☝️ Chương 11. Tang Chi từ chối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Little Whale

Ngày đăng: 09/02/2022

---------------------------

Cả Avil và Đạt Văn đều chưa từng thấy qua vẻ mặt vui mừng của Tang Chi như lúc này.

Bé có tính cách hơi khác so với những bạn cùng trang lứa, thậm chí bé có hơi lãnh đạm đối với tất cả mọi người, kể cả khi Avil vô cớ gây rối, hay khi bé thấy được đồ vật mà bé muốn có được, cảm xúc vui và buồn của bé đều bình đạm như nhau.

Nhưng lúc này hai mắt của bé lại sáng lên, thậm chí còn kích động đến mức cả mặt đều đỏ ửng.

Đạt Văn bị bé làm cho hoảng sợ, đồng thời cũng khá tò mò với lời nói của bé: "Làm sao vậy? Con cảm giác được cái gì?"

"Cảm giác được bản thể của tôi." Tang Chi cường điệu trả lời: "Tôi lớn lên ở hướng kia."

Tang Chi ngón tay chỉ hướng bên trái của Đạt Văn, Đạt Văn hơi nghi hoặc, không biết Tang Chi tại sao lại có loại cảm giác kỳ lạ này.

Avil chăm chú nhìn Tang Chi, sau đó liếc mắt nhìn hướng đó một cái rồi nói: "Đi, chúng ta cứ rẽ sang đó nhìn thử xem."

Đạt Văn: "Gì cơ?"

Avil: "Cậu lái xe đi."

Đạt Văn: "......"

Hừm, không phải cậu không muốn chăm sóc Tang Chi hay sao? Như thế nào lại coi trọng chuyện của con bé như vậy?

Trong lòng thầm mắng một phen, nhưng Đạt Văn vẫn vô cùng thành thật đi ra chỗ điều khiển, sau đó mở chế độ tự lái, chầm chậm chuyển hướng xe, hướng về phía Tang Chi chỉ mà phóng đi.

Đạt Văn còn không quên hỏi Tang Chi: "Có phải bên này không con?"

"Đúng vậy." Tang Chi gật gật đầu, trong mắt bé mang theo chờ mong.

Avil nhìn Tang Chi lộ ra biểu tình đó, ánh mắt lạnh xuống một chút, rồi sau đó cũng mặc kệ, không lên tiếng gì cả, chỉ nhấp môi một cái rồi cúi đầu, hắn mở máy truyền tin ra, tra thử chỗ này là địa phương nào.

"Nếu con có cảm giác sắp tới hoặc là có sai phương hướng thì nói ngay cho chú nhé." Đạt Văn dặn dò Tang Chi.

Tang Chi cảm ứng cẩn thận thêm lần nữa.

Bé có thể cảm giác được bản thể của chính mình, nhưng mà cái loại cảm ứng này vô cùng mỏng manh, bé thử cố gắng tăng mạnh cảm giác cho tia cảm ứng kia một lần nữa, nhưng hai phút sau, mặt bé lộ ra vẻ mờ mịt: "...... Biến mất?"

"Cái gì biến mất?" Đạt Văn thuận miệng hỏi.

"Cảm ứng biến mất." Tang Chi mờ mịt: "...... Vì sao cảm ứng sẽ biến mất?"

Tang Chi không thể lý giải, cũng khó chấp nhận kết quả này.

Ánh mắt Avil trầm xuống: "Không cảm giác được?"

Tang Chi mất mát gật đầu.

Ánh mắt Avil càng thêm thâm trầm, nhưng ngoài miệng thì hắn vẫn an ủi Tang Chi: "Không có việc gì, lần sau chúng ta có thời gian đến khu này dạo chơi, có lẽ có thể tìm được manh mối."

Tang Chi hơi kinh ngạc với sự quan tâm của Avil. Đạt Văn là bạn thân Avil, dĩ nhiên hiểu rất rõ con người của Avil, khi nghe những lời này liền biết bên trong chắc chắn có vấn đề, sắc mặt hắn hơi hơi thay đổi, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Avil.

Nhưng Avil không hề chú ý đến hắn, chỉ lưu lại địa chỉ này, chuẩn bị lần sau sẽ lại đưa Tang Chi đến.

——

Vì phải đi một đường vòng nên lịch trình bị trì hoãn vài phút thời gian.

Avil từ trước đến nay có một cái thói quen khá tốt, đó là dù cho có tham dự bất kỳ sự kiện lớn bé gì cũng sẽ  đến sớm ít nhất mười phút, cho nên chỉ trễ vài phút như thế này thôi thì vẫn không ảnh hưởng gì lắm.

