Chương 1: Ngày đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đời này, sinh viên cả nước sống là để thi đỗ vào đại học Tô Thành. Tô Thành, không nói ngoa, chính là niềm tự hào của mọi người dân. Có tiền, chưa chắc đã vào được, không có tiền lại càng không vào được. Sinh viên Tô Thành tuyệt nhiên chỉ tuyển những nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng, hoặc nếu như ai đó may mắn thi đỗ vào đây, chắc chắn phải là nhân tài a nhân tài. Chính vì vậy, sức nóng của Tô Thành chưa bao giờ giảm sút, người người nhà nhà đều cho con đi học bổ túc từ bé, mong ngóng con mình sẽ có cơ hội bước chân vào ngôi trường xa hoa tuyệt vời này.

Jeon Jungkook tiểu khả ái này, tuy tính tình ngốc manh nhưng học hành cũng khá. Từ bé đến lớn thành tích đều rất xuất sắc rất ưu tú, cho dù chẳng ai thấy cậu chăm chỉ học tập bao giờ. Ngày nọ Jungkook nhận được giấy báo tuyển, là của Tô Thành gửi cho a! Cả nhà đều mừng rỡ, ông bà Jeon đóng cửa hàng kính để mở tiệc ăn mừng, anh Jeon thì lại đau đầu ở một bên cầm phiếu điểm. Chẳng là Jeon Junghyun biết rõ Tô Thành thật sự là nơi như thế nào. Jungkook quá ngốc cũng quá đỗi đáng yêu đi, cái gì đối với cậu cũng mơ mơ hồ hồ, sợ là không vượt qua nổi bốn năm a! Vì thế, Jeon Junghyun mặt mày nhăn nhúm ở một bên, tuy rất không hài lòng nhưng biết thế nào được, xú tiểu tử từ nhỏ đã xem Tô Thành như thần tượng lớn nhất đời mình, được nhận vào nó cũng rất vui. Xem ra mình cũng không có biện pháp, đành dựa vào vận khí của nó vậy.

Ngày nhập học, Jungkook được anh trai đưa đến trường từ sáng sớm. Cậu cũng chẳng biết làm gì, khu vực ghi danh tân sinh viên vẫn chưa làm việc, cả trường cũng chỉ lác đác có vài bạn học. Jungkook ngốc lăng trên ghế đá, ngậm ngậm bánh mì, Jungkook vốn không thích loại bột khô khốc vô vị này đâu! Chẳng qua do cậu muốn đến sớm xem trường vì quá háo hức, nên cái gì cũng chưa kịp bỏ bụng, đành ở đây gặm bánh mì. Jungkook đợi rất lâu rất lâu, cậu ngủ quên cũng không biết, khi có cô lao công thật tốt bụng đánh thức cậu, người đến ghi danh đã không thể đếm nổi. Jungkook vội vàng đến độ để quên cả túi hành lý, cả bánh mì đang ăn trên băng ghế dài, luống cuống đến chỗ ghi danh. Lại đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi đến lượt, Jungkook cảm tường như ngày của cậu đã trôi qua hết rồi. Vất vả chen ra khỏi dòng người, Jungkook nhận ra mình thế nào lại không có hành lý bên người! Quá ngốc quá ngốc, Jungkook khi lại nhận ra hành lý của mình chẳng thấy đâu nữa, liền chân trước chân sau điên cuồng tìm kiếm. Đi khắp trong ngoài cũng không tìm thấy đồ đạc của mình, Jungkook phiền muộn a phiền muộn, nghĩ thế nào cũng không ra mình nên đến phòng quản lí để tìm đồ.

Jungkook mang một bụng đau thương đi dọc theo hành lang dãy phòng học, cậu bỗng thấy đau đầu quá, trước mắt đầu mờ ảo, bóng đen bao trùm cả tiềm thức của cậu. Cậu bất tỉnh như vậy, cũng chẳng biết là vì sao. Trên hành lang ngày ấy, học sinh vẫn hay kể nhau rắng, đệ nhất băng sơn trường học mà ai cũng mang một phần khiếp sợ đã hét lên tên của ai đó, ôm một cậu trai vẻ mặt thanh tú chạy về phía bệnh viện trường học. Biểu cảm hoảng sợ cùng lo lắng ấy, có chết học cũng chẳng nghĩ ra được sẽ xuất hiện trên mặt người kia ...

Tiểu tử Jeon Jungkook sau khi tỉnh dậy thì chỉ thấy mình bằm trên giường bệnh trắng xóa, xung quanh là các chị các cô thật nhiệt tình chăm sóc. Nữ y tá xinh nhất treo trên môi nụ cười hoa lệ, hướng Jungkook mà nhẹ nhàng:

- Yên tâm, chỉ là bị kiệt sức một chút, nằm một lúc là được rồi. Thuốc đã tiêm, mọi thứ đều ổn thỏa, nếu cậu nôn nóng muốn xem nơi ở của mình, tôi liền cho bạn học đỡ cậu về phòng.

Jungkook mỉm cười khả ái:

- Vậy a! Tôi cũng muốn xem qua ký túc xá một chút!

Nghĩ nghĩ, lại rầu rĩ:

- Bất quá tôi vừa để lạc hành lý của mình, có thể cho tôi biết nơi nào tìm sự hỗ trợ không?

Nữ y tá lại mỉm cười hòa ái, đưa ra một tờ giấy note nhỏ. Chữ viết tay đẹp đến động lòng, là kiểu chữ mềm mại lại khuôn khổ, nội dung ở trên lại một mực khô cằn, giọng điệu lại vô cùng vô cùng đáng ghét:

" Tòa A, phòng 127

Hành lý để trên giường

Lần sau cố gắng đừng để quên đầu óc"

Jungkook vẻ mặt kì quái nhìn chăm chăm tờ giấy nhỏ màu xanh lam trên tay mình. Nữ y tá xinh đẹp lại cười khúc khích, như đang đọc được ý nghĩ của cậu, lại nhẹ nhàng hướng cậu mà nói:

- Là của người mang cậu đến đây đưa cho. Bất quá người ta không muốn nói cho cậu biết mình là ai, liền nhờ tôi dặn dò a! Cậu cũng nên quay về ký túc xá chuẩn bị một chút, hôm nay trong hội trường lớn mở tiệc chào đón tân sinh viên nha. Cậu hảo hảo chuẩn bị.

Nói rồi liền gọi một y tá nam mang cậu vẫn ngốc hồ về ký túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC