Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ chớp mắt đã nửa tháng trôi qua. Điều làm Sevyrus cao hứng nhất là cuối cùng Lily đã quen biết thêm vài người bạn ở Gryffindor, điều này khiến thời gian Lily quấn lấy nàng giảm bớt rất nhiều. Nhưng điều này cũng chẳng giúp cuộc sống của Sevyrus trở nên thanh tịnh hơn, bởi vì nhóm bốn tên Gryffindor kia đã hoàn toàn coi nàng thành mục tiêu chủ yếu khi đối phó với Slytherin, chỉ cần gặp nhau thì sẽ không tránh khỏi tranh cãi một chút, thậm chí dùng vài bùa chú nhỏ để đánh nhau cũng nằm trong dự kiến - tuy rằng lúc này cả hai bên đều không biết nhiều bùa chú có thể dùng để công kích người khác. Cũng nhờ Lily thường xuyên xuất hiện ngăn lại bốn người kia, Sevyrus mới không đến mức rơi vào tình trạng không thể không vật lộn với bốn người đó.

Nhưng bây giờ là cuối tuần, Sevyrus đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để 'nghịch' độc dược này. Nàng có thể biến mất hai ngày mà không cần bất cứ lý do gì - điều này quá mỹ diệu.

Cho nên, sau khi học xong tiết học cuối cùng ngày thứ sáu, Sevyrus liền theo ký ức đi vào Phòng yêu cầu - đây là địa phương để lại dấu ấn sâu nhất trong ký ức của nàng về bộ truyện Harry Potter. Khi em trai nàng kể về căn phòng thần kỳ này, nàng lập tức nghĩ đến nếu như nàng có thể đi đi lại lại ba vòng liền tiếp cận được với nơi cất trữ dữ liệu mật của công ty đối thủ thì tốt biết bao.

Cũng nhờ vậy, nàng rất nhanh đã có được một phòng thí nghiệm độc dược hoàn mỹ, đầy đủ dụng cụ, còn nguyên liệu - là một chủ nhiệm nhà Slytherin kiêm giáo sư môn độc dược, để Slughorn cống hiến một chút cũng là lẽ thường tình mà, dù cho bản thân hắn cũng không biết đến.

Sau khi lấy ra toàn bộ đồ vật, Sevyrus vui sướng nhìn tấm da dê ghi lại kế hoạch hoàn hảo đã được an bài, bắt đầu xử lý nguyên liệu.

********Vậy nên hai ngày trôi qua************

Đây là? Nhìn người vừa ngất xỉu trước mắt mình, Lucius nhướng mày, kẻ máu lai vẫn đang bị cho rằng là máu bùn kia?

Hắn nâng mắt nhìn bức tranh cách đó không xa - xem ra thủ phạm chiếm dụng phòng nghỉ của mình mấy ngày qua đã lộ mặt rồi, nhưng sao mới qua một cái cuối tuần mà nàng có thể trở thành dạng nàng? Hiển nhiên bạn cùng phòng của nàng cũng không quan tâm nàng còn sống hay đã chết.

"Crabbe, mang nàng đi!" Lucius phân phó xong xoay người tiến về Phòng y tế.

"Ôi Merlin, đứa nhỏ này sao thế?" Thấy Sevyrus hôn mê, bà Pomfrey vội vã tiến lên: "Mau đặt nàng lên giường bệnh đi."

"Con chỉ nhặt được nàng trong lúc vô ý mà thôi." Lucius thuận miệng nói, đang định xin phép rời đi thì bị tiếng hít sâu đầy sửng sốt của bà Pomfrey đánh gãy, ngay cả Crabbe và Goyle đang đứng cạnh hắn cũng đang mở to mắt, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được.

Lucius quay đầu lại, hắn không thể không thừa nhận chính mình cũng kinh ngạc. Ống tay áo của nàng bị vén lên trong lúc vô ý, để lộ ra một cánh tay thon gầy đầy vết sẹo dữ tợn, có thể thấy rõ chúng đều không phải vết thương gần đây.

