295. Thôn Vàng Bạc (74): Ai là người mang đi thủ lĩnh của các bạn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Máu chảy ra từ vết thương loang khắp nơi, dính đầy lên lòng bàn tay người đàn ông, khiến từng đốt ngón tay thẩm thấu chất lỏng nhớp nháp đỏ tươi.

Âu Phục cau mày, hàng mày thể hiện sự phẫn nộ gã đang cố che giấu, nhưng đối mặt với Tiểu Tề đã sắp mất ý thức, gã vẫn bình tĩnh dặn dò: "Đừng nói nữa, giữ sức đi."

Dừng vài giây, gã nhấn mạnh: "Bọn tôi sẽ đi bắt hắn."

Cùng lúc đó, Tiểu Cao như bừng tỉnh, vội tiến lên thế chỗ Âu Phục. Chị đẩy gã ra, đỡ lấy Tiểu Tề đang đứt quãng nói từng chữ, đặt đầu cô lên đùi mình. Một tư thế tương đối thân thiết mang nghĩa bảo vệ.

Hai cô gái hiển nhiên gần gũi với nhau hơn là Âu Phục, gã không ngại, chủ động lùi xuống.

Lửa giận lờ mờ bùng lên trong mắt Tiểu Cao.

Trong tất cả người chơi, chỉ có chị và A Đao là có hận thù.

Sau khi biết A Đao chính là gián điệp, vẻ phẫn nộ không được che giấu nữa, còn pha lẫn căm hận và một loại sát ý sắc bén.

"Cô đừng lo. Tôi chắc chắn sẽ tự tay đâm tên gián điệp chết tiệt đó..."

Biến cố đột nhiên xảy ra, trong tay Tiểu Cao ngưng tụ một loại vũ khí sắc bén, không hề do dự đâm thẳng xuống Tiểu Tề đang yếu ớt gối đầu lên đùi mình.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, động tác của chị cũng quá nhanh, Âu Phục phát hiện cũng không kịp cản. Gã trợn to mắt lao tới, chửi một tiếng: "Cô làm cái..."

Nhưng người có tốc độ còn nhanh hơn gã là Tiểu Tề vừa rồi vẫn còn đang hấp hối, nháy mắt đã lăn ra ngoài, nhanh chóng ổn định cơ thể.

Cô gái chống người dậy, tư thế nửa quỳ cực kì cảnh giác và có đầy bộc phát. Cơ bắp quanh người căng lên, đề phòng mọi loại tấn công từ bên ngoài. Dù Tiểu Cao có tiếp tục công kích thì cô ta cũng có thể đối phó dễ dàng.

Điệu bộ này hoàn toàn trái ngược với vẻ hấp hối vừa rồi. Ngay cả Cửa Sổ và Âu Phục chưa nắm bắt được tình hình cũng đánh hơi được mùi bất thường.

"Chị..."

"Bọn họ ở đâu?" Tiểu Cao lại ngắt lời, đôi mắt sắc bén khóa chặt lấy Tiểu Tề, hung ác vô cùng: "Đừng có giở trò."

Các người chơi sốc trước tình huống này, nhưng cũng ý thức được có gì đó không đúng.

Sao hai người này lại đánh nhau?

Theo lời Tiểu Cao, nếu họ hiểu đúng thì chị đang nói... Tiểu Tề mới là gián điệp?

Mà thân thủ của Tiểu Tề đã chứng tỏ cô không hề yếu ớt như những gì vừa thể hiện.

Sắc mặt Tiểu Tề lúc này trắng bệch như giấy. Vết thương trên người cô không phải là giả, vì động tác mạnh vừa rồi nên lại vỡ ra, máu chảy róc rách.

Đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ ngạc nhiên giương lên, hoang mang nhìn Tiểu Cao. Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cô hơi nghiêng đầu: "... Tôi không hiểu ý chị."

"Đúng là A Đao muốn giết tôi, bắt cóc người cá kia, tôi không nói dối." Tiểu Tề mím môi, sắc mặt vô cùng tha thiết, cố chấp nhìn Tiểu Cao: "Tôi không hiểu tại sao chị lại chĩa mùi dùi vào tôi."

"Lại nói..."

"Chị và A Đao mới là người có mâu thuẫn, tại sao chị lại có phản ứng này?" Thiếu nữ nhẹ nhàng hỏi, cau mày lộ vẻ lo nghĩ, hiển nhiên tình cảnh hiện giờ khiến cho cô rất khó xử.

Tiểu Tề không biện minh hay chối bỏ, chỉ khéo léo biểu đạt nghi ngờ của mình cùng với một ít chi tiết không hợp lí.

Giọng nói còn pha chút khổ sở khó nén: "Tôi thật sự không hiểu... Tại sao chị lại muốn giết tôi." Thẳng thắn chỉ trích đòn tấn công vừa rồi.

Từ góc độ của những người khác thì hành động vừa rồi của Tiểu Cao thật sự rất khó hiểu.

Người phụ nữ đứng lên nhìn xuống Tiểu Tề đang ngồi trên đất. Chị không tiếp tục tấn công, nhưng món hung khí trong tay đã thể hiện sát ý rõ rệt.

Trong nỗi lo sợ và bối rối, Tiểu Tề che vết thương, chầm chậm đứng dậy.

Cô thật sự đang rất chật vật, mái tóc ngắn màu đen mướt mồ hôi, dính đầy trên mặt.

Máu chảy không ngừng, thiếu nữ chỉ có thể miễn cưỡng bịt miệng vết thương lại.

Đối mặt với Tiểu Cao đầy địch ý, cô luống cuống nhìn những người khác, cuối cùng nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Trong lúc làm nhiệm vụ, Tiểu Tề hợp tác với cậu nhiều nhất.

Hàng mi của thiếu nữ run run, đôi mắt hiện lên màn sương che khuất cảm xúc như vùng núi mây mù.

"Cậu tin tôi không?"

Cô không nhắc tên ai, không ép vấn đề nhức đầu khó giải quyết này cho bất cứ người nào. Nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía một người, là người cô tin tưởng nhất trong những người ở đây.

"... Cậu sẽ tin tôi chứ?"

Sau một hồi không nhận được đáp án, Tiểu Tề lẩm bẩm hỏi lại lần nữa.

Câu hỏi vẫn giống trước, nhưng có thêm sự sợ sệt thăm dò.

Đôi mắt đã từng sáng long lanh dần trở nên ảm đạm.

Người bị cô nhìn chăm chú bỗng có phản ứng.

Thiếu niên da trắng tóc đen thản nhiên vô cùng. Cậu đứng một mình một chỗ, chứng kiến tất cả tranh chấp, như ngọn núi tuyết vĩnh viễn không có bước chân người, tinh khôi và rét lạnh.

Nhưng giờ, núi tuyết chủ động bước xuống nhân gian.

Cậu chầm chậm tiến tới.

Tiểu Tề đột nhiên thấy hơi căng thẳng, còn có một ít cảm xúc quái dị và phức tạp khác.

Có lẽ cô không nên kéo cậu xuống nước.

Tiểu Tề nhìn Nguyên Dục Tuyết tới gần, không rõ liệu đối phương có còn tin tưởng và bảo vệ mình như trước, hay lại là một thanh đao tước đoạt sinh mạng cô.

Vũ khí của cậu có phải cũng sẽ dứt khoát chém xuống như Tiểu Cao không?

Lòng bàn tay Tiểu Tề đổ mồ hôi, Nguyên Dục Tuyết lại quay sang đi tới chỗ tộc người bị nuôi nhốt nhiều năm, đã mất khả năng tư duy và thường thức cơ bản nhất của con người.

Bọn họ có vẻ rất đau khổ, ngồi nằm la liệt trên đất, không ngừng kêu la.

Bầu trời, cảnh vật, môi trường xa lạ. Sau khi mất đi thủ lĩnh, mọi thứ đều khiến họ khốn khổ. Như bầy con non mới chào đời, chỉ còn bản năng loài thú không biết che giấu, phản ứng với mọi thứ xa lạ khiến chúng khó chịu.

Nguyên Dục Tuyết ngồi xuống trước mặt những người này, ánh mắt bình thản nghiêm túc.

Hàng mi cong dài khẽ chớp, cẩn thận như đang giữ gìn điều gì.

Nguồn năng lượng của cậu còn rất dư dả, nhưng trấn an tinh thần không phải thế mạnh của cậu, mà còn phải trấn an nhiều người như vậy, yêu cầu Nguyên Dục Tuyết phải rất tập trung.

Thiếu niên không có hành động gì, lại dễ dàng khiến những con người đang kích động kia dần im lặng.

Bọn họ ngừng la hét, động tác vật vã cũng ngừng.

Sự tĩnh lặng này khác với kiểu đờ dẫn ngơ ngác mọi khi... Là một sự bình tĩnh khiến người ta yên tâm thoải mái.

Sự yên bình giúp họ không cần phải khổ sở suy nghĩ.

Người đầu tiên có phản ứng nhìn sang Nguyên Dục Tuyết là người bị dị hóa nghiêm trọng nhất, là người suýt bị lột da, sau đó được người chơi cứu.

Thiếu niên nhìn hắn.

Con ngươi đen nhánh phẳng lặng.

Hắn cũng nhìn cậu ---

Nguyên Dục Tuyết không thể nói chuyện, cậu tìm một cành cây, vẽ một bức tranh đơn giản trên mặt đất sỏi đá trộn lẫn bùn ẩm ướt.

Với những người này, họ không được giáo dục, lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản nhất đều không có, càng miễn bàn tới chữ viết.

Họ là một nhóm người gần như không thể giao tiếp. Nhưng dù vậy, dù không biết chữ, một bức tranh đơn giản để truyền đạt ý tưởng vẫn có thể gợi lên bản năng nhận biết.

Bức tranh Nguyên Dục Tuyết vẽ là hình ảnh thủ lĩnh của họ bị người ta bắt đi, khiến nhóm người dần bất an.

Vẽ xong, cậu lại nhìn họ, muốn dùng bức tranh này diễn tả một điều.

Âu Phục nhận ra, đồng thời cho rằng không thể nào. Những người này bị đánh đập bị giết còn không biết phản kháng, chỉ có nhu cầu sinh lý cơ bản nhất, sao có thể trở thành người chứng kiến, là nhân chứng, trả lời cho vấn đề của họ?

Nhưng một mặt khác, gã bị thái độ của thiếu niên ảnh hưởng, cũng có phần chờ mong quan sát.

Gã liếc nhìn Tiểu Tề, đột nhiên đi tới ngồi xổm xuống trước mặt những người kia, chân thành nhờ họ trợ giúp.

"Xin hãy nói cho chúng tôi biết."

Đôi mắt của Âu Phục dưới ánh trăng như sáng lên, chứa đựng cảm xúc kịch liệt, giống hệt vẻ nghiêm túc của Nguyên Dục Tuyết.

Đây là câu hỏi mà gã và Nguyên Dục Tuyết đều muốn hỏi ---

"Ai là người mang đi thủ lĩnh của các bạn?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net