Chương 18: Ngàn dặm Tiêu Lô (Ⅲ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Trường Thanh mở mắt ra, nhàn nhạt nhìn hắn một cái:

"Ta không có."

Chỉ là nhìn thoáng qua một cái, nhưng đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng kia, lạnh lẽo xinh đẹp lạ lùng, cũng đủ để câu ba hồn bảy phách của hắn.

Nếu không nhìn lầm, Hách Liên Nhung Xuyên nhìn trong con ngươi sâu thẳm kia, thấy được một tia hoảng loạn không dễ phát hiện, tựa như sao băng vụt qua một nháy, làm hắn vui sướng không thôi.

Có một số người, bộ dạng ngoài làm bộ chả có gì, rõ ràng trong lòng lại để ý điều đó chết đi được, thật là đáng giận đến mức đáng yêu.

Hách Liên Nhung Xuyên khóe miệng giật giật: "Vậy Yến đại nhân đỏ mặt cái gì?"

Yến Trường Thanh bình tĩnh đẩy bếp lửa ra xa, nói: "Than lửa nóng quá, khói hun đấy."

Hách Liên Nhung Xuyên ý cười càng đậm, vừa cười vừa bất lực lắc đầu. Xoay người nhảy qua thuyền nhỏ mà hắn đi đến, tìm mấy cái chum nhỏ.

Yến Trường Thanh giương mắt nhìn, thì ra là rượu. Nhưng là, nửa người trên trần trụi của Hách Liên Nhung Xuyên gần như thu toàn bộ lực chú ý của y.

Dáng người hắn rất cường tráng, cũng thật đẹp đẽ, bả vai thẳng rộng, cơ bắp rắn chắc nhưng lại không quá phô trương, màu da bánh mật được mặt trời ủ nắng. Thân trên rải rác những vết đỏ dài gớm ghiếc, vết roi rất sâu, tựa hồ là vừa mới kết vảy, nhưng vì vừa ngâm nước, không ít vết thương bị nứt ra chảy một ít máu.

Vừa rồi nhắm hai mắt, y không phát hiện ra, vậy mà Hách Liên Nhung Xuyên lại bị thương?

Nhìn vết thương này, hẳn là có lúc bọn họ vừa tách ra. Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Hách Liên Nhung Xuyên là mang một thân thương thế như vậy một đường chạy tới đây?

Hách Liên Nhung Xuyên nhìn ánh mắt y dừng trên người mình hồi lâu, hơi sửng sốt, vội đem quần áo vẫn chưa nong khô mặc lên người. Trên mặt bày ra vẻ mặt không để bụng:

"Thật rất xui xẻo, vì đuổi theo Yến đại tướng quân, trên đường gặp phải một đám thủy tặc không có mắt, ta cùng bọn họ giao lưu một chút, đập bọn nó đến khóc la gọi ta là ông nội. Ngươi nói xem, ta bị ăn mấy cái roi, lại được nghe bọn họ quỳ lạy gọi ông nội, này rốt cuộc là lời hay lỗ đây?"

Yến Trường Thanh rũ xuống mắt, nhàn nhạt nói: "Hồ nháo."

Xem ra ngày mai tới trấn, lại phải dừng lại mua ít dược liệu.

Hách Liên Nhung Xuyên lắc lắc vò rượu trong tay: "Hồ nháo thì hồ nháo, còn may ta biết trước, tên hòa thượng như ngươi trên thuyền tám chín phần là không có rượu, nên ta tự mang theo vài vò đây." Nói rồi bật nắp lên, ngửa đầu uống vào ngụm, cười lớn nói: "Nào nào nào, Yến đại nhân, mau bồi bổn vương tử uống mấy lượt!"

"Yến mỗ muốn canh đêm, không tiện uống rượu"

Hách Liên Nhung Xuyên nói: "Lúc này đang là mùa rét tháng ba, cả người ngươi đều ướt, mấy cái bếp hỏng này cũng không dùng được. Nếu ngươi để vậy cả đêm, ngày mai lại đổ bệnh, chẳng phải sẽ làm chậm trễ chuyến đi sao?" Đem vò rượu nhét vào tay Yến Trường Thanh:

"Uống một chút cũng không sao, còn có thể giảm hàn khí, không ảnh hưởng đến canh đêm đâu."