"Merlin, chỉ sợ ta phải kiểm tra kỹ càng một chút." Bà Pomfrey kéo một ống tay áo khác ra, tình huống tương tự hiện lên khiến gương mặt nàng trở nên căng chặt. Nàng đã đại khái đoán được đứa nhỏ này trải qua điều gì trước khi nhập học. "Nhưng nhìn qua dường như đứa nhỏ này ngất đi không phải vì cái này."

"À, con nghĩ có lẽ là do bị đói." Lucius thuận miệng trả lời.

Sau khi kiểm tra xong tình huống, bà Pomfrey vung tay phân phó: "Ba trò đi lấy chút đồ ăn đến đây, tiện được đến chỗ chủ nhiệm của các trò lấy một chút bạch tiên trừ sẹo tới, tồn kho trong Phòng y tế chỉ sợ không đủ."

Lucius theo bản năng nhìn về chiếc tủ chứa độc dược, trong đó còn hơn nửa bình bạch tiên... Không đủ?... Hắn hơi giật giật khoé miệng: "Crabbe, Goyle, hai ngươi đến phòng bếp lấy chút đồ ăn đến đây." Sau khi nói xong, hắn đi về phía hầm.

Khi hắn trở lại Phòng y tế, Sevyrus đã tỉnh lại, nhìn qua có lẽ nàng vừa tỉnh, đang bị răn dạy.

"Cái gì? Từ chiều thứ sáu đến giờ không ăn gì?! Suốt hai ngày!!!" Bà Pomfrey rít gào, ngay cả Lucius cũng không tự chủ thu mình lại một chút: "Lý do?!"

Lucius cũng nhìn về phía Snape, vì sao? Không nghĩ đối mặt với đám Slytherin khinh thường nàng? Đám học sinh năm nhất có lẽ cũng đã bắt đầu hành động rồi đi... Sợ hãi sao? Nghĩ như thế, hắn không khỏi có chút khinh thường, nhưng lại ẩn ẩn chờ mong kẻ máu lai này có thể cho hắn một đáp án ngoài dự kiến.

Nhưng Sevyrus lại bĩu môi, dứt khoát trả lời: "Con quên."

Quả thật ngoài dự kiến, nhưng lại là lời nói thật. Lucius đoán xong lại không tự chủ được rụt rụt, vì hắn khẳng định bà Pomfrey sẽ tiếp tục rít gào.

"Cái gì?! Sevyrus Snape! Hai ngày con không ăn uống, không ngủ nghỉ, rốt cuộc con đang làm gì?"

Lucius buồn cười nhìn học muội năm nhất giữ nguyên gương mặt không có biểu tình nhưng thân thể lại rụt lại giống mình, hắn không bỏ lỡ một tia ánh sáng trong đôi mắt nàng.

"Cải tiến phương pháp điều chế độc dược ạ." Nàng thành thành thật thật trả lời, từ giọng nói có thể thấy được thành quả hai ngày nay nàng đạt được không nhỏ.

Nói vậy tức là sau này đến khi mình muốn nghỉ ngơi sẽ không có chỗ nữa. Lucius nghĩ, hiển nhiên nàng đã biến Phòng yêu cầu thành phòng thí nghiệm độc dược.

Nhận thấy bà Pomfrey còn định nói thêm, Lucius ho nhẹ một tiếng: "Bà Pomfrey, con lấy bạch tiên tới rồi."

Nhìn thấy Lucius, trong mắt Sevyrus hiện lên một chút kinh ngạc, mà Lucius lại như thể không hề chú ý tới, thuận miệng hỏi: "...Tiểu thư Snape sao rồi ạ?" Được rồi, hắn thừa nhận, lúc nói đến hai chữ 'tiểu thư' hắn suýt cắn phải đầu lưỡi. Nhìn nàng thế này, hắn tin là đại đa số học sinh không thuộc nhà Slytherin đều cho rằng nàng là nam. Nhìn xem, chính nàng còn cảm thấy không thích ứng nữa là. Lucius không bỏ lỡ hình ảnh Sevyrus hơi giật miệng khi nghe thấy hai chữ ấy.

