CHƯƠNG 19: HOÀN CHÍNH VĂN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau--------

Cũng là thời gian này, cũng là phòng họp này, lại cũng là bầu là khí lạnh lẽo này.

"Có chuyện gì xảy ra, hôm nay là ngày họp, tại sao ở đây chỉ có vài người?" Vẫn là người đàn ông toàn thân tản ra sự lạnh lẽo, hắn lạnh giọng mở miệng nói.

"Trả lời tôi!"

Vẫn là không có người nào dám ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

"Nếu không có lòng muốn làm việc tại nơi này, ngày mai không cần đến đây!" Hắn nổi giận hét lớn, một đôi mắt bốc lửa nhìn chằm chằm những người có mặt.

Đáng chết, hắn quyết định mang hết công việc giải quyết hết trong hôm nay, những người này lại không xuất hiện, là muốn gì? Muốn ngăn cản hắn đến Zehder tìm người của hắn sao?

"Tổng.......tổng giám đốc..........tôi, chúng tôi........" Cuồi cùng, cũng có người lên tiếng, chỉ là hắn nói lắp bắp, khiến người đàn ông đang nổi giận càng thêm khó chịu.

"Nói rõ ràng!" Hắn lại lớn tiếng la, nếu như người đàn ông trước mặt này không giải thích cho rõ ràng, hắn thề sẽ mang tên này ra 'hành hình' trước tiên.

"Vâng.......Đúng vậy, tôi........tôi muốn nói......."

Ôi ôi ôi! Tại sao những người kia còn chưa quay lại chứ!!.

Không phải nói tìm được người rồi sao? Hay là bọn họ có ý định cùng tổng giám đốc phu nhân đi chơi, không định quay về? Vậy bọn họ ở đây thì làm thế nào?

"Thật xin lỗi, chúng tôi về trễ."

Một đám người đột nhiên mở cửa, vẻ mặt không có chút gì gọi là sợ hãi cùng lo lắng, vô cùng thoải mái tự nhiên mà bước vào.

Nhìn đám người thoải mái tiến vào, bước chân nhàn nhã khoan thai, vả mặt Kim Tại Hưởng lạnh lẽo, trong lòng càng thêm tức giận.

"Các người như vậy là sao!? Nói rõ cho tôi!" Cơn giận của hắn lớn đến mức dọa người, lại không để ý thấy, khi bọn người kia tiến vào, thì vẻ mặt đám người bên trong phòng cứ như được giải thoát.

"Tổng giám đốc, chúng tôi có chuyện quan trọng phải giải quyết, cho nên đến muộn một chút." Hiếm khi có người nói đùa trước mặt Kim Tại Hưởng , trên mặt còn nở nụ cười tươi, không thèm quan tâm đến cơn giận của Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng dĩ nhiên cũng nhận ra mọi người có gì đó thay đổi, nhưng hắn đang nóng giận, hoàn toàn không để ý đến sự biến đổi này: "Giải thích rõ ràng cho tôi, nếu không ngày mai các người không cần đến đây làm, còn nữa......"

"Đừng nóng giận như vậy! Không phải đã nói với anh, đối xử với nhân viên phải thân thiện rồi sao? Tại sao em mới đi có lúc, mà anh lại trở nên như vậy rồi?" Giọng nói ngọt ngào dịu dàng từ ngoài cửa truyền nào, cắt ngang lời nói của Kim Tại Hưởng.

Âm thanh quen thuộc làm Kim Tại Hưởng sững sờ đôi chút, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía cửa.

Một bóng dáng quen thuộc từ ngoài cửa bước vào, Chung Quốc nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt tòa ra sức sống nhìn về phía Kim Tại Hưởng.

"Em......." Kim Tại Hưởng không thể tin được mở to mắt.

"Em đã trở về, bị bọn họ tìm trở về." Chung Quốc không ngại có mặt nhiều người, trực tiếp nhào vào trong ngực của Kim Tại Hưởng , cảm nhận mùi hương khiến cậu cảm thấy an tâm của hắn.

"Khoảng mấy ngày không gặp anh, người ta cảm thấy rất nhớ anh nha!" Vừa gặp được người khiến cậu mong nhớ, trong mắt Chung Quốc đã dâng lên một tầng hơi nước.

" Chung Quốc ?" Kim Tại Hưởng không thể tin nổi, người đã rời đi, nay lại xuất hiện trước mặt hắn. 

