Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sevyrus, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!" Thanh âm vui sướng cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, Lily Evans vui vẻ đi vào lô ghế tàu, cất hành lý rồi ngồi đối diện Sevyrus: "Mệt chết mình! Nhưng sân ga này thật sự rất thần kỳ nhỉ."

Chỉ sau mấy tháng tiếp xúc, Sevyrus đã biết rõ cô bé này hoàn toàn có năng lực một mình thao thao bất tuyệt cả ngày, từ bỏ hi vọng nhắc nhở nàng yên tĩnh để mình đọc sách. Sevyrus vận dụng năng lực một công đôi việc rèn luyện từ kiếp trước để tiếp tục học tập các kiến thức cơ sở về độc dược. Lại nói, nàng xem qua một lần tất cả sách đã mua, phát hiện bản thân thật sự thích nhất độc dược, không lẽ là vì ảnh hưởng của thân thể này? Hay là do cốt truyện yêu cầu?

Nhưng nàng cũng chỉ nghĩ một lát rồi từ bỏ. Dù sao nàng có thể làm việc tuỳ tâm sở dục, nếu thích thì học thôi, không cần suy xét nhiều đến thế. Vậy nên Sevyrus như ý nguyện lao vào 'vòng tay' của độc dược. Nàng vốn dĩ đã có tri thức do Irene dạy hồi nhỏ trong trí nhớ, đây cũng là vì Irene không biết chuyện xưa, đành đem sách dạy độc dược ra để dỗ Sevyrus ngủ.

Chỉ chốc lát sau, cửa lô ghế lại bị kéo ra, ba cậu bé đi vào bên trong, hai người đi trước còn cười nói lớn tiếng.

"Này, hai cậu không thấy có người đang đọc sách sao?" Lily bất mãn ngắt lời họ.

Tay Sevyrus đang cầm sách bỗng cứng đờ. Lily à, cậu nói thế không thấy chột dạ sao?

Hai cậu bé ngừng lại. Một trong hai người có chút bất mãn bĩu môi nhưng cũng không tranh cãi, hai tay để sau đầu, bắt chéo chân thảnh thơi dựa vào ghế. Người còn lại vừa nhìn thấy Lily liền ngẩn ngơ, sau đó vội vàng hành lễ: "Xin lỗi tiểu thư mỹ lệ. Ta là James Potter." Nói xong, hắn cũng vội vàng ngồi xuống, đặt mông ở giữa Lily và cậu bé lúc trước. Chỉ là lời xin lỗi này rõ ràng không hề có thành ý, hắn chỉ hướng đến Lily mà thôi.

Sevyrus thật ra cũng chẳng quá để ý. Nàng không hề trông vào việc một tên Potter có thể biểu hiện được gì khác, dù sao bản thân cũng chẳng có chút hảo cảm nào với hắn. Với một người có gần hai mươi năm sinh hoạt trong áp lực và mưu tính như nàng mà nói, một kẻ luôn hành động trước khi suy nghĩ như thế không đáng để có cảm tình tốt. Đương nhiên, Sevyrus hoàn toàn không phát hiện bản thân đối đãi nam và nữ hoàn toàn khác biệt. Tính tình của Lily không khiến nàng có chút bài xích nào, nhưng là một người con trai thì nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, đồng thời gánh vác trách nhiệm của bản thân. Vậy nên Sevyrus thật sự khinh thường bọn họ.

Có lẽ đây chính là lý do nàng không hề động thâm trước sự theo đuổi của đám nhà giàu kia?

Trong lúc Sevyrus âm thầm khinh bỉ hai người nào đó, cậu bé thứ ba đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, còn nở nụ cười nhìn nàng với vẻ xin lỗi.

"Lily Evans." Cha mẹ Lily đã giáo dục nàng rất tốt. Sau khi báo tên họ, nàng khinh thường liếc nhìn cậu bé đang kiêu ngạo kia, không thèm để ý tới.

Thấy tình hình này, James vội vàng dùng khuỷu tay chọc chọc, cậu bé kia chỉ có thể thoả hiệu: "Sirius Black"

"Ta là Remus Lupin, rất vui được gặp hai người." Lupin một lòng muốn làm không khí tốt lên, chờ mong nhìn Sevyrus đang ngồi bên cạnh.