"Toàn thân đều có vết thương, ta thật không thể tưởng tượng..." Bà Pomfrey bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Sevyrus bôi bạch tiên lên lòng bàn tay nàng, nơi đó có không ít vết sẹo hình bán nguyệt, không biết tạo thành như nào nữa.

Nhưng Slytherin cũng không tự tiện tìm hiểu chuyện riêng của người khác, huống chi đó còn là một kẻ máu lai không hề có bối cảnh gì, không thể xây dựng nổi chút hứng thú tìm tòi.

"Vậy con xin đi trước." Lucius ưu nhã gật nhẹ đầu rồi rời đi.

Lần tiếp theo Sevyrus đến Phòng yêu cầu đã là ba tuần sau. Hiển nhiên đám bốn người Gryffindor kia đã cho rằng nàng là địch nhân của bọn họ, sau mấy lần dùng lời lẽ khiêu khích bị thất bại, bọn họ bắt đầu sử dụng pháp thuật. Chỉ cần hai bên chạm mặt thì sẽ xảy ra chiến tranh, kết quả có thắng có thua. Cuối tuần trước nàng bị đưa vào Phòng y tế, đương nhiên bốn người kia cũng đừng hi vọng bình an. Mà tuần trước đó - Sevyrus nghĩ đến đây có chút nghiến răng nghiến lợi - đám nguyên liệu độc dược nàng đã chuẩn bị trước bị tên Potter kia làm hỏng! Kết quả là nàng đem họ vào phòng y tế, mà nàng bị phạt cấm đoán.

Rất tốt, Potter, Black, các ngươi thành công khiến Snape đi theo cốt truyện,hoàn toàn chán ghét các ngươi.

Haiz, cuối cùng cũng có thể đắm mình vào độc dược âu yếm rồi. Bình an đến đích, Sevyrus không nhịn được nhẹ nhàng thở ra. Nhưng Merlin cũng không tính buông tha nàng, cửa phòng yêu cầu bỗng nhiên mở ra.

Sevyrus gắt gao trừng mắt nhìn tên quý tộc bạch kim đi vào với gương mặt thanh thản, miễn cưỡng áp xuống ý muốn móc ra đũa phép: "Học trưởng Malfoy, sao ngài lại đến nơi này?"

Lucius vui sướng nhìn gương mặt vị học muội mang theo sát khí, ưu nhã ngồi xuống một chiếc sô pha bỗng nhiên hiện lên từ khoảng trốn, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của nhà Malfoy: "Xét đến việc từ năm trước ta đã chọn nơi này làm phòng nghỉ của ta, ta nghĩ người hỏi vấn đề này phải là ta mới đúng."

"Ta cho rằng phòng ngủ của Slytherin càng phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của học trưởng Malfoy hơn." Nhìn biểu tình 'nơi này là địa bàn của ta ngươi mới là kẻ không nên xuất hiện' của Malfoy, Sevyrus nghiến răng nghiến lợi.

"Ngươi phải biết rằng ở đó có vô số người muốn quấy rầy sự nghỉ ngơi của ta, nên thi thoảng ta cũng cần một địa phương không có ai hết." Sevyrus tin chắc khi nói những lời này, trên mặt tên quý tộc bạch kim kia sẽ hiện lên vẻ đắc ý đầy tự luyến, tựa như muốn nói việc quá có mị lực cũng không phải lỗi của hắn: "Xét đến biểu hiện thường ngày của ngươi, ta có thể tin tưởng ngươi sẽ bảo trì an tĩnh chứ?"

