CHƯƠNG 16: ĐÁM CƯỚI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa rạng sáng.

Bên trong nhà vẫn không có tiếng động, thỉnh thoảng chỉ có tiếng côn trùng kêu và tiếng mưa rơi ở bên ngoài.

Có một bóng người bước đi không phát ra tiếng động, từ trong phòng đi ra, bước thẳng đến một phòng khác.

Khi đi đến trước cửa, bóng người đó nhẹ đẩy cửa ra, lặng lẽ tiến vào, sau đó đóng cửa lại.

Bóng người đó từ từ ngồi xổm xuống, quan sát tỉ mỉ một người khác đang nằm trên giường.

Giống như đưa ra một quyến định quan trọng, bóng dáng đứng bên giường hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng vén chăn mà người trên giường đang đắp lên, sau đó từ từ nằm xuống.

Phát hiện có người nằm bên cạnh mình, người đang ngủ say sưa trên giường chợt giật mình tỉnh dậy.

Vừa quay đầu..............

" Chung......Chung Quốc ? Em..........sao em lại ở trong này?". Tinh thần của Kim Tại Hưởng lập tức trở nên tỉnh táo.

Liếc nhìn cách bày trí xung quanh phòng một cái, anh khẳng định rõ ràng đây chính là phòng mình

Còn cậu.............

Chung Quốc không nói gì, mang theo nụ cười xinh đẹp, đôi mắt to tràn đầy dịu dàng, cậu đưa ra cánh tay , một tay kéo anh về phía mình, tự mình dâng lên đôi môi mềm mại.

"Em.......". Kim Tại Hưởng không biết Chung Quốc bị làm sao, trong lòng lo lắng không thôi.

Hôm nay sau khi họp xong, anh phát hiện hai mắt cậu sưng sưng đỏ đỏ, hỏi cậu bị làm sao nhưng cậu cái gì cũng không chịu nói, chỉ nói cậu gặp phải một kẻ khờ.

Mà giờ này cậu lại xuất hiện trong phòng của anh, rốt cuộc là có ý gì?

"Cái gì cũng đừng nói, đừng hỏi được không?". Mở to đôi mắt bị vây một tầng sương mù, cậu đưa mắt nhìn Kim Tại Hưởng.

"Em sao vậy?". Anh vẫn còn lo lắng a!

Cậu chưa bao giờ tỏ ra vẻ mặt yếu đuối thế nàyở trước mặt anh, thế nên muốn anh không lo lắng căn bản là không thể.

"Chỉ là muốn anh yêu em......". Vòng tay chắc qua cổ anh, một lần nữa cậu lại chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn thật sâu.

Thân thể cậu khẽ run làm anh biết cậu đang khẩn trương.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, muốn một chàng trai kiêu ngạo như cậu nửa đêm tiến vào bên trong phòng đàn ông, chắc cậu phải hạ quyết tâm rất lớn.

Nhìn hai gò má ửng đỏ của cậu đôi mắt to có vẻ bất lực và lo lắng, Kim Tại Hưởng xoay người phủ lên người cậu

"Em xác định? Sau này...........em có trốn cũng trốn không thoát đâu". Hai mắt của anh tỏ vẻ kiên định, tựa như lời nói đầy quyết tâm của anh.

"Em không trốn nữa rồi". Cậu nhẹ nhàng thốt ra câu này, đôi mắt ngượng ngùng rũ xuống.

Lời cậu nói chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí của anh, trong mắt Kim Tại Hưởng phát ra tia sáng.

Anh dùng sức ôm cậu vào trong ngực, thân thể không nhịn được có phần rung rung, cho thấy sự kích động trong lòng anh.

Anh không nghĩ rằng có thể nhanh như vậy đã khiến cậu nói ra câu nói này, còn tưởng rằng phải cùng cậu đấu tranh nhiều tháng không ngờ cậu lại đồng ý không trốn nữa rồi.

"Yêu em, được không?". Cậu lần nữa mở miệng nhẹ giọng yêu cầu, trong mắt mang theo vẻ khẩn cầu.