Hình như... cũng có chút đạo lý.

Lông mày Yến Trường Thanh khẽ giật. Y tuy tửu lượng cũng không tệ, nhưng xưa nay y luôn kỷ luật cực nghiêm, không thích uống rượu lắm. Nhưng mà, để không chẫm trễ hành trình, vẫn là nên uống một chút để đỡ lạnh.

Yến Trường Thanh nhấc vò rượu, cũng không nhìn qua Hách Liên Nhung Xuyên, ngửa đầu uống một ngụm.

Rượu xuống cổ họng cũng không nồng, nhưng như dòng điện nhỏ chậm rãi lan ra toàn thân. Hàn khí trong người quả nhiên tan đi một ít.

Hách Liên Nhung Xuyên ha hả cười, cũng uống một ngụm, cười nói: "Vui vẻ đi vui vẻ đi! Tối nay cùng tướng quân bồi rượu cả đêm, ngày sau không còn gặp nữa, cũng có cái để hoài niệm!"

Yến Trường Thanh yên lặng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy nội tâm tràn ngập cảm xúc hỗn loạn, lời chực bên môi, muốn nói ra không được mà nuốt xuống cũng không nên. Dường như chỉ có rượu trước mặt mới có thể đem lại cho y cảm giác tĩnh lặng nhất thời.

Vì thế y nâng vò rượu lên rồi nhấp một ngụm nữa.

Chỉ trong chốc lát, Yến Trường Thanh liền cảm thấy đầu óc lâng lâng, trời đất xoay vòng. Kỳ lạ, rượu này rõ ràng không mạnh, y sao lại say?

Yến Trường Thanh thầm kêu một tiếng không ổn, lắc lắc đầu mạnh, thấy tới tận hai ba Hách Liên Nhung Xuyên đứng trước mặt.

Người này sao lại không say?

Hách Liên Nhung Xuyên thấy Yến Trường Thanh cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, đã hơi có men say, liền đem tay vòng qua sau người y: "Yến đại nhân nếu thấy mệt thì nghỉ ngơi cho tốt. Nhiệm vụ canh đêm cứ để bổn vương tử thay ngươi."

Yến Trường Thanh cau mày lắc đầu, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng là không được như ý, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng không rõ, chịu không nổi ngã vào vòng tay Hách Liên Nhung Xuyên, cực buồn ngủ nhắm mắt lại.

Hách Liên Nhung Xuyên nhìn quanh bốn phía, thấy không có người, lúc này mới yên tâm lớn mật đem Yến Trường Thanh ôm ngang lên, bế y vào buồng ngủ.

Này là rượu ngon cao cấp của Đông Vân bọn họ, tuy vị không gắt, nhưng tác dụng khá chậm, người mới uống lần đầu tất nhiên sẽ say đến không biết trời trăng mây đất gì.

Dù đã say giấc nồng, nhưng mi của y vẫn nhăn lại, tựa hồ vẫn chưa buông lỏng cảnh giác.

Cho dù cả người ướt đẫm, vẫn không chịu thay quần áo, cổ áo che kín mít, thật sự không sợ cảm lạnh sao?

Hách Liên Nhung Xuyên thở dài, khắp nơi tìm kiếm một chút, tìm được một bộ quần áo sạch sẽ, liền muốn thay cho y. Hắn duỗi tay kéo cổ áo Yến Trường Thanh giúp y dễ thở hơn.

Trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, người đang ngủ say lơ đãng lộ ra mấy tấc da thịt trần trụi ấm áp. Xương quai xanh mảnh mai lõm xuống hiện ra sắc mật nhàn nhạt, vải cổ áo đen ôm sát vào đường nét thon gầy duyên dáng bên cổ.

Ánh mắt Hách Liên Nhung Xuyên tối sầm lại, nhẹ quay đầu nhìn sang chỗ khác. Đang muốn cởi áo ngoài của Yến Trường Thanh, y tựa hồ ý thức được gì đó, mơ mơ màng màng đập vào tay Hách Liên Nhung Xuyên.

"Ngươi...... Ngươi làm gì?"

Hách Liên Nhung Xuyên nhẹ vén vài sợi tóc ẩm trên trán y, trong lòng chợt lóe ý tưởng, hắn thay đổi âm điệu, ăn nói cẩn trọng: "Tiểu nhân giúp đại nhân đổi y phục."

