Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Từ Từ Vượt Qua - Quyển 2 Báo Ứng]

CHƯƠNG 13

Sáng ngày hôm sau xuất hiện một bộ tử thi nữ vô danh, thi thể phát hiện ở vùng hạ lưu một con sông, chết đuối, thi thể ngâm trong nước khoảng chừng hai đến ba ngày. Qua nghiệm thi cho thấy nạn nhân chết đuối trong tình trạng còn sống, không phải bị quăng dưới nước sau khi tử vong. Trong túi áo nạn nhân phát hiện một tờ giấy ghi rõ nạn nhân không muốn sống. Sau khi tổng hợp điều tra xác nhận là tự sát.

Vì trên người nạn nhân không mang theo giấy tờ chứng minh thân phận, cảnh sát tra tìm danh sách những người mất tích cũng không có người phù hợp nên đành phải xử lý theo tình trạng thi thể vô danh, tạm thời bảo quản tại nhà tang lễ.

Khi Từ Nhiễm đến văn phòng Cố Tiến Ngôn đang coi một trang mạng bán giày tăng chiều cao. Sự xuất hiện đột ngột của Từ Nhiễm khiến Cố Tiến Ngôn giật nảy mình, anh ấy chột dạ nhanh tay đóng lại website.

“Cậu… cậu làm gì vậy?” Cố Tiến Ngôn nhìn Từ Nhiễm đầy cảnh giác, sợ cô cười nhạo việc anh ấy mua giày tăng chiều cao.

“Vừa chuyển đến một bộ tử thi nữ vô danh, trong tờ giấy xác nhận có ghi nhảy sông tự sát?”

“Đúng, hình như còn có cả di thư!” Cố Tiến Ngôn nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị, “Sao vậy? Có vấn đề gì không?”

Từ Nhiễm không thể nói ra, cũng không tài nào giải thích.

“Không có chuyện gì, cậu tiếp tục tìm cho mình một đôi giày tăng chiều cao thích hợp đi.”

“…” Mẹ nó… để cô bắt gặp rồi!

Từ phòng làm việc của Cố Tiến Ngôn về phòng làm việc của mình chưa đến 40 giây nhưng cô đã ra một quyết định.

Từ Nhiễm rút điện thoại, mở một dãy số cô mới lưu.

“Alo!”

Sợ đối phương không lưu số của mình nên cô giới thiệu trước: “Tôi là Từ Nhiễm!”

Rồi đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

Giọng điệu Từ Độ không nhanh không chậm: “Đại học D, 10 phút nữa tôi có tiết.”

“Trưa anh rảnh không?”

“Có thời gian ăn cơm!”

Nghĩa là rảnh, nếu nhờ người ta dĩ nhiên phải mời người ta ăn cơm: “Vậy hẹn nhau tại…”

“Địa chỉ nhà hàng tôi sẽ gửi qua cho cô!”

Không cho cô cơ hội phản ứng hay từ chối, điện thoại lập tức ngắt máy.

Ba phút sau địa chỉ nhà hàng được nhắn vào số điện thoại của Từ Nhiễm.

Từ Nhiễm nhìn di động, mắt tròn xoe, rõ ràng là cô hẹn anh, làm sao trở thành cô là người bị hẹn?

12 giờ thiếu năm phút, Từ Nhiễm có mặt tại nhà hàng đã hẹn, đúng năm phút sau một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.

Từ Nhiễm vẫn đang xoắn xuýt không biết nên gọi món trước hay nói chuyện trước, Từ Độ đã ra quyết định giúp cô: “Gọi món đi!”

Sau khi gọi hai phần thức ăn, Từ Độ khép quyển thực đơn, nhướn mắt nhìn Từ Nhiễm: “Tìm tôi có việc gì?”

“Tôi muốn nhờ anh giúp tôi điều tra một vụ án.”

“Tại sao không liên hệ Hàn Bái?”

“Tôi chỉ mới nghi ngờ, không có chứng cớ.”

Đáp án này khá hợp lẽ, Từ Độ hỏi tiếp: “Vụ án gì?”

“Vụ án chết đuối, trong túi của nạn nhân phát hiện di thư, kết quả nghiệm thi cũng cho thấy là chết đuối trong tình trạng còn sống.”

Từ Độ nghe xong không cần nghĩ nhiều cũng đã hoàn toàn rõ ràng ý của cô: “Cô nghi ngờ nạn nhân bị đẩy xuống nước, di thư do hung thủ cố tình bỏ vào nhằm che lấp tội giết người?”

Từ Nhiễm gật gù, tiếp tục: “Hiện nay thân phận người chết vẫn chưa được xác nhận, vì vậy thi thể tạm thời…”

Chưa nói hết câu đã bị cắt ngang, Từ Độ nhìn vào mắt cô, lời nói đầy hàm ý: “Một năm số người chết đuối ở thành phố S không phải ít, mùa hè đặc biệt đoạn thời gian thi tốt nghiệp… tại sao cô chỉ nghi ngờ vụ này?”