"Cuối cùng em cũng thuộc về anh". Anh thở dài thỏa mãn, hôn lên môi cậu.

Mặc dù anh không biết điều gì làm cậu thay đổi ý định, nhưng anh vẫn cảm ơn điều đó đã làm con người cậu thay đổi.

Nụ hôn không giống như lúc trước, môi của anh như ngọn lửa đang bốc cháy, mang theo dục vọng hừng hực, như muốn thiêu cháy cậu.........

---------------------------------------------------------------------------

Kim Tại Hưởng ngồi trong phòng làm việc, vẻ mặt chăm chú nhìn tài liệu trên tay, nhớ tới mấy ngày qua thật ngọt ngào, bỗng có một sự ấm áp khẽ quét qua trái tim của anh.

Anh giờ đây, xem ra không còn khó thân cận như trong quá khứ, đôi mắt lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng, đường nét cương nghị cũng trở nên mềm mại hơn, không còn làm cho người khác sợ hãi khi nhìn anh nữa.

Mà toàn bộ công lao này đều là nhờ công sức của chàng trai hiện đang ngủ yên ổn ở phòng bên cạnh.

Nghĩ đến vừa rồi mới triền miên trong một hồi kích tình mãnh liệt, Kim Tại Hưởng lại không nhịn được bật cười, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.

Anh bây giờ, hoàn toàn trở thành một người đàn ông tốt, đa tình lại dịu dàng.

Anh nhất định mệt chết cậu!

Nhìn về phía cánh cửa bên cạnh, nghĩ đến người mình yêu đang ở bên cạnh, nhưng anh phải cố gắng áp chế dục vọng mãnh liệt và ý nghĩ đi quấy nhiễu cậu chuyên tâm xử lý một đống tài liệu này thật làm anh buồn bực lại chẳng muốn làm việc.

Từ khi cùng cậu chung sống với nhau, kiếm tiền, nâng cao hoạt động kinh doanh, gia tăng hiệu quả hoạt động, đã không còn là thứ anh theo đuổi, trong đầu anh lúc này, chỉ toàn là hình bóng của cậu.

"Ặc...........tổng giám đốc, tổng giám đốc, anh ổn chứ?". Vài chủ quản đứng trước mặt anh thật lâu nhưng thấy Kim Tại Hưởng có vẻ thất thần, nên tò mò gọi anh.

"Mọi người?". Bên tai xuất hiện giọng nói, Kim Tại Hưởng lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước mắt mình có vài chủ quản không biết đến từ lúc nào, đang đứng đó.

Thừ kí bên ngoài có thông báo trước chưa?

"Mọi người vào đây như thế nào?".

"Chúng tôi?". Mọi người nhìn nhau khó hiểu, không tìm ra manh mối đành chỉ chính mình: "Vừa rồi thư ký mới thông báo rằng anh nói vào đi".

Tổng tài sao lại quên thế này?

Hiếu kỳ nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Kim Tại Hưởng , trong lòng mọi người đều cho rằng tổng giám đốc của bọn họ là lạ.

"Vậy sao? Có chuyện gì?". Thì ra là bản thân mình không tập trung.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Kim Tại Hưởng khôi phục vẻ mặt cứng nhắc, nhưng trên mặt vẫn giữ nét ôn hòa và nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt lại vô tình đảo xung quanh phòng.

Câu hỏi của anh làm các chủ quản có mặt tại đó càng thêm nghi ngờ.

"Tổng giám đốc, là anh muốn chúng tôi đến gặp anh".

Mới vừa rồi mọi người còn đang tò mò không biết là có chuyện gì quan trọng, cả một tháng không có ai lên phòng tổng giám đốc, bây giờ lên lại kêu toàn bộ chủ quản lên hết.

"Tôi?". Được mọi người nhắc nhở, Kim Tại Hưởng mới nhớ lại, đúng là anh muốn mọi người lên đây: "À! Đúng rồi".

