Chương 2: Anh ta là Cận Kỳ Ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên kia như thế nào lại không có đạo đức? Thiếu chút nữa đụng vào mình, thế nhưng chẳng quan tâm, cũng không xin lỗi. Lần sau, đừng làm cho mình thấy hắn, nếu không, cho hắn đẹp mặt."

Thanh âm Vân Thủy Dạng tràn đầy nức nở, cô tức giận mà phỉ nhổ người đàn ông kia.

Bị Âu Lập Dương phản bội, suýt bị xe đâm, không ai xui xẻo bằng cô đi? Cô rất muốn khóc!

“Thủy Thủy, cậu có bị thương chỗ nào không?”. Hạ Hương Trừng lo lắng hỏi, đồng thời, đỡ Vân Thủy Dạng đứng lên.

“Không bị thương, chỉ là ngã hơi đau. Nếu không phải tên kia phanh lại kịp thời, mình khẳng định bị hắn đâm bay. Trong vòng một ngày lại gặp được hai tên hỗn đản, như thế nào lại xui xẻo như vậy!”

Âu Lập Dương lừa cô, ngay cả người xa lạ cũng khi dễ cô, ô ô ô…… Vân Thủy Dạng khóc lên, trong lòng cô siêu siêu cấp đau lòng!

“Thủy Thủy, cậu không có chú ý qua người đàn ông kia sao? Nhà anh ta rất có tiền, anh ta chính là Cận Kỳ Ngôn! Hiện tại là cơ trưởng hãng hàng không lớn nhất, làm mê mệt cả đám phụ nữ. Có không ít người vì muốn gặp anh ta một lần, không tiếc hỏi thăm, muốn ngồi cùng chuyến bay. Anh ta bay đến đâu, các nàng liền theo tới đó!”

Mặc kệ Vân Thủy Dạng có thích nghe hay không, Hạ Hương Trừng tiếp tục nói: “Anh ta bề ngoài đẹp trai, lãnh khốc như minh tinh, đặc biệt là đôi mắt sắc bén như ưng, tùy thời toả ra trăm ngàn nguồn điện, đem người đối diện giật mình choáng váng. Mà môi mỏng gợi cảm kia, như câu hồn đoạt phách người khác vậy.”

Vân Thủy Dạng lắc đầu, cô một chút cũng không thấy tên Cận Kỳ Ngôn kia có bao nhiêu tốt, chỉ có Hạ Hương Trừng là một bộ dạng hoa si ngốc.

Bị phản bội, cô hiện tại chỉ muốn khóc, Hạ Hương Trừng không an ủi cô, còn bày ra bộ mặt ngưỡng một tên mặt lạnh kia, như một đao bổ vào làm cô càng khó chịu.

“Ô ô ô…… Tên kia không có gì là tốt! Ô ô ô…… Mình không bao giờ tin tưởng đàn ông nữa! Ô ô ô…… Bọn họ đều là hỗn đản!”

Phát hiện tự mình nói sai, Hạ Hương Trừng vội vã an ủi Vân Thủy Dạng.

“Chỉ là Âu Lập Dương cặn bã mà thôi, Thủy Thủy, còn có rất nhiều đàn ông tốt, cậu nhất định sẽ gặp được.”

Vân Thủy Dạng không nói gì, càng khóc càng thương tâm!

~~~~~~~~~

Chuyện hủy bỏ tiệc rượu do ba ba xử lý, Vân Thủy Dạng về đến nhà, cô cầm thùng giấy, đem toàn bộ lễ vật Âu Lập Dương đưa cho cô, đóng gói gửi trả cho hắn.

Tất cả chấm hết, cô muốn ném đến sạch sẽ!

Cô nhất định không chịu bị phản bội!

Đêm, tĩnh lặng đến nỗi làm người hít thở không thông.

Vân Thủy Dạng muốn làm chính mình  an tĩnh lại, mặc kệ cô làm như thế nào, nhưng không có cách nào an tĩnh lại.

Đã 10 giờ tối, cô còn đi quán bar.
Sương khói lượn lờ, ngồi ở quầy bar nơi đó, cô hào khí đỉnh điểm gọi một tá bia.

Không cần ly, trực tiếp cầm lấy chai. Nuốt ực ực...

Theo cơn say, cô chỉ mong mình có thể tốt lên.

Sau này, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến tên Âu Lập Dương cặn bã kia.

Ngô……Cô muốn hoàn toàn đã quên hắn, không cùng hắn có quan hệ gì.

Về sau, đừng làm cho cô lại nhìn thấy hắn, nàng nghĩ đến là muốn đánh!

……

Gần 12h đêm, âm nhạc dâng  trào náo nhiệt.

Đột nhiên, một người cao lớn khốc soái đi đến.

Đôi mắt sắc bén như ưng khắp nơi nhìn nhìn, hẳn là tìm người đi.

Cùng lúc, Vân Thủy Dạng tiến về sàn nhảy để khiêu vũ, vì uống lên 8 chai bia nên cô bước chân loạng choạng.

Không biết vì sao, thời điểm đi ngang qua người đàn ông đó, đột nhiên, thân thể cô nghiêng về phía trước, cả người   đỗ ập vào lòng Cận Kỳ Ngôn.

Trong tay cầm bình rượu, bởi vì thân thể cô thình lình ngã tới, cô theo bản năng "ném" chai rượu vào anh..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net