Từ Nhiễm đã sớm biết Từ Độ sẽ tra hỏi gốc rễ, “Nếu như tôi nói là trực giác thì sao?”

Từ Độ cười khẽ, biết rằng cô đáp bậy bạ nhưng cũng buông tha cho cô: “Có tin gì tôi sẽ thông báo cho cô. Tuy nhiên,…” Anh hơi dừng lại, “Đây là món nợ ân tình thứ hai của cô.”

“Vì vậy nên tôi sẽ mời anh bữa này.”

Từ Độ chớp mắt, bình tĩnh nói ra một sự thật: “Ông chủ nhà hàng này là bạn của tôi.”

“…” Ý chính là đừng mơ tưởng một bữa cơm có thể trả được ân tình của anh.

Từ Nhiễm ấm ức bỏ qua, mỗi lần giao đấu với anh người thua mãi mãi là cô.

*

Chưa đến hai giờ đồng hồ, Từ Nhiễm đã nhận được điện thoại của Từ Độ, “Thân phận người chết tra được rồi. Là Đỗ Hân Hân, 24 tuổi, cô tìm trên mạng vụ đá chó ba tháng trước, cô ta là người trong cuộc.”

Đá chó.

Từ Nhiễm vẫn duy trì cuộc gọi, lên mạng tìm kiến, căn cứ thời gian lập tức tìm được vụ việc đó, có cả video. Trong clip có hai người phụ nữ và một con chó cưng. Đỗ Hân Hân tuy chỉ trông thấy chính diện hai giây nhưng nếu như có quen biết vẫn có thể nhận ra cô ta, còn người phụ nữ kia là chủ của con chó.

Do không có xích nên chú chó xông về phía Đỗ Hân Hân, cô ta lấy chân đá văng chú chó, dùng cả hai chân. Sau khi chủ nó xuất hiện đã nảy sinh tranh cãi, thậm chí còn xuất hiện ẩu đả.

Tiêu đề của đoạn clip: “Hot girl đá chó cho hả giận, mấy người đẹp chắc gì tâm đã đẹp?”

Đoạn clip được lan truyền trên mạng với tốc độ chóng mặt và ngày càng nghiêm trọng, Đỗ Hân Hân bị cư dân mạng chửi rủa, đay nghiến, thông tin cá nhân và địa chỉ gia đình đều bị công khai trên mạng.

Thế nhưng, hai ngày sau, mọi chuyện lại quay phắt 180 độ. Không chịu được sự công kích này, Đỗ Hân Hân chính thức lên tiếng clip này là dàn dựng, chỉ muốn đưa ra một đề tài nóng về việc đánh đập những chú chó cưng, cô và chủ chú chó chỉ phối hợp nhau diễn vở kịch này, bản thân cô không phải là người như thế.

Làm sáng tỏ nhưng không đồng nghĩa với việc đề tài này ngừng hẳn.

--- Cho tôi nói một câu, mấy người làm ra chuyện này đều là thứ rác rưởi.

--- Người ta tìm cô diễn, cô có thể từ chối mà! Không phải cũng chỉ vì tiền sao?

--- Dắt mũi cộng đồng mạng mày nhận gạch đá cũng đáng đời! Đó là báo ứng!

--- Tao thấy mấy cước của nó tàn nhẫn lắm! Con này thuộc dạng tâm lý biến thái!

Đỗ Hân Hân bị dồn đến mức phải khóa blog, status cuối cùng của cô ta là một tháng trước, chỉ một câu nói.

--- Tôi biết sai rồi, van xin các người bỏ qua cho tôi đi!

Sau khi xem xong, Từ Nhiễm cầm di động kề bên tai: “Tôi hiểu sơ sơ rồi!”

Thế nhưng tin tức anh thu được không chỉ có nhiêu đó: “Chủ nhân chú chó trong vụ ba tháng trước chính là Cao Hiểu Bình, người công khai là chồng cô ta, Hoàng Long. Trước mắt anh ta đã mất tích.”

Bọn họ chỉ mới tách ra chưa đầy hai tiếng nhưng Từ Độ đã có thể tra ra được quá nhiều tin tức như vậy, Từ Nhiễm âm thầm cảm thán: “Anh ta mất tích rồi? Bao lâu?”

“Di động tắt máy, đã mấy ngày chưa về nhà.”

Từ Nhiễm nheo mày, “Thời gian Hoàng Long mất tích và Đỗ Hân Hân tử vong khá ăn khớp.”

“Đúng rồi!” Thanh âm Từ Độ trầm hơn một chút, “Còn có một việc.”

“Việc gì?”

“Cô không quên dạ tiệc tối nay chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net