C31: Một giây có thể giết chết Cận Kỳ Ngôn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Từ Mặc Thanh ra đi, Kỳ Ngôn là chính một tay bà nuôi dạy, anh suy nghĩ cái gì, bà đều nhìn ra được.

Bà biết anh rất yêu nghề phi công này, nhưng Cận gia cũng cần anh ra sức bảo vệ!

Để anh từ bỏ nghề nghiệp yêu thích của mình, đúng là làm khó cho anh.

Kỳ Ngôn từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người nối nghiệp của Hoa Vũ. Tận đáy lòng bà, hi vọng anh có thể kế thừa tập đoàn Hoa Vũ!

Mặc dù anh tốt nghiệp Học viện hàng không, nhưng khi tham gia Kinh tế quản lý học, việc tu dưỡng tư chất để làm Tổng giám đốc, cơ bản anh đều hoàn thành tốt.

Anh không làm bà thất vọng, thật sự thi đậu MBA, cũng thuận lợi lấy được bằng Học vị.

Cho nên, bà cho anh tự do bay mấy năm, hiện tại, cũng đến lúc hồi tâm, quay về kế tục, phát triển sự nghiệp Cận gia.

Nhìn đôi mắt anh lập loè nhàn nhạt u buồn, bà cũng thực tâm đau lòng.

Bởi vì mẹ qua đời, đứa nhỏ này đặc biệt mẫn cảm, bà phải có lòng kiên nhẫn với anh.

Bà không để phí công sức, Kỳ ngôn mới là người thừa kế Cận gia, là Gia chủ tương lai, không để anh lại tùy hứng!

"Cháu có thời gian cùng bà, thật tốt, bà cầu còn không được! Kỳ Ngôn,chúng ta phải nhìn lâu dài sau này, công sức bỏ ra sẽ được đền đáp. Tin tưởng nội, bà sẽ bảo hộ cho cháu, không để ai ức hiếp được cháu."

"Cảm ơn bà nội! Bà là người thân nhất với cháu, cháu đau bà cũng đau, cháu luôn tin tưởng bà!"

"Đi, cùng ăn cơm, chúng ta phải ăn một bữa thật lớn."

Hoàng Du cùng Cận Kỳ Ngôn ra khỏi phòng Yoga, bất chợt đối diện với Cận Nam Sinh đang đi tới.

"Kỳ Ngôn, có thể cho ba 10 phút không? Chúng ta nói chuyện."

"Không được, tôi muốn cùng Kỳ Ngôn đi ăn cơm, có gì ngày mai nói, không cản trở các người một nhà đoàn tụ. Kỳ Ngôn muốn đi phỏng vấn, anh bản thân là ba nó, đêm nay, đừng gây thêm áp lực."

Hoàng Du làm lơ Cận Nam Sinh, nắm tay Cận Kỳ Ngôn đi qua trước mặt ông.

Bà chính là muốn cho ông biết, phàm chuyện đã làm sai cũng đừng mong đền bù được những tổn thương đã gây ra.

Cận Nam Sinh giật mình tại chỗ, không nhúc nhích.

Ông biết mẹ không chịu tha thứ cho mình, bà còn canh cánh trong lòng chuyện mẹ Kỳ Ngôn qua đời.

Nhiều năm qua, cha con bọn họ ngoại trừ quan hệ huyết thống, thì ngay cả người xa lạ cũng không bằng.

Cận Nam Sinh tự giễu mà cười, đôi mắt thâm thúy không tự giác loé lên.

Sai lầm kia, là muốn ông chuộc tội cả đời này sao?

------------------

"Hương Trừng... Khụ...khụ...". Hắt xì vài cái, Vân Thủy Dạng hít hít cái mũi.

Hiện tại cô không hề dễ chịu chút nào, cô nghĩ một giây có giết chết tên Cận Kỳ Ngôn kia!

Vân Thủy Dạng gọi điện cho Hạ Hương Trừng, bộ dạng không rõ đầu đuôi, Hạ Hương Trừng nghe được cô vẫn luôn hắt xì, có điểm lo lắng cho cô.

"Thủy Thủy, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"

"Bị cảm thôi, sốt tới 39°, đang ở bệnh viện truyền nước, không có việc gì...khụ...khụ... Còn chưa chết được!"

"Thủy Thủy, vì sao cậu bệnh nghiêm trọng như vậy? Buổi sáng, không phải Âu Lập Dương đi cùng cậu sao?"

"Cậu còn dám nhắc đến hắn, mình chính là ghét chết tên hỗn đản kia! Khụ...khụ... Chính hắn khiến mình bệnh càng nặng hơn! Hương Trừng, mình gọi điện cho cậu, là muốn cậu chờ mình khoẻ lại, mình mời cậu ăn cơm, buổi hẹn hôm nay gác lại sao vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC