Chương 1 - 1: Mông lung thụ sắc ẩn Chiêu Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi Đế Kinh đi về hướng Tây Nam, qua Thuấn Châu chính là thành Cẩm Lạc được xây giáp sông.

Thành Cẩm Lạc xưa nay lấy hai thứ mà vang danh thiên hạ, thứ nhất là hồ Cẩm Lạc thanh triệt sáng trong, bích hải liền trời, thứ hai chính là rượu.

Thanh tửu được ủ lâu năm của Cẩm Lạc, chỉ cần một ly, hương lưu giữa môi răng đến mười ngày.

Vì thế ngõ nhỏ đá xanh trong thành quanh năm vương vấn loại hương khí tinh khiết này, lại tiếp xúc với hơi ẩm ôn nhuận của nước hồ Cẩm Lạc, phảng phất đan vào nhau thành một loại triền miên, thật lâu không tiêu tan.

Chạng vạng mồng 3 tháng ba, Cẩm Lạc có tập tục thả đèn cầu nguyện.

Chiếu Hồng thật cẩn thận đem chiếc bạch liên đăng thả xuống sông, chiếc đèn lắc lư ở trong nước đảo vài vòng rồi dừng lại, sau đó liền chậm rãi trôi về phía hạ du.

Ngọn nến ở trung tâm hà đăng theo cơn gió hạ tháng ba cháy càng lúc càng mạnh, những chiếc đèn cùng nhau phiêu đãng trên nước sông rực rỡ, từ xa nhìn lại tựa như dải ngân hà lập lòe trong bầu trời đêm.

Thấy đèn bắt đầu trôi về phía hạ du, Chiếu Hồng cũng men bờ chậm rãi chạy theo. Thỉnh thoảng bị lẫn vào trong đám đèn khác, nàng cũng có thể dễ dàng tìm ra chiếc đèn cánh hoa màu hồng phấn của mình.

Ngẫu nhiên sẽ có cơn gió đêm mạnh một chút, từng trận đánh úp lại, thổi trúng ánh nến gần như tắt ngúm, tâm Chiếu Hồng cũng khẩn trương lên tới cổ họng, chỉ lo không đến được cửa sông, ước nguyện liền nửa đường thất bại.

Mắt thấy qua cầu Thủy Nguyệt là có thể thực nhanh trôi đến giữa hồ.

"Bùm" một tiếng, một viên đá to như trứng ngỗng ném qua, rơi vào giữa sông, bọt nước bắn lên tung tóe làm đèn của nàng lật nhào.

Nhóm tiểu hài tử trên cầu vỗ tay kêu la: "A, Tam nhi ném đến chuẩn, lại nữa lại nữa."

Chiếu Hồng nhìn bạch liên đăng làm bằng giấy bị tung lên vài lần rồi mới chìm xuống nước , trong lòng đau xót, "Oa" một tiếng khóc lên.

Nhóm tiểu hài tử cười đến càng vui vẻ, ỷ vào Chiếu Hồng vài bước cũng đuổi không tới, ở trên cầu chà chà má nói: "Xấu hổ, xấu hổ. Một đại cô nương mà ở đây khóc nhè." Trong đó, một nam hài lớn hơn lớn tiếng chế giễu: "Ôi chao —— hà đăng lật sợ là năm nay không tìm được tướng công tốt có thể lấy ngươi rồi ——"

Lời mới nói được một nửa liền bị thay thế bằng tiếng kêu thảm thiết của thằng nhóc, nữ tử y phục màu xanh biếc đang nhéo lỗ tai phải của hắn: "Lưu Tam, ngươi lại ở trên đường bắt nạt người khác."

"Ai da —— đừng, đừng. Nguyệt tỷ, lỗ tai đau, tỷ nhẹ chút nhẹ chút."

"Biết đau thì đừng có ở trên đường giở trò lưu manh, bằng không ta thấy một lần nhéo một lần." Nữ tử nói xong tay lại tăng thêm lực, đau đến nỗi nam hài kêu Lưu Tam kia liên tục kêu la, mấy đồng bọn bên người đều nhỏ hơn hắn, trước kia cũng nghe qua sự lợi hại của vị "Nguyệt tỷ" này nên không dám tiến lên giúp đỡ.

"Đi bồi tội với người ta." Nữ tử nói

"Được được, Nguyệt tỷ, tỷ buông tay trước đi. Ta liền đi ngay lập tức."

"Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao, chỉ cần buông tay ngươi lập tức chạy mất, đi đâu đuổi theo." Nữ tử nói xong cười tươi sáng.