Được rồi, Sevyrus thừa nhận mình không có sức chống cự lại ánh mắt ấy, chỉ có thể mở miệng: "Sevyrus Snape"

"Snivellus? Một cái tên phù hợp với ngươi!" Sirius thuận miệng nói. Khi lên tàu, Sevyrus ngay lập tức mặc đồng phục vào. Lúc ở Spinner's End, nàng không thể gội đầu mỗi ngày được, điều kiện không cho phép. Hơn nữa, nàng cũng không cố tình thay đổi hình tượng của bản thân, vậy nên Sevyrus nhìn vẫn âm trầm như cũ.

"Đồ vô lễ." Lily phát hoả.

"Ồ, Sirius" James cũng nhảy dựng lên, hắn cảnh cáo bạn tốt một chút rồi quay sang phía Lily: "Lily, thật sự xin lỗi. Bởi vì vài việc trong gia đình nên tâm tình Sirius không được tốt cho lắm"

Sirius bị James hung hăng véo một cái, đành lẩm bẩm xin lỗi. Bên này, Lily thấy có vẻ như Sevyrus không tức giận, nàng cũng không quản nữa, lại ngồi xuống ghế.

"Sevy, nhàm chán quá đi! Cậu đừng đọc sách nữa." Mới an tĩnh trong chốc lát, Lily đã không nhịn được tiếp tục thực hiện nghiệp lớn bám người của nàng.

Sevyrus hơi giật giật khoé miệng, vung đũa phép lên khiến một quyển sách bay tới chỗ Lily, không nói tiếng nào.

"Hogwarts một lịch sử?" Lily cầm lấy sách nghiêm túc đọc, mấy quyển sách Sevy từng đưa nàng đều rất có ý tứ.

Nhưng Sevyrus cũng không được an tĩnh bao lâu: "Sevy, ở đây nói Hogwarts được chia làm bốn nhà, cậu bảo mình đến nhà nào thì tốt?"

"Đương nhiên là Gryffindor rồi! Đó chính là nhà tốt nhất, người nhà Gryffindor đều anh dũng quả cảm. Hiệu trưởng Dumbledore cũng là người nhà Gryffindor, hắn là bạch phù thuỷ vĩ đại nhất!" James kích động đề cử.

Lily khẽ nhíu mày: "Gryffindor quả thật không tệ, nhưng ta thích Ravenclaw hơn một chút." Nói đúng hơn, nàng không thích hai cậu bé này: "Sevy, cậu thì sao? Cậu muốn vào nhà nào?"

Sevyrus cũng không quá để ý, trả lời: "A, ai mà biết được, có lẽ là Hufflepuff đi!" Nơi đó chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn những nhà khác rất nhiều, đặc biệt là Slytherin. Có lẽ nàng có thể thuyết phục mũ phân nhà để mình đến Hufflepuff, đó là một ý kiến không tồi. Nàng suy nghĩ một chút nhưng cũng không để lỡ chút khinh thường hiện lên trong mắt James và Sirius.

Lily lắc đầu: "Sevy, mình nghĩ cậu sẽ không đi Hufflepuff đâu!" Sevy đến nhà lửng sao? Càng nghĩ càng cảm thấy không hợp, ngược lại rất có khả năng là Ravenclaw hoặc Slytherin. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lily muốn đến Ravenclaw. Sevyrus tuyệt đối sẽ không vào Gryffindor.

Sevy không nói thêm gì cả, Lily cũng đã quen với tình huống này. Một lát sau Lily lại lấy ra một đống đồ ăn: "Sevy, cùng ăn đi."

Nhìn đám đồ ăn vặt trên bàn, Sevyrus cảm thấy bản thân không có chút hứng thú nào cả: "Không cần" Nàng lẩm bẩm trả lời rồi tiếp tục đọc.

Nhưng quyển sách trong tay nàng bị lấy đi một cách mạnh mẽ, bàn tay nho nhỏ của Lily vung lên, nàng nói một cách bá đạo: "Sevyrus, nếu cậu muốn lấy sách về thì phải ăn gì đó đã! Cậu quá gầy! Cậu thiếu dinh dưỡng!"

Nếu cần bổ sung dinh dưỡng thì cũng không cần đến đám thực phẩm rác rưởi này đi. Nhưng Sevyrus cũng sáng suốt không nói ra những lời này, đành cố chọn một thứ trông qua không quá rác rưởi để ăn - ai bảo tại nàng không thể động thủ với Lily kia chứ.

Thấy Sevyrus thoả hiệp, Lily vừa lòng bắt đầu ăn những đồ ăn vật nàng luôn yêu thích.

"Ồ, đây là đồ ăn vặt của Muggle sao? James nhiệt tình: "Ta chưa từng thấy chúng. Ta có thể dùng đồ ăn vặt của phù thuỷ để trao đổi không?"

"Đồ ăn vặt của phù thuỷ?" Lily có chút tò mò, đến khi thấy James lôi ra một đống đồ ăn vặt, nàng hưng phấn thử từng loại một.

James phấn chấn giới thiệu cho nàng, còn nhân dịp nàng không chú ý nhìn về phía Sevyrus với ánh mắt đắc ý.

Sevyrus bất đắc dĩ nhận ra sự khiêu khích trong ánh nhìn của James. Tên Potter này hoàn toàn nhất kiến chung tình với Lily, nhưng hắn khiêu khích ta làm gì? Không lẽ vì mình quen thân với Lily sao? Lòng độc chiếm hơi thái quá rồi.

Sevyrus hoàn toàn không biết được lý do chính là bản thân nàng quá mức trung tính, thêm vào cái tên Sevyrus khiến bọn họ nghĩ nàng là nam sinh. Ánh mắt của Potter hoàn toàn là ánh mắt khiêu khích tình địch.

Nhưng dù sao tên này vẫn có chút tác dụng. Sự chú ý của Lily đã hoàn toàn bị hắn hấp dẫn, Sevyrus quyết định bỏ đồ ăn lại, lấy sách tiếp tục đọc.

"À, Sevyrus, ta cảm thấy Lily nói đúng. Ngươi nên ăn nhiều một chút."

Kết quả Sevyrus vẫn không có được sự thanh tịnh mà nàng muốn. Không có Lily thì lại xuất hiện một người nãy giờ vẫn luôn yên tĩnh: Remus Lupin.

"Ta nghĩ chúng ta chưa thân thiết đến mức gọi nhau bằng tên thánh, bạn học Lupin." Sevyrus chỉ cảm thấy tâm tình của mình đang thẳng tắp hạ xuống.

"À, ngươi xem, chúng ta đều bằng tuổi, đừng xưng hô cứng nhắc như thế. Se... Snape" Remus tiếp tục mỉm cười ôn nhu, có vẻ như thần kinh hắn đã cường đại đến cảnh giới nhất định, nhưng sau có lẽ bởi vì biểu tình nguy hiểm của Sevyrus mà đổi xưng hô, sau đó lại tiếp tục đề tài ban nãy: "Còn một thời gian nữa mới đến Hogwarts được, ngươi nên ăn một ít để tránh lúc sau bị đói."

"Dùng mấy thứ này để lấp đầy bụng sao?" Sevyrus nhướng mày, biểu đạt ý tứ của mình.

Nhìn các loại đồ ăn vặt chất đầy một bàn, khoé miệng Remus cũng không nhịn được mà giật giật. Được rồi, thật ra bản thân hắn cũng không muốn ăn đồ ăn vặt thay cơm. Remus liền lấy ra một cái túi, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì ngoài cửa truyền đến một tiếng động lạ. Sirius lập tức mở cửa. Trên hành lang, hai người nhà Slytherin khinh thường nhìn cậu bé có vóc dáng nhỏ thó đang run rẩy ngồi dưới đất, sau đó xoay người rời đi.

"Ngươi không sao chứ?" Giọng nói của Lily mang theo chút quan tâm. James lập tức tích cực giúp cậu bé kia mang hành lý vào, bảo hắn ngồi ở cạnh Remus - đó là chỗ trống duy nhất còn lại.

"Không... không có việc gì." Cậu bé có chút thẹn thùng, hoặc có thể nói là nhát gan.

"Ta tên là Lily Evans, hai người lúc nãy bắt nạt cậu sao?"

"Ồ, Peter Pettigrew, vừa rồi... vừa rồi là ta không cẩn thận va phải bọn họ..." Nói xong, Peter cẩn thận đánh giá vài người trước mặt.