"Mọi người tìm được em ở Zehder, muốn em trở về." Giọng nói của cậu có chút nghẹn ngào, trong lòng cũng dâng lên một cơn chấn động thật to, không ngờ khi gặp được người này, bản thân lại vui vẻ như vậy.

"Em........hừ!"

Cậu nói như vậy, Kim Tại Hưởng đột nhiên nhớ ra, cậu tàn nhẫn bỏ đi, làm tổn thương trái tim của hắn.

Hắn lấy tay đẩy cậu ra, lại giống như một đứa trẻ, quay đầu qua chỗ khác không thèm nhìn cậu.

"A.......... Tại Hưởng ."

Hành động của hắn làm cậu biết hắn còn đang giận, Chung Quốc bĩu môi, đáng thương nhìn bóng lưng hắn, vươn tay ra, kéo kéo âu phục của hắn, ngọt ngào làm nũng gọi tên hắn.

"Anh không được giận em nha! Chung Quốc thật đáng thương! Ở nước ngoài rất nhớ anh, đến ăn không ngon, ngủ cũng không yên, anh xem, em gầy thế này........." Cậu đừng trước mặt của Kim Tại Hưởng , kéo tay của hắn, vuốt gương mặt nhỏ nhắn gầy đi thấy rõ của cậu.

Kim Tại Hưởng giống như không nghe thấy cậu nói.......vẫn là không để ý đến

" Hưởng....anh không quan tâm em sao?" Mắt to đối diện ánh mặt mang theo hờn giận của hắn, cậu uất ức hỏi: "Lần sau em sẽ không như vậy nữa, anh đừng giận Chung Quốc có được hay không?"

"Tại sao không chăm sóc tốt cho bản thân?" Kim Tại Hưởng vẫn còn giận, nhưng cúi đầu nhìn thấy người thật gầy trước mắt, thì không khõi đau lòng.

Vất vả lắm mới nuôi cậu có được chút thịt, tại sao mới có vài ngày, mà gầy ra thế này?

"Người ta rất nhớ anh, anh còn giận người ta như vậy." Cúi đầu, thanh âm của Chung Quốc như đang khóc.

"Ai bảo em lén chạy đi." Hắn bất đắc dĩ sờ sờ gương nhỏ nhắn của cậu, vì bản thân không cách nào nổi giận với cậu giọng nói cùng ánh mặt lại khôi phục vẻ dịu dàng giống như trước.

"Em lén chạy đi bao giờ?" Lúc đó không tìm được anh, lại không thấy Chi Liễn, người ta nóng lòng, mới nghĩ đi trước hãy nói........" Vẻ mặt Chung Quốc oan ức, chu miệng giải thích.

"Vậy em có thể gọi điện thoại về."

"Em có sử dụng điện thoại công cộng gọi nha! Nhưng mà luôn là không gọi được." Chung Quốc bĩu môi, vô tội nói.

Thì ra những số điện thoại lạ kia là của cậu gọi đến.

Giải thích rõ ràng, Chung Quốc còn dùng vẻ mặt đáng thương lại vô tội nhìn hắn, Kim Tại Hưởngkhông nhịn được thở dài.

Đối với cậu..........hắn chính là không thể nổi giận, hơn nữa khi biết bản thân hiểu lầm cậu, tâm trạng hắn cũng trở nên tốt hơn.

Ma lực của tình yêu...........thật đáng sợ.

"Thôi, lần sau không như vậy nữa." Người bình an trờ vể coi như tốt rồi, Kim Tại Hưởng thấp giọng nói, mang cậu ôm vào trong ngực, để thân thể cậu cảm nhận vòng ôm ấm áp của hắn.

Vẻ mặt thỏa mãn, hắn quên mất ở chỗ này còn nhiều người, tựa như ngồi xem kịch vui, nhìn chằm chằm hai người họ, chỉ là hắn không ngừng thì thầm nói nhớ ở bên tai cậu.

Chung Quốc  thực hiện được âm mưu, thừa lúc Kim Tại Hưởng không chú ý, nhìn về phía đám người kia, đưa tay làm ra vẻ chiến thắng, trên mặt mở nụ cười tinh ranh.