Vì thế Lưu Tam chỉ có thể bị nhéo tai đưa xuống cầu, đi qua chỗ Chiếu Hồng đang sụt sùi nói xin lỗi. Chờ đến khi bàn tay trên lỗ tai rời đi, Lưu Tam vội vàng chuồn đi, chạy xa mấy trượng mới dám quay đầu lại hướng nữ tử kia hô to: "Nhớ kỹ cho ta, lần sau ta nhất định báo thù."

Nữ tử lại không để bụng, lấy khăn tay ra đưa cho Chiếu Hồng lau nước mắt, cười nói: "Một đám tiểu hài tử. Bọn chúng cũng chỉ đùa giỡn thôi, không cần quá khó chịu."

Chiếu Hồng nương theo ánh đèn phát ra từ cửa hàng bên bờ, tinh tế đánh giá nữ tử này. Bộ dáng so với dáng vẻ đanh đá trước đó khác nhau một trời một vực, dáng người thon dài, dưới lớp lông mi dày là một đôi mắt trong suốt, cánh môi phấn hồng trên khuôn mặt làm nổi lên nước da trắng nõn, thật đẹp.

Nàng hỏi: "Ta là Chiếu Hồng, xin hỏi tiểu thư xưng hô như thế nào?"

"Ta họ Mẫn, ngươi gọi ta Hạ Nguyệt là được rồi"

Chiếu Hồng ngẩn ra.

Hóa ra nàng chính là Mẫn Hạ Nguyệt.

Mẫn gia ở Cẩm Lạc không tính là phú hào, nhưng có thể xưng là dòng dõi thư hương, đời đời đều là người đọc sách. Mẫn lão thái gia, cũng chính là ông nội của Mẫn Hạ Nguyệt, năm đó thi đậu tiến sĩ, còn làm biên tu[1] ở Hàn Lâm Viện, nào biết bởi vì nhân phẩm cương trực công chính, phải chịu sự xa lánh của đồng liêu, một mình về nhà dựa vào tổ nghiệp trở thành một người nhàn vân dã hạc[2]. Vị Mẫn lão thái gia này ban đầu cưới một thê một thiếp, từ nhiều năm trước cho đến nay cũng không con nối dõi, không nghĩ tới người đến thất tuần, đột nhiên ở trước mặt thế nhân nói rằng đã tìm được con trai độc nhất đã thất lạc nhiều năm - Mẫn Dịch.

Biên tu[1]: Sử quan thời xưa

Nhàn vân dã hạc[2]: người ở ẩn, nhàn dật tự tại, không cầu danh lợi

Mẫn Dịch đã ngoài bốn mươi tuổi, khi nhận tổ quy tông mang theo thê tử cùng một đôi nam nữ hài.

Hiện giờ Mẫn Dịch góa vợ ở tại Mẫn phủ, cũng không thường cùng người khác qua lại.

Thành Cẩm Lạc quá nhỏ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay đều sẽ truyền thành mưa to gió lớn.

Có người nói, Mẫn Dịch là do phòng ngoài của Mẫn lão thái gia sinh, là lão thái gia ước chừng chẳng sống được mấy ngày nữa, lo sợ Mẫn gia vô hậu, bất đắc dĩ mới nhận hắn. Lại có người nói, hắn vốn không phải Mẫn lão thái gia thân sinh, là cái bọn giang hồ bịp bợm, vì gia nghiệp Mẫn gia mà đến.

Những lời này truyền tới tai Mẫn lão gia, hắn cũng không thèm phản bác, phảng phất giống như không nghe thấy.

Chỉ là, phản ứng của nữ nhi Hạ Nguyệt không giống với cha nàng, nghe nói nếu là có tin đồn nhảm nhí truyền tới tai nàng, nàng đều sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Thế cho nên nàng luôn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, nói nàng không có một chút bộ dáng của tiểu thư khuê các. May mắn Mẫn lão gia còn có một nhi tử ôn tồn lễ độ, phẩm hạnh xuất sắc.

"Trong đèn của ngươi ước nguyện điều gì vậy?" Hạ Nguyệt hỏi.

Chiếu Hồng cúi đầu xuống, không biết có nên nói với nàng hay không.

"Ngươi không muốn nói thì thôi, nghe nói để cho người khác biết thì không linh nghiệm nữa."

