậy mà còn chưa nổ chết bản thân cạnh vạc, đó đúng là kỳ tích." Bằng vào năng lực quan sát xuất sắc, trong lúc hắn còn đang cảm thán thì Sevyrus đã phun ra câu đó. Sherlock hiểu được đây là một câu có tính tổng kết. Xem ra lão nhân rất thích người cháu gái này, thích đến mức tuỳ ý nàng trêu chọc đồ đệ của hắn - đây là những gì hiện lên trong não hắn lúc đó.

"... Thầy thật là... Không chừa cho ta chút mặt mũi nào." Hắn không nhịn được lẩm bẩm.

Gia chủ nhỏ không bỏ lỡ câu oán giận này, liếc hắn lần cuối: "Muốn oán giận thì trực tiếp đi tìm người nói, chắc hẳn ngươi biết đường đến phòng đọc sách." Sau đó nàng ném hắn một mình.

Nhìn bóng dáng gia chủ rời đi, Sherlock hiểu được ngay từ đầu nàng không coi mình là khách.

Nhìn bức hoạ thầy trong phòng sách, Sherlock mới nhận ra mình tưởng niệm người thầy giáo dục hắn từ nhỏ đến lớn đến mức nào. Cuộc nói chuyện giữa hai người đã không nghiêm khắc như xưa. Khi hắn kể lại những lời gia chủ nhỏ nói với mình, thầy cũng không thể không cảm thán nàng mẫn cảm hơn họ rất nhiều, đồng thời cũng có chút lo lắng - sự âm trầm hẻo lánh thường thấy của Prince xuất hiện trên người nàng, mà cả Prince lại không còn một ai hiểu được điều đó còn tồn tại.

Vậy nên, cuối cùng, bản thân hắn quay về căn phòng đã từng sống gần mười năm đó.

*******************

Sevyrus không thể không thừa nhận quá trình tinh lọc cực kỳ tiêu hao tinh lực của nàng. Thậm chí chưa đến 22 giờ nàng đã chống cự không được mà mơ màng muốn ngủ, thậm chí ngủ đến tận hừng đông. Được rồi, tuy vậy nhưng thân thể của nàng vẫn theo bản năng cuộn thành một đoàn, điều này khiến nàng không thể ngủ thêm được nữa.

Lúc Sevyrus bất đắc dĩ rửa mặt chải đầu, Sherlock đã ngồi bên bàn ăn nhìn Dikinerat an bài công việc trong bữa sáng.

"Ồ, Nerat, gia chủ còn chưa dậy mà." Sherlock nhìn vị tinh linh xám trước sau mặt vô biểu tình, cười tủm tỉm nhắc nhở. Cuộc sống trong trang viên trước kia hắn vẫn nhớ rõ, khi gia chủ rời phòng ngủ, Dikinerat xác định gia chủ đã dậy thì mới phân phó chuẩn bị bữa sáng. Đương nhiên, hắn cũng không cho rằng hành động của Dikinerat lúc này là vì không coi trọng Sevyrus.

Dikinerat nghiêm túc nhìn Sherlock: "Đại nhân Sevyrus đã dậy."

Đại nhân? Còn nhớ trước kia hắn gọi lão nhân là... chủ nhân. Quả nhiên là có chuyện xưa. Sherlock cười tủm tỉm nâng nâng kính mắt trên mũi.

"Đúng vậy, thiếu gia Sherlock." Đôi mắt màu tím của Dikinerat xuất hiện ý cười hiếm thấy: "Ta cho rằng đại nhân Sevyrus có thể mở ra tầng khế ước thứ hai của ta, nó làm ta càng chuẩn xác biết được ta có thể làm gì cho đại nhân."

Sherlock kinh ngạc: "Vậy có thể nói ngươi cho rằng nàng xuất sắc hơn thầy?"

"Ta không biết." Dikinerat thành thật trả lời. "Ta mới thấy đại nhân Sevyrus chưa đầy nửa ngày. Mở ra tầng thứ hai của khế ước là do ta chủ động."

"Vậy nên thật ra chỉ là do ngươi có tâm tình tốt hoặc xem nàng vừa mắt?" Sherlock theo thói quen truy tìm nguyên nhân.

Dikinerat nhìn vị thiếu gia từ nhỏ đã thích truy đến tận cùng những gì hắn nói, hoàn toàn không giống Prince: "Nàng khiến ta nghĩ đến đại nhân Slivirat." Hắn tuỳ ý biểu thị bản thân không phải người hầu trên khế ước mà càng giống như gia thần - thậm chí địa vị còn cao hơn vài gia tộc phụ thuộc, bởi vì hắn là 'người một nhà' của Prince.

Slivirat. Được rồi, người thành lập Prince, người kí khế ước với Dikinerat.

