END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag: Song hướng ăn dấm, song hướng thầm mến

Permission:

============================================================================

Hồ Vũ Đồng cảm nhận rất rõ ràng dạo gần đây Điền Hồng Kiệt né tránh anh.

Biểu hiện ra ngoài tuy không quá lộ liễu nhưng rất nhiều lần, em thừa dịp anh đi làm vệ sinh cá nhân mà tự đi xuống dưới ăn sáng, lên xe bus còn lôi kéo Thái Lạc ngồi cùng mình ở hàng cuối cùng, chính mình còn ngồi ở chỗ cửa sổ một mình một cõi. Thậm chí gấu Pooh treo trên balo cũng tháo xuống.

Hồ Vũ Đồng rất không quen.

Bên cạnh không còn cái đuôi nhỏ luôn chạy quanh khích lệ, không còn đôi mắt lấp lánh nhìn mình đầy sùng bái, bạn nhỏ thậm chí vì để tránh gặp mặt anh, còn từ từ sửa được bệnh vứt đồ bừa bãi của mình.

Trước kia, mỗi buổi sáng thức dậy, sau khi ngáp một cái thật lớn, Điền Hồng Kiệt sẽ lại lắc lắc đầu ung dung đi trước. Hồ Vũ Đồng sẽ đi sau, trước khi ra khỏi phòng sẽ nhìn quanh, rồi lại lắc đầu bất lực đi đến tủ đầu giường, nhặt nhạnh, mang theo tai nghe, sổ tay cùng bút bị chủ nhân vứt bừa xuống đất. Đến khi Gấu nhỏ vùi đầu vào balo, luống cuống kiếm đồ, anh đều kịp thời đưa cho em mấy món đồ em để quên ở phòng ngủ.

Nhưng bây giờ, mỗi khi quay đầu nhìn lại, Hồ Vũ Đồng đều nhìn thấy tủ đầu giường vô cùng sạch sẽ.

======

Điền Hồng Kiệt đúng là đang né tránh Hồ Vũ Đồng.

19 tuổi, cậu dùng tâm thế "được ăn cả, ngã về không" mở lời nói với anh, "Em muốn cùng một đội với anh". Từ khoảnh khắc màu đỏ rực rỡ đó đi đến gần, chiếm lấy toàn bộ tầm nhìn, dường như tuổi 19 của Điền Hồng Kiệt được định sẵn để mang màu sắc Hồ Vũ Đồng. Khi anh ngồi xổm xuống, lắng nghe lời thổ lộ không mạch lạc của mình, cậu nhìn thấy trong đôi mắt tay trống chỉ có hình bóng của cậu.

Điền Hồng Kiệt bây giờ nhớ lại, thậm chí còn cảm thấy trên người của người nọ chắc chắn có pháp lực gì đó, nếu không tại sao lúc đó cậu không nghe ra được sự bất đắc dĩ trong câu "Thử một chút đi" của anh. Ngữ khí lúc đó tràn ngập sự miễn cưỡng vì không còn lựa chọn nào khác.

Anh là thiên tài chơi trống được 6 điểm trong vòng đầu, lại cùng cậu lập đội, lần sau bài thi nhỏ cả hai cùng xếp thứ 11 trong số 12 đội thi.

Điền Hồng Kiệt vẫn còn chưa kịp hoàn hồn sau sự thành công lập đội, anh ấy đã dùng một miếng bít tết, một cái móc khóa hình gấu Pooh và một chiếc bông tai màu xanh lá để làm bằng chứng cho việc thành lập nhóm hai người thành công.

Cậu luôn ở bên cạnh nhìn theo Hồ Vũ Đồng, mặc một bộ đồ ngủ màu xám nhìn anh vào bếp, mặc đồng phục nhìn anh lắp ráp tủ đựng đồ trong phòng ký túc xá.

Mỗi khi ống kính quay tới, tinh quang rực rỡ cùng mị lực của tay trống đều tỏa ra, còn cậu đảm nhận nhiệm vụ khen anh không dứt.

Cho đến ngày hôm đó, cậu đi xuống lấy chai nước ngọt, trên đường về vô tình nghe thấy Hồ Vũ Đồng hỏi Liêu Tuấn Đào, "Band của cậu có thiếu tay trống không?"

Cầm trong tay hai chai nước ngọt, đứng tựa vào cửa yên lặng nghe người bên trong hát bài "Ai ơi".

Pepsi lành lạnh, vì gặp không khí mà bay hơi, giọt nước ngưng đọng tại lòng bàn tay ấm áp, giống như giọt nước mắt chảy xuống.

=====

Sự cáu kỉnh gần đây của Hồ Vũ Đồng rất khó giải thích.