Rất tốt, hoàn toàn ngăn cản bản thân phản kích bằng mọi khả năng. Sevyrus có chút uể oải phát hiện bản thân vậy mà lại bị một tên tiểu tử mới mười hai tuổi chặn miệng. Hơn nữa, nàng không thể ngày lập tức tìm được một địa phương khác thích hợp cho nàng nghiên cứu ma dược. Vậy nên nàng không thể không thoả hiệp, lạnh mặt xử lý nguyên liệu độc dược của mình.

Vừa lòng nhìn gương mặt Sevyrus biến thành màu đen, Lucius xấu tính rút ra một quyển sách đọc. Hắn thừa nhận bản thân không có ý tốt, đang lúc không vui hắn lại nhìn thấy Sevyrus sung sướng đi tới phòng yêu cầu, liền cố ý tới 'bái phỏng' học muội của mình, hơn nữa nhờ thế thành công cải thiện tâm tình của bản thân.

Một lúc sau, Lucius nhận ra tiếng dao cắt tinh tế kia đã dừng lại, ngẩng đầu nhìn Sevyrus đã bắt đầu điều chế ma dược sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu. Chuyên chú với vạc độc dược, trên mặt nàng đã không còn vẻ tức giận khi nãy, lại khiến Lucius hơi thất thần... từ khi hắn bắt đầu những huấn luyện dành cho người thừa kế tới nay, hắn cực kỳ hi vọng có thể nhìn đến ánh mắt như vậy nhiều hơn một chút, nhưng sau quá nhiều lần thất vọng hắn bắt đầu trở nên tuyệt vọng, không nghĩ tới bản thân lại có thể thấy được nó trên một kẻ máu lai không hề có bối cảnh. Hắn lần đầu tiên sinh ra một ý nghĩ giá như người này là một người huyết thống thuần chủng thì tốt biết bao.

Điều chế độc dược đã hoàn thành giai đoạn thứ nhất, Sevyrus xoa trán nâng mắt nhìn lại. Tên quý tộc bạch kim đó không biết đã rời đi từ lúc nào, sô pha vẫn còn đó, trước sô pha còn có một chiếc bàn thấp và một đĩa điểm tâm. Sevyrus nhướng mày, không thể không thừa nhận Lucius Malfoy không hổ là người thừa kế của đại quý tộc sao? Chỉ một chi tiết nhỏ cũng khiến hắn không tốn sức đạt được một chút thưởng thức từ bản thân.

Chỉ còn không đến nửa tháng nữa sẽ đến ngày Vạn thánh, không khí trong đám học sinh năm nhất nhà Slytherin đã trở nên khẩn trương. Một vài học sinh tinh ý xuất thân từ các tiểu quý tộc đã lựa chọn đi theo người có năng lực cạnh tranh chức vị thủ tịch năm học. Đương nhiên, Sevyrus thất vọng phát hiện ra đa số nữ sinh đều cực kỳ... ngây thơ, họ chỉ biết bận rộn trang điểm, bàn về những tin đồn cùng trồng cây si một số người - đặc biệt với tên quý tộc bạch kim nào đó.

Như vậy, một kẻ nhỏ bé như mình có phải cũng nên đầu nhập vào ai đó không? Sevyrus hơi suy nghĩ một chút. Lựa chọn đúng người sẽ giúp nàng ít ra không cần luôn đối mặt với sự xa lánh từ Slytherin, nhưng điều tiên quyết là người kia không phải kẻ chỉ có lực lượng, thích nghe nịnh hót lại ăn chơi trác táng không đầu óc.

Lại nói, dường như đang có một cơ hội ngay trước mắt rồi? Vừa bước vào phòng nghỉ, Sevyrus nhìn thấy một học sinh mới có vẻ xuất thân từ tiểu quý tộc kêu chói tai: "Ta chịu ngươi đủ rồi! Nếu ngươi cảm thấy bản thân hơn người khác như vậy... Chính ngươi ở một mình đi!" rồi cầm hành lý rời phòng ngủ. Narcissa Black gắt gao mím môi nhìn bạn cùng phòng rời đi, để lại cho những người đang trong Phòng sinh hoạt chung một ánh mắt cao ngạo rồi đóng cửa lại.