Lúc bọn họ đến cũng chưa bị muộn.

Bởi vì có Tang Chi nên lúc vào công ty quảng cáo bọn họ chọn con đường bí mật để đi, trực tiếp ngăn cách với paparazzi —— chuyện mà Avil muốn, chỉ là tránh paparazzi thôi dĩ nhiên không thành vấn đề.

Thuận lợi tiến vào nơi quay chụp, Avil cởi mấy món đồ ngụy trang ra, sau đó nhìn sang phía nhiếp ảnh gia cười cười.

Hắn cười sang sảng lại nhiệt tình, tựa như ánh bình minh, mang theo sức cuốn hút một cách tự nhiên, nhiếp ảnh gia theo bản năng cũng cười đáp lại, sau đó ông ta đứng dậy rồi nói: "Avil tiên sinh tới rồi? Cậu cần nghỉ ngơi một chút không?"

"Không cần, tôi đi thay trang phục, đợi một chút sẽ bắt đầu quay được thôi." Avil cười nói: "Ngày hôm qua tôi đột nhiên có việc gấp, cho nên không kịp quay xong, hôm nay tôi mời mọi người ăn cơm xem như là nhận lỗi nhé."

"Không cần phiền toái như vậy đâu, chúng tôi đều biết nhất định là chuyện rất quan trọng thì cậu mới có thể rời đi ngay lập tức như vậy." Nhiếp ảnh gia thụ sủng nhược kinh, lời nói cũng xuất phát từ đáy lòng.

—— ông ta thật sự cho rằng như vậy.

Không chỉ có ông ta, ngay cả các nhân viên công tác khác cũng liên tục gật đầu.

Avil thật ra chính là loại người tùy ý tùy hứng —— hắn không thích làm việc gì thì sẽ trực tiếp không nhận, không thích người nào thì dù chỉ cho một ánh mắt thì hắn cũng lười liếc đến đối phương.

Ở trong giới này xem như là một người ngay thẳng, độc nhất vô nhị.

Nhưng mà hắn cũng có một đặc điểm mà ai cũng phải "giơ ngón cái", đó chính là chỉ cần hắn tiếp nhận công việc nào thì đều sẽ hoàn thành một cách tốt nhất, hơn nữa mỗi lần hoàn thành đều vô cùng xuất sắc.

Những lời nên nói đều nói xong cả rồi, Avil rất nhanh liền đi thay quần áo, những chuyện như gọi đồ ăn linh tinh, đương nhiên sẽ do Đạt Văn lo liệu.

Lúc Avil rời đi, rất nhiều người ngay lập tức chú ý tới Đạt Văn, và dĩ nhiên cũng không khỏi không chú ý đến người bên cạnh hắn - Tang Chi.

Vừa nhìn thấy Tang Chi, bọn họ trong đầu chỉ có đúng những từ gồm hai chữ, như là: Xinh đẹp! Đáng yêu!

Đạt Văn sắp xếp cho Tang Chi ngồi lên ghế, sau đó hắn vừa xoay đầu liền nhìn thấy rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào Tang Chi.

"Đạt Văn tiên sinh, bé gái này là ai thế?" Một nữ nhân viên công tác nhịn không được che mặt, hỏi: "Bé siêu siêu đáng yêu luôn, tôi có thể nói chuyện với bé không?

"Cô có thể hỏi bé luôn, nhóc Tang Chi là một em bé cực kỳ độc lập." Đạt Văn cười nói.

Vì thế nữ nhân viên công tác nhanh chóng ngồi xổm xuống, cô ta nhìn Tang Chi, trên mặt mang theo nét tươi cười: "Xin chào, con tên là Tang Chi đúng không? Bé Tang Chi, cô kêu là Lily, rất vui được gặp con, con thật là một em bé xinh đẹp"

Tang Chi cảm nhận được người phụ nữ này cực kỳ thích mình, thích một cách nóng bỏng.

Bé nghi hoặc, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, không rõ vì sao rõ ràng bọn họ chỉ mới gặp nhau, người này tự nhiên có thể nhiệt tình yêu thương bé như thế.

"Cảm ơn đã khen." Tang Chi lễ phép nói lời cảm tạ.

Thật sự mà nói, Tang Chi và những em bé hoạt bát không hề giống nhau, bé quá lãnh đạm, nhưng mà loại lãnh đạm này thế nhưng lại có... mị lực.

—— chủ yếu là do bé lớn lên quá xinh đẹp.

Bị hành động nghiêng đầu "đốn" tim, nữ nhân viên công tác che lại ngực, mềm mỏng hỏi: "Bé Tang Chi, con thích ăn cái gì nè? Cô có thể có được "vinh hạnh" đưa cho con một vài món đồ ăn vặt không?"

