Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau Halloween trở nên cực kỳ bình tĩnh. Tranh đấu trong Slytherin đã dừng lại, hơn nữa Sevyrus còn trở nên điên cuồng nghiên cứu độc dược, thậm chí Narcissa là bạn cùng phòng cũng hiếm khi thấy được nàng.

Đến lúc Narcissa biết được chuyện Sevyrus hay đến Phòng yêu cầu thì vừa lúc Sevyrus bị Dumbledore gọi đi, từ sau đó đã không thấy tăm hơi. Hai ngày sau, đa số học sinh đều về nhà nhân dịp nghỉ Giáng sinh, riêng Lucius lựa chọn ở lại trường giống năm trước. Tuy việc người thừa kế nhà Malfoy lại ở lại trường trong Giáng sinh có chút khó hiểu, dù sao việc đón Giáng sinh ở trường chỉ hay xảy ra với những người có cuộc sống gia đình không hạnh phúc. Nhưng gia tộc Malfoy cũng không phải gia tộc nào đó để người ta tuỳ tiện phỏng đoán, các học sinh nhà Slytherin cũng không quan tâm quá nhiều đến vấn đề này nữa. Có lẽ sự bất hoà giữa cha con Malfoy còn nghiêm trọng hơn trong lời đồn?

Đêm xuống, Lucius thao thức không thể chìm vào giấc ngủ, liền đi ra phòng sinh hoạt chung định tìm một quyển sách đọc. Nhưng hắn không ngờ bản thân lại nhìn thấy một thân ảnh đã biến mất bảy ngày đang cuộn tròn trong chiếc sô pha ở một góc phòng.

Đây là? Hắn từng thấy nàng âm trầm, lạnh nhạt, cao ngạo... chỉ chưa từng thấy bộ dáng... sa sút tinh thần này. Lucius không khó nhận ra mùi hương trong phòng nghỉ. Là rượu!

Ôm theo một chút tò mò cùng sự phóng túng khi không có ai, Lucius tiến đến trước mặt nàng.

Thân ảnh màu đen đang cuộn tròn giật giật khi cảm giác được có người tới gần: "Ai?"

Nghe thanh âm có chút khàn khàn, Lucius nhướng mày không nói.

"Ha ha, cũng có quan hệ gì đâu!" Sevyrus cười: "À, với tư cách là một Slytherin tà ác trong miệng người khác, ngươi từng giết người chưa?"

Lucius vẫn không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn cái người tên Snape này vẫn không hề có dự định ngẩng đầu lên nhìn mình.

"Ta đã từng nha!" Tiếng cười của nàng vang lên phòng sinh hoạt chung u ám mang đầy vẻ bi thương âm trầm: "Người đàn ông kia... ta không yên tâm để mẹ một mình đối mặt hắn. Cho nên, trước khi nhập học, ta xảy ra một lần bạo động ma lực nho nhỏ."

Ồ, đúng vậy. Lucius nghĩ tới những vết thương dữ tợn trên tay nàng mà hắn đã vô ý nhìn thấy, thậm chí nó còn có phần thảm thiết hơn những vết thương hắn thu được khi đối mặt với các sinh vật pháp thuật trong khi huấn luyện nữa. Đương nhiên, mấy vết thương đó đã được trừ bỏ bằng độc dược ngay sau khi huấn luyện.

"Nhưng là... mẹ vẫn chọn hắn, cứ như thế để lại mình ta." Nói xong, bả vai nàng hơi rung động.

Ồ, có vẻ mấy hôm trước nàng về nhà xử lý chuyện của mẹ. Lucius nhíu mày, hừ, đây là muốn khóc sao? Nữ sinh quả thật phiền toái.

Nhưng ngay sau đó Sevyrus lại cười, âm thanh khàn khàn vì đã uống lên không ít rượu mạnh.

"Ngươi... không khổ sở sao?" Lucius lần đầu mở miệng, có chút không hiểu.

Sevyrus nghe được, ngẩng đầu nhíu chặt mày: "Thanh âm của ngươi giống hệt của con khổng tước bạch kim kia, a, nhìn cũng giống. Nhưng mà... ha ha, không thể là hắn. Tuy con khổng tước kia trông qua như một tên playboy nhưng bản chất là kẻ khiết phích, chán ghét động chạm, còn khinh thường phụ nữ."

Nghe thế, Lucius cũng không rảnh để ý đến sự bất mãn với cái biệt danh khổng tước bạch kim này. Hắn thật sự kinh ngạc, dù sao hắn cũng cảm thấy mình đã che giấu rất tốt. Vì chuyện của Abraxas, thật ra hắn khá chán ghét việc tuỳ tiện trong quan hệ nam nữ, cũng khi thường những người phụ nữ vô dụng chỉ biết leo lên đàn ông.

"Có gì để khổ sở cơ chứ." Trong mơ hồ, Sevyrus tự rời sang đề tài khác: "Ta giết người đàn ông kia vì ta là con của mẹ thôi. Hiện tại nàng bỏ lại ta mà đi rồi, cũng xem như không ai nợ ai, từ giờ Sevyrus Snape chính là ta, một mình ta." Nàng nói rất bình thản, nhưng nếu không nghe được sự áp lực trong giọng nói của nàng thì mấy năm huấn luyện của Lucius đã vô dụng rồi.

"Đừng cười, khó nghe!" Lucius cảm thấy mình không muốn nghe tiếng cười chua xót của nàng.

"Sao lại không cười cơ chứ?" Trên mặt Sevyrus xuất hiện nụ cười trào phúng: "Ngươi biết không, Dumbledore vậy mà còn hỏi ta có muốn để hắn thành người giám hộ trước lúc trưởng thành không. Ha ha!"

Lucius có chút kinh ngạc. Dumbledore sẽ làm thế sao? Vì sao? Hắn không tin là vì lòng tốt gì đó. Huống chi cô gái trước mặt này chỉ hiện lên vẻ khinh thường.

"Cho rằng ta là đám sư tử Gryffindor ngu xuẩn kia sao, vì tình cảnh trong Slytherin không tốt mà sẽ đi vào trận doanh của hắn?" Sevyrus hoàn toàn giải thích nghi hoặc của Lucius: "Nhưng quả thật rất khó lựa chọn. Hoặc là làm cô nhi, hè đến về trại trẻ mồ côi, hoặc là kế thừa dòng họ của mẹ."

Lucius nhướng mày, hắn quả nhiên không đoán sai. Đây là một máu lai, hơn nữa... kế thừa... xem ra là một quý tộc. Nhưng có gì để do dự đâu? Kế thừa rồi thì cuộc sống sẽ tốt lên rất nhiều.

"Nếu kế thừa, nhất định phải giống con khổng tước bạch kim kia, chu toàn trong các mối quan hệ và lợi ích. Đôi khi nhìn bộ dáng hắn trước mặt người khác, ta cảm thấy hắn rất đáng thương."

Nghe những lời này, Lucius cứng đờ.

"Rõ ràng không thích những cuộc nói chuyện giả dối với đám nịnh nọt đó, lại phải ép buộc bản thân đi làm." Nụ cười trên mặt Sevyrus nhạt đi một chút: "Nói cho cùng, con khổng tước bạch kim kia trước nay đều là một Malfoy, mà không phải Lucius."

Lucius ngẩn người. Nàng nói đều không sai, nhưng hắn luôn cho rằng mình đã làm rất tốt.

"Ha, có vẻ như trong nửa năm nay, ta cũng chỉ chú ý con khổng tước bạch kim đó cùng Narcissa mà thôi."

"Hử?" Lucius nhướng mày. Narcissa, vì hai người cùng phòng ngủ sao?

