02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thì ra cảm giác phân hoá là như này.

Lưu Diệu Văn nằm trên giường, mở to hai mắt, há miệng thở dốc từng cái một, ánh mắt lờ đờ hướng lên trần nhà, nghĩ như vậy.

Cậu chưa bao giờ trải qua điều gì tương tự như thế này. Cậu cảm thấy có chút khô nóng, mồ hôi từ sau lưng và trên trán lộ ra dính dính, mang theo cảm giác nóng rực không biết từ đâu mà đến, giống như dòng nham thạch nóng chảy qua rửa sạch máu, chảy trong mạch máu xanh tím. Cậu cảm thấy như bản thân đang bị đốt cháy. Hơi nóng từ trong chăn thấm thẳng lên, miệng lưỡi khô khốc, chỉ có thể giống như con cá khô liều mạng mà hít thở, lấy được càng nhiều không khí càng tốt.

Mồ hôi chảy ra ngày càng nhiều. Kỳ lạ, cậu không ngửi thấy mùi đục ngầu nóng đặc trưng của lớp da và mỡ trong cơ thể, ngược lại còn có một mùi hương không rõ ràng, ngang dọc muốn từ trong cơ thể cậu phá ra ngoài.

Giống như sốt vậy Cậu liếm môi. Nhưng đầu óc không có mê man, thậm chí có chút ngoài ý muốn cực minh mẫn, rõ ràng đến mức cậu còn thể nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn bé, Đinh Trình Hâm với khuôn mặt tươi cười nhìn cậu.

Anh ấy đã nói gì nhỉ?

À, anh ấy nói rằng mình sẽ là một Omega.

Cậu nhớ tới Đinh Trình Hâm nắm tay mình, đầu ngón tay anh ôn nhuận, Đinh Trình Hâm dưới ánh trăng quay đầu lại cười với mình, Đinh Trình Hâm đỏ mặt.

Omega?

Không.

Em sẽ trở thành Alpha.

Là Alpha duy nhất của anh.

//

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Đinh Trình Hâm trước tiên nhanh chóng thu dọn cặp sách, bước lên xe đạp rồi đạp thẳng đến toà nhà chung cư của mình.

Anh nghe nói phản ứng phân hoá của Lưu Diệu Văn hôm nay khá nghiêm trọng, xin nghỉ trở về nhà, cả buổi chiều cũng không nghe giảng, luôn nghĩ đến chuyện này. Anh… có phần lo lắng.

Đinh Trình Hâm hai ba bước đã chạy lên lầu, mở cửa nhà Lưu Diệu Văn ra, cởi cặp sách đặt trên sô pha trong phòng khách, đi tới trước phòng, đặt tay lên nắm cửa, dừng một chút rồi chậm rãi vặn trục quay.

Anh rón rén bước vào. Trong phòng bắt đầu có một mùi hương mơ hồ, anh ngửi không rõ ràng, cũng không quan tâm lắm. Anh chỉ muốn gặp bạn nhỏ của mình thôi. Mà người anh lo lắng đang cuộn mình trên giường không nhúc nhích.

Đinh Trình Hâm đi đến bên giường, cúi người xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Lưu Diệu Văn: “Tiểu Văn? Tiểu Văn?”

Người trên giường nhắm chặt hai mắt, như là đã mất đi ý thức, vẫn không có động tĩnh gì.

Đinh Trình Hâm càng thêm khẩn trương. Anh cầm lấy cánh tay Lưu Diệu Văn, lực đạo lớn hơn một chút, thanh âm cũng trở nên cấp bách: “Tiểu Văn? Có chuyện gì với em thế? Em có đang nghe anh nói không?”

Tựa hồ bị người nọ đánh thức, thân thể Lưu Diệu Văn giật giật. Cậu nhíu nhíu mày, dần dần mửo mắt.

Đinh Trình Hâm thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm cười như được giải toả: “Tốt quá rồi, em không sao cả.”

Nhưng một giây sau, anh liền đối mặt với ánh mắt của Lưu Diệu Văn. Anh chưa từng thấy Lưu Diệu Văn như thế này trước đây. Lưu Diệu Văn vẫn luôn ngoan ngoãn, mềm mại. Nhưng giờ phút này, ánh mắt cậu lại đầy sự u ám. Cậu giống như một con sói cực kỳ hung hăng, đáy mắt bắt đầu dao động, hiện lên đều là dục vọng mơ hồ.

Đinh Trình Hâm bị kinh hãi giật nảy mình. Anh theo bản năng cảm nhận được sự nguy hiểm, bất giác lui về phía sau một bước.

Lưu Diệu Văn lại cho rằng anh muốn chạy trốn. Cậu vươn tay từ trong chăn ra, không thể biện hộ vững vàng giữ chặt cổ tay Đinh Trình Hâm, dùng sức mạnh một chút, Đinh Trình Hâm bước chân không vững, ngã thẳng vào trong vòng vây nóng bỏng của cậu.

Mới vừa rồi còn không phân biệt được mùi hương mà bây giờ đã thẳng tắp xông vào khoang mũi của hắn, Đinh Trình Hâm giống như rơi vào lò nóng chảy, toàn thân cao thấp đều kêu gào khô nóng. Anh cảm thấy run rẩy. Trong lúc suy sụp run sợ, anh kinh ngạc phát hiện, Lưu Diệu Văn thế nhưng lại phân hóa thành Alpha.

Omega làm thế nào có thể chịu được một cuộc tấn công pheromone dữ dội như vậy. Mùi hoa nhài trắng cơ hồ trong nháy mắt từ trong thân thể Đinh Trình Hâm phát ra, trải qua nhiệt độ nóng hổi bốc hơi, ở trong chiếc chăn nhỏ hẹp kín bưng có vẻ càng thêm thơm ngát.

Lưu Diệu Văn liếm liếm môi, thỏa mãn nở nụ cười.

"Em ngửi thấy rồi nha."

Cậu mỉm cười như một đứa trẻ ngây thơ với đồ chơi yêu thích của mình. Nhưng ngón tay lại rõ ràng ấn chặt vào tuyến hơi nóng lên của Đinh Trình Hâm, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Anh thơm lắm… Anh trai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net