C28: Tôi muốn báo thù!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa lớn như vậy, Cận Kỳ Ngôn thế nhưng đem cô kéo xuống xe, còn ném hành lý, cô trong lòng lửa giận đạt đỉnh điểm, con ngươi trong suốt trào ra nước mắt.

Cô tức giận mắng Cận Kỳ Ngôn, đuổi theo đánh hắn.

Cận Kỳ Ngôn lên xe, cô dùng lực đánh vào cửa sổ xe, còn đá cửa xe.

Chưa thấy qua tên hỗn đản nào như vậy! Hắn cùng Âu Lập Dương giống nhau là tên tra nam!

Không có ô, rất mau, cả người Vân Thủy Dạng ướt đẫm.

Bị Cận Kỳ Ngôn khi dễ, khuôn mặt nhỏ lạnh run tím đi, không phân rõ là nước mưa hay là nước mắt.

“Cận Kỳ Ngôn, ngươi xuống xe! Ta đánh chết ngươi tên hỗn đản này! Có gan ngươi đừng đi, đáng giận!”

Giọng nói uất hận từ hàm răng nghiến ra, khuôn mặt nhỏ lạnh băng vì tức giận mà dữ tợn.

……

Nhìn cô dùng sức đánh cửa sổ, lại một thân ướt đẫm, Ôn Lương Dụ không đành lòng vì cô mặc niệm ba giây.

Cận Kỳ Ngôn không phải người thường, anh ta là núi băng vĩnh cửu!

Anh lãnh khốc vô tình, chọc phải anh thì không có kết cục tốt.

Vân Thủy Dạng, cô chỉ tự cầu phúc đi, Cận Kỳ Ngôn tên hỗn đản kia không nói hai lời.

“Kỳ Ngôn, trời đang mưa to! Cậu thật sự không màng sống chết của Vân Thủy Dạng? Đem một cô gái ném trong mưa, được không? Cậu không cần vòng cổ?”

Tức giận, Cận Kỳ Ngôn trợn mắt trắng nhìn anh.

Anh đối với cô làm như không thấy.

Nói rõ, chính là mặc kệ chết sống của cô, ai bảo cô dám khiêu khích anh.

Dám trêu anh, liền phải gánh vác hậu quả tức giận.

“Cậu không phải nói đồ vật người khác mang qua, Mạch Nhiên sẽ không muốn sao? Vòng cổ bị người phụ nữ kia làm ô uế, tôi còn muốn làm gì? Ôn Lương Dụ, cậu không muốn lái xe? Nếu là cảm thấy cô ta đáng thương, lăn, tôi tự mình lái xe trở về.”

“Ai nha nha, lửa giận thật lớn! Vân Thủy Dạng chọc phải cậu, là cô xui xẻo.”

Phía sau, xe vẫn bóp còi vang chói, Ôn Lương Dụ không cùng anh dong dài, lái xe đi.

……

Xe đi rồi, còn đem nước bắn tung toé trên người Vân Thủy Dạng.

Vân Thủy Dạng chỉ vào thân ảnh trong xe, lớn tiếng khóc kêu: “Cận Kỳ Ngôn, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế! Có gan đừng để ta thấy ngươi, bổn cô nương nhất định phải báo thù!”

Nghiêng ngả lảo đảo, Vân Thủy Dạng cũng chỉ chật vật kéo hành lý đến ven đường.

Chung quanh không có chỗ che mưa, không có ô che, cũng không có người tình nguyện giúp cô, chỉ có thể gọi điện thoại bảo tài xế đến đón.

Đứng ở trong mưa, hốc mắt cô trào ra nước mắt, một lần lại một lần bị nước mưa rửa trôi……

~~~~~~~

“Kỳ Ngôn, cậu thật sự không thích Vân Thủy Dạng sao? Ở đại sảnh sân bay, tôi tận mắt thấy các người hôn môi, làm tôi sợ muốn chết, thật không tưởng tượng đến cảnh kia.”

Ôn Lương Dụ còn dám nói đến Vân Thủy Dạng, nháy mắt, Cận Kỳ Ngôn đen thui đôi mắt trừng anh.

“Nhìn tôi bị chó cắn, cậu thực vui vẻ? Tôi xem…… Cậu là ngứa đòn!”

“Mạch Nhiên, hôm nay từ Paris bay về Milan, show thời trang thành công viên mãn. Với bạn bè, cô cùng Cận Kỳ Hạo chụp ảnh chung, cậu thấy được đi? Cận Kỳ Hạo từ Paris trở về, đã thông qua năm vòng của năm người phỏng vấn, chính thức trở thành Tổng  giám thực tập sinh, tiếp nhận khảo hạch vòng cuối.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net