"Narcissa nàng..." Sevyrus chỉ cảm thấy muốn chia sẻ hết mọi suy nghĩ của mình: "Nàng rất tốt. Là một vị tiểu thư nhà quý tộc, dù cho không có áp lực kế thừa gia tộc, nàng vẫn kiêu ngạo mà không quá phận, lễ nghi tư thái phi thường hoàn mỹ, rất thông minh!" Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: "Còn khổng tước bạch kim, bởi vì... là đồng loại đi."

Đồng loại? Lucius đánh giá người trước mặt, là ý gì? Nghe được những gì nàng nói từ nãy tới giờ, hắn không cho rằng đồng loại này là chỉ thân phận.

"Đương nhiên, cái mái tóc dài màu bạch kim luôn được bảo dưỡng rất tốt kia cũng là một trong những nguyên nhân." Lời nàng nói làm Lucius có chút bất đắc dĩ: "Đó là màu sắc khiến người ta cảm thấy ấm áp mà không quá chói mắt." Nghe những điều này, Lucius có chút trầm mặc. Cô nàng máu lai này thích ở một mình, âm trầm lại hướng tới ấm áp, kì thật cũng không hề mâu thuẫn, không đúng sao?

"Lại nói, trang viên Prince hình như có rất nhiều sách hiếm về độc dược." Sevyrus nhảy sang đề tài khác: "Cũng có không ít vườn thảo dược trân quý."

Prince? Lucius có chút kinh ngạc, vậy mà lại là Prince? Gia tộc Prince từng ngang hàng với Malfoy và Black kia?

"Dù thế nào đi nữa, ta quả nhiên vẫn luyến tiếc những thứ liên quan đến độc dược đó." Lucius chú ý tới Sevyrus nở nụ cười nhàn nhạt khi nhắc đến độc dược, đó là một nụ cười hắn chưa từng gặp được trên người nàng - nụ cười không trộn lẫn bất cứ tạp chất nào, cực kỳ thuần khiết.

"Ngươi có thể kế thừa gia tộc, sau đó muốn làm gì cũng không ai quản được ngươi". Lucius đề nghị, mang theo một chút thử không quá rõ ràng.

Sevyrus nhíu mày: "Nếu kế thừa, Prince sẽ trở thành trách nhiệm của ta. Sevyrus tồn tại chỉ có thể lấy Prince là tiền đề, đây là điều không thể bàn cãi."

Nghe những lời này, Lucius cũng đã hiểu rõ hai chữ 'đồng loại' lúc trước Sevyrus nói. Không thể không thừa nhận, cô bé máu lai trước mặt này còn khiến hắn thưởng thức hơn đại đa số người có dòng máu thuần chủng.

"Haiz, nếu luyến tiếc thì nhận lấy đi!" Cuối cùng, Sevyrus mơ mơ màng màng nói rồi chìm vào giấc ngủ. Nàng còn không nói ra việc có lẽ bản thân nàng đã quen với việc gánh vác một gia tộc, nhưng trong giọng nói đã mang theo sự kiên định dị thường.

Mà Lucius vẫn đứng ngẩn người bên cạnh nàng hồi lâu mới phục hồi lại. Hắn nhìn cô gái đã ngủ say trước mặt. nàng cuộn người, tay gắt gao nắm chặt - xem ra hắn đã tìm được nguyên nhân của những vết sẹo dị thường trong lòng bàn tay nàng, mày gắt gao nhăn lại, có vẻ cực kỳ bất an. Cuối cùng, hắn khiến ngọn lửa mỏng manh trong lò sưởi cháy mạnh hơn một chút rồi ngồi xuống chiếc ghế tựa chuyên môn dành cho hắn.