Rốt cuộc cũng mới chỉ là một cô bé mười một tuổi, bị xúc phạm tới lại phải cố nén lại.

"Đây là người thứ ba rồi!" Trong phòng sinh hoạt chung có người nói nhỏ, Lucius chỉ cười không nói. Đây là chuyện riêng của Narcissa, tuy hắn khá quen thuộc với nàng, nhưng một Slytherin không cần sự bố thí.

Nhìn nữ sinh vừa nãy thét chói tai đang khóc lóc kể lể với bạn cùng phòng của mình, Sevyrus chỉ cảm thấy đám con gái nhà quý tộc thật sự yếu đuối phiền phức. Chuyện về Narcissa gần đây nàng nghe được không ít, đều là dạng như không coi ai ra gì, kiêu ngạo, tuỳ hứng. Tuy nhiên Sevyrus luôn bảo trì bảy phần hoài nghi với mấy lời đồn đại, so với thế nàng tin tưởng sự đánh giá của bản thân hơn. Với nàng, Narcissa tuy cao ngạo lại không phải người sẽ chủ động gây chuyện, lười đồn này rất có thể xuất hiện vì sự mỹ lệ của nàng - ít nhất Sevyrus cảm thấy Narcissa là người con gái xinh đẹp nhất trong đám học sinh mới - thêm vào đó còn là sự quen thuộc giữa nàng với vật phát sáng Lucius kia.

"Black kia luôn mang cái biểu tình cao ngạo như thể dưới mũi có gì đó, giống như ta là con sên vậy!"

"Còn không phải do ta ngủ muộn chút, phát ra tiếng động lớn chút hay sao, đến mức nàng có cần nói với ta bằng cái giọng điệu đó sao? Buổi sáng ta dậy muộn nàng cũng không thèm gọi ta nữa."

"Em trai nàng vào Gryffindor, nàng không vui, cần phải dùng sắc mặt đó với ta à?"

...

Nhìn nữ sinh ngồi trên ghế vừa khó vừa kể lể những hành động 'ác độc' của tiểu thư Black, trong lòng Sevyrus càng cảm thấy phiền chán. Cũng chỉ là chút lông gà vỏ tỏi, nàng cần phải ồn ào thế sao? Nếu bình thường nàng cũng thế này, Sevyrus tin rằng nàng càng bất cận nhân tình hơn so với Narcissa.

(Bất cận nhân tình: không quan tâm đến tình người)

Thấy đã tới 8 giờ mà vị nữ sinh kia vẫn không ngừng khóc lóc kể lể, còn thi thoảng ra vẻ che giấu nhìn về phía mình một cái, nàng có ý gì không cần nói cũng biết. Chút do dự vì có thể bị người khác chú ý trong lòng Sevyrus hoàn toàn biến mất, nàng thu thập hành lý rời phòng ngủ.

Lúc này trong phòng sinh hoạt chung đã vắng bóng người, nhưng Lucius vẫn ngồi ở chỗ cũ - ăn không ngồi rồi. Hừ, sớm biết vậy nàng đợi thêm lát nữa rồi đi ra. Nàng cũng không cho rằng Malfoy sẽ giống trong suy nghĩ những người khác mà không đứng về phía Narcissa. Tuy trước sau gì hắn cũng chú ý, nhưng không gặp vẫn tốt hơn nhiều. Tiếc là đã không còn cơ hội lui lại nữa.

Nhìn hành lý trong tay, Sevyrus không nghĩ thêm nữa, trực tiếp gõ cửa phòng Narcissa.

Đến khi Narcissa mở cửa phòng nhìn thấy Sevyrus - người chỉ trong thời gian ngắn đã bị Slytherin đánh giá là kẻ quái dị luôn quái gở, âm trầm nhưng năng lực độc dược không tồi kia, nàng ngẩn người vài giây mới phản ứng lại.

