307. Thôn Vàng Bạc (86): Người chơi là cội nguồn của tai họa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

Người cá yếu lắm rồi, giọng cũng không lớn.

Tiếng cô kề ngay bên tai Nguyên Dục Tuyết, âm sắc trầm thấp mỏi mệt, nói một chữ cũng phải thở mấy hơi, tựa màn sương sắp tản, chậm chạp nhẹ nhàng truyền vào ống tai cậu.

Ánh mắt cô va vào đôi mắt đen phẳng lặng, sự bình tĩnh của cậu khiến cô không khỏi hoài nghi liệu vừa rồi mình có phát ra tiếng không.

Cũng may phản ứng của những người khác đã cho cô biết.

Tuy là tiếng thủ lĩnh người cá không lớn, còn đứt quãng hổn hển như sắp tắt thở. Nhưng không hiểu sao tất cả, dân làng lẫn người chơi, đều nghe được hết sức rõ ràng, và đều lộ vẻ sững sờ.

Đương nhiên chủ yếu là người chơi sững sờ, còn dân làng thì phải nói là nổi trận lôi đình, máu dồn lên não. Nếu ban đầu là họ thèm nhỏ dãi thủ lĩnh người cá, muốn dùng cô làm công cụ hiến tế, vậy thì giờ chỉ còn sát ý. Ánh mắt như xuyên thủng bóng hình đầy máu kia, không chấp nhận được chửi: "Mày, mày, con đĩ súc sinh bẩn thỉu này! Mày dám sỉ nhục Thần!"

Béo đã lao ngoài, con mắt như kền kền nhìn thủ lĩnh người cá, khuôn mặt dữ tợn sinh động co giật khiến ông ta như sắp lên cơn động kinh, trông lại càng thêm ác độc.

Thủ lĩnh người cá dễ như trở bàn tay lôi kéo thù hận đang nhằm vào Nguyên Dục Tuyết, dân làng giờ chỉ nhìn cô, đầy sự căm thù chán ghét đến xương tủy và sát ý. Cảm xúc đột nhiên bùng nổ dữ dội khiến dây leo mà họ điều khiển cũng tăng mạnh khả năng tấn công, khiến Tiểu Tề vốn miễn cưỡng đấu ngang cơ được với mấy người này lại đối phó không xuể nữa. Huống hồ cô cũng bị phân tâm trước tiết lộ chấn động của người cá, cau mày nhìn về phía bên kia. Cái cô dị nhân ngốc đó có biết mình đang nói gì không vậy?

Cô ta thì biết cái gì chứ? Chỉ là một NPC bị nhốt đã được viết sẵn kết cục, chỉ là một sự tồn tại đáng thương trong phó bản tàn khốc này.

Tiểu Tề mím môi.

Chỉ có không ngừng nhấn mạnh thân phận NPC của đối phương mới giúp cô ta miễn cưỡng đứng ở nơi đậm mùi máu tanh và áp lực này... Tiếp tục chống đỡ.

Bầy dây leo kia chưa với được tới chỗ Nguyên Dục Tuyết, nhưng vẻ rục rịch thòm thèm của chúng vẫn khiến cậu phải bế thủ lĩnh người cá lên, nhanh nhẹn đổi vị trí khác. Sau lưng cậu có một mỏm đá nhô ra, vốn là góc chết dễ mất mạng nếu lơ đãng với người bình thường, nhưng Nguyên Dục Tuyết có thân thủ như thế kia thì lại là một nơi tuyệt vời để trốn tránh đòn công kích.

Cậu hơi gồng người, ẩn chứa một loại năng lượng con người khó có thể tưởng tượng, lạnh lùng đánh giá bầy quái vật đang ngấp nghé. Chỉ cần chúng có một động tĩnh nhỏ thôi, cậu sẽ lập tức đưa thủ lĩnh người cá tới chỗ khác.

Phản ứng của những người khác giúp người cá yên tâm, vỗ cái đuôi của mình. Xem ra Nguyên Dục Tuyết có nghe được, chỉ là cậu quá bình tĩnh thôi.

Cảm thấy hài lòng khi tất cả có thể nghe thấy, vị thủ lĩnh nở một nụ cười yếu ớt, gần như là trả thù, khoái chí nói tiếp: "... Tôi không biết các người nghĩ như thế nào."

"Nhưng nhóm người xứ khác, có lẽ nên gọi các người là người chơi thì đúng hơn ---"

Nghe được từ "người chơi", đám Âu Phục vẫn tương đối bình tĩnh, vì đúng là trong phó bản cũng sẽ có NPC biết thân phận của họ, thậm chí sẽ còn vì thế mà cung cấp phục vụ nhất định... Tuy thường thì những NPC đó còn nguy hiểm xảo trá hơn cả ác quỷ, quan hệ với người chơi luôn như nước với lửa, chỉ chăm chăm muốn giết người chơi.

Nhưng những lời tiếp theo của thủ lĩnh người cá khiến họ cảm thấy rất lạ.

Cô vẫn bình tĩnh và hờ hững như vậy, nằm trong lòng Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu, mái tóc quăn đẫm nước dán lên má, không hiểu sao lại có vẻ... Đầy quỷ khí.

Cô hỏi: "Các người đã bao giờ nghĩ, chúng ta giống nhau không?"

Ý lạnh tức khắc chạy dọc sống lưng.

... Kì lạ.

Nói vậy là sao?

Từ những thông tin người chơi có, bộ tộc này vẫn luôn bị chăn nuôi như "đồ ăn", "tế phẩm", kết cục của họ là phải liên tục sinh sôi để rồi bị ăn thịt. Các người chơi hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình sẽ biến thành như vậy... Quá nhục nhã, cũng quá tàn nhẫn, còn đau khổ hơn cả cái chết.

Nhưng cô gái người cá yếu ớt này, kế thừa kí ức của tất cả "mẫu thể", lại đang bình thản nói cho họ nghe một việc quái lạ hoàn toàn khác với những gì họ biết.

Nguyên Dục Tuyết vẫn bình tĩnh... Cái này cũng liên quan tới những trải nghiệm trước kia của cậu.

Mọi hi sinh là tất yếu.

Do không gộp mình vào quần thể con người, nên Nguyên Dục Tuyết thật sự không cảm giác được sự sởn gai ốc như những người khác.

Thế nên không có ai ngăn cản cô gái tràn đầy đặc điểm không giống người này nói tiếp ---

"Từ rất lâu, rất rất lâu về trước, có một nhóm người chơi vào phó bản, tới một thôn làng vắng vẻ. Họ cũng không biết thôn trang yên bình trong núi sâu, không có quỷ quái, cũng không lo bị bất cứ thế lực bên ngoài nào uy hiếp này, tại sao lại trở thành phó bản được đánh giá có độ khó cực cao."

Không có quỷ quái?

Không, cái này chắc chắn không phải nói về thôn Vàng Bạc, phải biết bọn họ còn đang sợ bị bầy quỷ kia đè cho tắt thở đây này, các người chơi nghĩ.

"Sau đó họ phát hiện nhiệm vụ của mình là đấu đối kháng. Người chơi phải chia ra làm hai nhóm, theo phe hai vị trưởng thôn của hai thôn, hỗ trợ thôn mình giành thắng lợi, thống nhất hai thôn vào làm một... Đương nhiên chỉ có một người được đảm nhiệm vai trò trưởng thôn mới, và đó là kẻ thắng cuối cùng."

Cô mím môi, dường như là muốn cười, nhưng thất bại rồi.

"Nghe buồn cười lắm đúng không?"

Không ai trả lời, có điều cô cũng không cần ai trả lời, bình thản nói tiếp: "... Có vẻ không buồn cười rồi."

"Đó là một cuộc chiến."

"Các người chơi không định tham dự chiến đấu, họ chỉ là những người chơi cờ, còn thôn dân là quân cờ dưới tay họ, là thứ đồ có thể cầm lên ngắm nghía. Bọn họ điều khiển cho thôn dân tàn sát lẫn nhau, trộm cắp, cướp bóc, phóng hỏa, giết người... Tất cả mọi người trở thành hung thủ, tất cả mọi người là tội phạm, không ai nhớ tới ban đầu họ chỉ đang cạnh tranh chức vụ trưởng thôn, một thứ vốn chẳng có mấy thực quyền. Thực tế, những thôn dân ấy chỉ đang bị thao túng để giúp người chơi hoàn thành nhiệm vụ."

Đó không phải một câu chuyện vui vẻ.

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, đôi mắt đen nhánh như vực sâu dù ném đá xuống cũng không nghe được âm thanh.

Mà các người chơi cũng cảm thấy khó chịu.

Thái độ của họ với NPC luôn rất vi diệu.

Không cần thiết đắc tội, họ chỉ muốn hoàn thành phó bản, không phải là tới gây sự phạm tội.

Nhưng lúc mấu chốt, khi mà lợi ích của hai bên xung đột với nhau, đương nhiên họ sẽ hi sinh NPC. Người chơi với nhau thì còn có chút trói buộc đạo đức được bồi dưỡng từ xã hội mình sinh ra, nhưng với NPC thì không có cảm giác đó.

Như nhiệm vụ mà thủ lĩnh người cá kể, nếu là họ, chắc cũng sẽ như vậy. Có thể cách làm sẽ không trắng trợn như thế, nhưng bản chất vẫn là hi sinh NPC làm quân cờ, chưa bao giờ do dự.

Khi một người có sức mạnh đủ lớn, lại không có điều luật nào hạn chế họ, không cần phải trả giá cho hành vi của mình, thì dù có là người lý trí nhất, ở trong môi trường như vậy cũng sẽ bị ăn mòn thành thú hoang.

"Dưới sự 'trợ giúp' của người chơi, hai thôn đấu đá, nhanh chóng phân thắng bại." Người cá trong ngực Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nói tiếp: "Kẻ thất bại bị đào thải, người thành công ---"

"Bọn họ không thể rời đi."

"Hai thôn đã sát nhập làm một, mà vị thôn dân ngồi lên chức trưởng thôn cũng được phó bản trao cho sức mạnh và quyền lực thần kì. Người đặt chân vào thôn đều sẽ do hắn quản lý ---"

"Đương nhiên là các người chơi với năng lực siêu nhiên cũng vậy."

"Các người chơi không vui lắm, nhưng họ không thể hiện. Dù sao loại quản lý đó chỉ là tạm thời, họ chỉ cần rời khỏi thôn là sẽ có lại tự do. Huống hồ quan hệ của họ với trưởng thôn vốn 'rất tốt', họ giúp hắn có được quyền khống chế thôn làng, còn không đòi hỏi báo đáp, chỉ là một điều kiện nhỏ thả họ đi thôi. Không có gì đáng ngại hết đúng không? Thậm chí trưởng thôn cũng không cần lo một ngày nào đó sẽ có một nhóm người khác uy hiếp địa vị của hắn. Rất tự giác và tâm lý."

Tiếng cô nhẹ nhàng như kể một câu chuyện ngụ ngôn, nhưng ngữ điệu lại khiến người nghe khó chịu kì lạ. Từ kẽ răng người cá chầm chậm chảy ra chất lỏng đỏ tươi.

Thôn dân đã dừng mọi hành động, họ dùng ánh mắt hết sức kì dị, xa lạ, nhìn người cá chằm chằm ---

Tiểu Tề cũng đờ đẫn, cánh tay rủ xuống bên người, ngón tay hơi cuộn lại.

Âm thanh khiến người ta không thoải mái tiếp tục vang lên, thủ lĩnh người cá hờ hững kể tiếp: "... Đương nhiên là họ bị từ chối."

"Đây là điều mà các người chơi đã dạy thôn dân. Nhổ cỏ tận gốc, không được để lại hậu hoạn, có đúng không?"

"Huống hồ trưởng thôn thấy dân số trong thôn giảm mạnh, mất vô số sức lao động trẻ tuổi, cả thôn làng chỉ còn sự chết chóc âm u, cũng rất hối hận. Hắn cảm thấy là mình bị quỷ ám, mà 'quỷ' ở đây chính là người chơi. Bọn họ là ác quỷ, là nguyên nhân của bệnh dịch, là cội nguồn của mọi loại bất hạnh tai ương, nên không thể cứ như vậy thả họ đi."

Hàm răng trắng muốt thấp thoáng, lại có máu đỏ ộc ra.

Cô lạnh băng nói tiếp: "Mà xui xẻo làm sao, mọi suy đoán của hắn đều đúng."

Các người chơi đã phá hoại tất cả.

Sự tồn tại của họ với thôn dân chính là ác quỷ, là dịch bệnh, là tai ương.

Trưởng thôn, người đề xuất "chiến tranh", bắt đầu thấp thỏm lo âu, thế nhưng thứ trái tim hư thối chảy ra không còn là dòng máu đỏ của con người, mà là một bãi mủ kinh tởm không thể ngửi được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net