Chương 5: Người ở trên cao ít người hiểu, tri âm khó cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, ta còn chưa có giết một người nào!"

Đôi môi run run có chút trắng bệch, Chân Tiểu Tiểu nhanh chóng đi qua lỗ hổng trên tường, tìm kiếm quỷ xui xẻo kia.

Tiểu viện Lý gia, bên ngoài bức tường phía nam là bếp lửa. Nàng vừa chui ra ngoài, ngay lập tức hóa đá.

Thực tế cùng tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác biệt, nam nhân sét đánh không những chưa chết, ngược lại còn sinh long hoạt hổ.

Chỉ thấy hắn tràn đầy năng lượng ngồi xổm trước bếp lửa, dẩu mông lên, trực tiếp cắm đầu vào nồi cháo, ừng ực uống cháo như trâu, vô cùng khí thế, ngay cả quỷ đói nhìn thấy cũng xấu hổ!

Người ở trên cao ít người hiểu, tri âm khó cầu!

"Không nghĩ tới a không nghĩ tới, trên đời còn có người khẩu vị so với Tử Hoàn cao hơn vài phần, thế mà nếm ra tinh hoa trong trù nghệ* của nàng!"

*Trù nghệ: kĩ năng nấu ăn.

Trù Thần hắc ám nào đó lấy tay lau nước mắt, kích động tột cùng. Lại nhìn nam tử bị sét đánh mặt sưng to như cái đầu heo kia, trong lòng chỉ có một ý niệm.

"Nam nhân này thật cmn anh tuấn!"

Sùm sụp!

Dạ dày kêu lên, đánh gãy suy nghĩ của Chân Tiểu Tiểu.

Đói a!

Từ khi bị Thang Khải đuổi ra khỏi nhà đến bây giờ, một hạt gạo nàng cũng chưa ăn.

Tuy nhiên, có tấm gương của những nạn nhân thê thảm trước đó khiến Chân Tiểu Tiểu không dám tiến lên tranh đồ ăn cùng nam nhân kia. Nàng đầy bụng ủy khuất không chỗ phát tiết, đành phải từ trong tay áo móc ra cục đá dùng để đánh người kia, lên án nó một trận.

"Chân Kỳ Sĩ, đồ khốn khiếp, không những bội tình bạc nghĩa, bỏ rơi con gái đáng yêu, ngây thơ, lương thiện, cả đời chưa từng làm chuyện xấu để bỏ trốn cùng tiểu nhị, mà còn lấy hết tiền trong nhà! Như vậy ta lấy cái gì mua cơm ăn?"

Hòn đá đen và mặt dây chuyền hồng ngọc đều là vật gia truyền tìm thấy trong tã lót của Chân Tiểu Tiểu.

Nhưng mà Chân Kỳ Sĩ chỉ thích cục đá đen này, có khi ngồi xuống ngắm là nửa ngày. Chỉ khi ông yên lặng nhìn hòn đá đen, ông mới thay đổi bộ dáng Husky* thường ngày, đôi mắt sắc bén, lạnh lùng.

*Chỗ này ta nghĩ là kiểu lơ mơ, không đứng đắn, ngốc ngốc.

Vì vậy lâu dần, chỉ cần bực tức cha nuôi, Chân Tiểu Tiểu sẽ lấy cục đá ra trút giận.

Thế nhưng lần này, cục đá đen tính lũy quá nhiều oan khuất đã nổi giận.

Ngay khi tầm mắt Chân Tiểu Tiểu nhìn đến trên cục đá, một mảnh văn tự rậm rạp đột nhiên nương theo ánh mắt mạnh mẽ xâm nhập vào trong đầu nàng.

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến cho Chân Tiểu Tiểu ngã ngửa.

"Bịch!"

Nam nhân sét đánh dường như không nghe thấy tiếng động.

Bởi vì hấp thu linh khí đặc thù tỏa ra từ cháo, đôi mắt trống rỗng của hắn lóe lên một luồng ánh sáng bạc rực rỡ.

Dường như giờ khắc này, hắn đã khôi phục bộ dáng nam tử bạch y hiên ngang trước kia. Khi nhắm mắt lại, đôi mi phủ sương là băng tuyết yên tĩnh nhất nhân gian. Khi mở mắt, dư quang nơi khóe mắt biến ảo muôn vàn, dù phá nát một ngôi sao cũng không thể phác họa ra chiến hồn trong đôi mắt ấy.

"Đừng để hắn chạy thoát!"

Bên tai có tiếng ngọn lửa chiến tranh gào thét, thần thú hí vang!

"Giết Thần Tử!"

Trường đao của thuộc hạ thân cận đâm vào ngực hắn, yêu lôi từng trận nương theo trường đao dũng mãnh tiến vào trong thân thể!

Oanh!

Hồn phi phách tán!

Tuy nhiên hắn vẫn còn sống!

Linh hồn hắn bị tổn thương, trong nháy mắt bay ra khỏi biển sao, cuối cùng rơi xuống một tòa tiểu viện không người giữa núi rừng.

Nếu không có bát cháo nóng chứa linh khí đặc thù này, nói không chừng ý chí của hắn đã sớm tan rã, không bao giờ tỉnh lại.

Ký ức biến mất, trong đầu nam tử sét đánh lúc này là một mảnh hỗn độn, tựa như dung mạo tuyệt thế trước đó đều là giả, phong thái bễ nghễ thiên hạ cũng như chưa từng tồn tại.

Hắn ngẩng đầu, do dự nhìn xem nồi cháo, lại nhìn nữ tử trên mặt đất không nhúc nhích, đột nhiên có chút áy náy. Nếu sớm biết thân thể nàng suy nhược dễ ngất xỉu, món cháo thơm ngon vừa rồi hẳn là nên chia cho nàng một bát, ách, không! Nửa bát?

Ban đêm, gió lạnh thổi đến, cây cối phủ sương.

Chân Tiểu Tiểu mở mắt, trước mặt ngoài ý muốn xuất hiện một cái đầu heo.

Trong mắt nam nhân sét đánh tràn đầy quan tâm khiến người ta cảm động, hơn nữa dây chuyền hồng ngọc cùng viên đá trên tay cũng không mất đi, Chân Tiểu Tiểu lại đánh giá nam nhân trước mắt cao hơn một chút.

Lương thiện! Trung thực! Tuyệt đối không phải kẻ trộm!

"Ngươi...... Tên là gì?" Hảo cảm gia tăng, Chân Tiểu Tiểu nháy mắt, dường như quên mất chính mình đã từng hỏi qua vấn đề này.

"Chúc." Nam tử tuy rằng ít nói, nhưng được cái đọc chữ rõ ràng.

Lại là cháo? Đúng là cái đồ tham ăn!

Chân Tiểu Tiểu ngồi dậy, cười vỗ vỗ vai nam tử sét đánh.

"Không thành vấn đề, ta đang thiếu một tiểu đệ ham ăn như ngươi, dù sao cha nuôi của ta chạy rồi, tỷ muội cũng đi làm thần tiên rồi. Ta ở một mình cũng chán, từ nay về sau liền che chở ngươi vậy. Thế nhưng ngươi cũng không thể không có tên. Nếu đã thích uống cháo như vậy, về sau cứ gọi ngươi là Tiểu Chúc Chúc đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net