Trong lòng Chiếu Hồng đắn đo không phải điều này, vì thế vội la lên: "Không phải, không phải như tiểu thư nghĩ đâu. Thật ra...... là do tới mùa thu, ta phải gả đến Nam Vực , cũng không biết đối phương là người như thế nào, có thể đối tốt với ta hay không, vì thế hôm nay liền gạt người trong nhà trộm đi thả đèn cầu nguyện." Chiếu Hồng thở dài, trong miệng lẩm bẩm nói, "Cũng chỉ hy vọng hắn có thể là người tốt."

Hai người ngồi trên thềm đá bên bờ, trong lòng đều mang tâm tư, trầm mặc không lên tiếng.

Hạ Nguyệt nghĩ tới chính mình, mười tám tuổi, trong thành Cẩm Lạc cô nương đến tuổi này còn chưa hứa hôn thực sự không nhiều lắm. Hai năm đầu bà mối đến còn đạp vỡ cả thềm cửa, nhưng hiện giờ càng ngày càng ít. Đầu tiên là cha luyến tiếc nàng, sau thấy cha thân thể ngày càng lụn bại, nàng lại luyến tiếc.

Gió đêm bắt đầu lạnh, Hạ Nguyệt đứng dậy vỗ vỗ mặt sau váy dính tro bụi, cười nói: "Ngươi về nhà một mình đúng không, trời tối như vậy, có sợ không, chờ người đến đón ta tới rồi cùng nhau đưa ngươi trở về."

"Có người tới đón ngươi? Chẳng lẽ là...... là......"

Hạ Nguyệt nở nụ cười: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, là đệ đệ ta."

Chiếu Hồng ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Lại thấy Hạ Nguyệt đột nhiên nghiêm trang: "Xong rồi, xong rồi, không nên để ngươi thấy hắn."

Chiếu Hồng buồn bực.

"Ngươi không biết đấy thôi, chỉ cần Tử Cẩn ngây ngốc cười với người ta, hồn của các cô nương đều sẽ bị lấy đi mất đó. Lỡ như ngươi cũng si mê như thế, vậy chẳng phải là ta có lỗi với vị trượng phu tương lai kia của ngươi hay sao."

"Xì ——" Chiếu Hồng rốt cuộc cũng gạt đi vẻ lo lắng trên mặt cả đêm không tan, cười lên tiếng, "Lần đầu tiên thấy có người khen người nhà như ngươi."

Một lát sau, Hạ Nguyệt nhìn thấy thân ảnh trên cầu Thủy Nguyệt, xinh đẹp cười nói: "Hắn tới rồi."

Nhưng bạch y thiếu niên kia lại chưa thấy các nàng, chỉ một đường tìm kiếm từ trên cầu xuống dưới. Hạ Nguyệt cũng không gọi hắn, mặc cho thiếu niên nhìn chung quanh.

Chiếu Hồng trong lòng thập phần kinh ngạc, cho rằng Hạ Nguyệt đang trêu đùa hắn.

Mắt thấy thiếu niên xuống cầu muốn đi ngược về hạ du hướng đông, Hạ Nguyệt mới nhặt lên một viên đá nhỏ bên chân, cẩn thận lau khô sau đó nhẹ nhàng ném qua, đá vừa vặn trúng lưng thiếu niên, hắn tiện đà xoay người lại.

Thiếu niên kia hình dáng tuấn tú, bạch y cẩm đái đứng thẳng trong đám người.

Chiếu Hồng biết, vừa rồi điều Hạ Nguyệt nói không ứng nghiệm trên người mình, bởi vì cho dù thiếu niên không cười với nàng, nàng cũng đã ngây ngốc rồi.

Đợi Tử Cẩn đến gần, nghe được tỷ tỷ giới thiệu tên Chiếu Hồng, liền hơi gật đầu chào hỏi, sau đó nheo lại đôi mắt cười, khi hắn cười, đôi mắt cong thành hai hình vòng cung, giống như mới vừa rồi đi xuống từ cầu Thủy Nguyệt.

Chiếu Hồng không dám nhìn hắn nữa, sắc mặt đỏ lên cúi đầu xuống.

Tuy rằng Chiếu Hồng dịu dàng cự tuyệt, Hạ Nguyệt vẫn lôi kéo Tử Cẩn cùng đưa nàng trở về.

Thật ra ở trong lòng nàng, cư nhiên có chút ẩn ẩn chờ đợi.

Dọc theo đường đi, Chiếu Hồng bởi vì ở trước mặt nam tử xa lạ, không quá dám nói chuyện. Hạ Nguyệt sinh động như thật mà kể chuyện vừa rồi đi xem đèn hoa đăng, Tử Cẩn khi thì gật gật đầu, khi thì nhàn nhạt mà "Ừm" một chút. Tựa hồ cực kỳ không thích nói chuyện.

