244. Thôn Vàng Bạc (23): Buổi tụ họp đêm khuya.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Gã giống như âm hồn lửng lơ trong đêm, gầy trơ xương, tứ chi như cái sào chống lên cơ thể. Khuôn mặt không được đèn lồng chiếu sáng hoàn toàn chết lặng, không cảm xúc, kì dị.

Nếu không phải khuôn mặt này từng xuất hiện trong làng lúc ban ngày, thậm chí biểu hiện còn tràn trề sức sống, có lẽ chẳng ai cho gã là người sống, mà là một con rối được thiết kế tinh vi.

Gã đi mà không phát ra bất cứ âm thanh nào, lẳng lặng xuyên qua đêm đen.

Sau đó ánh đèn lồng nhanh chóng biến mất trong màn đêm đậm đặc.

Ngay sau đó lại có vài ngọn lửa bay tới như vậy, ánh sáng mơ hồ chiếu rọi những cái tay gầy còm của dân làng. Bọn họ đi thẳng về phía trước, không ngó ngàng gì hai bên. Bước chân vẫn cùng một tốc độ, lại khiến người ta cảm thấy họ đi rất vội.

Để ý khuôn mặt thì sẽ thấy mấy người này trông rất khác nhau. Nhưng cảm giác họ mang tới cho người nhìn lúc này lại tương tự tới kì dị, như thể con rối được đúc ra từ cùng một khuôn.

Ngọn đèn như từng con thuyền cô độc chảy trong đêm đen.

Căn cứ vào phương hướng họ đang tiến tới, không khó để đoán... Đích đến là chỗ nào.

Ngoài Nguyên Dục Tuyết đang đứng bên cửa sổ nhìn ra, những người chơi khác cũng đã tỉnh.

Họ cẩn thận đứng ở một vị trí cách giường không xa, xuyên qua kẽ cửa sổ, thấy được đống đèn lồng bên ngoài.

Dù thị lực của con người bị hạn chế, họ không thấy rõ được mặt mấy người đó, nhưng có thể xác định đêm hôm khuya khoắt này, nhóm người đó đang cầm đèn lồng đi về phía nhà ông Lý --- Vì chẳng lí nào lại có một đám người đi tiểu đêm hay gõ mõ cầm canh.

Nguyên Dục Tuyết đoán không sai, lễ động quan của con gái ông Lý sẽ diễn ra vào đêm nay.

Các người chơi lẳng lặng mở cửa phòng, không phát ra một âm thanh.

Tiểu Tề chịu trách nhiệm ở lại biệt thự giám sát động tĩnh của Béo, đồng thời duy trì liên lạc với người ra ngoài. Cô không đi, nhưng cũng không ở trong phòng mà theo những người khác xuống lầu, đứng ở tầng một nhìn họ ra ngoài.

Cổng biệt thự bị khóa, cái kiểu khóa xích đơn giản thô thiển quấn trên cánh cửa khép hờ. Lúc này mọi người đều đã dậy, ăn ý gặp nhau ở tầng 1.

Nhận ra cổng bị khóa xích, Âu Phục tiến tới, lặng lẽ cầm lên xem cấu tạo và kiểu khóa.

Loại khóa này tính an toàn không cao lắm, nhưng muốn mở bằng phương thức vật lý thì hơi khó. Âu Phục đang nghiên cứu xem nên cạy kiểu gì, đã thấy Nguyên Dục Tuyết tiến tới. Không biết cậu làm thế nào, ngón tay lướt nhẹ trên sợi xích, cái đống xích sắt trông rất kiên cố đó đã vỡ ra, được Nguyên Dục Tuyết nắm trong lòng bàn tay mềm mại, không để chúng va chạm tạo thanh âm, cánh cổng cũng theo đó mở ra một cái khe.

Âu Phục: "..."

Trong tình huống cần giữ im lặng này đúng là không tiện để lên tiếng, thế nên Âu Phục với vẻ một lời khó nói hết nhìn Nguyên Dục Tuyết, dùng khẩu hình bảo "Cậu giỏi thật đấy".

Đúng lúc Nguyên Dục Tuyết quay sang nhìn thấy.

Cậu hơi nghi hoặc chớp mắt.

Không hiểu lắm "giỏi" chỗ nào.

Mượn bóng đêm che giấu, các người chơi lặng lẽ chạy ra khỏi biệt thự.

Nguyên Dục Tuyết, Âu Phục, Tiểu Cao và Cửa Sổ, 4 người đi chung với nhau.

A Đao hẳn cũng ra ngoài, chỉ là rõ ràng không chung đường với họ. Lúc này cũng không thấy bóng dáng đâu, có thể là đã đi từ sớm, hoặc là đi sau họ.