Yến Trường Thanh nghe vậy, cố mở to mắt nhìn, nhưng chỉ nhìn được một bóng người mông lung, tưởng A Tĩnh, liền có chút tức giận nói: "Không cần ngươi đổi, mau ra ngoài gác thuyền đi! Ta... ta tự mình làm..."

Chỉ là chưa dứt lời, cơn buồn ngủ dày đặc lại ập tới, Yến Trường Thanh như búp bê vải, mềm mại ngã xuống.

Hách Liên Nhung Xuyên nhịn không được cười thành tiếng, đuôi mắt tràn ra ý tình ôn nhu mà chính hắn cũng không phát hiện. Chỉ là hắn từ nhỏ đã quen được kẻ hầu người hạ, phong lưu thành tánh, chưa bao giờ giúp người khác thay y phục. Gắng sức nửa ngày, Hách Liên Nhung Xuyên ngay cả ống tay áo cũng không mặc vào được. Nhịn không nổi nói:

"Yến Trường Thanh, ngươi duỗi tay ra một chút a!"

"Tay?"

Yến Trường Thanh mở mắt, mắt đen không còn lạnh lẽo như trước, chỉ còn màu sắc ngây thơ có vẻ mê mang. Y nửa tỉnh nửa mơ nhìn Hách Liên Nhung Xuyên, cũng không hỏi lý do, mơ hồ vươn một cánh tay lên.

Hách Liên Nhung Xuyên sửng sốt, vội tròng một bên tay áo vào, thử nói tiếp: "Tay kia nữa thì sao?"

"Tay... kia?" Yến Trường Thanh mơ mơ màng màng, giơ tay kia lên.

Hách Liên Nhung Xuyên cười bất đắc dĩ. Không ngờ đại tướng quân uy phong lẫm liệt nói một không thể hai ngày thường, khi say lại ngoan ngoãn như vầy.

Yến Trường Thanh có lẽ còn chẳng biết chính mình đang say rượu.

Tức khắc hắn nổi lên ý xấu. Hách Liên Nhung Xuyên cúi xuống gần Yến Trường Thanh đang mê ngủ, nâng cằm y lên: "Yến đại nhân? Yến Trường Thanh?"

Yến Trường Thanh cau mày, cố mở to mắt: "Ân——?"

Một tiếng này, vừa ngây thơ, lại vừa câu nhân, như cái đuôi mèo mềm mại lướt qua tâm Hách Liên Nhung Xuyên. Còn đâu hình tượng lạnh băng đạm mạc, vừa mềm vừa ngoan, đặc biệt muốn—

Hách Liên Nhung Xuyên câu khóe miệng.

Đặc biết muốn người khác khi dễ.

Mạnh mẽ xoay mặt Yến Trường Thanh lại. Hách Liên Nhung Xuyên nói:

"Ngươi cũng biết ta là ai?"

Yến Trường Thanh nhắm hai mắt, chậm rãi lắc lắc đầu.

"Nhìn kỹ, ta là ai?" Hách Liên Nhung Xuyên kiên nhẫn mà tiếp tục dụ dỗ, như đang dụ tiểu hài tử, ôn nhu nói: "Nhìn lại nào? Nói đúng, có thưởng."

Khát vọng muốn đi vào giấc ngủ tới cực độ, lại không ngừng bị người khác quấy rối, Yến Trường Thanh không khỏi có chút bực bội, y không ngẩng đầu, giãy giụa một cái rồi lại nằm xuống, ồ ồ nói một câu: "Hách Liên Nhung Xuyên!"

Xem ra còn biết được hắn là ai.

Hách Liên Nhung Xuyên trong lòng nở hoa, tiếp tục bám riết không tha, nỗ lực đem Yến Trường Thanh trở lại từ cơn mê ngủ, hắn do dự một lúc, rốt cuộc hỏi ra câu hỏi bị giấu dưới đáy lòng từ lâu:

"Vậy ngươi... có thích ta không?"

.....

Phía dưới yên tĩnh.

Hách Liên Nhung Xuyên nhìn Yến Trường Thanh, trong lòng như trăm trảo cào tâm.