James đầy căm phẫn: "Hai kẻ đó thuộc Slytherin, chắc chắn là họ cố ý va vào ngươi! Slytherin không phải thứ gì tốt đẹp, toàn bộ đều là bọn phù thuỷ hắc ám tà ác, âm hiểm, xảo trá!"

Lily nhíu mày nhìn James, những gì hắn nói quá võ đoán rồi. Chẳng lẽ chỉ vì bị phân đến nhà Slytherin thì chắc chắn sẽ tà ác, âm hiểm, xảo trá hay sao?

Remus thở dài không tham gia tranh luận. Hắn nhớ tới bánh sandwich trên tay, quay đầu định tiếp tục nói điều vừa nãy định nói lại phát hiện ra Sevyrus đang gặm bánh mỳ, mặt không chút biểu cảm.

Remus hơi chớp mắt một chút, cầm lấy sandwich của mình bắt đầu ăn. Hắn nghe được những gì James nói, đột nhiên cảm thấy tốt nhất James không nên nói thêm nữa, bởi vì trong này nói không chừng có một Slytherin tương lai - Sevyrus chắc đã đoán được ý định của mình nên gián tiếp cự tuyệt.

Mà bên kia, Sevyrus vừa gặm bánh mì vừa cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Chẳng lẽ bộ dạng của mình nhìn bất lực đến thế sao? Vì sao một Lily còn chưa đủ, tên Remus kia cũng muốn... được rồi, trợ giúp nàng? Rất tốt, vậy lại âm trầm thêm một chút, âm trầm thêm một chút, người sống chớ gần.

Cuối cùng cũng tới đích, xuyên qua hồ nước Đen nhìn lên toà lâu đài cổ xưa, Sevyrus thừa nhận mình bị hơi thở toả ra từ toà lâu đài hấp dẫn, đó là một cảm giác khắc sâu từ những năm tháng dài lâu lắng đọng lại. Nàng nhìn các phù thuỷ nhỏ xung quanh, nhận thấy phần lớn họ đều lộ ra vẻ mặt khát khao hướng tới. Tương lai tất cả sẽ gắn bó với nơi này bảy năm. Có thể nói, Hogwarts là khởi điểm của cả cuộc đời.

"Sevy!" Lily lẩm bẩm, cầm lấy cánh tay Sevyrus, cho đến tận khi mọi người bắt đầu cất bước nàng vẫn có chút thất thần. Sevyrus thở dài trong lòng, dắt tay nàng đề phòng nàng không chú ý mà bị ngã. Khi cảm thấy ánh mắt nóng rực đâm vào lưng, nàng cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, chỉ cảm thấy James quả thật là một sinh vật không não - giống hệt như miêu tả của em trai nàng trong kiếp trước.

Đến lúc đi theo giáo sư Minerva McGonnagal vào lâu đài, Lily rất nhanh bị pháp thuật xung quanh hấp dẫn sự chú ý, sau khi bị những hồn ma doạ sợ lại tiếp tục hưng phấn nói chuyện phiếm với các hồn ma đó, cuối cùng lại vì khẩn trương lúc sắp phân nhà mà níu chặt cánh tay Sevyrus.

"Lily, họ sẽ không để các phù thuỷ nhỏ làm thí nghiệm nguy hiểm gì cả." Sevyrus vì chính mình cánh tay mà quay sang an ủi Lily. Nàng âm thầm nghĩ, với cái tính cách này, Ravenclaw quá uỷ khuất cậu rồi, cậu tuyệt đối là Gryffindor.

Cuối cùng, đến lúc nhìn thấy mũ phân nhà rách tung toé kia, Lily buông cánh tay Sevyrus ra. Tiếng hát chói tai vang lên, tiếp theo đó là bắt đầu phân nhà.

Trên bàn ăn của Slytherin, học sinh năm hai Lucius Malfoy theo thói quen đánh giá học sinh mới của năm nay, không biết học sinh mới năm nay có bao nhiêu người đáng giá chờ mong đây?