"Hở?" Tang Chi càng thêm khó hiểu.

Nữ nhân viên công tác nói với Tang Chi: "Con cứ từ từ đợi, cô ngay lập tức sẽ trở về, cô đi lấy đồ ăn vặt cho con."

Cô ta mới vừa rời đi, một nam nhân viên công tác khác liền nhanh chóng tiến lại, càng lúc càng gần, hắn nhìn khuôn mặt trắng trắng mịn mịn của Tang Chi, rồi bỗng nhiên đỏ mặt, hắn muốn cùng Tang Chi nói chuyện, nhưng hắn lại loại người không biết cách ăn nói, nghẹn hơn nửa ngày mới lấy ra  một con búp bê to bằng bàn tay: "Cái này đưa cho con chơi."

Ờ thì, bàn tay của nam nhân viên công tác cực kỳ lớn, Tang Chi dùng hai tay mới ôm được con búp bê.

"Cảm ơn."

Khuôn mặt nam nhân viên công tác càng đỏ hơn, hắn gãi gãi đầu: "Không cần cảm ơn, con gái của chú cũng sắp ra đời, chú hy vọng con bé có thể giống mẹ một chút."

Tang Chi hơi sửng sốt.

Đạt Văn nhìn thoáng qua nam nhân viên công tác đang bày ra một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, cảm thấy nguyện vọng của cậu ta khá hợp lý.

Nhưng mà Tang Chi lại không phải "máy móc ước nguyện", hành động này là muốn cọ "xinh đẹp" mang về sao?

Đạt Văn bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình.

Những người đại diện phía bên kia vốn dĩ không chú ý đến bên này, nhưng rồi bỗng thấy một đám nhân viên công tác rời đi, thậm chí sau đó toàn bộ đều đi hết!

Tuy rằng hiện tại thời gian quay chụp còn chưa bắt đầu, nhưng bọn họ không phải nên chuyên tâm chuẩn bị cho công việc hay sao?

Một người phụ nữ tóc ngắn trông có vẻ giỏi giang bỗng chau mày, cô ta cũng không nói gì, chỉ là cũng quyết định đi qua xem thử.

Cô ấy có nghĩ nát óc cũng không biết rột cuộc là chuyện gì mà lại khiến cho tất cả mọi người đều phải chú ý như thế, nhưng không ngờ rằng đó chỉ là một đứa nhóc?

Nhóc con này nhìn qua còn rất nhỏ đi?

"Đây là con nhà ai thế?" Mặt cô ta còn nhăn hơn lúc nãy.

Đạt Văn biết cô gái này là ai, hắn chào hỏi rồi cười nói: "Xin chào, Lâm Mính tiểu thư, bé Tang Chi là Avil và tôi dẫn đến."

Lâm Mính bất ngờ.

Vừa rồi cô ta còn cảm thấy người mang con nít tới đây quả thật là muốn gây sự mà, nơi này sao có thể để một em bé tới?

Nhưng nếu người dẫn nhóc con này tới đây là Avil, cô ấy đành phải suy xét lại một chút, ít nhất những lời nói khó nghe cũng không thể nói trắng ra được.

"Đây là con của thân thích hai người đúng không?" Lâm Mính nhấp môi, hỏi.

"Cũng không phải như vậy." Đạt Văn nhìn một vòng xung quanh, những nhân viên công tác đang đứng gần đây đều thức thời tránh xa một chút, chờ đến khi chỉ còn Lâm Mính, Đạt Văn mới nhẹ giọng nói: "Con bé là con gái của Avil."

Đồng tử Lâm Mính co rụt lại.

Vốn dĩ cô ta đối với việc Avil về sớm vào hôm qua cũng có chút nghi hoặc, hiện tại minh bạch rồi!

Nếu như đặt một em bé ở trước mặt cô ấy, cô cũng sẽ về sớm thôi!

Nhưng tại sao Avil bỗng nhiên có con?

Ẩn hôn?

Cô vợ nhỏ nhu nhược mang thai chạy trốn?

---------

Editor: Little Whale (đăng tải duy nhất tại wattpad @littlewhale1111 và wordpress: littlehwhale1111.wordpress.com)

---------

Lâm Mính vẫn lộ biểu tình nghiêm túc nên Đạt Văn không biết cô ta đang suy nghĩ những khả năng "động trời" đó, hắn nói: "Đứa nhỏ này mới được tìm về, thân phận của con bé cũng tương đối... đặc thù, bọn tôi trong lúc nhất thời cũng chưa tìm được người chăm sóc bé, cho nên chỉ còn cách mang theo bé tới đây."