Yến Trường Thanh thong thả phập phồng ngực. Không cần hoài nghi, y lại ngủ rồi.

Hách Liên Nhung Xuyên không khỏi có chút nóng nảy, cũng bất chấp tất cả, một lần nữa không sợ phiền mà đem Yến Trường Thanh từ trong giấc mộng mị vớt lên:

"Ngươi có thích ta hay không? Hử? Thích hay không?"

Yến Trường Thanh miễn cưỡng mở mắt, thanh âm thực nhẹ: "Không thích."

Một chậu nước lạnh dội xuống, Hách Liên Nhung Xuyên chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn thân đều thấu lạnh, so với nước sông Tiêu Lô còn buốt xương hơn. Tâm tình vừa rồi, thoáng chốc bay sạch.

Vừa rồi hắn không màng vết thương trên người, nhảy vào Tiêu Lô, là muốn đánh cược một kèo tâm tư của Yến Trường Thanh đối với hắn. Một khắc khi Yến Trường Thanh nhảy xuống, hắn như mở cờ trong bụng. Hắn còn tưởng chính mình đã cược thắng.

Có chút không bỏ ý định, sau một lúc, hắn mới chậm rãi gian nan nói: "Thật sao, hay là giả?"

Yến Trường Thanh lại không biết suy nghĩ của hắn, chỉ thành thành thật thật gật đầu, trả lời: "Giả."

Hách Liên Nhung Xuyên:......

Hách Liên Nhung Xuyên nhẹ bắt lấy cằm Yến Trường Thanh, cưỡng bách y nhìn mình, trong thanh âm tràn ngập vội vàng: "Rốt cuộc là không thích hay thích?"

"Thích."

Hách Liên Nhung Xuyên cau mày, có chút hồ nghi nhìn Yến Trường Thanh, trầm trầm giọng nói: "Hách Liên Nhung Xuyên, ngươi không thích?"
"Không thích."

"Hách Liên Nhung Xuyên, ngươi rất thích?"

"Rất thích."

Hách Liên Nhung Xuyên: "......"

Thì ra người này uống say, chỉ biết lặp lại từ cuối cùng người khác nói!

Hách Liên Nhung Xuyên không khỏi đỡ trán, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng. Đây là cười Yến Trường Thanh, cũng là cười chính mình.

Hắn thả tay, thật cẩn thận mà buông Yến Trường Thanh. Muốn xoay người rời đi, nhưng bước vài bước, lại có chút lưu luyến mà quay lại. Hắn duỗi tay vén tóc đen như lụa của Yến Trường Thanh, do dự một chút, cuối cùng nhịn không được cúi người xuống.

Một cái hôn dịu dàng, như chú bướm cuối cùng cũng gặp được nụ hoa mình ái mộ đã lâu, nhẹ nhàng mà lại thành kính chạm lên khóe mắt nhiễm đỏ của Yến Trường Thanh, dời xuống chóp mũi thanh thoát, cuối cùng dừng lại ở khóe môi mềm mại.

Đây là một cái hôn thành tâm kính cẩn, không cần đáp lại bất luận điều gì.

Ta hy vọng rằng ngươi sẽ thích ta. Lại có hy vọng ngươi, sẽ không thích ta.
Hách Liên Nhung Xuyên than nhẹ một tiếng, ngẩng đầu, nét lưu luyến ôn nhu ban nãy trong đôi mắt màu trà đã không còn. Đi ra khoang thuyền, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn trời, chỉ thấy màn đêm đen như mực, ánh trăng không biết khi nào đã biến mất. Chỉ còn áng mây như tro đen bao đầy trời, nhàn nhạt lộ ra tia sáng màu bạc.
Cỏ lau hai bên bờ theo gió phiêu phiêu, cực kỳ yên tĩnh.

Tựa hồ một người cũng không có. Tựa hồ không có một mối nguy hại nào.

Nhưng mà hắn biết, ở đầu sông Tiêu Lô bên kia, đã không còn an tĩnh nữa.

Có hàng chục chiếc thuyền gỗ đen dài, như mũi tên lao vút trên mặt sông Tiêu Lô. Họ im hơi lặng tiếng di chuyển.

Mà đoàn thuyền lúc này đang hướng về thuyền của Yến Trường Thanh mà lao tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net