"Narcissa Black" Nghe được lời của McGonnagal, một cô bé có mái tóc dài màu vàng ưu nhã bước ra khỏi hàng, mũ phân nhà cực kỳ nhanh chóng phân nàng đến Slytherin. Khoé miệng Lucius Malfoy nâng lên hơn một chút so với nụ cười tiêu chuẩn bình thường, gật đầu với Narcissa Black. Các học sinh còn lại của Slytherin cũng sôi nổi vỗ tay tỏ vẻ hoan nghênh.

Sevyrus cũng nhìn cô bé với ánh mắt thưởng thức. Động tác và tư thái của nàng khá hoàn mỹ, có thể nhận thấy đây là sự ưu nhã từ trong thói quen mà ra. Đều là họ Black nhưng Sirius Black kém nàng không phải chỉ một chút. Tuy rằng có thể nhận thấy thói quen đã ăn nhập cốt tuỷ trong các động tác nhưng hắn tựa hồ cũng cực kỳ chán ghét mấy thứ đó.

Vậy nên câu chuyện này sẽ là đại quý tộc: nhà Black có một nghịch tử? Biểu tình phong phú hiện lên trên mặt Sirius khi đội mũ phân nhà, một thời gian dài sau mũ mới lớn tiếng hô lên Gryffindor.

Toàn bộ đại sảnh đường bỗng nhiên tĩnh lặng, sau đó từ phía Slytherin bộc phát một tiếng hô phẫn nộ: "Sirius Black! Sao có thể, mũ phân nhà chắc chắn sai rồi! Black sao có thể không phải Slytherin!" Là một nữ sinh lớp lớn có mái tóc quăn màu nâu đậm.

Sirius không thèm để ý đến nàng, vừa lòng đi về phía bàn ăn nhà Gryffindor, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt của mọi người.

James cũng rất nhanh được phân vào Gryffindor, chạy tới vỗ tay chúc mừng với Sirius, bàn ăn nhà Gryffindor khôi phục sự náo nhiệt lúc trước. Trái lại, trên bàn ăn của Slytherin, học sinh lớp lớn không thể hiện biểu cảm gì trên mặt, có chút người cũng lộ ra vài điểm lo lắng, học sinh lớp dưới có vài người dáng vẻ suy tư, có người lại không biết làm sao, có vài người lại tỏ ra khinh thường. Narcissa vừa đến Slytherin cũng tái xanh mặt, nhưng không hề biểu hiện ra sự mất khống chế.

Quan sát một lúc Sevyrus mới chú ý tới một mảng màu sắc bắt mắt trên khu vực học sinh lớp dưới nhà Slytherin. Cậu bé có mái tóc màu bạch kim vẫn mỉm cười với khoé miệng nhếch 15 độ như thường ngày, có thể thấy được biểu hiện của hắn làm không ít người - đặc biệt là Narcissa Black - trở nên trấn tĩnh hơn nhiều. Nhưng Sevyrus không hề bỏ lỡ một chút suy nghĩ cùng khinh thường sâu trong mắt hắn.

Tầm mắt của nàng cũng không tiếp tục hướng về phía mũ phân nhà nữa mà dừng lại, vì nàng phát hiện ra cậu bé có mái tóc bạch kim kia vẫn đang đánh giá học sinh mới năm nay. Đánh giá thực lực sao, một ý tưởng sáng suốt. Lại nói, mái tóc như thế chắc hẳn chính là cha của thiếu niên mà em trai mình thích đi? Em trai đã từng nói cậu thiếu niên hình như tên là Draco đó là con trai độc nhất, họ thì nàng không nhớ, em trai nàng còn đặc biệt giới thiệu tên của mẹ Draco có nghĩa là thuỷ tiên? A, vậy chắc là...

Nhìn Narcissa Black, Sevyrus thừa nhận nếu cậu bé có mái tóc bạch kim kia quả thật là cha của Draco, thì trong đám học sinh đang ngồi ở bàn ăn của Slytherin cũng chỉ có Narcissa phù hợp với hắn về cả khí chất lẫn tuổi tác.

Sevyrus không biết là người bị nàng bình luận cũng đang chú ý tới nàng.

