Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống mới lại bắt đầu.

Buổi sáng, Nani dậy sớm một chút, lái xe đưa Dew đến công ty, sau đó chính mình đáp xe bus đến phòng triễn lãm làm việc. Giữa trưa, anh sẽ trở về đưa Dew đi ăn cơm, về phần ăn cái gì, kia phải xem tâm tình Dew, có đôi khi ở bên ngoài ăn, đôi khi y sẽ bảo Nani làm cơm mang theo. Còn thời gian buổi tối, bình thường Nani chỉ ở một mình, bởi vì Dew hơn phân nửa sẽ có xã giao.

Trước kia Nani hẳn không thể thiếu đi một cuộc gọi hỏi thăm y khi nào thì trở về. Hiện tại thì anh ngược lại mặc kệ, Dew thật là đi xã giao, hay là lấy cớ để gặp tình nhân, cùng anh đã không còn quan hệ, chỉ có nhà bếp vẫn bày biện thức ăn, để Dew trở về nếu thấy đói, có thể ăn.

Từ ngày đó tới nay, Dew cũng không có gặp mặt Nani, điều này chứng minh y đối với anh hoàn toàn không có hứng thú, nếu là trước kia hẳn anh sẽ cảm thấy rất thương tâm, hiện tại thì cái gì cũng không.

Cái hiện tại Nani coi trọng nhất chính là công việc của bản thân, Sky vì anh giới thiệu vài vị hoạ sĩ có chút danh tiếng, công việc rất nhiều, có khi còn cùng nhau tham gia các buổi họp mặt nghệ thuật do họ tổ chức, đối Nani mà nói, tựa như nắng hạn gặp mưa rào, như thế nào hấp thu đều cảm thấy chưa đủ.

Hai tháng nay, kỹ thuật vẽ tranh của Nani tiến bộ rất nhanh, anh dần dần sắp chạm đến cảm giác năm xưa khi mới bắt đầu khởi ngiệp, giống như cá gặp nước, cảm giác vui sướng từ đầu ngón tay truyền tới, không thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả.

Nani cơ hồ hận không thể mỗi ngày đều đi quan sát vật thực, sau đó ngâm mình ở phòng vẽ tranh luôn không cần ra.

Sky có một lần nhìn thấy, cười chọc anh vẽ tranh vẽ đến sắp ngốc luôn.

Nani không thèm để ý, chính là có mấy lần bởi vì chậm trễ  công việc, làm hại mất vài mối làm ăn, mới có chút ngượng ngùng thu liễm một chút.

Một ngày kia, Sky đón Nani đi ăn cơm, ăn đến một nửa, đột nhiên hỏi một câu: "Dew hiện tại đối với cậu...... Có tốt không?"

Tay Nani cứng đờ, sau đó thở dài một hơi, nói: "Miễn bàn đến y, đến bây giờ y cũng không chịu cùng tôi hảo hảo nói chuyện, tôi cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng ở cùng một chỗ, lại giống như hai người ở hai thế giới khác nhau, tôi không biết, Dew rốt cuộc là vì cái gì mà không cho tôi đi."

Thời điểm anh nói như vậy, ngữ khí thực bình thản. Bất quá hai tháng mà thôi, Dew đã đem toàn bộ phẫn nộ cùng oán khí của anh làm cho tiêu tan hết, anh sinh khí cũng được, tức giận cũng được, cho dù là quăn đồ vật này nọ, đối Dew mà nói, cũng chỉ trong suốt như không khí.

Dew không chạm vào anh, không đánh anh, cũng không mắng anh, ngẫu nhiên còn nói mấy câu hoàn toàn vô nghĩa, nhưng chỉ cần anh nhắc tới phải ra đi, Dew sẽ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, có đôi khi còn cầm lấy tay anh, gắt gao cầm, giống như muốn dùng lực đem xương cổ tay anh bóp nát.

Nani có thể làm sao bây giờ? Anh chỉ có thể nhận thua, mười năm qua, anh chạm không đến tình yêu của Dew, thời điểm buông tay, lại không thể cự tuyệt sự giữ lại cường ngạng của y.

Nếu nhân sinh chính là một canh bạc, Nani đã muốn thua hoàn toàn, anh không biết, chính mình còn có cái gì để bồi thường cho những thua thiệt của Dew, thậm anh cũng không biết Dew còn thua thiệt cái gì.

"Như vậy...... Cậu có hay không lo lắng qua......" Sky châm một điếu thuốc, dùng sức hút một ngụm, sau đó mới chậm rãi phun ra một câu, "Nani, cậu có lo lắng qua cậu sẽ bắt đầu lại như thế nào không?"

"Ân?" Nani cắn chiếc đũa, "Tôi không phải đã bắt đầu lại lần nữa rồi sao?"