"Nhưng nếu Avil đi đâu cũng mang theo con bé, thế thì cũng giấu không được bao lâu đâu?" Lâm Mính càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, hơn nữa nếu việc Avil có con mà bị khui ra thì không biết hậu quả sẽ thế nào.

Có khả năng ảnh hưởng đến lần quay quảng cáo này không nhỉ?

"Avil có con thì có sao đâu?" Hiện tại Đạt Văn cảm thấy vấn đề không phải là ở chuyện này, rốt cuộc thì mỗi một ông bố của Tang Chi đều không phải là người bình thường, hơn nữa, Avil lại là người dựa vào thực lực để "kiếm cơm".

Lâm Mính cũng nghĩ đến điểm này, rốt cuộc tâm cũng buông xuống, sau đó mới có tâm tư đánh giá Tang Chi.

Sau một hồi quan sát, sắc mặt cô ta càng lộ ra vẻ cổ quái: "Nếu cậu không nói, tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được, con bé một chút cũng không giống......"

Không giống Avil.

Bất luận là bộ dáng hay tính cách, đều hoàn toàn không giống Avil.

Tang Chi mặc kệ bị đánh giá, bé cứ ôm búp bê ngồi phát ngốc.

Lâm Mính biết thân phận của Tang Chi nên những lời nói đã chuẩn bị khi nãy đều nuốt trở về, cô ta cùng Đạt Văn hàn  huyên vài câu đơn giản xong rồi cũng chuẩn bị rời đi.

Nào biết đâu rằng cô ta vừa mới quay đầu thiếu chút nữa đụng phải người khác.

—— là đạo diễn đang vội vàng đi tới.

Ánh mắt ông ta nhanh chóng "quét" hướng trên ghế, sau khi nhìn thấy Tang Chi thì đôi mắt bỗng nhiên tỏa sáng: "Bé con này là Avil đưa đến sao? Là con cái của thân thích cậu ta hay sao?"

"Ờ... Cái này..." Đạt Văn nhìn thấy đạo diễn nhiệt tình như thế, hắn dự cảm có điều gì đó bất thường.

Quả nhiên, loại dự cảm này quả nhiên rất nhanh liền trở thành sự thật.

Bởi vì sau khi nghe Đạt Văn ấp úng trả lời xong, ánh mắt đạo diễn sáng lên, trực tiếp vào thẳng vấn đề luôn: "Là thế này, về lần quảng cáo này, chúng tôi nghĩ là, nếu có một đứa bé xinh đẹp tham gia thì sẽ càng tốt, chúng tôi dĩ nhiên sẽ phát thù lao, có phải hay không Lâm tiểu thư, cô xem, bé gái này quả thật vô cùng xinh đẹp."

Lâm Mính: "......"

Cô đương nhiên biết Tang Chi xinh đẹp rồi.

Nhưng mà không lẽ chỉ có như thế liền nhét con bé vào quảng cáo lần này?

Hơn nữa Lâm Mính nhìn ra được Đạt Văn đối với Tang Chi khá là coi trọng, Tang Chi lại còn là con gái của Avil, cô ta cảm thấy khả năng mời được người thành công là cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng mà đạo diễn kích động như vậy, chắc là đã có cách gì đó rồi, thế nên Lâm Mính vẫn cứ tỏ ra vẻ trầm mặc.

Không đồng ý cũng không cự tuyệt.

Tươi cười trên mặt Đạt Văn đều cứng lại rồi, hắn mặt đối mặt với vị đạo diễn nhiệt tình, theo bản năng chắn Tang Chi, che con bé ở phía sau: "Này vẫn là... không được đi? Nhóc Tang Chi không thích công việc kiểu này đâu."

"Cậu cũng chưa hỏi thì làm sao biết con bé không thích được?" Đạo diễn trừng mắt, liếc Đạt Văn một cái, sau đó đẩy cậu ta sang một bên, lộ ra biểu tình ôn nhu nhất nhìn Tang Chi: "Con là bé Tang Chi đúng không? Chú là đạo diễn cho buổi quay quảng cáo lần này, con có thể gọi chú là chú đạo diễn."

"Là thế này, bé Tang Chi lớn lên thật là xinh đẹp, là một hạt giống tốt để làm minh tinh nha, cho nên chú đạo diễn muốn mời Tang Chi quay quảng cáo, con sẽ được xuất hiện ở trên mạng Tinh Võng luôn đó."

Giọng của đạo diễn đầy vẻ dụ dỗ: "Giống như chú Avil của con đó."

