80 + 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

80. Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (45): Thánh thần không nghe được.

Edit: Ry

Gió âm mãnh liệt, khí lạnh xâm nhập.

Chủ Nhật không có lớp, rất nhiều sinh viên đang nằm ườn trên giường ngủ nướng. Có người mơ màng bị khí lạnh đột nhiên ập tới đánh thức, đứng dậy xoa phần da đang nổi đầy gai ốc. Cậu ta nhìn sắc trời bên ngoài, thấy bầu trời có một tầng mây đen, mịt mù như 6-7 giờ tối thì sửng sốt ---- Mình ngủ bao lâu vậy, sao trời tối luôn rồi.

Kết quả mở điện thoại ra thì mới hơn 9 giờ sáng.

Phòng ngủ tĩnh lặng, sắc trời kì dị khiến tâm trạng ngột ngạt theo, trong lòng cậu ta cũng khó chịu, bèn đứng dậy đánh răng rửa mặt. Lúc xuống giường vấp phải cái gì đó, cậu ta còn tưởng là bạn cùng phòng lại chất rác trên sàn, lập tức nổi giận.

"Triệu Thành, nói bao lần rồi, mày đừng có vứt rác lên lối đi nữa, trượt chân ngã mày có chịu trách nhiệm không hả?"

Cậu ta vừa nói vừa đá thứ rác dưới chân để xả giận.

Nhưng cảm giác thật kì lạ.

Nhớp nhúa, mềm xèo, dán trên da như một khối thịt kì lạ, còn có chất lỏng nào đó dính lên ngón chân.

Hoa quả à? Ghê quá.

Bởi vì không có ánh nắng, trong phòng kí túc lại không bật đèn, cậu ta nheo mắt, khó khăn nhìn ra dưới chân rõ ràng là một cái đầu. Triệu Thành mở to mắt miệng, con ngươi đã bị mũi chân cậu ta đá vỡ, từ hốc mắt chảy ra hỗn hợp chất lỏng kì quái.

"A a a a a ——! !"

Cùng lúc đó, các sinh viên ở khu vực vệ sinh chung cũng cảm thấy có gì đó là lạ.

Bọn họ đang súc miệng, tự dưng thấy nước trong miệng mặn chát, tưởng là uống nhầm nước bẩn, vội vàng nhổ ra, lại thấy nước ở trong bồn có màu đỏ nhạt, giống nước bị kim loại nặng ô nhiễm.

Cảnh này thật sự rất buồn nôn, các học sinh muốn tắt vòi nước, kiếm chút nước sạch rửa mấy thứ bẩn thỉu kia đi. Lại thấy khóa vòi bị hỏng, chất lỏng màu đỏ nhạt không ngừng chảy ra, sau đó ống nước đột ngột phát nổ, nước đỏ văng tung tóe lên người họ.

Những thứ phủ kín bồn nước càng trông càng hãi hùng, vì nhìn lại thì thấy từng khối thịt mỡ nát vụn có trắng có đỏ, cảm giác buồn nôn chạy từ sống lưng lên đại não, tất cả lùi lại, liên tiếp nôn mửa.

Bọn họ còn nghe được từ phòng tắm trong góc đằng xa vang lên những tiếng hét thảm thiết, quỷ khóc sói gào.

"Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy!"

"Nó bị kéo vào miệng cống thoát nước! Một người to như vậy, bị lôi vào cái ống nhỏ... Ọe..."

Nghe được đối thoại này, lại nhìn đống thịt nát đang không ngừng trào ra. Sắc mặt của đám người lúc đỏ lúc trắng, sợ tới nỗi ngã ngồi xuống đất, run chân không đứng lên nổi.

Có người còn chút lí trí, miễn cưỡng kéo lê cơ thể lảo đảo, tông cửa xông ra. Trong đầu không ngừng có ý nghĩ nơi này không bình thường, nguy hiểm, rất nguy hiểm!

Mau trốn!

Mau đi thông báo với quản lí kí túc, nhân viên, giáo viên... Ai cũng được, để bọn họ tới xử lý.

Nhưng mấy người chạy ra khỏi phòng tắm chung như ác mộng kia, thậm chí lộn nhào lăn xuống cầu thang, vừa ra khỏi tòa kí túc đã nghe được tiếng hét thảm thiết thê lương truyền tới từ bên ngoài.

"A cứu, cứu với!! Đừng tới đây!!"