Mọi người vừa thấy động tác của cậu, không nhịn được khẽ cười, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra chỉ có tổng giám đốc phu nhân mới có năng lực chống lại vẻ lạnh nhạt của tổng giám đốc, khiến hắn trở nên dịu dàng.

Mọi người ở đây 'thức thời' (hiểu tình hình) mà đứng lên, lặng lẽ rời đi, để lại không gian yên tĩnh, cho đôi tình nhân này, để họ có thể thỏa thích mà nói lời yêu với nhau.

Xem ra.........không lâu nữa, mọi người có thể tham dự hôn lễ rồi.

---------------------------------------------------------------------------

"Tôi mặc kệ! Anh ta bắt nạt tôi".

Bước chân Chung Quốc không chút tao nhã chạy về phía trước, làm cho đám người ở sau lưng cậu hốt hoảng kêu la.

" Cậu........... cậu chủ! Cậu cẩn thận một chút, nơi này rất nguy hiểm, cậu..........cậu đừng đi qua!". Mọi người thở hổn hển ở sau lưng đuổi theo, trong miệng không ngừng nhắc nhở, chỉ sợ ngộ nhỡ Chung Quốc té ngã thì bọn họ không gánh vác nổi. 

Nhưng mọi người đối với cậu đã hết cách, cậu chủ lại không có ở nhà, nên làm thế nào cho đúng đây?

" Cậu...... cậu chủ, cẩn thận cục đá nhỏ kìa!". Chung Quốc giống như không nghe thấy, cậu chạy như điên về phía trước không thèm để ý đến đám người sau lưng.

Thật tức chết đi được, cậu sắp tức chết rồi, Chung Quốc cậu kiếp này chưa từng mất mặt như thế này, chưa từng có!

Tên đàn ông ghê tởm này, thấy cậu chậm chạp không muốn gả cho anh ta cho nên mới lấy chiêu này để bỡn cợt cậu, làm bụng cậu lớn ra để cậu không gả cho anh ta là không được.

Ghê tởm, quá ghê tởm, cậu thề từ nay về sau, tuyệt đối không thèm để ý đến người đàn ông đáng ghét đó, nhất định không!

Chung Quốc thở phì phò chạy đến cửa chính, trên tay cầm một chiếc túi nhỏ định bỏ đi.

" Chung Quốc à! Cẩn thận đứa bé trong bụng. Con đi nhanh như vậy sẽ bị thương đấy". Đi theo phía sau mọi người là hai ông bà Kim cũng thở hổn hển không ngừng kêu la, hai người là vì cậu và đứa bé một lòng nhắc nhở, khẩn trương đi theo cậu.

"Con phải đi, không nhìn tên đàn ông xấu xa kia nữa. Ghê tởm, trêu tôi, Chung Quốc tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng bị trêu như vậy. Ghê tởm! Ghê tởm! Quá ghê tởm". Trên mặt cậu có vẻ tức giận, đối với những tiếng kêu ở sau lưng đều ngoảnh mặt làm ngơ, trong miệng mắng Kim Tại Hưởng hận không thể cắt anh thành 8 khúc.

"A!".

Nhất thời, cậu không chú ý đến cục đá dưới chân, bị vấp ngã, cậu cảm thấy thân thể của mình đang rơi xuống, Chung Quốc nhắm mắt lại chờ đợi một cái 'tiếp đất' thật đau đớn.

Mọi người lớn tiếng thét chói tai, đưa tay che mắt của mình không dám nhìn.

Thật lâu, thật lâu sau, Chung Quốc cảm thấy mình được đỡ lấy bởi một lồng ngực ấm áp.

Cũng may, cũng may không có ngã xuống, nếu không chắc sẽ đau chết.

" Chung Quốc !".

Tiếng gào thét giận dữ từ trên đầu truyền xuống, sau đó cậu cảm thấy thân thể sau lưng mình có chút rung rung, đủ để thấy chủ nhân của nó giận dữ cỡ nào.

Chung Quốc ngẩng đầu lên nhìn Kim Tại Hưởng nhìn thấy đôi mắt anh đang bốc lửa vô cùng dọa người.

"Em ở đây làm gì?". Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm túi hành lý nhỏ trên tay cậu

"Không nhìn thấy sao? Tôi muốn bỏ nhà trốn đi". Chung Quốc không sợ hãi cơn giận của anh chút nào, ngẩng đầu thật cao nhìn thẳng anh mà lớn tiếng nói.

