288. Thôn Vàng Bạc (67): Bọn chúng là tài sản của thôn Vàng Bạc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Vào giờ phút như thế này, Nguyên Dục Tuyết lại ngẩn người.

Cậu nhìn lên, con ngươi đen nhánh xinh đẹp, ánh nhìn trong veo rơi trên đám dân làng, cùng với chiếc đèn lồng giấy chập chờn trong tay họ

Ánh sáng bóng người chồng chất lên nhau.

Căn cứ vào số liệu và kinh nghiệm nhiều năm, lúc này cậu nên phân tích độ chân thực lời nói của Béo, đồng thời xác định tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ theo từng phương án mới. Nhưng lúc này thiếu niên lại chỉ nghĩ một vấn đề.

Nếu những gì ông ta nói đều là thật, vậy có phải bộ tộc bị dán mác "súc vật" này, bao gồm cả tiền bối của họ, đều bị bắt lại sau mỗi lần chạy ra?

Kí ức ở trong đầu "mẫu thể" có phải cũng bao gồm những đoạn này không?

Giống như là vận mệnh vĩnh viễn không thể thay đổi, đã được định sẵn không thể làm trái.

Giống như cậu.

Nguyên Dục Tuyết bình thản nghĩ.

Nhưng cậu - người máy đáng lẽ phải bị tiêu hủy theo luật lại đang hoàn chỉnh đứng ở đây.

Khuôn mặt dưới ánh nến lờ mờ vẫn bình thản không cảm xúc, ngũ quan tuấn tú thu hút được phác họa bởi những vệt sáng chập chờn. Nguyên Dục Tuyết đứng im tại chỗ, bờ môi đỏ thắm hơi mím, đôi mắt màu đen phẳng lặng.

Bầu không khí trở nên kì quái tới đỉnh điểm. Người cá được các người chơi cõng bỗng lồng lên như thú hoang, há miệng hít thở giống cá rời nước quá lâu. "Mẫu thể" cũng ngày càng im lặng, nhịp thở dần khẽ khàng. Chỉ còn nhóm người bị nuôi nhốt vẫn đang "Hoạt động", từng người chầm chậm đi qua cây cầu xương tới bờ bên kia. Do người chơi dẫn đầu đứng lại, họ tất nhiên cũng dừng bước.

Trông thấy dân làng, có người thậm chí đã bắt đầu tìm kiếm ao nước, muốn ăn những quả "trứng" kia.

Nhưng không có.

Hoàn cảnh thay đổi giờ mới khiến họ hoảng loạn.

Béo vẫn giữ vẻ hiền từ mời chào. Ông ta ra hiệu cho dân làng lùi lại mấy bước, thể hiện chỉ cần họ đặt xuống "tế phẩm" mình ăn cắp, hai bên có thể buông tha nhau ở đây, nguyên vẹn rời khỏi thôn.

--- Những du khách trước đó cũng làm như thế để rời đi.

Câu này thật sự quá mê hoặc.

Nếu người chơi khác đều dùng cách này để vượt ải, vậy họ bắt chước mới là thỏa đáng nhất.

Những người kia đều làm vậy... Tại sao họ không thể?

Có "tiền bối" làm ví dụ rồi, những trói buộc về đạo đức cũng trở nên mờ nhạt.

Mãi sau, trong cái nhìn chòng chọc của những con ngươi đã bị dị hóa, sắp lăn ra khỏi hốc, cuối cùng cũng có người chơi thể hiện hứng thú ---

Tiểu Cao giương cằm, ánh mắt đầy cảnh giác rời khỏi đám quái vật đang bám trên vách đá, điệu bộ cứng rắn kiêu kì, nhưng hiển nhiên có ý muốn trao đổi.

"Thế ---" Chị tùy ý đặt người trên lưng xuống một góc, đưa ra yêu cầu: "Ông cũng nên cho chúng tôi cái gì đó trước rồi chúng tôi mới biết chọn bên nào chứ?"

"Mẫu thể" càng thêm run rẩy.