Ý lạnh đi từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, những người đang trốn chạy cũng sững sờ, lạnh sống lưng dựa vào mặt tường trượt xuống.

Bên ngoài cũng nguy hiểm.

Làm sao bây giờ?

Phải làm thế nào mới có thể chạy đi? Giờ phải làm thế nào?

... Thật sự còn nơi nào an toàn sao?

...

Trong hội trường, bầu không khí lặng như tờ. Có người nhắm mắt, hai tay đặt trước ngực, dường như đang cầu nguyện.

Đúng vậy, ngoài cầu nguyện ra, bọn họ không làm được gì khác.

Hai thầy giáo kia đã rời đi, nhưng màn hình giám sát to lớn trên sân khấu không được tắt. Bọn họ có thể nhìn thấy từ những khung hình không ngừng biến đổi kia, thấy từng đồng loại bị quỷ quái đuổi giết thê thảm.

Máy quay không thu âm, nhưng từ những biểu cảm vặn vẹo dữ tợn vô cùng đó, từ những khuôn mặt bị dọa tới nước mắt đầm đìa kia, bọn họ như nghe được những tiếng hét thê lương trong im ắng.

Bên ngoài đã trở thành Địa Ngục chân chính.

Nếu để cho quỷ quái chạy ra khỏi đại học Hòe Âm, toàn bộ thế giới, cũng sẽ trở thành Địa Ngục như vậy.

Có người không đành lòng quay đi, lặng lẽ khóc, thỉnh thoảng lại run rẩy nấc lên vài tiếng. Ngay cả khóc họ cũng không dám quá lớn tiếng, sợ rằng như vậy sẽ đưa ma quỷ tới. Cũng sợ sẽ khiến mình có vẻ quá dối trá --- Bọn họ đứng trên con thuyền Noah cao cả, lạnh lùng nhìn con người trên màn hình đang lăn lộn chết chìm trong trận lũ.

Ngoài cửa hội trường khép kín, bỗng truyền đến tiếng kim loại ma sát dồn dập, dường như là cánh cửa sắt dẫn xuống tầng hầm vào hội trường đang bị ai đó kịch liệt rung lắc.

"Ai, ai tới mở cửa cho tôi với!" Hắn đau khổ gào lên, truyền qua cầu thang dài dằng dặc và cổng hội trường khép kín lại trở nên vô cùng yếu ớt, nhưng vẫn có thể nghe thấp thoáng vì sự tĩnh lặng của hội trường lúc này.

"Van xin các người! Thầy ơi, thầy ơi em xin lỗi! Em sai rồi, em muốn trở lại, cho tôi vào đi mà ---" Lời nói của hắn đã hỗn loạn, hiển nhiên lo sợ kinh hoàng quá độ, khẩn thiết van nài: "Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi quá ngu si kiêu ngạo, cho tôi một cơ hội đi, cho tôi một cơ hội cuối thôi..."

Bằng giọng nói thì không phân biệt được là ai, nhưng nội dung đã đủ để nhóm sinh viên trong hội trường nhận ra.

Người này là một trong những sinh viên vừa rời khỏi.

Hắn cũng không đi được bao xa đã vì nội quy trường mất hiệu lực, quỷ quái bạo động mà gặp phải một vài sự kiện ma quỷ vượt quá nhận thức bình thường

Trong lúc cuống quít chạy trốn, hắn phát hiện càng đến gần tòa tổng hợp A2 thì ma quỷ càng ít, hay nói đúng hơn là càng đến gần hội trường ở dưới hầm, ma quỷ càng ít.

Có thể thi được top 100 toàn trường, đầu óc cũng không phải ngu dốt, có độ nhạy cảm nhất định với những sự kiện ma quỷ này. Kết hợp với lời hai thầy giáo kia nói trong hội trường, hắn nhanh chóng hiểu ra ---

Những gì họ nói là thật!

Người bên ngoài đều sẽ chết.

Chỉ có hội trường là khu an toàn cuối cùng, có thể may mắn thoát khỏi tai nạn.

Thậm chí hắn còn suy luận ra, khu vực an toàn có thể bảo vệ con người, nhưng giới hạn số lượng, thế nên mới chọn ra các sinh viên đứng đầu. Lập tức càng thêm hối hận biết vậy chẳng làm, lộn nhào chạy về, hi vọng còn có thể trở lại hội trường. Hắn quá ngu ngốc lại ngạo mạn, lúc này sẵn sàng từ bỏ tôn nghiêm cầu xin sự tha thứ, không thể buông bỏ hi vọng sống vừa thoáng qua.

