Chương 3 - 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoáng cái đã tới tháng tư Đế Kinh, đang là cuối xuân, thời tiết dễ chịu.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên qua khe lá rơi trên mặt đất, đứng từ nơi khác nhìn lại có một loại thích ý không nói nên lời.

"Vẫn là trong kinh tốt nhất! Nam Cương vào mùa xuân mưa to lắm, diều cũng không thả được. Hơn nữa......" Thanh Đàm dùng đôi mắt đen láy như lưu ly kia nhìn Thượng Duệ, tinh nghịch nói, "Hơn nữa, trong kinh còn có Cửu thúc đó. Chỉ một điểm này thôi đã so không được rồi, thật không muốn trở về chút nào."

Hoàng Hậu nghe vậy, cùng nhóm tiểu cung nữ phía sau đều không nhịn được cười lên. Một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, ai có thể không thích nàng chứ.

Thái độ Thượng Duệ lại khác thường, chỉ chăm chú nhìn về phía xa, cũng không biết hắn có nghe được lời Thanh Đàm nói hay không, trong đầu đang nghĩ đến chuyện gì. Ngày thường hắn thích nói chuyện cũng thích trêu đùa, rất ít khi nghiêm mặt không cười như vậy, vẻ mặt tự nhiên toát ra một loại cảm giác lạnh lùng.

"Hoàng Thượng?"

Nghe được lời nhắc nhở của Tiêu Tương hắn mới quay đầu lại.

Hoàng Hậu nói: "Quận chúa đang nói Đế Kinh rất tốt, nàng không muốn trở về nữa."

Thượng Duệ nói: "Nếu Đàm Nhi thích, trẫm sẽ giữ ngươi ở lại trong cung ít ngày. Để bọn họ dọn dẹp lại Bằng Lan Hiên cho ngươi."

Thanh Đàm sắc mặt vui vẻ: "Cửu thúc còn nhớ rõ ta thích nhất ao nhỏ cạnh Bằng Lan Hiên sao." Chớp mắt lại mở miệng, "Nhưng mà lúc đi, phụ vương đã nói với ta trở về sớm một chút, miễn cho nương nhớ mong."

Thượng Duệ hơi nhíu hàng lông mày rậm, khóe miệng gợi lên ý cười: "Trẫm thay ngươi cầu tình phụ vương ngươi cho ở lại thêm một thời gian, thế nào?"

Nữ quan phía sau Thanh Đàm thần sắc hơi cứng lại, ngay sau đó lại nhắc nhở nói: "Quận chúa mau tạ ơn bệ hạ đi."

"A." Thanh Đàm bừng tỉnh, vui mừng hạ bái, "Tạ Hoàng Thượng không đuổi Thanh Đàm đi, còn cho Thanh Đàm chuyển đến nơi ở tốt như vậy."

Vương Tiêu Tương ở một bên khuôn mặt tĩnh lặng như nước, thậm chí còn hơi mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Theo cái dập đầu tạ lễ của Thanh Đàm, đây đã trở thành một đạo chỉ dụ không thể nghịch chuyển. Một câu năm chữ "Ở thêm một thời gian" mơ hồ như thế, nếu như Thượng Duệ không mở miệng thêm lần nữa, sẽ lập tức trở thành trói buộc có thể giam cầm cô nương này tại đây.

Trượng phu của nàng có lẽ muốn ở thời khắc mấu chốt nào đó, biến Diên Khánh quận chúa này trở thành một lợi thế.

Nàng vốn cho rằng hắn thực sự yêu thương Thanh Đàm từ đáy lòng.

Nhưng có lẽ, tất cả ở trong lòng hắn đều chỉ là quân cờ mà thôi, cũng như hôn sự năm đó.

Trong lúc suy nghĩ mơ hồ không biết Thanh Đàm lại nói gì đó, khiến cho Thượng Duệ cười rất vui vẻ.

Thanh Đàm si ngốc nhìn gương mặt tươi cười của Thượng Duệ, hì hì cười nói: "Cửu thúc có thể đáp ứng một yêu cầu của Thanh Đàm không?"

Thượng Duệ nhón lấy một quả anh đào, nhàn nhã để vào trong miệng: "Chuyện gì?"

"Cửu thúc phải đáp ứng trước cơ."