Ngay cả tiếng trống cũng nghe ra được người cầm dùi đang dùng rất nhiều sức.

Anh chợt cảm thấy con hổ treo trên chiếc túi đựng dùi trống của mình cũng rất khó nhìn.

Những người anh em khác cũng cảm nhận được không khí xung quanh Hồ tổng áp suất cực kì thấp. Đặc biệt là Trương Gia Nguyên, cậu đến bây giờ vẫn còn nhớ câu hỏi của mình, "Sao không làm cho tiểu Hùng bít tết vậy Hồ tổng?", nhưng nghĩ mãi không hiểu sao câu hỏi này lại chọc giận Hồ tổng vốn tính tình vẫn luôn tốt của bọn họ, chọc anh giận đến ném cả nồi. Nhìn thấy sắc mặt Hồ tổng tối sầm lại, Trương Gia Nguyên nhanh chóng chạy trốn khỏi phòng bếp đầy sát khí này.

Vì sao không làm bít tết cho Gấu nhỏ sao?

Bởi vì mấy ngày nay, một ngày ba bữa em ấy đều cùng người khác ăn.

Hồ Vũ Đồng lấy cái nồi bị ném trên bàn điều khiển bên trái, trong lòng yên lặng trả lời câu hỏi của Trương Gia Nguyên.

Anh đột nhiên phát hiện, tiểu Hùng của anh, không phải là không thể rời khỏi anh.

Hồ Vũ Đồng luôn yêu thích thêm cụm từ "của ta" đằng sau mỗi danh từ, nghe có chút mông lung nhưng lại tràn ngập sự chiếm hữu. Trước đó, việc này dường như chỉ là thói quen của một mình anh nhưng khi nhìn thấy Điền Hồng Kiệt cười với các anh em của mình, Hồ Vũ Đồng đột nhiên muốn cụ thể hóa danh từ đứng trước cụm "của ta" này.

Rõ ràng cậu ấy chủ động tìm tới anh.

Rõ ràng cậu ấy là hát chính của anh.

Thế nhưng em có thể kéo tiểu Thái Lạc đến một chỗ kín đáo cùng ăn sáng, cơm trưa liền rủ Liêu Tuấn Đào để tiện học tập thêm kinh nghiệm, muốn có thêm đồ ăn có thể tìm tới tiểu Trí. Hóa ra anh không phải là độc nhất vô nhị trong thế giới của Điền Hồng Kiệt. Mỗi một điểm mạnh của anh, em đều khéo léo tìm được anh trai khác thay thế.

Thế nên con đường ngắn ngủi phải đi bằng xe bus anh cũng chuyển lên ngồi cùng Nhậm Dận Bồng.

"Sao em không lên trước ngồi vậy?"

Vừa lên xe liền thấy bạn nhỏ cùng người khác ngồi với nhau, Hồ Vũ Đồng không nhịn được hỏi.

Anh kì thực muốn hỏi rằng, Em làm sao mà không ngồi cùng anh?

Cánh tay của tay trống vừa đầy đặn sạch sẽ, vừa có đường cong, anh một tay chống trên lưng ghế, từ trên cao nhìn xuống Điền Hồng Kiệt.

"Em cảm thấy đằng sau yên tĩnh hơn..." Bị ánh mắt của anh áp bức, Gấu nhỏ có chút khiếp đảm cúi đầu xuống trả lời.

Hồ Vũ Đồng nhìn bộ dạng này của em, bao nhiêu phẫn nộ muốn bùng phát cũng không nói nên lời. Anh bực bội vuốt tóc rồi lại trở về chỗ ngồi.

Nếu đã thích yên tĩnh như thế, cần gì lúc đó một mực níu tay một tên chơi trống, hỏi anh có thể cho em chung nhóm?

=====

Điền Hồng Kiệt lén nhìn Nhậm Dận Bồng đang dán mặt vào cửa sổ xe, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Đây là người chơi Cello mà anh ấy một lòng muốn cùng nhau thành đoàn.

Thật tốt.

Văn tĩnh ưu nhã, không nóng không vội, giống như không khí khi đi đến chỗ cậu ấy đều sẽ trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi.

Không giống mình, mỗi ngày luyện tập xong cũng chỉ đi với anh em, cười ngây ngốc. Không tim không phổi, nói dễ nghe một chút thì là em trai dương quang.

Hồ Vũ Đồng ngồi ở hàng thứ hai không yên lòng, hướng về sau nhìn Gấu nhỏ liền thấy ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm Nhậm Dận Bồng.

======

Sinh nhật Hồ tổng tới gần, tất cả mọi người đều lén chuẩn bị quà cho anh.