Fans của Avil quả thật là trải dài từ nhỏ đến lớn, nhỏ nhất là một tuổi rưỡi, lớn nhất là 490 tuổi.

—— hiện tại tuổi thọ của nhân loại đã đạt tới 500 tuổi.

Đạo diễn tự cho rằng Tang Chi cũng là fans của Avil, sẽ rất thích được giống như Avil.

Nhưng mà sau khi nghe được lời của đạo diễn nói, Tang Chi chỉ dùng một đôi mắt xanh biếc lẳng lặng nhìn ông ta.

Chuẩn, chính là loại cảm giác này!

Một người trẻ tuổi vừa năng động vừa hào phóng, một em bé vừa thiên chân non nớt vừa trầm tĩnh.

Đạo diễn đã nghĩ đến cảnh nếu như hai người này có thể cùng nhau quay quảng cáo lần này, có thể nói sẽ có bao nhiêu lực hấp dẫn, mặt ông ta đỏ lên, hô hấp dồn dập, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Tang Chi nên ông ta cũng không chú ý tới ánh mắt đồng tình của Đạt Văn dành cho mình, nhưng Lâm Mính thì có.

Cho nên lúc Tang Chi vô cùng lãnh đạm nói ra một câu: "Tôi từ chối.", Lâm Mính tự nhiên có loại cảm giác "quả nhiên như thế".

Đạo diễn lại bị câu trả lời của Tang Chi làm cho bất ngờ: "Vì sao lại muốn từ chối?"

Tang Chi so với ông ấy càng thêm kinh ngạc: "Tôi vì cái gì phải đáp ứng?"

Đạo diễn định nói, đây chính là cùng với Avil quay quảng cáo đó!

Có thể khiến cho Avil coi trọng lần quay quảng cáo này thì dĩ nhiên là một trong những nhãn hiệu tinh tế hàng đầu, chỉ cần Tang Chi chịu tham gia, trên con đường minh tinh này bé sẽ có một khởi điểm cao đến không thể tưởng tượng được.

Mà bé lại có một khuôn mặt xinh đẹp như thế, chắc chắn sẽ rất được nhân dân tinh tế yêu thích.

"Thế thì sao?" Tang Chi nghiêng đầu.

Nghe được thanh âm của Tang Chi, đạo diễn mới phát hiện ra ông ta đã bất tri bất giác đem suy nghĩ của mình nói ra hết, ông ấy nhìn Tang Chi đang lộ vẻ mặt mờ mịt, nói tiếp: "Vậy thì con sẽ có nhiều tiền và có danh tiếng, con sẽ rất lợi hại đó."

Tang Chi: "Nhưng mà tôi không cần."

Đạo diễn: "......"

Ông ấy lại quan sát biểu cảm của Tang Chi một cách cẩn thận, phát hiện ra Tang Chi quả thật đang rất nghiêm túc, bé thật sự cảm thấy như vậy.

Lâm Mính nhìn không được nữa, cô ấy nhắc nhở: "Nhóc Tang Chi mới có ba tuổi thôi."

Em bé ba tuổi làm sao biết cái gì là địa vị cùng với danh tiếng?

Nếu mà Tiểu Tang Chi có thông minh đi nữa, nhưng bé cũng không cần thiết phải để ý danh tiếng và tiền nhỉ?

Bé trông rất giống kẻ thiếu tiền à?

Em bé đối khái niệm về tiền tài rất là mơ hồ.

Đạo diễn cũng kịp phản ứng lại, hắn hẳn là nên dùng một loại phương thức khác để khuyên Tang Chi, thế nên tiếp tục dụ dỗ: "Con không muốn làm cho rất nhiều người thích con sao?"

Tang Chi: "Không muốn."

Đạo diễn không ngừng cố gắng: "Con quay xong một quảng cáo sẽ có được rất nhiều tiền nè, con sẽ có thể mua được rất nhiều rất nhiều búp bê và váy."

Tang Chi: "Tôi có rất nhiều búp bê và váy."

Hơn nữa nhiều đến mức bé hy vọng không nên có nhiều như vậy —— đặc biệt là váy.

Đạo diễn chưa từng từ bỏ ý định: "Vậy con muốn cái gì?"

Tang Chi: "Tôi muốn tìm lại......"

"Đạo diễn, Avil ra tới." Mắt thấy Tang Chi sắp nói ra 'lời không nên nói', Đạt Văn giật mình một cái rồi nhanh chóng đánh gãy lời của con bé, hơn nữa còn lộ ra ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía Avil đang bước ra.

Hết chương 11.

----------------

Editor: Sorry mọi người mình ăn tết quá kĩ :v


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net