320. Khu Vực An Toàn: "Tôi sẽ đi tìm cậu."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ry

7 ngày an toàn đáng lẽ nên rất dài.

Nhưng dù là với người chơi hay "Thần" thì những ngày này đều trôi qua trong một thoáng ---

Khiến họ rất buồn phiền...

Không đủ.

Nguyên Dục Tuyết không rảnh lắm, cậu phải giải quyết quá nhiều việc, không thể kết thúc trong một tuần được, chỉ có thể cố gắng tăng tốc. Về sau có thêm nhóm "thôn dân mới" giúp đỡ, coi như khá đáng tin, nên tiến độ mới được đẩy nhanh thêm chút.

Ban đầu Giới Chu Diễn chỉ muốn ở bên Nguyên Dục Tuyết. Nhưng chính hắn cũng không chịu nổi cảnh thiếu niên đi sớm về trễ, quá vất vả như vậy, thế là cũng xắn tay giúp đỡ. Dù sao với sức mạnh khổng lồ đó thì Giới Chu Diễn có rất nhiều công dụng, chỉ xử lý những oan hồn khó chơi đã là hỗ trợ rất lớn rồi, huống hồ hắn hình như còn có thể giải quyết vấn đề đầu thai của linh hồn.

Chỉ là bắt tay vào làm thì không tránh được phải tách khỏi Nguyên Dục Tuyết.

Không thể dính lấy cậu cả ngày.

Giới Chu Diễn không dám có ý kiến, cố gắng mỗi ngày rút ra một chút thời gian, thường là giờ ăn sáng trưa tối, về biệt thự, đây là thời gian ở riêng của hắn và Nguyên Dục Tuyết. Sau đó vì cậu ---

Rửa, tay, nấu, cơm.

Nhóm người chơi sốc tận óc.

Giới Chu Diễn biết nấu cơm!

Bởi vì Béo đã chết, không còn ai nấu cơm, nên những ngày qua là người chơi tự lăn vào bếp. Mỗi người đều có tay nghề riêng, cũng tạm, gọi là ăn được, không thể bắt bẻ nhiều. Nếu không phải những ngày qua mệt gần chết, tốn thể lực hơn cả lúc họ làm nhiệm vụ thì đám người kén chọn này còn lâu mới chịu bỏ vào mồm đống đồ tái chín đó.

Cũng chính vì ấn tượng không ai nấu được ra hồn đó, mà lúc Giới Chu Diễn vào bếp, người chơi rất là kháng cự trình độ nấu nướng của cái thứ hung khí hình người này, thậm chí còn nghi ngờ "cách chế biến" của hắn. Có người mạnh dạn đi ngó trộm thì rất khiếp sợ. Giới Chu Diễn nấu rất có kĩ thuật, thủ pháp cắt phải gọi là cực kì tinh xảo, tay chân lưu loát.

Nhìn tư thế là biết rất giàu kinh nghiệm.

Đã thế còn tinh thông luộc chiên xào hầm đủ cả, mùi thơm truyền ra từ phòng bếp làm cả đám có cảm giác trở lại nhân gian.

Họ không phải người tham ăn, nhưng mà một tuần qua sống khốn khổ quá, thành ra cũng bị thèm. Thấy Giới Chu Diễn còn làm hẳn một mâm đồ ăn đủ năm món một canh, thậm chí nấu cả chè, đồ ngọt tráng miệng để ăn sau bữa. Lượng đồ ăn rõ là rất dư dả!

Mặc dù biết tên này chỉ đang nấu cho Nguyên Dục Tuyết, nhưng vẫn có người không muốn sống cầm bát đũa tới ăn chực.

Nguyên Dục Tuyết không từ chối. Tuy là cậu rất thích rất trân trọng đồ ăn, nhưng không có ham muốn độc chiếm. (với Nguyên Dục Tuyết thì con người ăn uống là bình thường, cậu ăn uống mới là bất thường.)

Đang ở trước mặt Nguyên Dục Tuyết nên Giới Chu Diễn cũng sẽ không nói gì.

Nhưng mỗi lần hắn bình thản liếc sang, khí thế phải nói là khiếp người, ai nấy đều có cảm giác như bóng ma tử vong đang trùm trên đầu. Chỉ có Nguyên Dục Tuyết là không cảm thấy gì, còn rất bình tĩnh húp canh, thỉnh thoảng còn thổi thìa canh cho đỡ nóng, hoàn toàn không nhận ra vấn đề.

Với người chơi khác thì không đơn giản như thế.

Họ như kiểu đang tập huấn chịu áp lực trước mặt boss lớn, đôi khi còn run tay cầm không nổi đũa, như mấy đứa trẻ con đang học dùng đũa, chốc chốc lại đánh rơi, rất là xấu hổ.

Kết quả là dù bụng đói kêu vang, mỹ vị trước mắt thơm nức mũi, các người chơi cũng tỏ vẻ không ăn nổi, ngượng ngùng cáo từ, "ha ha" mấy tiếng biểu thị mình thích ăn đồ tự nấu hơn ---

Tốt ở chỗ hương vị nguyên bản.