Cô cắn môi, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Âu Phục nhìn Tiểu Cao, mặt không cảm xúc, có lẽ là có chút ngạo mạn. Nhưng gã cũng chỉ nhìn chị một cái, không có hành vi ngăn cản Tiểu Cao trao đổi với Béo.

Nguyên Dục Tuyết vẫn luôn không tỏ thái độ.

Cậu đứng đó, nhìn đám thôn dân đã hóa quỷ treo trên trần, trông thoát tục mà bạc tình. Ở đây có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cậu, thiếu niên chẳng mấy để tâm.

Béo không hài lòng khi chỉ có Tiểu Cao lên tiếng. Nhưng ông ta không thể hiện quá rõ ràng, đầy hứng thú nhìn người phụ nữ: "Cô nói thử đi?"

"Chỉ là nói vài câu cho cả hai bên yên tâm thôi, hẳn là chuyện rất dễ dàng với ông nhỉ." Tiểu Cao nói tiếp: "Bọn này cũng không muốn chịu thiệt. Lỡ ông hứa lèo, định trả thù tụi này thì sao, không có lợi thế trong tay thì lúc đó bọn tôi có khóc cũng không kịp."

Béo có vẻ hài lòng trước cụm từ "lợi thế".

Nụ cười của ông ta càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm cháy bỏng, chầm chậm đảo qua Nguyên Dục Tuyết với Âu Phục, ra vẻ còn để ý việc họ không tỏ thái độ: "Cô là một du khách thông minh, hi vọng bạn của cô cũng thức thời như cô."

Tiểu Cao: "Nếu ông đủ thành ý."

Béo không vội, ông ta vừa cởi áo choàng vừa tiến lên, tới gần người chơi hết mức có thể.

Hai tầng thịt chất trên khuôn mặt nở nang rung rung theo động tác há mồm của ông ta, lần này không còn là giả vờ thân thiện nữa, đã hoàn toàn bộc lộ sự lõi đời.

Ông ta có vẻ bất đắc dĩ, mỉm cười đầy bao dung với họ, chầm chậm nói: "Mặc dù chỗ này không thích hợp lắm, nhưng chúng ta cũng có thể tâm sự đôi chút ---"

"Mọi người chắc hẳn đã biết lai lịch của thôn chúng tôi rồi chứ?"

Béo híp mắt, sự khôn khéo trong đôi mắt ti hí đó khiến ông ta càng giống một con cáo già.

Tiểu Cao chỉ bảo: "Giờ là lúc ông nói chứ không phải bọn tôi."

Béo thở dài, không ngại việc chị đề phòng quá đáng như vậy, nói tiếp: "Mọi người không biết cũng không sao, tôi sẽ nói cho các bạn biết. Thôn Vàng Bạc ấy à, ngày xưa chỗ này đúng thật là có vàng bạc ở dưới lòng đất. Tất nhiên không phải mỏ kim loại, mà đúng như mọi người đoán, là châu báu đá quý đếm mãi không hết do đám vương công quý tộc ngày xưa mang theo xuống mồ. Đó là tài phú chúng tôi khai thác mười mấy đời cũng không hết. À quên mất, mọi người chắc cũng đoán được rồi, tổ tông của chúng tôi là những công nhân khai quật mộ chuyển tới sinh sống ở đây."

Công nhân khai quật mộ là nói cho dễ nghe, chứ thực tế là một làng toàn dân trộm mộ lâu đời.

"Tổ tiên của chúng tôi mất vài chục năm mới tìm được con đường xuống dưới để khai thác, cũng thuận lợi lấy được một chút vàng bạc, chỉ chờ sang tay. Vốn dĩ cuộc sống sắp khấm khá, số tiền mua đi bán lại đó cũng đủ để họ sau này không lo cơm áo, chỉ là..."

"Các vị tổ tiên đã làm sai một việc."

Nói đến đây, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm nghị.

Không chỉ có Béo mà những thôn dân kia cũng nghiêm mặt.

Vốn dĩ đám này cũng chẳng mấy thân thiện, luôn ác độc hằm hè nhìn các người chơi, nhưng nét mặt đồng loạt thay đổi như vậy khiến họ trông có vẻ... Sợ hãi.

Câu chuyện của Béo cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Nguyên Dục Tuyết.

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn ông ta.

Tiểu Cao chửi thầm, dùng chân nghĩ cũng biết không phải là cái lũ trộm cắp này đột nhiên tỉnh ngộ rằng trộm mộ là tội, còn rất phạm húy. Coi cái điệu bộ của lũ này là biết đều có cái tư tưởng dùng đồ của người chết là chuyện bình thường, ngay cả Béo kể lại cũng chẳng hề có sự kiêng kị.

Nhưng ông ta vẫn diễn trọn vẻ cung kính.

"Những tế phẩm đó không thuộc về mộ chủ, hay nói đúng hơn là chủ nhân của ngôi mộ cũng là tế phẩm của 'Thần'."

"Mọi thứ ở đây thuộc về 'Thần'."

Biểu cảm của Béo dần trở nên cuồng nhiệt, phản ứng mãnh liệt như một tín đồ trung thành đề cập đến vị Thần tín ngưỡng của mình.

"Nên tổ tiên của chúng tôi phải chịu trừng phạt!"

Nói là tổ tông mình bị trừng phạt mà Béo không có vẻ gì là không cam lòng, vẫn rất nhiệt tình tha thiết, thậm chí còn sự hổ thẹn.

Ông ta cho rằng tổ tông mình bị trừng trị là chuyện đương nhiên.

"Cơ thể họ bắt đầu mục rữa, từ trong ra ngoài. Từ làn da bị ăn mòn, mọc đầy mụn mủ hôi thối, cho tới nội tạng bên trong bị hòa tan thành máu, không khác gì một lớp da người được rót đầy nước nóng. Các cô cậu đã gặp 'người' nào như thế chưa? Có lẽ là chưa đâu nhỉ, nhưng cũng không sao, có thể thử tưởng tượng một người dính ôn dịch nghiêm trọng nhất sắp chết, trừng phạt của Thần chính là như vậy."

Béo nghiêm túc miêu tả cho họ, như thể ông ta đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ của tổ tông khi ấy.

"Vốn dĩ dòng tộc của chúng tôi sẽ chấm dứt ở đó. Nhưng Thần không có con dân, nên Thần tha thứ cho chúng tôi."

Đám thôn dân đột nhiên đồng loạt kêu lên: "Thần đã tha thứ!"

Giọng nói chỉnh tề khiến màng nhĩ các người chơi chấn động, cái kiểu đột nhiên lên đồng như bị kích hoạt công tắc, khiến ai nấy đều giật bắn.

"Con dân của Thần đã chết từ rất nhiều năm trước, Thần đã cô đơn trải qua hàng tỉ năm, nên ngài muốn con dân mới. Tóm lại Thần đã nhân từ cho phép chúng tôi trở thành con dân của ngài, tha thứ cho tội lỗi khủng khiếp mà tổ tiên đã phạm phải, sau đó chúng tôi trở thành tín đồ trung thành của ngài." Béo đắc ý với đoạn "lịch sử" này, toét miệng cười đầy dị hợm.

"Đương nhiên là cơ thể của con người quá yếu ớt, thế nên không thể tránh khỏi ảnh hưởng của thần lực." Béo chầm chậm kể tiếp: "Nên Thần đã chúc phúc lần thứ hai."

"Đám tế phẩm này, những con 'cá' này, chính là Thần ban cho chúng tôi."

Béo tự hào nói.

Ánh mắt ông ta u ám đảo quanh người chơi, như con sên nước dán vào "mẫu thể".

Cô run rẩy co ro lại, vô cùng yếu ớt, rất dễ bị tổn thương, dán vào lưng Nguyên Dục Tuyết.

Không phát ra được âm thanh nào.

"Bọn chúng vẫn luôn là tài sản thuộc về thôn Vàng Bạc."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net