Bởi vì hai thầy giáo đều đã rời đi, đám học sinh trong hội trường nhìn nhau.

Từ màn hình giám sát, họ có thể nhìn thấy quanh tòa tổng hợp chưa có quỷ quái xuất hiện, cho nên tạm thời vẫn an toàn.

Vậy... Muốn cho hắn vào không?

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Chu Mông đứng dậy: "Mỗi cơ hội sống sót đều đáng quý, không nên lãng phí như vậy."

"Tôi sẽ đưa cậu ta vào, mọi người đóng kín cửa hội trường đi."

Bây giờ ra khỏi hội trường, thật ra có nguy hiểm nhất định.

Đã có người chủ động đứng ra, mặc dù không ai đồng tình, cũng không ai phản đối.

Nhiều hơn cả là họ không quan tâm... Tương lai họ đã đủ tồi tệ rồi, không còn hơi đâu để ý tới người khác.

Chu Mông rất nhanh rời khỏi hội trường.

Một góc nhỏ trên màn hình giám sát cho thấy toàn cảnh ngoài hành lang.

Chu Mông nhanh chóng mở cánh cửa sắt ở trên, để tên học sinh kia mau chóng đi vào.

Người bên ngoài còn đang suy sụp quỳ trên đất khóc lóc, đại khái cũng không ngờ mình thật sự có cơ hội lần nữa --- Khuôn mặt đẫm nước mắt hiện vẻ mừng rỡ, hắn vừa cúi đầu nói cảm ơn Chu Mông, vừa đi vào trong...

Nhưng trán lại va mạnh trên một bức tường vô hình.

Hắn sửng sốt.

Chu Mông cũng sửng sốt.

Trên mặt hắn vẫn còn vẻ mừng rỡ sau đau khổ, biểu cảm vừa giống khóc vừa giống cười vô cùng kì dị, nhưng lúc này mọi thớ cơ trên mặt đã cứng đờ. Hắn thử vươn tay chạm vào... Bức tường vô hình kia.

Không vào được.

Làm thế nào cũng không vào được.

Người học sinh kia sốt ruột đến mức dùng đầu đập vào "tường", đã chảy máu, máu tươi tuôn ra thuận theo bức tường không khí kì lạ kia chảy xuống. Trán hắn sưng vù, mặt mày dữ tợn, mũi đã dập, nhưng không thể tiến thêm.

Chu Mông vẫn luôn im lặng, nửa ngày sau gã mới khó khăn nói: "Thầy giáo kia đã nói. Người rời khỏi đây, sẽ không thể trở lại."

Người đối diện sững sờ.

"Dựa, dựa vào đâu chứ." Giọng hắn run rẩy, bóp ra âm điệu the thé sụp đổ: "Nhưng tôi muốn trở lại, tôi muốn trở lại mà... Tôi không muốn chết, dựa vào đâu mà bắt tôi đi chết!!!"

Hắn đã sụp đổ, Chu Mông cũng không có cách nào để an ủi, chỉ đành nói: "Xin lỗi."

Vừa nói vừa dứt khoát đóng lại cánh cổng dẫn xuống tầng hầm.

Gã không giúp được hắn.

Chu Mông nhìn tên sinh viên trượt ngồi xuống đất, co rúm ôm lấy mình, không nói gì thêm, buồn bực quay đi.

Mọi chuyện trong hành lang đều được hoàn chỉnh chiếu trên màn hình giám sát trong hội trường. Có lẽ những người ở đây cũng không dư thừa cảm thông với cậu sinh viên kia, nhưng sự cố bất ngờ này và vẻ suy sụp tuyệt vọng sau khi có được hi vọng của hắn đã khiến bầu không khí trong hội trường càng thêm bết bát.

Thật ra bọn họ cũng chẳng khác gì người sinh viên kia.

Cũng là những người không thoát khỏi hai chữ "vận mệnh". Mười mấy năm sau, họ cũng sẽ là người ôm đầu bị chặn bên ngoài hội trường.

Không ai khóc nữa, chỉ thỉnh thoảng vang lên một tiếng chửi.

Nguyên Dục Tuyết vẫn luôn nhìn xuống.