Lông mày Thượng Duệ khẽ nhướng, chế nhạo nói: "Ngươi cũng biết quân vô hí ngôn. Nếu đáp ứng ngươi trước, lỡ như ngươi muốn trẫm đem đầu làm cầu cho ngươi đá, vậy chẳng phải trẫm cũng chỉ có thể nhận hay sao."

Thanh Đàm vội nói: "Không phải! Không phải!" Gấp đến độ mặt đỏ cả lên, xua tay giải thích.

Thượng Duệ thấy vậy lại càng cười ra tiếng.

Hoàng Hậu khuyên nhủ: "Hoàng Thượng thân là chủ thiên hạ, sao có thể đùa như vậy."

Thượng Duệ cũng không tức giận, thản nhiên cười cười nói với Thanh Đàm: "Nói đi. Muốn núi vàng trẫm cũng cho ngươi." Trong mắt đầy vẻ cưng chiều.

"Thanh Đàm có thể không cần gọi Cửu thúc là Hoàng Thượng không." Thanh Đàm ấp a ấp úng.

"Vậy ngươi muốn gọi là gì?" Thượng Duệ nhất thời có chút mê hoặc.

Thanh Đàm nhìn người xung quanh, muốn nói gì đó lại nuốt xuống. Hoàng Hậu hiểu ý, nói: "Thần thiếp cảm thấy bên ngoài gió hơi lạnh, xin Hoàng Thượng cho phép thần thiếp cáo lui." Nói xong, thi lễ rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi. Nàng thân là nữ nhân, sao có thể không hiểu tâm tư vị quận chúa này.

Thượng Duệ tò mò yêu cầu của Thanh Đàm: "Đàm Nhi ngươi nói đi, Hoàng Hậu không phải người ngoài." Sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoàng Hậu. Sắc mặt Hoàng Hậu bỗng chốc ửng đỏ.

Nàng cho dù ở Cấm Đức cung cũng rất ít khi có hành động thân mật như vậy với Thượng Duệ trước mặt người khác, huống chi hiện tại là ở Ngự Hoa Viên nơi người đến người đi. Tiếc là, nàng lại không thể trước mặt mọi người làm phật ý hoàng đế, vì thế tiến thoái lưỡng nan.

Lại nhìn Thượng Duệ một bộ biểu tình thản nhiên, hiển nhiên đã hiểu rõ loại tâm tình này của Tiêu Tương.

Kỳ thực trong lòng hắn có nỗi khổ tâm, từ sau khi trúng độc, Tiêu Tương vẫn luôn tránh mình, nếu hôm nay không có cớ gặp Thanh Đàm, chỉ sợ nàng cũng sẽ không đến đây.

Hành động của hai người trước mặt cùng suy nghĩ thiên hồi vạn chuyển cũng không rơi vào trong mắt Thanh Đàm, nàng chỉ luôn cúi đầu xuống, ngập ngừng nói: "Gọi...... gọi, Thượng Duệ."

Mọi người hoảng hốt.

Nữ quan kia kinh hoảng thất thố quỳ rạp xuống đất dập đầu nói: "Mong Hoàng Thượng chỉ xem như quận chúa trẻ người non dạ, chúng nô tỳ nguyện thay quận chúa lấy cái chết chịu phạt." Ngay sau đó những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, các nàng vốn đều cùng Thanh Đàm từ Nam Cương tiến cung.

Người thản nhiên nhất ở đây có lẽ chính là Thượng Duệ.

"Thượng Duệ......" Hắn không để ý đến những người quỳ trên mặt đất, một tay chống má, đặt ở trên bàn trong đình, khóe miệng gợi lên độ cong cười như không cười, nhẩm tên của mình, dường như đang nhớ lại điều gì đó, đột nhiên nói: "Đã rất lâu không nghe người khác gọi qua, còn rất hoài niệm." Bên môi lại hiện lên nụ cười phức tạp khó có thể lý giải.

Người đời đều biết, Hoài Vương mọi việc luôn cẩn thận dè dặt, duy chỉ đối với nữ nhi này nuông chiều đến vô pháp vô thiên. Thanh Đàm quận chúa này từ nhỏ đã được người đặt trong vại mật mà lớn lên, muốn gì được nấy, làm sao có bản lĩnh nhìn mặt đoán ý. Nàng thấy Thượng Duệ cười, cho rằng được khích lệ, quỳ trên đất lại dập đầu thêm lần nữa, tiếp tục nói: "Thanh Đàm còn có một chuyện, xin Cửu thúc thành toàn."

"Nói."

"Cửu thúc khẳng định biết chuyện xưa khai quốc Thái tổ hoàng đế cùng chất nữ Gia Nghĩa công chúa kết làm phu thê, đây là giai thoại nhân duyên của Đại Vệ triều ta." Tiền triều có quy củ cùng họ cùng tông cùng tộc không thể kết hôn, tới đương triều, dân gian có chút kiêng dè, nhưng hoàng gia lại không để ý.

Nữ quan phía sau mặt xám như tro, lại không dám ở trước mặt Thượng Duệ lôi kéo Thanh Đàm, chỉ có thể liên tục dập đầu nói: "Quận chúa tuổi nhỏ, xin bệ hạ thứ tội, xin bệ hạ thứ tội."

"Cửu thúc, ta chỉ muốn đem lời nói cho hết." Thanh Đàm lưng thẳng tắp quỳ trên mặt đất tiếp tục nói.

"Nếu trẫm không muốn ngươi nói nữa?" Thượng Duệ hỏi.

"Vậy Thanh Đàm suốt đời không thể tâm an, chỉ sợ ngày khác trở về Nam Vực, Cửu thúc rốt cuộc sẽ không còn thấy được Thanh Đàm nữa."

"Hồ nháo!" Thượng Duệ vung tay áo, chuẩn bị xoay người rời đi.

"Cửu thúc!" Thanh Đàm ở phía sau hắn, đầu gối tiến lên vài bước, "Từ nhỏ Thanh Đàm đã ngưỡng mộ Cửu thúc, cuộc đời này chỉ muốn gả cho một người là Cửu thúc mà thôi." Nói xong, nàng vội vàng hướng về phía Hoàng Hậu quỳ lạy, "Xin Hoàng Hậu nương nương thành toàn, Thanh Đàm sẽ không tranh sủng với nương nương, chỉ hy vọng có thể vì Cửu thúc sinh một đứa con, ở hậu cung mưu cầu một vị trí nhỏ, cả đời làm bạn với Cửu thúc."

"Quận chúa đừng nói như vậy, chuyện nạp phi, vẫn hoàn toàn do Hoàng Thượng tự mình làm chủ." Hoàng Hậu đem lời nói ném sang Thượng Duệ.

Thượng Duệ xoay người nhàn nhạt hỏi một câu: "Cha ngươi có biết chuyện này không?"

"Người không biết, không ai biết cả, người căn bản không quan tâm ta thích ai." Trên khuôn tinh xảo như ngọc trác kia còn mang theo vẻ trắng nõn ngây thơ.

Thượng Duệ nhìn chăm chú chất nữ này, "Ngươi đường đường là quận chúa của Đại Vệ triều, không cáo cha mẹ, không báo tôn thất đã ở chỗ này xin Hoàng Hậu thành toàn, không biết phép tắc."

"Nhưng......" Thanh Đàm nhìn biểu tình Thượng Duệ bỗng trở nên lạnh lùng, bất giác có chút tủi thân, cắn môi dưới, lông mày cau lại, vành mắt ửng đỏ.

"Quận chúa! Mau nhận sai với bệ hạ!" Nữ quan phía sau lại vội vàng nói.

Thanh Đàm rất không tình nguyện mím môi, nước mắt cố nén vẫn không nhịn được chảy ra.

Hoàng Hậu nhìn Thượng Duệ một cái.

Thượng Duệ đứng dậy rời đi, đi được vài bước lại nói: "Những người khác đứng lên, để một mình nàng quỳ." Nói xong lập tức rời đi, cũng không quay đầu lại.

Mấy canh giờ sau, đất trống trong rừng hải đường của Ngự Hoa Viên giống như có ôn dịch, cho dù có việc phải đi qua nơi đó, cũng tận lực tìm đường vòng mà đi.

Cung nữ Vân Cẩm cách phía xa nhìn một cái rồi vội vàng trở về Cấm Đức cung.

"Vẫn quỳ sao?" Hoàng Hậu hỏi.

"Hồi bẩm nương nương, vẫn một mình quỳ ở đó, còn không ngừng khóc."

Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, sai người đi làm chút đồ ăn rồi tự mình mang đến.