Điền Hồng Kiệt đi ngang qua phòng luyện tập, nhìn thấy Nhậm Dận Bồng ngồi đối diện Hồ Vũ Đồng, tay kéo cello, miệng hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Gấu nhỏ yên lặng cầm bình nước ấm pha mật ong của mình, giả vờ như không thấy đôi mắt cười của Hồ Vũ Đồng.

Thấy người bên trong kết thúc ca khúc, cậu vừa định rời khỏi đây thì bên trong lại truyền đến tiếng gọi của Dận Bồng.

Điền Hồng Kiệt đẩy cửa đi vào, dường như đó là thời điểm ủy khuất nhất cả đời này.

Rõ ràng đã quyết tâm sẽ không thương tâm nữa, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy khổ sở.

Khi nhìn thấy Điền Hồng Kiệt đi đến, trái tim Hồ Vũ Đồng loạn lên một hồi.

Hồ Vũ Đồng không thể không vui vẻ, em ấy tiến đến nhìn anh, em ấy nhìn thấy anh cùng--

Ngay sau đó bỗng nhiên có âm thanh hỏi anh, Điền Hồng Kiệt đến để xem ai?

Gấu nhỏ của anh vừa tiến đến liền nhìn chằm chằm người đàn Cello đối diện anh, còn nhè nhẹ hát theo tiếng đàn của người ấy.

Hồ Vũ Đồng đột nhiên không còn tâm trạng để nghe hát chính của mình hát gì nữa, anh nhớ lại cảnh tượng trên xe bus hôm đó, khiến anh không thể chịu được nhìn thấy hai người này ở cùng nhau.

Anh xấu hổ đuổi Điền Hồng Kiệt đi, Nhậm Dận Bồng đột nhiên hỏi: "Anh, hai người có chuyện gì vậy?"

"Tụi anh..."

Thế nào?

Tâm tư này của anh không phải đơn thuần là cảm xúc dành cho người đồng đội, sự chiếm hữu của anh đối với Điền Hồng Kiệt đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế bản thân, chính anh cũng không hiểu thế này là thế nào.

"Gấu nhỏ cậu ấy", Nhậm Dận Bồng một bên bỏ đàn vào hộp dọn dẹp, một bên nói chuyện, "gần đây có chút sa sút thì phải."

Nhậm Dận Bồng nói xong liền đeo đàn, đi ra khỏi phòng luyện tập

=====

Chị gái tổ chương trình tìm tới Điền Hồng Kiệt, hi vọng cậu có thể là người đem bánh sinh nhật bất ngờ cho người kia.

Cậu hiểu được lý do, hiện tại hai người cộng tác với nhau, thế nên để cậu đảm nhận nhiệm vụ là người đem bánh sinh nhật lên liền vô cùng thích hợp.

Về tình về lý đều thích hợp, cũng chỉ đành đáp ứng vậy.

.

Đại sảnh của ký túc xá bỗng nhiên vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, Hồ Vũ Đồng còn chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra.

Ngay sau đó liền thấy Gấu nhỏ của anh cầm bánh kem sinh nhật tới, chiếc áo T-shirt đơn giản màu đen, rất hợp với gương mặt ngây ngô cùng ánh mắt biết cười của em.

Tất cả anh em đều mang ý cười trộm nhìn anh, tâm trí Hồ Vũ Đồng thì lại hoàn toàn bị Điền Hồng Kiệt dắt đi mất.

Hôm nay là sinh nhật của mình.

Điền Hồng Kiệt cầm bánh sinh nhật đến cho mình.

Hồ Vũ Đồng dường như bị chôn chặt vào chỗ đang đứng, sau đó bỗng nhiên lại cảm thấy tay chân thừa thãi lúng túng không biết phải làm gì. Xung quanh các anh em đã bắt đầu nhiệt nhiệt náo náo, ồn ào, chỉ có Hồ Vũ Đồng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Gấu nhỏ. Sau đó lại nhìn thấy một cái bánh kem khác.

Cái này là sao?

Tiệc chúc sinh nhật hóa ra không phải cho một mình mình sao, Hồ Vũ Đồng rất muốn đi lên hỏi một chút, chỉ là thuận tiện tổ chức kèm thêm cho anh thôi sao?

Và anh làm vậy thật.

"Vì sao lại có hai cái? Cái khác là cho ai?!"

Anh đột nhiên thấy may mắn vì trong hoàn cảnh này, những người anh em đều vây quanh, để anh không đến mức thật sự túm lấy cổ áo bạn nhỏ chất vấn, hốc mắt ửng đỏ có thể đổ tại vui sướng cùng cảm động, chứ không phải vì chua xót cùng cô đơn.