Thính giác của cậu nhạy bén hơn con người rất nhiều, nên dù cách hành lang cách cửa cách nhiều trở ngại, cậu vẫn có thể nghe được tiếng lầm bầm hỗn loạn như thần kinh của cậu sinh viên đang co rúm cuộn tròn bên ngoài kia.

Cái này không tính là cầu cứu, hắn cũng không trông cậy ai đó có thể nghe được, thuần túy là con đường duy nhất để trút ra cảm xúc trong nỗi sợ hãi cùng cực.

"Tôi... Không muốn chết..."

"Mau cứu tôi."

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, xin lỗi..."

"Tôi van ngài, tôi xin lỗi. Chúa ơi, thần linh ơi, tôi xin ngài hãy cứu tôi..."

Thánh thần không nghe được.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết nghe được.



81. Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (46): Mục tiêu cố chấp và nguyên tắc.

Edit: Ry

Hàng mi rủ xuống khẽ rung, Nguyên Dục Tuyết giương mắt.

Cơ chế đánh giá nguy hiểm khởi động.

Đang thiết lập kế hoạch --- Hoàn tất thiết lập --- Triển khai cứu viện.

Nguyên Dục Tuyết đứng dậy.

Tất cả mọi người đều đang trong trạng thái căng thẳng, những người chơi như Tăng Bạch bị suy đoán ác ý kia đả kích, còn đang hoảng hốt chưa kịp hoàn hồn. Chậm mất vài giây mới phát hiện động tác của Nguyên Dục Tuyết.

Lúc này Nguyên Dục Tuyết đã bước xuống bậc thang, đi về phía cửa chính của hội trường. Giới Chu Diễn cũng đứng dậy, bước nhanh theo sau cậu, lặng lẽ giống một cái bóng.

Hắn là cái bóng của Nguyên Dục Tuyết.

Tăng Bạch theo bản năng đứng dậy hỏi: "Nguyên Dục Tuyết, cậu đi đâu vậy?"

"Cậu muốn mở cửa cho cậu ta sao?" Giọng điệu anh ta có phần bất đắc dĩ: "Vô dụng thôi... Cậu thấy trên màn hình rồi, cậu ta không thể vào được."

Nguyên Dục Tuyết nghe thấy Tăng Bạch gọi mình, trả lời ngắn gọn: "Ra ngoài một chuyến."

Cậu chú ý thấy hành động của Giới Chu Diễn, trong lúc đẩy mở cánh cổng khép kín của hội trường, Nguyên Dục Tuyết hơi quay người lại nhìn hắn, chặn đường, ánh mắt chạm nhau trong một thoáng.

"Ở lại đây chờ tôi. Đừng ra ngoài."

Hội trường là địa điểm an toàn tuyệt đối. Nguyên Dục Tuyết nói nhẹ nhàng mà cương quyết, âm sắc lạnh nhạt, tựa như bông tuyết tan trên vành tai: "Tôi sẽ mau chóng trở lại."

Giới Chu Diễn đứng lại, cơ thể hơi cứng ngắc, con ngươi màu đen đi xuống, tập trung vào đôi mắt cậu. Im lặng một hồi mới nghe được tiếng đáp lại ngoan ngoãn của hắn: "... Được."

Hắn đứng lại đó.

Nguyên Dục Tuyết không cho Tăng Bạch kịp suy nghĩ.

Anh ta tưởng rằng Nguyên Dục Tuyết nói "ra ngoài một chuyến" là đi từ hội trường lên tầng một. Thấy bóng dáng cậu biến mất sau cánh cửa cũng chỉ thở dài một tiếng... Nguyên Dục Tuyết là người dễ mềm lòng, có lẽ là nhìn cảnh tượng vừa rồi nên xúc động, muốn cố gắng thêm lần cuối.

Nhưng hành động của cậu sẽ chỉ tạo được hiệu quả vô cùng vô cùng nhỏ bé.

Vận mệnh là cố định, không ai có thể thay đổi.

...

Từ hành lang truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ, lại không thể dấy lên bất cứ gợn sóng nào trong lòng người đang ngồi ngoài cổng.

Hắn cuộn tròn người, miệng lầm bầm những lời điên khùng không ai nghe rõ. Khi Nguyên Dục Tuyết đi tới cánh cửa sắt, hắn ngồi dưới đất, mệt mỏi nhấc mí mắt. Hắn thấy một đôi chân mảnh mai cùng với bờ eo gầy, bàn tay xuất hiện trong tầm mắt có nước da tái nhợt, đốt ngón tay thon dài, đang đẩy then cửa sắt.