Thời điểm đến Ngự Hoa Viên trời đã hoàn toàn tối đen, lại bắt đầu mưa, nước mưa rơi trên tán dù lộp bộp. Khắp nơi một mảnh đen nhánh, thái giám ở phía trước thật cẩn thận giữ lấy đèn.

Đợi khi Hoàng Hậu đến bên ngoài rừng cây, bỗng nhìn thấy Thượng Duệ mơ hồ đứng sau cành hải đường, tay chắp ra sau. Theo tầm mắt hắn nhìn lại, là Thanh Đàm đang quỳ trên mặt đất.

Bị tiếng mưa rơi ngăn trở, không nghe rõ nàng còn khóc hay không, thân thể lại vẫn như cũ run lên từng hồi. Dải lụa vốn dĩ cuốn trên búi tóc hoạt bát linh động đã cùng tóc dài rũ xuống, nước mưa dọc theo cằm chảy xuống, làm xiêm y ướt sũng dính chặt lên người.

Thượng Duệ cứ như vậy ở phía xa nhìn tiểu cô nương quỳ trên mặt đất. Từ sườn mặt hắn, môi mỏng độ cong hoàn mỹ đang mím chặt, trong đôi mắt đen biểu tình phức tạp, ai cũng nhìn không thấu bí mật ẩn giấu trong đó. Thái giám phía sau cẩn thận che dù cho hắn, một trước một sau đều bất động hồi lâu.

Hoàng Hậu đi qua, dáng vẻ nhẹ nhàng: "Hoàng Thượng."

Thượng Duệ xoay người thấy Hoàng Hậu cũng không giật mình, ánh mắt hơi dừng ở hộp đồ ăn trên tay cung nữ.

"Hoàng Thượng, cơ thể quận chúa sao có thể chịu được trừng phạt này. Ngài ......" Nàng không biết hắn đã đứng cùng Thanh Đàm ở trong mưa bao lâu. Có lẽ khi trời chưa mưa đã tới, cũng có lẽ sớm hơn.

Thượng Duệ lẩm bẩm nói: "Thời điểm nàng theo nhị ca rời khỏi kinh thành mới năm sáu tuổi, sau lại theo mẫu thân nàng trở lại đây vài lần, bởi vì quan hệ di mẫu nên nàng rất thân với ta. Sao có thể biết nàng sẽ sinh ra tình cảm nam nữ. Nàng một tấm lòng son như vậy, ta......"

Hoàng Hậu cứng họng.

Hóa ra hắn không phải đang tức giận Thanh Đàm, mà là đang giận chính mình. Trước và sau khi Thanh Đàm ngỏ lời, trong nháy mắt kia Thượng Duệ đã động tâm tư gì, nàng hiểu rõ. Kiêu ngạo như hắn, khinh cuồng như hắn, căm hận bản năng chính mình biến nàng trở thành một quân cờ.

Nàng suy tư một lát, trong lòng thở dài một hơi, lại nói: "Hoàng Thượng thanh niên tuấn kiệt, thiên tử chí tôn, nữ tử thiên hạ có ai không muốn bầu bạn bên người chứ."

Thượng Duệ nghe thấy lời này quay đầu nhìn nàng, đột nhiên giữa mũi xuy một tiếng, cười lạnh nói: "Người khác nói trẫm tin, duy chỉ có Hoàng Hậu nói ra liền trở thành một câu vui đùa."

Vương Tiêu Tương né tránh, lại nói: "Hoài Vương kia không có đích tử, nếu Diên Khánh quận chúa có thể gả cho Hoàng Thượng, đối với Hoàng Thượng mà nói chính là trăm lợi không hại."

Thượng Duệ lại cười: "Hoàng Hậu mưu tính sâu xa, trẫm tự thấy không bằng."

"Hoàng Thượng tất nhiên là thánh minh hơn thần thiếp, chỉ là Hoàng Thượng bị những chuyện vặt vãnh làm cho mệt mỏi, ngược lại bị che mắt."

"Nếu nàng ấy thật sự vì trẫm sinh một đứa bé, Hoàng Hậu cảm thấy dựa vào quan hệ giữa nàng ấy cùng Từ gia, Vương gia còn có thể làm trò sao? Hoàng Hậu tự mình khó bảo toàn, sao còn phải vì người khác mà trù tính tương lai?"