"Bỏ nhà trốn đi?". Lông mày anh co rúm lại, vẻ ẩn nhẫn trên mặt như sắp bốc hỏa, nhẹ giọng nói.

Ở công ty anh nhận được điện thoại của cha mẹ bảo bác sĩ chẩn đoán cậu mang thai, anh khẩn trương lại vui vẻ vội chạy về nhà, thế nhưng lại thấy được màn chào đón như vậy.

"Dĩ nhiên, anh là tên đàn ông gian xảo, cầu hôn khôngđược liền làm bụng tôi lớn lên, nếu tôi mà không đi có ngày bị anh bắt nạt đến chết!". Hai tay chống nạnh, cậu nói như là chuyện đương nhiên.

Ngày đó, Kim Tại Hưởng theo đúng kế hoạch cầu hôn với cậu, ai ngờ cậu kiên trì không muốn kết hôn nhanh như vậy, vì hoàn thành ý muốn cưới cậu, anh tính toán trước tiên để cho cậu có đứa bé, sau đó có con rồi cưới.

Mà người đang thở phì phò trước mặt này lại vì tin tức mình mang thai mà bị đả kích lớn.

"Em đang mang thai, còn muốn đi đâu? Quá nguy hiểm". Sợ rằng vẻ mặt tức giận của mình sẽ dọa đến người trước mặt, anh đưa tay đè ép cái trán đang đau, tốt bụng nói lời khuyên bảo.

"Mặc kệ! Đều tại anh! Hại em không thể xinh đẹp nữa rồi, sau này muốn đi quyến rũ đàn ông thì làm thế nào! Em muốn đi Zehder tìm Chi Liễn! Em muốn gọi chồng của Chi Liễn là giáo phụ* bắt anh đánh đòn, hay là treo anh lên đánh một trận, tội danh là: không có sự cho phép của em, làm cho mỹ nam em mang thai". Chung Quoốc hừ một tiếng, lướt qua Kim Tại Hưởng đi ra ngoài cửa. Vừa nghe cậu nói như vậy, tia lý trí còn sót lại của Kim Tại Hưởng cuối cùng cũng tan rã, gương mặt anh lạnh lẽo, một tay nhấc cậu lên vai không nói một lời liền bước vào nhà.

"Anh làm gì đấy? Đồ tồi, cho em xuống, em phải bỏ đi". Chung Quốc  bị dọa sợ kêu thành tiếng, đến khi ở trên vai anh rồi mới hoàn hồn, vừa la hét vừa quơ tay chân.

"Muốn đi quyến rũ đàn ông? Kiếp sau cũng đừng nghĩ đến. Không khiến em mệt mỏi đến không thể xuống giường được anh không gọi là Kim Tại Hưởng ". Kim Tại Hưởng nghiến răng nói ra câu này liền khiêng Chung Quốc lướt qua vẻ mặt sững sờ của mọi người và cha mẹ.

Đã là người của anh, trong đầu cậu còn suy nghĩ muốn đi quyến rũ đàn ông? Thật làm anh tức chết!!!

"Chồng à, đây là con trai của chúng ta sao? Sao em cảm thấy nó trở nên rất xa lạ, thật là đáng sợ". Cầm Oanh bị hoảng hốt vỗ vỗ lồng ngực của mình, không nhịn được hỏi chồng.

"Là có chút dọa người". Ông Kim đi theo phía sau vợ gật đầu một cái.

Con trai họ vốn là lạnh như khối băng, giờ phút này lại giống như đống lửa, ông quả thật cũng không quen.

"Nhưng mà so với dáng vẻ lạnh như băng thì được rồi". Ông cười cười an ủi vợ.

"Vậy cũng đúng, như vậy trong nhà mới có sức sống. Ha ha ha............". Cầm Oanh hài lòng cười ra tiếng, sớm biết như vậy lúc đầu không đi thăm bằng hữu rồi, ở lại đây nói không chừng có kịch vui để xem.

Trong nhà vang vọng tiếng thét chói tai với tiếng ồn ào, đến khi Kim Tại Hưởng và Chung Quốc tiến vào trong phòng, cuối cùng dần dần biến mất.

Bên ngoài yên tĩnh, trừ tiếng chim hót, chỉ còn tiếng cười của mọi người.

------------------------------------------------------------------------

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net