Vào lúc Sirius bị phân đến Gryffindor, Lucius đã trấn định quan sát và ghi nhớ thần sắc của mọi người. Đương nhiên, trọng tâm là học sinh nhà Slytherin, các giáo sư và các học sinh mới là chính. Hầu hết đều biểu hiện giống trong suy nghĩ, nhưng có một người trong đám học sinh mới lại hấp dẫn sự chú ý của hắn - bởi vì thứ hiện lên trong mắt nàng là sự khinh thường. Sau khi tiếp tục quan sát, hắn phát hiện sự khinh thường đó không nhằm vào Gryffindor mà chỉ nhằm vào cá nhân Sirius. Hơn nữa, người này có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng hắn vẫn nhận ra sự ưu nhã toát ra từ cử chỉ của nàng.

Người này hắn chưa từng gặp, không lẽ xuất phát từ gia đình quý tộc nào đó đã xuống dốc? Nhưng đã xuống dốc rồi thì chẳng còn ai có sức đi bồi dưỡng một người thừa kế như vậy cả. Lại nói, hình như hắn từng nhìn thấy một lần rồi?.... Đúng rồi, là mảnh màu đen trên sân ga lúc nãy.

Sau khi Remus và Peter bị phân đến Gryffindor, Sevyrus cuối cùng cũng nghe được tên mình. Nàng học theo phương pháp trong phim, không ngừng mặc niệm bản thân muốn đi Hufflepuff, nhưng chiếc mũ phân nhà kia thậm chí một giây cũng không dừng lại trực tiếp hô lên Slytherin. Nhìn không ít người trên bàn ăn nhà Slytherin lộ ra thần sắc kinh ngạc, Sevyrus cảm thấy nàng rất muốn đốt trụi chiếc mũ phân nhà đáng chết này.

Nghe những thanh âm nghị luận cùng nghi vấn linh tinh như 'máu bùn' vang lên bên tai, Lucius âm thầm cười lạnh. Tên Snape kia mà là máu bùn sao? Những người này rốt cuộc có học được gì từ huấn luyện của gia tộc không vậy, thảo nào chỉ là bọn quý tộc bậc trung. Hắn mịt mờ quan sát Sevyrus đi đến bên bàn ăn ngồi xuống. Họ Snape, vậy chắc hẳn hắn là máu lai, giới phù thuỷ không có họ này. Hắn thu hồi một tia tiếc hận trong lòng, không tiếp tục dành sự chú ý cho Sevyrus nữa. Tuy người này biểu hiện không tệ, hơn nữa còn bị mũ phân nhà phân đến Slytherin nhanh như thế - phải biết rằng chỉ có những nhà  như nhà Malfoy, Black - các quý tộc lâu đời - mới có thể xuất hiện tình huống này. Nhưng tất cả đều không khiến Malfoy chú ý đến một kẻ máu lai.

Hơn nữa, có vẻ như tên máu lai này còn quen biết một kẻ máu bùn nhà Gryffindor. Khi nhìn thấy một cô bé tóc đỏ sau khi bị phân đến Gryffindor liền ai oán nhìn Sevyrus, Lucius hoàn toàn không chú ý đến Sevyrus nữa.

*************

Lời tác giả muốn nói: Bởi vì cốt truyện yêu cầu nên mình có điều chỉnh tuổi của vài người, ví dụ như Lucius chỉ lớn hơn có một tuổi, hoặc nhân vật chương sau sẽ xuất hiện - bà Pomfrey vốn không lớn hơn họ bao nhiêu bây giờ đã chiếm giữ Phòng y tế...

Bởi vậy, về vấn đề tuổi tác, mọi người cứ tạm tiếp thu đi....

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Má ơi chương này dài dằng dặc! Mỏi tay ghê!

Lại nói, cảm thấy Lucius đúng là tiêu chuẩn nhân - thượng - nhân, từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều phù hợp với Slytherin. Quý tộc phải thế chứ! Mặc dù mình thích Draco nhưng Draco bị yêu chiều quá ý, nên là trẻ con bốc đồng hơn Lucius nhiều. Có lẽ cũng vì Lucius vẫn là một người cha mạnh mẽ có thể che mưa chắn gió cho cả gia đình, còn Abraxas thì không làm được điều đó. Anw, trong tác phẩm này thì Abraxas cũng có chút đất diễn to to. Dù sao gia tộc Malfoy vẫn luôn coi trọng người thân mà, phải tẩy trắng cho ông một chút chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net