Khỏe mạnh. (tức là mấy thánh này chỉ biết luộc đồ ăn thôi =)))))))))))))))))))))))))))))))))) )

Không phải là không có ai nếm thử, nhưng nếu đã không thể ngồi chung bàn với Nguyên Dục Tuyết thì ăn chút cơm thừa cũng được ---

Kết quả là sau mỗi lần Giới Chu Diễn dọn dẹp bát đũa, cặn cũng không còn.

Năm món một canh, còn kèm theo đồ ngọt.

Dư bao nhiêu Giới Chu Diễn cũng có thể giải quyết sạch sẽ.

Một cái dạ dày hố đen tiêu chuẩn.

Mấy lần Tiểu Cao muốn vùng lên phản kháng, lại nhớ ra thứ Giới Chu Diễn "nuốt ăn" hình như không chỉ có đồ ăn của con người. Thế là tự biết thân biết phận nuốt lại những lời muốn nói.

Trong quy luật ổn định Giới Chu Diễn đút ăn, Nguyên Dục Tuyết được đút ăn, tối ngày thứ bảy đã tới.

Căn cứ vào quy luật thường thấy thì sau 0 giờ họ sẽ trở lại không gian hệ thống.

Dân làng biết ân nhân của họ sắp phải rời đi, thắp hết tất cả đèn trong thôn, sáng trưng như ban ngày.

Hai bên đường còn có cả biển chỉ dẫn, như thể sợ họ không biết đường.

Dân làng còn muốn tự đi theo vui vẻ đưa tiễn các vị khách quý này, chỉ là bị người chơi uyển chuyển từ chối. Cách "rời đi" của họ có lẽ không giống như thôn dân tưởng tượng.

Điều bất ngờ là thủ lĩnh người cá không xuất hiện cả ngày hôm đó, hôm qua cô nàng còn rất cứng đầu đẩy xe lăn đi theo xem Nguyên Dục Tuyết dọn dẹp ma quỷ.

Âu Phục độc miệng bảo: "Chắc rúc vào góc nào thút thít rồi."

Tiểu Cao không biết phải nói gì nhìn gã: "..."

--- Nói như thể ông đếch muốn rúc vào trong góc thút thít ý!

Tuy là nói vậy hơi khoa trương, nhưng đúng là họ... Không vui lắm.

Phó bản này đã kết thúc.

Bọn họ sẽ phải tách ra.

Trước khi tiếng chuông báo hiệu ngày mới vang lên, Giới Chu Diễn còn đang nấu bữa ăn khuya cho Nguyên Dục Tuyết.

Bánh trôi nhưỡng rượu hoa quế mới nấu tỏa mùi ngọt ngào, mùi hoa quế tô điểm cho bát canh ngọt này vừa đẹp. Bánh trôi được hắn làm từ sáng nay, mềm mại trơn trượt, phối hợp với rượu ngọt thì phải gọi là tuyệt vời.

Giới Chu Diễn chỉ nấu đúng một bát đủ cho Nguyên Dục Tuyết ăn. Bản thân hắn không thích đồ ngọt, ngoan ngoãn ngồi cạnh Nguyên Dục Tuyết, chăm chú nhìn cánh môi đỏ thắm của thiếu niên được hơi nóng ủ ra một màu tuyệt đẹp.

Lúc ăn Nguyên Dục Tuyết không bao giờ nói chuyện. Bị Giới Chu Diễn nhìn chằm chằm cũng không cảm thấy mất tự nhiên... Dường như là cậu đã quen với ánh mắt hắn nhìn mình như vậy.

Lẳng lặng uống xong chút rượu ngọt cuối cùng, không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào đó, Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh đặt bát không lên bàn trà.

"Giới Chu Diễn." Cậu bỗng nói.

"... Ơi?" Giới Chu Diễn chậm một nhịp mới thấp giọng đáp.

"Gần đây vất vả cho cậu rồi."

"Không hề." Giới Chu Diễn trả lời rất nhanh: "Được ở bên cậu, không mệt."

Nguyên Dục Tuyết quay sang nhìn hắn, chân thành nói: "... Vậy nhiệm vụ sau cùng làm với nhau nhé."

Đây hình như là lần đầu tiên Nguyên Dục Tuyết chủ động hẹn lần gặp tiếp theo của họ, hẹn về tương lai còn chưa tới.

"Tôi sẽ tới tìm cậu sớm hơn."

Cùng lúc với câu này của Nguyên Dục Tuyết, bên tai cậu cũng vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

[Nhiệm vụ kết thúc. 3 giây sau sẽ nhảy chuyển về không gian của hệ thống.]

3 --

"Không cần."

2 --

"Tôi sẽ tới tìm cậu."

1 --

Bóng tối ập đến.

"Được."

Tác giả có lời muốn nói:

Viêm Khớp Vai nói lời đường mật: Anh sẽ tới tìm em.

Phế Tật nói lời đường mật: Hứa hứa hứa là chương sau sẽ được 3 nghìn chữ!



_____________________________

Mẻ hứa lèo đấy =)))))))))))))) Chương sau có 1k7 chữ thôi, edit thụt mất 500 chữ nữa thì chừng 1k2 chữ Việt =))))))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net