Thôn dân có thể dùng cái đèn lồng leo lắt đó soi đường, các người chơi thì không to gan được như vậy, cũng không có điều kiện tốt như vậy.

Đừng nói là chút ánh sáng lờ mờ, điện thoại cũng chẳng dám dùng.

Nền tảng cơ thể người chơi đã được cường hóa, nhưng hiển nhiên thị lực vẫn nằm trong phạm vi người bình thường.

Bây giờ là lúc cần dùng đạo cụ tích lũy từ các phó bản trước. Đạo cụ nhìn đêm không phải thứ gì quý hiếm, lại có tính thực dụng cao, nên chỉ cần là người chơi có kinh nghiệm phong phú đều sẽ chuẩn bị để đề phòng, tỉ lệ mang theo có thể sánh ngang với thuốc đỏ.

Nhóm người chơi này cũng vậy.

Đạo cụ kiểu này thường rất gọn nhẹ, giống kính mắt, có thể đeo vào.

Âu Phục điều chỉnh vị trí thấu kính, lúc quay sang Nguyên Dục Tuyết thì hơi nhướng mày, thì thầm hỏi: "Cậu không có dụng cụ nhìn đêm à?"

Gã nói rất khẽ, đáng lẽ không bị mấy người xung quanh nghe được.

Nhưng lúc này cả bốn đang đứng sát nhau, thế là Cửa Sổ lại nghe được, lập tức nhích tới, cũng thì thầm với Nguyên Dục Tuyết. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên họ ra ngoài vào ban đêm trong phó bản này, lần đầu vi phạm cấm kị, giọng y có vẻ căng thẳng, cẩn thận hỏi cậu: "Thế, thế có sợ bị ngã không, Nguyên Dục Tuyết, có muốn vịn vào tôi không?"

Nguyên Dục Tuyết còn chưa kịp nói gì, Âu Phục đã liếc y, lạnh nhạt bảo: "Cậu ấy không có thì tôi có thể cho."

Nhưng gã mới nói xong, Nguyên Dục Tuyết đã quay sang, dùng khẩu hình bảo "có nhìn thấy".

Lúng túng.

Bọn họ nghĩ nhiều quá.

Âu Phục nhìn Nguyên Dục Tuyết, "ừ" một tiếng. Bây giờ không cần phải kiếm cớ nên gã cho rằng đạo cụ của cậu là kiểu rất kín đáo, không dễ thấy.

Bọn họ đã chuồn ra khỏi biệt thự, tuy xung quanh không có ai, nhưng Tiểu Cao nghe mấy người này thì thầm vẫn sợ bị NPC ở gần phát hiện, cạn lời nhìn họ, ra hiệu cả ba đừng tám nữa, tới đây.

Cô dùng một đạo cụ quần thể để che giấu thân hình, tiện cho họ tới gần theo dõi.

Đạo cụ này rất hữu dụng, điểm tệ là họ không được phát ra âm thanh, nếu không vẫn sẽ bị quỷ quái phát hiện.

Thế là hai người kia mới thôi không nói nữa.

Nhà ông Lý ở ngay cạnh biệt thự của Béo nên họ chỉ đi vài bước, nương theo rừng cây bên cạnh che lấp, mau chóng tới địa điểm.

Bên ngoài căn nhà rách nát được đắp từ xi măng và gạch xanh này treo từng chiếc đèn lồng, đang tỏa ra ánh sáng trắng, thắp sáng chữ "điện".

Cửa gỗ rộng mở, hai bên cánh cửa còn câu đối đỏ bị xé nham nhở. Trong bóng đêm mờ tối này, giấy đỏ viết câu đối lại trông như giấy trắng, toát lên vẻ âm u quỷ khí.

Trước cổng nhà ông ta dựng một cái rạp khá to, bên dưới bày ngay ngắn mấy cái bàn.

Đống bàn ghế này trông không mới lắm, có to có nhỏ không giống nhau, có vài cái họ từng thấy trong nhà ông Lý, vài cái thì trông như mượn tạm nhà ai mang tới cho đủ.

Mà cách cái rạp không xa có một nồi nước rất to, bên dưới còn củi lửa đang cháy, trông như đang nấu canh. Bọn họ nghe tiếng nước sôi ùng ục, cũng thấy được hơi nước màu trắng nhạt bay lên.

Cái nồi đó to một cách lạ thường ---

Sắc mặt mấy người chơi không tốt lắm, cau mày nhìn cái nồi kia.

Một cái nồi to đến mức có thể nhét vừa cả người.

Là dùng để nấu cái gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net