"... Sao lại là ngươi?!"

Sevyrus tâm tình sung sướng mà nhìn gương mặt ngạc nhiên đáng yêu của Narcissa, tuy có chút khó hiểu nàng có vẻ quá chú ý đến mình nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài: "Ta thật sự xin lỗi vì đến quấy rầy ngươi, nhưng xét đến vị... ờ..." Hiển nhiên Sevyrus không biết tên họ vị tiểu thư ồn ào kia: "tiểu thư kia chiếm phòng và giường ngủ của ta, ta nghĩ ta có quyền lợi sử dụng chiếc giường vốn là của nàng." Nàng không bỏ lỡ ánh sáng hiện lên nơi đáy mắt Narcissa, hai lần trước xảy ra truyện cũng đến ngày hôm sau mới phân phối lại phòng ngủ một lần nữa, chưa từng có người chủ động thành bạn cùng phòng của nàng.

"Không biết bạn học Black có đồng ý đổi một người bạn cùng phòng mới không? Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của ta luôn cố định, bình thường trong phòng ngủ cũng chỉ đọc sách, ta nghĩ điều này không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày của ngươi đi? Hứng thú duy nhất của ta là độc dược, dĩ nhiên ta sẽ không lựa chọn điều chế trong phòng ngủ, hơn nữa chỉ cần một bùa thanh tẩy là có thể giải quyết mùi vị còn sót lại. Tính cách quái gở âm trầm, nên tuyệt đối sẽ không có chuyện phát ra âm thanh khiến ngươi bực bội khi ngươi không muốn."

Narcissa không còn lời nào để nói, có người lúc tự đề cử bản thân sẽ nói mình quái gở âm trầm sao? Nhưng không thể phủ nhận, sau khi nghe thanh âm có chút trầm thấp so với đại đa số nữ sinh này nói ra một đám lý do, sự bực bội trong lòng nàng cũng dần dần biến mất. Huống chi, giống như những gì nàng đã chú ý từ trước, người đang đứng trước mắt này tản ra hơi thở quý tộc nồng đậm từ trong xương cốt. Nàng tin tưởng người tên Snape này sẽ không giống những kẻ lúc trước, luôn giống những kẻ nhà giàu mới nổi - chỉ có vẻ ngoài giàu có mà bên trong lại tục tằn.

"... Tên ngươi là?"

Rất dễ dàng thành công, không đúng sao? Với xuất thân của Narcissa, làm bạn cùng phòng của nàng sẽ không cần nịnh nọt, dù sao ban ngày nàng đã thu được quá nhiều những thứ như thế rồi, một kẻ không giỏi giao tiếp, không biết nói lời hoa mỹ nàng càng dễ dàng đón nhận. Mà cho dù Narcissa có trở thành thủ tịch năm nhất hay không thì nàng cũng không phải một người dễ chọc, dù là xét đến năng lực của bản thân nàng hay xét đến tên quý tộc bạch kim đang ngồi ngốc trong phòng sinh hoạt chung kia. Tin tưởng rằng không lâu sau các học sinh năm nhât cũng sẽ rõ chuyện này thôi.

Đạt được mục đích, Sevyrus vươn tay: "Sevyrus Snape".

"Narcissa Black".

Sau khi hai cô gái nhỏ đi vào phòng ngủ, Lucius cũng chậm rãi đứng dậy trở lại phòng mình. Từ biểu hiện của Snape có thể thấy Narcissa không cần phải lo lắng nữa.

Ngày hôm sau, Sevyrus theo thói quen rất sớm đã rời giường, ngồi dưới tàng cây ở bên Hồ nước Đen đọc sách một chút nhưng lại không thể tập trung tinh thần. Thở dài một chút, nàng thu hồi sách vở quay lại hầm. Quả nhiên, Narcissa đã thức dậy, nhìn thấy Sevyrus quay về phòng ngủ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng một tia vui sướng không dễ phát hiện.