"Thần thiếp tự có cách sống của thần thiếp, Hoàng Thượng không cần lo lắng." Tiêu Tương rũ mắt đứng đó.

Nói tới đây, Thượng Duệ thật sự có chút tức giận, chỉ thấy hắn mặt mày nhíu chặt, môi mím lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Mưa vẫn đang rơi, trên mặt đất đọng thành vài vũng nước nhỏ, nước mưa và bùn cùng bắn lên rơi trên mặt giày hắn.

Sau cùng, hắn cũng không thật sự nổi giận, chỉ đột nhiên cười, nhẹ giọng nói: "Thế gian sao lại có phu thê như ta và nàng."

"Hoàng Thượng nói đùa, thiên hạ có không biết bao nhiêu người ao ước được như thần thiếp cùng Hoàng Thượng, đây là thần thiếp có phúc mấy đời."

"Thôi. Những lời này Hoàng Hậu cũng không cần nói nữa. Nàng trước tiên gọi nàng ấy về phòng đi, qua mấy ngày nữa đưa về Nam Vực."

Liên tiếp mấy ngày Thanh Đàm đều bệnh, tiệc mừng thọ của Thái Hậu cũng không thể lộ diện.

Lần thứ hai Thượng Duệ thấy Thanh Đàm đã là nửa tháng sau, hắn đến tẩm điện Thái Hậu thỉnh an, phát hiện Thanh Đàm đang ngồi bên trong, bên cạnh còn có Hoàng Hậu.

Mặt nàng gầy đi không ít, lộ ra đôi mắt chứa đầy phiền muộn, không còn hoạt bát như trước kia, thấy Thượng Duệ cũng không vấn an, chỉ ngây người ngồi đó.

"Còn giận dỗi Cửu thúc con hả?" Thái Hậu trêu nàng.

Thái Hậu vừa nói như vậy, nước mắt Thanh Đàm lại rơi, Thái Hậu ôm nàng vào ngực nói với Thượng Duệ: "Đứa nhỏ này cũng thật bướng bỉnh, không bằng con cho nó toại nguyện đi."

"Trẫm làm sao?"

Thái Hậu liếc hắn một cái: "Bớt giả ngây giả ngô với ta đi, con thu được Từ Chiêu Nghi, Ngô Tu Dung, sao không dung nạp được Thanh Đàm?"

Thượng Duệ nhìn Hoàng Hậu một cái, đặt chung trà sang một bên nói: "Thanh Đàm sao có thể so với người khác, mẫu hậu biết rõ ta nhìn nàng lớn lên, đối xử với nàng tất nhiên không giống. Nhưng nhi tử với Hoàng Hậu phu thê đồng tâm, trong mắt chứa không nổi người khác, người bình thường trái lại còn tốt, nhưng nếu là Thanh Đàm vì ta mà ở trong cung chịu vắng vẻ cùng ủy khuất, Hoài Vương, Hoài Vương phi còn có mẫu hậu sao có thể yên tâm." Nói xong, Thượng Duệ nâng tay Hoàng Hậu ở bên cạnh, nắm lấy. Hoàng Hậu cũng không động, mặt đỏ lên, cúi thấp đầu.

Thanh Đàm lại ngẩng đầu nói: "Nếu ta ở lại trong cung, nói không chừng sau này Cửu thúc cũng sẽ thích ta."

Thượng Duệ nhìn nàng một cái: "Trong lòng trẫm chỉ có một người là Hoàng Hậu, còn lại tuyệt đối không có khả năng." Nói xong, hắn dẫn Hoàng Hậu rời khỏi cung Thái Hậu.

Vương Tiêu Tương yên lặng đi theo, một mạch thẳng đến Cấm Đức cung. Thượng Duệ buông lỏng tay, nhàn nhạt nói một câu: "Hoàng Hậu trở về nghỉ ngơi đi, trẫm có việc không vào nữa."

Sau khi Vương Tiêu Tương đợi Thượng Duệ rời đi, nhìn nhìn tay mình.

Phu thê làm được đến nước này, cũng đủ lạnh lẽo.

May mà, nàng không yêu hắn, hắn cũng không yêu nàng.

****************

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì nhân vật tương đối nhiều, cho nên suất diễn ở kinh thành hơi dài một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net