Nếu tỷ tỷ nói một câu có chút nhanh, Tử Cẩn sẽ "Hửm?" Một tiếng.

Sau đó Hạ Nguyệt sẽ dừng lại, chậm rãi nhìn chằm chằm đối phương từng chữ từng chữ mà lặp lại một lần.

Cử động này đối với tỷ đệ hai người mà nói dường như rất bình thường, nhưng với Chiếu Hồng xem ra lại có chút mê hoặc.

Đến ngã rẽ đầu ngõ Minh Luân là đoạn phố phồn hoa của Cẩm Lạc, vì thế ánh đèn lại sáng ngời lên.

Chiếu Hồng lơ đãng mà ngẩng đầu, thừa dịp Tử Cẩn đang nhìn Hạ Nguyệt nghe nàng nói chuyện, nhanh chóng hướng về phía thiếu niên mặt mày nhu hòa liếc mắt một cái. Xem tuổi tác hắn, chắc là không quá mười bảy mười tám, nhưng lại đặc biệt ổn trọng rụt rè.

"Tử Cẩn!" Lúc này, phía sau có người hô lên.

Tử Cẩn giống như không nghe thấy nhưng Hạ Nguyệt lại nghe thấy, nhẹ nhàng duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, dùng động tác tay ra hiệu nhìn về phía sau, hắn mới bừng tỉnh xoay người sang chỗ khác.

Nam tử một thân trang phục nho sinh, tầm hai ba mươi tuổi, toàn thân trên dưới đều là một loại hơi thở thanh nhã của người trí thức.

"Tề tiên sinh." Tử Cẩn xa xa hướng nam tử chắp tay thi lễ nói.

Người này là tiên sinh dạy học ở trường tư thục Giác Hiền, Tề An.

Vị Tề An tiên sinh này, thiên văn địa lý, nghiên sử trị thế không gì không giỏi, rất có tài hoa, Tử Cẩn đối với hắn phi thường sùng kính.

Hạ Nguyệt cũng thu lại vui đùa, quy quy củ củ mà vén áo thi lễ: "Gặp qua Tề tiên sinh."

"Mẫn cô nương đa lễ. Các ngươi cũng đi thả đèn hoa đăng?" Tề An hỏi.

Hạ Nguyệt rũ mắt, cũng không phủ nhận. Nói đến chuyện thả đèn, vốn là chuyện tư mật khuê phòng của các cô nương, chẳng qua là mấy ước nguyện linh tinh khẩn cầu phu quân tốt chốn về tốt, vì thế liền trở thành đề tài nói giỡn của đám nam nhân. Cho nên làm loại chuyện này đều là đêm mồng 3 tháng 3 lén lút đi.

Tử Cẩn cười: "Đệ tử cùng Nguyệt Nhi cùng nhau đến bờ sông xem náo nhiệt, vừa vặn gặp được vị Tần cô nương này, nên cùng đưa nàng trở về."

Từ lúc nhìn thấy Tử Cẩn đến nay, đây là câu dài nhất mà Chiếu Hồng nghe được từ hắn, nhưng khiến nàng kinh ngạc lại là hai chữ "Nguyệt Nhi", nào có đệ đệ xưng hô như thế với tỷ tỷ mình?

Sau khi cùng Tề An cáo từ, Chiếu Hồng bỗng nhiên can đảm nói: "Vị Tề tiên sinh này cùng Mẫn công tử cũng thật giống nhau." Nghiêng đầu nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Không phải nói tướng mạo, mà là khí chất trên người cùng cảm giác đều rất giống nhau."

Nàng vốn là người hướng nội nên không nói lời nào, nhưng lại sợ người ta chê nàng đối xử lạnh nhạt, vì thế vắt hết óc mới nghĩ ra được cái đề tài như vậy, nhìn ra được tỷ đệ hai người đều rất có hảo cảm với Tề An, cho nên sau một lúc lâu do dự liền nói ra cảm giác này của chính mình.

Nào ngờ, tỷ đệ hai người nghe xong đều hơi ngẩn ra.

Chiếu Hồng một phen hoang mang cũng im lặng không nói nữa.

Trong chốc lát, Hạ Nguyệt cười nói: "Đồ đệ là do sư phụ dạy ra, sao có thể không giống chứ. Khó có khi Tề tiên sinh lo lắng như thế, đem Tử Cẩn nhà chúng ta dạy thành đứa trẻ ngoan nghe lời như vậy." Nói xong liền vỗ vỗ đầu đệ đệ.