Ồ, vẫn là một cô bé mà thôi! Sevyrus cảm thán trong lòng, âm thầm khinh bỉ bản thân luôn suy nghĩ như một người già, khẽ gật đầu với Narcissa rồi quay lại giường đổi một quyển sách.

Đến lần thứ hai ra khỏi phòng ngủ, Narcissa không ngoài dự kiến gọi lại nàng: "Snape, cùng đi đi!"

"Được." Sevyrus trả lời rồi đứng một bên, chờ Narcissa đi ra cửa rồi mới đuổi theo. Nếu lúc này tiểu thư Black cần một người bên cạnh, xuất thân của mình cũng chỉ có thể đứng ở vị trí một người tuỳ tùng. Sevyrus chửi thầm bản thân một tiếng, nàng hoàn toàn bị vẻ đáng yêu xinh đẹp của Narcissa gợi lên cảm tình. Hoá ra bản thân nàng cũng có thói quen dựa vào vẻ bề ngoài để xem xét một người rồi.

Đến khi đi vào đại sảnh đường, với việc Narcissa và Sevyrus đi cùng nhau, không ít người trên bàn ăn Slytherin tỏ ra kinh ngạc. Nhưng trừ đám học sinh năm nhất, những người khác đều khống chế được biểu cảm của bản thân, mà những học sinh năm nhất lại có những người tỏ ra hiểu biết và khinh thường. Thực tế, bên trong Slytherin vẫn không phản đối các thể loại cạnh tranh cùng đả kích, đặc biệt với học sinh mới mỗi năm, quyền lợi sinh tồn do chính bản thân giành lấy.  Sevyrus cũng chú ý tới có những học sinh năm ba vẫn không hoàn mỹ che giấu tâm tình của mình, nhưng học sinh năm hai lại không có bất cứ ai lộ ra biểu tình không nên có. Phải khen rằng lãnh đạo không tồi sao, vị quý tộc bạch kim đang ưu nhã dùng cơm kia?

Cùng lúc thu phản ứng của mọi người vào trong mắt, Sevyrus cũng không xem nhẹ chút cứng đờ của Narcissa khi nhìn những kẻ cố tình biểu hiện kia, nhưng nàng cũng nhanh chóng thẳng sống lưng. Sevyrus bất động thanh sắc tiến thêm một bước nhỏ, đứng cạnh Narcissa, hơi chếch về phía sau nửa bước, không quá thân mật nhưng hoàn mỹ thể hiện ra sự duy trì. Động tác của Narcissa hơi dừng lại một chút, sau đó lại ngồi vào vị trí quen thuộc của bản thân, thì thầm hai câu với nữ sinh bên cạnh. Người nữ sinh kia có chút không tình nguyện đứng dậy, đến chỗ khác ngồi xuống.

"Sevyrus, ngồi đây đi!" Thanh âm đạm mạc của Narcissa bay vào tai Sevyrus, đánh thức con người vừa có chút ngẩn người khi đón nhận ánh mắt hung ác của người nữ sinh vừa rời đi kia. Nàng không bỏ lỡ chút ánh mắt nghiền ngẫm hoặc khinh thường của những người xung quanh khi nghe thấy câu nói kia, hơi mím miệng ngoan ngoãn ngồi xuống chỗ đó, trong lòng lần thứ hai hậm hực bản thân không nên giả vờ về phòng ngủ đổi sách! Narcissa, ta có 'tài đức' gì khiến ngươi 'coi trọng' ta vậy???

Sevyrus đương nhiên biết hành động của Narcissa mặt ngoài là tuyên cáo với Slytherin, thực tế lại là kiểm tra xem nàng có tư cách đạt được tình bạn của Black hay không. Chỉ là một chút nhất thời mềm lòng sắm vai một tuỳ tùng có thể có có thể không mà thôi, Sevyrus bất đắc dĩ phát hiện có lẽ nàng sẽ có thêm một người bạn là một con rắn cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net