Thời gian hai tháng, cũng đủ để anh đều chỉnh tình cảm, coi như là cho Dew một người hầu đi, không có lương, nhưng chi phí sinh hoạt và tiền nhà toàn bộ đều miễn phí. Chỉ cần không nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Dew, kỳ thật sống những ngày như vậy cũng không sao, hơn nữa Dew là người cuồng công tác, suốt ngày ngâm mình ở công ty, cho nên anh có phần lớn thời gian đều sống cuộc sống của mình, tỷ như ra ngoài vẽ vật thực, tỷ như tham gia các buổi họp mặt nghệ thuật.

Sky nhìn nhìn Nani, phun ra một cột khói thuốc, đột nhiên cười, thoải mái nói: "Tôi hỏi chính là tình cảm."

Nani hơi run một chút, trên gương mặt xinh đẹp chầm chậm hiện lên nụ cười, cầm lấy khăn ăn xoa xoa miệng, "Sky, tình cảm của tôi vừa mới chấm dứt, của cậu thì hình như còn chưa bắt đầu, không bằng cả hai chúng ta thành đôi luôn đi, được không."

"Cậu xác định Dew sẽ không đem tôi đánh một trận?" Sky lại hút một ngụm thuốc, ngữ khí đã có chút ý vị thâm trường.

"Cậu sợ?" Nani hơi lộ ra ý cười, mở ra vui đùa, "Tôi nhớ là cậu đánh y a."

"Tôi không sợ cậu ta...... Nhưng tôi sợ làm anh tổn thương."

Sky nói một câu, làm cho nét mặt tươi cười của Nani thoáng xuất hiện một tia cứng ngắt, tuy rằng rất nhanh anh liền khôi phục lại bình thường, nhưng cũng không có qua mắt được Sky.

"Kể từ thời điểm tôi quyết định không yêu y nữa, thì dù y có làm cái gì, cũng không thương tổn được tôi?" Nani cố gắng làm cho ngữ khí của chính mình trở nên thoải mái một ít, "Sky, trước kia tôi bị tổn thương, bất quá là bởi vì tôi thương y mà thôi, hiện tại, tôi không thương...... Đúng vậy, không còn thương......"

Thanh âm của anh ngày càng thấp, tựa hồ chính anh cũng biết, nói như vậy thực không có chút thuyết phục nào. Nani cúi đầu, cảm giác được vài phần xấu hổ.

Sky thở dài một hơi, không có tiếp tục đề tài này, ngược lại nói đến mấy bức tranh mới ở phòng triễn lãm.

Nani thoáng qua có chút cảm kích, sau đó bị gợi lên hứng thú, anh tựa hồ quên đi xấu hổ lúc nãy, hưng trí bừng bừng cùng Sky thảo luận.

Hôm nay sau khi chia tay Sky, Nani cảm thấy trời vẫn còn sớm, nên quyết định về căn nhà gỗ bên bờ hồ tiếp tục vẽ tranh, mãi say mê nên đến nửa đem anh mới giật mình, vội vàng tẩy đi một thân vệt màu rồi nhanh chống quay về nhà.

Lúc này cũng không còn xe bus, Nani phải đợi thật lâu, mới đón được một chiếc taxi. Thời điểm về đến nhà, đã là muốn rạng sáng ngày hôm sau.

Phòng khách vẫn mở đèn, Dew ngồi trên ghế sô pha, TV cũng mở, hình ảnh nhảy dựng nhảy dựng, nhưng không phát ra âm thanh, tựa hồ là đã được tắt.

"Thật có lỗi, tôi về trể, bởi vì lúc vẽ nhập tâm quá, đã quên mất thời gian."

Do dự một chút, Nani vẫn là chính mình giải thích. Anh không biết là Dew hôm nay có ở nhà, bây giờ nhìn thấy y không có ngủ, làm cho lòng anh có điểm bất an.

Dew...... sẽ không phải đang đợi anh về đi.

Dew quét mắt nhìn anh, ngửi thấy mùi sơn dầu trên người Nani, chính là nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh hẳn là bận, cũng nên gọi điện thoại thông báo một tiếng."

"A?" Nani giật mình, ở trên người sờ tới sờ lui, rốt cục lấy ra di động, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở trước mặt Dew quơ quơ, "Vốn đã định gọi, nhưng sau lại thôi......"

Lý do này thiệt qua loa tắt trách đi, kỳ thật Nani căn bản không có nghĩ sẽ gọi điện cho Dew, anh sớm đem việc gọi cho y vứt sang một bên rồi. Hơn nữa, cho dù anh thật sự có gọi, Dew có thể sẽ tiếp máy sao?

Bất quá hiện tại đã muốn khuya, anh không có hứng thú cùng Dew tranh luận chuyện này, nếu có thời gian rãnh rỗi, anh thà đi sắp xếp mấy món đồ còn hơn.

Dew quả nhiên không nói cái gì nữa, nhìn Nani liếc mắt một cái, đóng TV, thả dép lê đi vào phòng ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net