Dù cho kế thừa thì cũng sẽ gặp phải không ít phiền toái. Nàng không có bối cảnh, bên cạnh còn không có đến một người trưởng thành, lại còn là máu lai. Nàng muốn kế thừa sản nghiệp của Prince... Trên thực tế, khi một quý tộc bị cắt đứt huyết mạch, sản nghiệp của quý tộc đó 50 năm sau sẽ rơi vào tay Bộ pháp thuật, huống chi giờ còn có đám Hội phượng hoàng do Dumbledore cầm đầu. Nghĩ vậy, Lucius cười lạnh. Đám sư tử ngu xuẩn nhà Gryffindor kia chỉ sợ còn mong lấy được tài sản của mấy quý tộc ấy chứ. Hơn nữa, giống Black nổi tiếng vì phép thuật hắc ám, độc dược của Prince cũng luôn ở địa vị đứng đầu giới pháp thuật. Mấy năm nữa, độc dược sẽ càng ngày càng trở nên quan trọng.

Rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa bé chưa từng trải qua giáo dục của quý tộc thôi, chỉ sợ cũng chưa nghĩ tới bản thân có lẽ đã trở thành con mồi trong mắt không ít kẻ đói ăn.

Sevyrus tồn tại chỉ có thể lấy Prince làm tiền đề, không thể bàn cãi - những lời kiên định của nàng như đang vang lên bên tai Lucius. Ngay cả trong giới quý tộc thuần chủng, người có thể suy nghĩ như thế cũng không nhiều lắm.

Không biết đã qua bao lâu, Sevyrus tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu như muốn nứt ra. Đúng rồi, đây là phòng sinh hoạt chung, lúc trước... Còn may bây giờ vẫn sớm, nàng tốt nhất nên nhân dịp không có ai quay về phòng...

"Tỉnh?" Một âm thanh không thể nghĩ đến vang lên, Sevyrus đột nhiên ngẩng đầu. Lucius đang ngồi bên cạnh lò sưởi, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, dùng cằm hướng sang cái bàn: "Uống cái kia đi, rồi chúng ta nói chuyện."

Sevyrus cúi đầu. Tuy có chút mơ hồ nhưng nàng cũng nhớ được hình như lúc trước nàng có cùng một Slytherin nói gì đó. Tay nàng hơi siết chặt rồi mau chóng buông ra, khi một lần nữa ngẩng đầu thì trên gương mặt đã khôi phục biểu cảm lạnh nhạt âm trầm lúc trước. Nàng không hỏi gì, trực tiếp cầm độc dược trên bàn lên uống cạn - là độc dược giúp tỉnh rượu và nâng cao tinh thần, chất lượng cực kỳ tốt - hiển nhiên là xuất hiện từ vị bạch kim này: "Như vậy, học trưởng Malfoy, ngài muốn nói gì?"

Nhìn Sevyrus đang trấn định tự nhiên, Lucius cũng cảm thấy vừa lòng. Dường như từ khi bản thân thưởng thức nàng, mọi hành vi của nàng đề khiến hắn cực kỳ vừa lòng - đó đều là những ưu điểm hắn đã từng vô ý hoặc cố tình xem nhẹ.

"Đầu tiên, thỉnh ngươi nói cho ta biết ta nên xưng hô ngươi như nào. Tiểu thư Snape hay là Prince?" Hắn kéo dài ngữ điệu, âm thầm chú ý mọi biểu tình trên gương mặt Sevyrus. Tuy nàng có một chút kinh ngạc nhưng rất nhanh che giấu đi - phản ứng không tệ.

"Ta nghĩ... học trưởng Malfoy không cần thiết phải xưng hô gì với ta." Sevyrus chậm rãi nói, trong giọng mang theo một tia trào phúng không biết dành cho ai.

"Không, không, đó là trước kia. Mà hiện tại, với tiền đề là chúng ta có thể có quan hệ hợp tác, xưng hô là cần thiết." Lucius nhún vai, giọng nói hoa lệ.

Từ bỏ việc hồi tưởng rốt cuộc lúc trước mình đã nói những gì, Sevyrus nhướng mày: "Thực tế, ngài Malfoy đang muốn thử cùng tiểu thư Prince hợp tác, không đúng sao?" Sau khi biết sơ lược ý đồ của Malfoy, Sevyrus hoàn toàn thả lỏng, sự tình còn chưa thoát khỏi khống chế.