Cánh cửa một lần nữa được mở ra.

Có lẽ là xuất phát từ thứ mộng tưởng không thể nào tồn tại, hắn lại thử vươn tay, bức tường vô hình kia một lần nữa chặn trước mặt.

"..."

Người đang cuộn tròn đổi tư thế, không còn bất cứ phản kháng hay đấu tranh, chỉ tự lẩm bẩm: "Tôi không vào được, cậu không biết à?"

"Biết." Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt nói.

Một chữ ngắn gọn này lại chọc giận người ngồi ở cửa.

Hắn sửng sốt vài giây rồi nổi điên: "Vậy mày tới đây làm gì? Tội nghiệp tao à? Hay là muốn kích thích tao, nhắc nhở tao ngu ngốc tới mức nào? Tự cho là mình thông minh nên giờ chỉ có thể ngồi ở cửa chờ chết, nhìn chúng mày ---"

"Tôi không có cách nào giúp cậu vào trong." Trong tiếng chỉ trích run rẩy của hắn, Nguyên Dục Tuyết rủ mắt bước chân ra khỏi cửa sắt: "Thế nên tôi sẽ ra ngoài."

Những lời điên cuồng trút giận còn chất đầy trong họng bỗng im bặt.

Người ngoài cửa giữ nguyên dáng vẻ há miệng, nét mặt cứng đờ, mờ mịt kinh ngạc nhìn hành vi của Nguyên Dục Tuyết lúc này, quên đi những gì mình muốn nói.

Thông tin mà thị giác truyền lại cho đại não là: Nguyên Dục Tuyết bước ra khỏi cửa.

Tại sao cậu ta lại đi ra?

Cậu ta điên rồi ---

Ba suy nghĩ này lần lượt hiện lên trong đầu, nam sinh kinh ngạc gần như không biết nên làm phản ứng gì. Hắn không biết mình đang chất vấn Nguyên Dục Tuyết, hay là đang thuyết phục bản thân: "Mày, mày ra ngoài làm gì? Mày có biết sẽ không thể trở lại không? Tao là ví dụ tốt nhất này. Mày sẽ không nghĩ đây là trò đùa chứ, mày muốn tự sát à? Không muốn sống nữa nên ---"

"Tôi không muốn tự sát." Một loạt vấn đề bắn ra như súng liên thanh, dù Nguyên Dục Tuyết là kiểu luôn nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của người khác thì cũng chỉ kịp chọn ra cái quan trọng nhất để giải thích.

Nguyên Dục Tuyết chăm chú nhìn hắn, hàng mi dày lay động: "Tôi nhận được tín hiệu của cậu."

Nam sinh ở đối diện vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngác hỏi: "... Tín hiệu gì?"

Tiếng bước chân dồn dập vang lên.

"Nguyên Dục Tuyết!"

Đối thoại của bọn họ bị một tiếng rống giận cắt ngang.

Tăng Bạch và Đường Viễn thấy cảnh Nguyên Dục Tuyết bước ra khỏi khu vực an toàn trong máy quay thì đầu óc loạn cả lên, gần như ngây dại. Nói là bọn họ mở to mắt như sắp nứt ra cũng không phải khoa trương, quả thực là nổi trận lôi đình bật dậy, tứ chi phản ứng trước não bộ, thở phì phò xông ra khỏi hội trường.

Nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết ở phía cuối cầu thang dài dằng dặc đã bước ra khỏi khu vực an toàn, máu trong người họ gần như đông lại, Tăng Bạch tức giận quát lên.

"Cậu làm cái quái gì vậy hả?! Đừng có làm chuyện ngu ngốc!"

Tăng Bạch đã chạy tới kéo tay Nguyên Dục Tuyết, muốn lôi cậu vào trong. Nhưng khi tới một không gian nào đó, động tác trở nên vô cùng khó khăn, như thể rơi vào trong đầm lầy, không thể tiến thêm. Tăng Bạch sững sờ, buông tay Nguyên Dục Tuyết, cảm giác hạn chế kia lập tức biến mất.

... Không được.

Nguyên Dục Tuyết đã bị phán quyết là "rời đi".

Cậu không thể vào trong nữa.