"Giống nhau đều nhẫn tâm với bản thân." Độc dược địch tội đã từng cho hắn ấn tượng sâu đậm, cho hắn thấy được sự tàn khốc của nhân loại. Cô bé nho nhỏ này có thể vì gia tộc mà làm vậy, quả thật giống những gì Slivirat từng làm.

Đươgn nhiên, Slivirat không chỉ nhẫn tâm với bản thân mà còn nhẫn tâm với địch nhân, vậy nên Prince mới có thể trở thành một trong những đại quý tộc đứng đầu giới pháp thuật. Cũng là lý do khiến hắn chọn Prince để che chở tộc tinh linh kia.

Xem ra, quá trình tinh lọc huyết thống vô cùng tàn ác. Sherlock thầm nghĩ, hắn đương nhiên hiểu được 'người' đã từng trải qua tràng tai nạn của giới pháp thuật như Dikinerat lấy tiêu chuẩn gì để đánh giá hai chữ 'nhẫn tâm'. Gia chủ nhỏ mới mười hai tuổi thôi... Hắn dường như không bỏ được khiến bản thân chết bên vạc quá sớm.

Đến khi gia tinh đặt bữa sáng lên bàn, Sevyrus cũng từ trên lầu đi xuống: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng. Đại nhân Sevyrus, bữa sáng đã chuẩn bị xong." Dikinerat đứng thẳng tắp sau ghế chính, kéo ghế ra.

Sevyrus âm thầm trợn trắng mắt. Đúng vậy, một trong những điều bất đồng với kiếp trước nhất chính là truyền thống văn hoá.

"Chào buổi sáng, gia chủ đại nhân~" Sherlock biểu hiện cực kỳ khác biệt với lúc mới gặp. Gia chủ nhỏ bảo hắn về nhà, không phải là do sự phụ thuộc lúc trước hắn cam tâm tình nguyện đưa ra, mà là mời hắn mang thân phận đệ tử về nhà - 'nhà' duy nhất mà hắn thừa nhận.

Động tác ngồi xuống của Sevyrus có chút tạm dừng giây lát, sau đó nàng chậm rãi hướng tới bộ đồ ăn của mình: "Đối với việc gia chủ đã chuyển từ ông sang cháu mà thân phận của bản thân vẫn không thay đổi, ngươi có cảm tưởng thế nào... thiếu gia Sherlock?" Nói xong, nàng cầm lấy dao dĩa tỏ vẻ bữa sáng bắt đầu.

Sherlock hậm hực, thiếu gia - đáng chết! Nhưng quả thật trừ 'thiếu gia' không còn xưng hô nào phù hợp thân phận của hắn bây giờ nữa. Hơn nữa, đã bắt đầu dùng cơm. Xuất phát từ lễ nghi, hắn không thể tiếp tục bàn luận về vấn đề này trên bàn ăn.

Dikinerat nhìn vị gia chủ nhỏ mình mới tán thành, trong mắt hiện lên một tia thú vị. Sau ngàn năm, khi Prince yêu cầu trọng chấn, nàng xuất hiện. Điều này làm hắn không thể không liên tưởng đến người đã một tay sáng lập Prince Snivirat, Sevyrus Prince.

Sau khi kết thúc bữa sáng, Sherlock cũng sắp xếp xong suy nghĩ của bản thân. Đầu tiên, hắn cần xác định xưng hô của bản thân với gia chủ nhỏ. Hiển nhiên, 'gia chủ nhỏ', 'gia chủ đại nhân' hoặc 'tiểu thư Prince' đều không thích hợp.

"Ặc, khụ,..." Là một người vừa ăn mệt dưới miệng của Sevyrus, Sherlock xấu hổ dẫn đầu mở miệng để có thể nói về vấn đề của mình.

Nhưng Sevyrus hiển nhiên cảm thấy bản thân cực kỳ bận rộn, ít nhất không thừa thời gian giải quyết vấn đề nhỏ của người nào đó.

"Sevyrus" Nàng lưu lại một câu rồi đi lên lầu.

Người vẫn luôn có tư duy sinh động như Sherlock sửng sốt cả phút đồng hồ mới phục hồi tinh thần. Nhìn Dikinerat mặt không chút biểu tình, hắn khôi phục nụ cười nhàn tản: "Ồ, Sevyrus".

**********

Lời tác giả muốn nói: Về Abraxas, bởi vì cá nhân ta thiên vị Slytherin, càng thiên vị Malfoy, nên trong nguyên tác cái bệnh kia đương nhiên sẽ không xuất hiện... Còn vấn đề về hoa hồng đỏ, được rồi, sau này chỉ có một chút thuyết minh mà thôi. Có lẽ kết thúc sau sẽ có một phiên ngoại độc lập?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net