Lucius cười khẽ: "Như vậy, tiểu thư Prince, ngươi đã từng suy xét đến tình cảnh của mình chưa?" Cô gái trước mắt này có đủ năng lực phản ứng để trở thành người hợp tác của hắn, nhưng chỉ thế thôi là chưa đủ.

"A, đơn giản là có thể trở thành một tiểu thư Prince chân chính có được độc lập tự chủ không mà thôi". Sevyrus cười lạnh. Cũng giống như trước kia Dumbledore đã thử, bản thân nàng có đủ điều kiện khách quan để trở thành một con rối.

Đôi mắt Lucius chợt loé. Hắn không bỏ qua một tia không cam lòng trong ánh mắt cô gái đối diện. Rất tốt, hắn không hi vọng người hợp tác với mình là một kẻ vô dục vô cầu, có thể chịu bị người khác ức hiếp hoặc cho phép người khác nhúng chàm những vật của riêng mình.

"Như vậy, chứng minh cho ta xem!" Lưng Lucius dựa vào ghế, trên mặt nở nụ cười 15 độ tiêu chuẩn: "Biểu hiện lúc trước của ngươi không tồi, thiên phú về độc dược cũng rất xuất sắc. Nhưng người hợp tác với Malfoy không thể chỉ là một đại sư độc dược đơn thuần. Chứng minh ngươi có năng lực để trở thành người thừa kế, gia tộc Malfoy sẽ cung cấp toàn bộ trợ giúp, những tên hề đang nhảy nhót đó không đáng để vào mắt - đương nhiên, đây cũng là thành ý gia tộc Malfoy đưa ra khi hợp tác với gia tộc Prince. Trên thực tế, chúng ta cũng đang định tiến vào lĩnh vực độc dược."

Sevyrus nghiêm túc đánh giá Malfoy. Hiển nhiên hắn nội liễm rất nhiều so với sự cao điệu và ăn chơi trác táng bình thường vẫn biểu hiện, cực kỳ trầm ổn. Không thể không thừa nhận, Lucius Malfoy là một người hợp tác đáng chọn. Sau khi kế thừa gia tộc Prince, đương nhiên nàng cần lựa chọn người hợp tác với mình. Nếu gia tộc Malfoy đã tự mình đề cử...

"Được." Sevyrus gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng ngủ của nữ sinh. Nàng bỗng ngừng lại, quay đầu. Lucius vẫn thả lỏng người ngồi tại chỗ, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. "Ngươi... Ta không cho rằng việc ủng hộ ta là lựa chọn tốt nhất của gia tộc Malfoy. Các ngươi có đủ thủ đoạn và năng lực trực tiếp biến gia tộc Prince thành vật trong túi. Như thế, vì cái gì?"

Lucius thu hồi tươi cười, có điều ám chỉ: "Vì cái gì đâu? Đại khái bởi vì... đồng loại đi." Những lời Narcissa nói đêm Halloween đến nay vẫn còn rất rõ ràng trong ký ức của hắn. Người này, trong lúc nàng chỉ có một mình, cướp đi một vị trí trong lòng nàng hiển nhiên sẽ có lợi hơn việc đơn thuần khống chế này.

Nghe thấy hai chữ ấy, Sevyrus toàn thân run lên, con ngươi màu đen nháy mắt co chặt. Rất nhanh, nàng nở một nụ cười tự tin: "Như vậy, ngài Malfoy, ta tin tưởng chúng ta sẽ có một sự hợp tác vui sướng."

