C17: Cô phát hiện người này thực mẹ nó vô lại!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đúng vậy, tôi là Vân Thủy Dạng! Cho anh biết, vòng cổ này, không bán! Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!”

Không vui, hừ lạnh một tiếng, Vân Thủy Dạng tiếp tục đi, không để ý đến Cận Kỳ Ngôn.

Hạ Hương Trừng có nói qua, tên kia kêu cái quỷ gì Cận, cô không nhớ rõ.

Nhưng là, cô không quên, lúc cô chạy ra khỏi giáo đường, gặp được người đầu tiên chính là hắn.

Cô thiếu chút nữa bị đâm bay, hắn thế nhưng vô tình đến nỗi không xin lỗi, cũng không hỏi thăm cô, lái xe bỏ đi.

Với ngữ khí này của hắn, cô căn bản, không bán vòng cổ. Hắn mơ đi!

Tuy rằng, không xác định tra nam ở quán bar kia có phải hắn hay không, nhìn dáng vẻ, hắn cũng không chạy đi làm cái đó đi!
……

Gặp quỷ a, anh thật sự ở Milan gặp lại người phụ nữ đáng chết kia!

Anh rủa thầm, mặc dù không tình nguyện, vẫn chủ động đến gần Vân Thủy Dạng.

“Uy…… Cô nói ra một cái giá đi, bao nhiêu tiền mới bằng lòng bán.”

Cố gắng đi tới, tức giận a, Vân Thủy Dạng nghiêng mắt, liếc Cận Kỳ Ngôn.

Ánh mắt như tên bắn không che dấu mà giương giương khinh thường cùng khinh thường!

“Bao nhiêu tiền đều không bán, vòng cổ này là của tôi, tôi thích thì tôi mang! Anh chưa nghe qua ‘không đoạt đồ người khác thích’ sao? Mẹ anh không dạy anh phải đối tốt với phụ nữ à? Giáo dục anh đâu? Không phải là một trang văn nhã đi, mặt người dạ thú?!”

Đôi mắt thâm trầm toả sáng, không vui, Cận Kỳ Ngôn mím môi mỏng.

Anh không cùng cô lãng phí nước bọt, cô đi đâu, anh đi đó!

Lớn như vậy, bị một người sống bám theo, hơn nữa còn là người chán ghét, Vân Thủy Dạng không được tự nhiên.

Đi không xa, Vân Thủy Dạng dừng lại, tức giận mà ngoái đầu nhìn, trừng mắt Cận Kỳ Ngôn.

Cô phát hiện tên này thực con mẹ nó vô lại!

“Uy, anh không cần đi theo tôi, thật sự phiền! Lập tức biến khuất mắt tôi, đi đường Dương quan của mấy người.”

“Đường này có viết tên của cô sao? Tôi không thể đi? Muốn tôi không theo cô, có thể, ra giá đi, đem vòng cổ bán cho tôi.”

Nâng cằm trừng mắt Cận Kỳ Ngôn, mi mắt Vân Thủy Dạng nhanh chóng lóe lên.

Không do dự, tùy tiện nói giá, doạ hắn!

“Anh cho tôi một ngàn vạn, tôi liền đem vòng cổ bán cho anh.”

“Cho tôi số tài khoản, tôi lập tức gọi người chuyển cho cô, tôi mua vòng cổ này. Vân Thủy Dạng, cô đừng đùa, nói chuyện giữ lời.”

Liếc mắt Vân Thủy Dạng một cái, Cận Kỳ Ngôn lấy di động, chuẩn bị gọi cho Ôn Lương Dụ.

Ngu đi! Thế nhưng chịu bỏ một ngàn vạn mua một cái vòng cổ! Cô khó có thể tin mà chớp chớp mắt.

“Xin lỗi tôi! Ngày đó ở quán bar người muốn đem tôi quăng ra ngoài là anh?”

“Là tôi thì thế nào? Ai bảo cô ôm tôi không chịu buông! Vân Thủy Dạng, muốn tôi xin lỗi cô, có thể, lập tức đem vòng cổ gỡ xuống.”

Vân Thủy Dạng trừng lớn hai mắt, đánh chết cô cũng không tin mình sẽ ôm tên tra nam này không chịu buông tay!

“Tôi ôm anh không chịu buông tay? Không có khả năng? Mắt tôi lại không mù, sao có thể ôm anh? Ngô…… Tôi lúc ấy khẳng định là đầu óc úng nước, bằng không chính là anh nói dối! Tên hỗn đản vô lý, không thú vị, tôi sao có thể để mắt?!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net