Vóc dáng Tử Cẩn cao hơn nàng, muốn vỗ đầu của hắn chỉ có thể dừng bước, nhón mũi chân lên.

Hắn tuy rằng không có trốn tránh, nhưng lại quay đầu đi chỗ khác, hiển nhiên đối với lời giải thích của Hạ Nguyệt không quá đồng tình. Nương theo ánh trăng, Chiếu Hồng nhìn thấy mi Tử Cẩn nhíu lại. Khó có khi thấy được người có gương mặt tươi cười như vậy cũng sẽ lóe lên biểu tình phiền muộn cùng bất đắc dĩ, môi hơi hơi khép mở, nhẹ nhàng nói một câu, thanh âm cực nhỏ, nếu không phải Chiếu Hồng đọc được khẩu hình của hắn, cũng sẽ giống như Hạ Nguyệt không nghe thấy năm chữ này.

Gia đình Chiếu Hồng kinh doanh quán rượu nhỏ ở cuối hẻm Minh Luân.

Từ cửa đi ra chính là tẩu tẩu của Chiếu Hồng, nàng ta vốn dĩ vừa mở cửa liền tính hung hăng quở trách cô em chồng một phen, lại thấy phía sau có hai tỷ đệ đi theo, vì thế chỉ nhẹ giọng trách nói: "Ra ngoài cũng không nói với người trong nhà một tiếng, ca ca ngươi còn tưởng rằng ta lại thế nào với ngươi."

Chiếu Hồng đại khái giải thích với tẩu tẩu một chút, lại giới thiệu nói: "Đây là đại tiểu thư cùng công tử Mẫn gia ở thành Đông."

Phụ nhân nghe xong, một bên đánh giá hai người, một bên "Ồ" một tiếng. Thanh âm kia kéo dài, có chút ý vị thâm trường.

Tỷ đệ hai người cũng không ở lại lâu, từ chối hảo ý của Chiếu Hồng, cáo từ rồi đi.

Chiếu Hồng đứng ở cửa quán nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, ánh trăng không biết khi nào đã lui về, bóng đêm càng thêm mông lung. Nàng bỗng nhiên hồi tưởng lại mới vừa rồi ở dưới ánh trăng, thiếu niên mang theo quật cường nói câu nói kia.

Hắn nói: "Ta không phải trẻ con."

Kỳ thật câu nói này chính là mang theo vạn phần trẻ con. Nghĩ nghĩ, trên mặt Chiếu Hồng hiện ra tươi cười. Vô luận bề ngoài hắn có dáng vẻ cẩn trọng trang nghiêm không tương xứng với tuổi như thế nào, thậm chí có thể gọi thẳng nhũ danh của tỷ tỷ, nhưng ở trước mặt Hạ Nguyệt hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Thời điểm tẩu tẩu đóng cửa thu dọn cửa tiệm, bỗng nhiên than một tiếng: "Hóa ra vị kia chính là Mẫn gia tiểu thiếu gia, thật là đáng tiếc......"

Chiếu Hồng đối với chuyện của thiếu niên phá lệ lưu tâm, liền buông ghế trong tay hỏi: "Tẩu nói cái gì đáng tiếc cơ?"

"Vị Mẫn thiếu gia đó, nghe người ta nói hắn là kẻ điếc. Nhưng vừa rồi ta ngược lại nhìn không ra, hắn giống như cũng nghe thấy người khác nói chuyện, một hỏi một đáp......"

Về phần phía sau tẩu tẩu đang lẩm bẩm nói gì, Chiếu Hồng đã không còn tâm tư nghe hết.

Khó trách Mẫn cô nương không ở trong đám người gọi hắn.

Khó trách lúc vị Tề tiên sinh kia gọi tên, hắn không có nghe thấy.

Khó trách hắn không thích nhiều lời.

Khó trách nàng ấy lại dùng loại phương thức lặp lại kỳ lạ đó nói cho hắn "nghe".

Đều không phải là bởi vì hắn đối thanh âm hậu chi hậu giác[3], cũng không phải hắn cá tính đạm mạc, mà bởi vì hắn căn bản không nghe thấy. Chỉ có thể dựa vào đọc khẩu hình người khác mà suy đoán nội dung câu chuyện.

Hậu chi hậu giác[3]: Lý giải chậm, hiểu chậm, biết chậm

Chiếu Hồng ngơ ngác buông ghế trong tay, ngây ra tại chỗ.

**********************

Vì đây là lần đầu mình edit nên nếu có chỗ nào chưa được mọi người góp ý giúp mình nhé ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net