Tình trạng này của tổng giám đốc hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt mọi người không khỏi xuất hiện biểu tình khó tin và kinh hãi.

Tổng giám đốc........rốt cuộc là làm sao vậy?

"Hiện tại có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho mọi người, gác các công việc khác sang một bên, làm chuyện này cho thật tốt". Vẻ mặt Kim Tại Hưởng nghiêm túc giao phó.

Ai nghe cũng dùng sức gật đầu, trong lòng nghĩ, chỉ sợ đây là một việc vô cùng quan trọng, hơn nữa còn liên quan đến hoạt động kinh doanh sau này của công ty, mọi người khẩn trương nuốt nước miếng một cái, chờ lệnh của tổng giám đốc.

"Giúp tôi chuẩn bị những thứ này".Anh lấy trong ngăn kéo ra một phần tài liệu giao cho mọi người. "Tôi muốn trong một tuần".

Mọi người cẩn thận, hết sức cẩn thận nhận lấy tập tài liệu, thái độ nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú nhìn................

"Đây..........là cái gì? Lễ đường thành hôn chứa 5000 người?". Một người kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Kim Tại Hưởng.

Chỉ thấy Kim Tại Hưởng nghiêm túc gật đầu.

"Nhân viên trong công ty, còn có một số người làm ăn qua lại với công ty, phóng viên truyền thông". Số người này thôi cũng không chỉ có 5000 người, anh cũng chỉ đoán chừng, có thể thực tế số người còn nhiều hơn.

"Áo cưới của công ty nổi tiếng trong và ngoài nước?". Người còn lại khó hiểu ngẩng đầu hỏi.

"Dĩ nhiên, Chung Quốc phải mặc đẹp nhất".

"Thiết kế quảng cáo trên báo chí và tạp chí?".

"Tôi muốn tất cả mọi người biết đến đám cưới này và cảm nhận niềm hạnh phúc của chúng tôi".

Những điều này thì mọi người còn có thể hiểu, nhưng mà............

"Đi hưởng tuần trăng mật trong thời gian hơn ba tháng?". Một vị chủ quản sắc mặt trắng bệch kêu to.

Còn công ty thì làm thế nào?

"Hiếm khi tôi tin tưởng mọi người, trong khoảng thời gian tôi không có ở đây, công ty giao cho mọi người. Dĩ nhiên, cha tôi không có việc gì cũng sẽ đến đây giúp". Vẻ mặt Kim Tại Hưởng thả lỏng nói.

Anh đã có thể tưởng tượng, anh với Chung Quốc hai người tự do ở nước ngoài hưởng thụ tuần trăng mật ngọt ngào và lãng mạn.

Vì tập đoàn Kumamowa làm việc nhiều năm như vậy, ngay cả thời gian nghỉ anh cũng chưa từng nghỉ qua, tính tính toán toán, vài năm nay ít nhất anh cũng có 4, 5 tháng ngày nghỉ.

"Tổng giám đốc.........ý của anh là..........anh muốn kết hôn?". Đối tượng là Tuấn thiếu gia mà mọi người ai nấy đều biết, nhưng........kế hoạch này...........cũng quá hoành tráng đi?

"Phải, cho nên mọi người phải hoàn thành trong vòng hai tuần cho tôi, làm không tốt tôi lập tức cho toàn bộ ra đường". Vẻ mặt Kim Tại Hưởng thoáng qua một tia hiểm ác, giọng nói của anh vô cùng nghiêm túc.

Nếu bọn họ hại anh không thể nhanh chóng cưới Chung Quốc một người anh cũng không bỏ qua.

"Vâng.....Được, chúng tôi đã rõ".

Ôi ôi ôi...........sao bọn họ lại thảm thế này? Công việc của chủ quản đã đủ mệt, bây giờ lại còn đảm nhận việc sắp xếp hôn lễ cho tổng giám đốc.

"Tốt, nhanh đi chuẩn bị". Kim Tại Hưởng hài lòng gật đầu.

Mọi người bất đắc dĩ rũ vai xuống, bất đắc dĩ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net