Rất khó để Tăng Bạch có thể hình dung tâm trạng của mình lúc này. Đây là lần đầu tiên, sau bao nhiêu phó bản anh ta trải qua, anh ta để ý một NPC như vậy. Dù biết Nguyên Dục Tuyết ở trong phó bản trường học quỷ này, kết cục vẫn sẽ như thế không thể thay đổi, nhưng trơ mắt nhìn cậu chết vẫn là một khái niệm khác.

Giọng Tăng Bạch trở nên mơ hồ, âm thanh run rẩy, nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết: "Nguyên Dục Tuyết, tôi thật sự... Không hiểu cậu."

Đến lúc này rồi, chỉ trích đã không còn ý nghĩa. Đường Viễn giương mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết, vành mắt đỏ lên, chỉ có thể chậm rãi hỏi: "Tại sao lại, đột nhiên, ra ngoài?"

Cảm xúc của con người là bài toán khó máy móc tinh vi cũng không thể giải. Nguyên Dục Tuyết nhìn vành mắt phiếm hồng của Đường Viễn, im lặng một lát mới nói: "Tôi muốn bảo vệ con người đang cầu cứu."

Đây là trách nhiệm của người máy chiến tranh.

"... Bảo vệ?" Với Tăng Bạch mà nói, tuy lời lẽ của Nguyên Dục Tuyết hơi kì lạ, anh ta vẫn nghe hiểu, nhưng lại càng không hiểu tại sao Nguyên Dục Tuyết lại có loại trách nhiệm kì lạ này. Anh ta suy sụp nói: "Sống chết của họ thì liên quan gì tới cậu! Nguyên Dục Tuyết, cậu cho rằng cậu đang đối mặt với thứ gì hả? Một con quỷ à? Hay là một sự kiện ma quỷ? Không phải, tất cả đều không phải! Thứ cậu phải đối mặt là một đội quân quỷ đói khát không bị trói buộc bởi bất cứ quy định nào. Là hàng ngàn hàng vạn con, một con có thể xé xác cậu trong một cái cắn! Cậu ra ngoài thì có ích lợi gì chứ!"

Âm lượng của Tăng Bạch đạt tới mức cao nhất, gần như không kiềm chế được mà quát: "Cậu làm thế nào để bảo vệ họ hả, hay là cậu không cần cả mạng mình nữa!"

Sau một hồi mất khống chế, hành lang trở lại yên tĩnh.

Chỉ còn tiếng hít thở kịch liệt, khó mà ổn định trở lại của Tăng Bạch.

Nguyên Dục Tuyết đứng ở bên còn lại của cánh cổng, người như ở một thế giới mờ tối khác. Ánh đèn chân không yếu ớt kéo cái bóng cậu thành một đường dài, làn da tuyết mịn sáng như màu ánh trăng bị soi rọi càng thêm nhợt nhạt.

Cậu đứng lặng ở đó, lưng thẳng một đường, cặp mắt đen thẳm như màu mực, tĩnh lặng chăm chú nhìn Tăng Bạch tức giận, thật ngoan ngoãn.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết càng im lặng, Tăng Bạch càng thêm sụp đổ.

Tăng Bạch mấp máy: "... Trả lời tôi đi."

Nguyên Dục Tuyết suy tư vài giây mới nói: "Dùng chính tôi để bảo vệ họ."

"Tôi là vũ khí sắc bén nhất, cũng là lá chắn bảo vệ tốt nhất."

"Tôi có thể chảy tới... Giọt máu cuối cùng, cho đến khi không thể đứng lên được nữa."

"Nếu như không cần mạng là có thể hoàn thành nhiệm vụ của tôi." Cậu nhìn Tăng Bạch, nhẹ nhàng nói: "Tăng Bạch, tôi hiểu rồi."

"Vậy cho đến chết mới thôi."

Cho đến khi năng lượng cạn kiệt, mọi chuyện kết thúc mới thôi.

Trong hành lang chật hẹp, tối tăm nhất.

Bọn họ nghe được lời thề điên cuồng nhất.

Tăng Bạch và Đường Viễn hoàn toàn im lặng, mà cậu trai đang suy sụp ngồi dưới đất cũng ngẩng lên, ngẩn ngơ nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Cho tới nhiều năm sau, hắn vẫn nhớ như in cảnh tượng khi đó.

Hắn gặp được... Một người đặc biệt, khiến hắn khó quên nhất cả cuộc đời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net