Sau khi trở lại phòng ngủ, Sevyrus lấy ra chiếc nhẫn Irene để lại cho nàng. Irene biết bản thân sắp chết, cuối cùng lựa chọn lấy ra chiếc nhẫn đại diện cho quyền kế thừa này - để bồi thường cho việc để lại một mình Sevyrus. Ít nhất Sevyrus sẽ có được một chút tài sản, còn việc có kế thừa gia tộc Prince hay không, cái này để Sevyrus tự mình quyết định.

Hiển nhiên một người tốt nghiệp xong liền chọn rời khỏi trang viên Prince rồi kết hôn cùng một Muggle như Irene cũng không biết để chân chính kế thừa một dòng họ thì cần phải có những gì. Vậy nên chodù là người thừa kế nhưng nàng vẫn không chút do dự vì tình yêu rời đi gia tộc.

Lại nói, chính Sevyrus cũng không biết trong giới phù thuỷ thì cần những yêu cầu gì mới có thể thừa kế gia tộc. Nàng cẩn thận quan sát chiếc nhẫn, đây là một sản phẩm làm từ bí ngân do yêu tinh chế tác, cũng chỉ có loại nhẫn này mới có thể tồn tại trên tay gia chủ Prince - những người quanh năm điều chế độc dược - mà ngàn năm cũng không bị mòn. Trong những đồ án phức tạp được khắc ở mặt trên có hình ảnh một cái cây màu xanh lục khá thuần tuý. Theo phán đoán của Sevyrus, đây là đá Alexander cực phẩm được đánh nát bằng thủ pháp đặc biệt rồi tinh luyện sau đó khảm vào. Nhưng với tri thức hiện tại của Sevyrus, nàng không biết loại cây này - đó hẳn là biểu tượng của gia tộc Prince - là loại cây gì.

Nhưng muốn kế thừa một gia tộc đã truyền thừa ngàn năm, dòng máu của mình sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ. Với điểm này, Sevyrus đã có dự cảm từ trước.

Sau lễ Giáng sinh, Narcissa trở về nhìn thấy Sevyrus đang ngồi dựa vào giường, tay còn cầm quyển sách nhưng đã rơi vào giấc ngủ. Quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt thể hiện rõ sự mệt mỏi của nàng. Những địa phương khác trên giường còn bày loạn đủ loại sách nhìn qua có vẻ tuổi đời không nhỏ. Nàng đơn giản quét mắt, chẳng những có độc dược còn có bùa chú, ma pháp trận, luyện kim, cổ ngữ Runes - gần như toàn bộ những ngành học của giới pháp thuật. Điểm duy nhất giống nhau giữa chúng là đều có đến mấy trăm năm lịch sử. Nàng lại nhìn nhẫn trên tay Sevyrus một cái, nở nụ cười cao thâm khó lường.

"A... Narcissa?" Sevyrus cảm giác được có người tới gần liền tỉnh lại.

Narcissa híp mắt nhìn Sevyrus vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, trong lòng cười thầm: nguyên lai cũng có lúc nàng có thể dùng hai chữ 'đáng yêu' để hình dung Sevyrus. "Sevyrus, mình hiện tại cực kỳ hoài nghi khả năng sống độc lập của cậu!" Nàng lộ ra thần sắc ghét bỏ: "Rốt cuộc đã mấy ngày cậu không ngủ, mấy ngày không tắm, mấy ngày không ăn hả?"

Được rồi. Sevyrus trong nháy mắt không nói nên lời. Từ khi trở về nàng liền ngốc tại trong phòng, trừ đọc sách ra thì chưa làm gì cả.

Thấy Sevyrus không phản ứng, Narcissa thưởng thức chiếc đũa phép trong tay: "Hay Sevyrus đang đợi mình tặng cho mấy Bùa rót nước?"

Để cho người bạn cùng phòng vốn là tiêu chuẩn con nhà quý tộc này không chịu đựng được nhất chính là chuyện nàng mấy ngày không tắm rửa đi. Được rồi, thật ra bản thân nàng cũng khó mà chịu đựng được - nàng cũng có chút khiết phích, chỉ là sau khi dung hợp mười một năm của Sevyrus 'cũ' nàng ngẫu nhiên cũng sẽ bị chút ảnh hưởng.

Nhưng giờ phút này Sevyrus cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng lấy quần áo tiến vào phòng tắm. Thần sắc Narcissa đã trở nên cực kỳ nguy hiểm rồi.

Ngâm mình trong làn nước ấm, Sevyrus vuốt ve chiếc nhẫn trên tay. Với sức quan sát của Narcissa, chắc hẳn nàng đã chú ý tới nó. Hơn nữa Narcissa cũng là người mà tên Malfoy kia biết rõ. Vậy nên, hẳn là có thể.

Cuối cùng, đến khi Sevyrus đi ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Narcissa đang ngồi, hiển nhiên nàng đang chờ Sevyrus mở miệng: "Narcissa, để kế thừa một gia tộc từng mất đi người thừa kế thì cần những gì?"

"Mình có thể hiểu đây là một gia tộc thuần chủng cổ xưa sao?"

"... Prince!"

Cho dù đã có chút chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước, mấy chữ Prince này cũng làm Narcissa kinh hãi. Gia tộc nàng biết được người thừa kế cuối cùng của gia tộc Prince qua đời vì nguyên nhân không rõ ràng, lại không nghĩ được hoá ra là đã tới thế giới Muggle kết hôn cùng một người thường. Sevyrus là Prince, vậy cho dù nàng là máu lai cũng có địa vị hơn nhiều vài gia tộc khác.

"Chỉ mười mấy năm mà nói, mang theo vật chứng minh thân phận đến Bộ pháp thuật xử lý những thủ tục liên quan là được, sau đó Bộ pháp thuật sẽ thừa nhận tư cách kế thừa của cậu. Trang viên, tài sản, quyền sở hữu các cửa hàng cũng sẽ giao đến tay cậu. Đương nhiên, tài vật chân chính của một gia tộc sẽ không rơi vào tay Bộ pháp thuật. Để mở ra tài sản chân chính của gia tộc thường yêu cầu máu và ma lực chứng minh, thậm chí vài trang viên của các gia tộc cổ xưa còn có phương thức nghiệm chứng riêng để mở ra."

"Đối với những gia tộc như thế, máu lai sẽ mang đến phiền toái rất lớn đi." Sevyrus nói ra vấn đề làm mình bối rối mấy ngày nay.

Narcissa thở dài có chút bất đắc dĩ: "Các gia tộc truyền thừa từ xưa thường có yêu cầu rất cao về dòng máu cùng sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào xương cốt. Có những gia tộc thậm chí tình nguyện biến mất trong dòng chảy lịch sử cũng không muốn tiếp thu người thừa kế có dòng máu hỗn tạp dù chỉ một chút. Trong lịch sử, việc xoá tên những người phản bội huyết thống, thậm chí tra tấn, tàn sát cũng có không ít ví dụ. Hiển nhiên, khi cậu muốn chân chính thừa kế sẽ gặp phải nhiều cản trở mang tính quyết định. Mình không cho rằng cậu có thể hoàn toàn thu được tài phú của Prince."

Chuyện này nàng đã dự kiến được. Sevyrus nhìn những quyển sách tán loạn trên giường: "Trong thư viện của trường không có sách liên quan đến tinh lọc huyết thống."

Narcissa kinh ngạc: "Tinh lọc? Sevyrus, cậu đang nghĩ cái gì thế? Đừng nói chuyện này cơ hồ chưa từng nghe đến, cho dù có cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm. Lại nói, chỉ cần được một bộ phận tiền tài từ Bộ pháp thuật cũng đủ mang lại cho cậu cuộc sống còn tốt hơn mấy gia tộc nhỏ khác." Đương nhiên, tuy là nói thế, Narcissa cũng không cho rằng Sevyrus chỉ muốn kế thừa vì những 'tài phú' theo nghĩa đen. (ý là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net