Hỏi xong liền tự thấy mình có chút thất thố, chỉnh lại cảm xúc rồi phối hợp với mọi người cùng nhảy nhót, ăn mừng sinh nhật của mình.

====

Tới gần nửa đêm, nhân vật chính của tiệc sinh nhật mới được thả cho về phòng tẩy rửa đi đống bơ kem bị trét lên mặt.

Hai người bạn cùng phòng khác vừa ngả đầu lên gối liền rơi vào giấc mộng, Hồ Vũ Đồng vẫn lẳng lặng ngồi trong bóng đêm.

Quả nhiên nghe được tiếng mở cửa khe khẽ.

"Tiểu Hùng", Điền Hồng Kiệt đi ngang qua liền bị Hồ Vũ Đồng nắm lấy cổ tay, "chúng ta nói chuyện chút đi."

"Vì sao em né tránh anh?", Hồ Vũ Đồng kéo cậu đến bên cửa sổ cuối hành lang, camera không thể quay tới.

"Không có..."

"Em có", ngữ khí cường thế ngày thường đều bị ánh trăng ngoài cửa sổ lột bỏ, dường như còn mang theo một tia ủy khuất, "Em không tìm anh cùng đi ăn sáng, ăn tôm cũng nhờ tiểu Trí bóc vỏ, lên xe bus cũng không còn muốn ngồi cạnh anh..."

"Anh biết tại sao không?" mấy lời quở trách của Hồ Vũ Đồng đều bị đánh gãy trước ánh nhìn chằm chằm đầy bướng bỉnh của Điền Hồng Kiệt, giống như lúc cậu khăng khăng muốn lên xe của Hồ Vũ Đồng, mang theo sự chân thành đặc thù ở thiếu niên cùng xúc động, "Bởi vì em thích anh nhưng anh không thích em."

Hồ Vũ Đồng sững sờ nhìn chằm chằm vào đứa em trai trước mặt mình. Điền Hồng Kiệt cong cong khóe miệng, bình tĩnh nhìn anh giống như điều cậu vừa nói thật bình thường, giống như cậu chỉ vừa nói cho anh biết rằng gấu nhỏ đến mùa đông sẽ đi ngủ đông vậy.

"Cứ như vậy đi anh", tiều Hùng quay đi, "Đã muộn rồi, em rất mệt."

Điền Hồng Kiệt nói xong liền tự mình trở về phòng ngủ.

Hồ Vũ Đồng yên lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lúc thì tỏ rõ, lúc thì bị những đám mây che khuất.

====

Điền Hồng Kiệt bị đau họng.

Gấu nhỏ vốn dĩ luôn nhảy nhảy nhót bỗng nhiên phải im lặng, các anh lớn đều đến hỏi thăm quan tâm, Hồ Vũ Đồng đương nhiên trở thành đối tượng bị hỏi thăm về tình hình của cậu.

Buổi sáng trước khi ra khỏi phòng cố ý đem theo kẹo ngậm bỏ vào túi, mang theo một bình giữ nhiệt đổ đầy nước ấm. Đến phòng học, theo thói quen đi đến hàng đầu ngồi vào kế bên Điền Hồng Kiệt, kẹo ngậm trong túi bị chèn ép, vang lên tiếng ồn nho nhỏ.

"Kẹo ngậm này." Hồ Vũ Đồng lấy ra một viên kẹo được bọc trong tấm giấy nhôm.

Điền Hồng Kiệt tự nhiên nhận lấy, "Cảm ơn anh, sẽ không làm chậm trễ sân khấu công diễn sắp tới."

Mấy lời quan tâm của Hồ Vũ Đồng kẹt lại trong cổ họng, anh nhìn bạn nhỏ đang hí hoáy viết giấy kia.

Hóa ra 19 tuổi cũng có thể khiến một người thành thạo giữ được sự tự nhiên lại vừa có tư thái xa lánh, ngăn người khác tiến sâu vào nội tâm của mình.

Cậu vẫn có thể giống như mọi ngày tiếp nhận lấy ý tốt của anh, vẫn gọi anh một tiếng "anh", nhưng lại giải quyết mọi thứ bằng một thái độ băng lãnh.

Thời gian ăn trưa, Hồ Vũ Đồng cố ý cầm phần cơm hai người, ngăn Điền Hồng Kiệt đang đi đến phòng ăn.

"Cùng nhau ăn đi."

Điền Hồng Kiệt bất đắc dĩ đi theo anh, vẫn rất khó để cự tuyệt anh, đặc biệt là khi người này dùng loại ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn cậu nhưng ngữ khí lại không chừa cho cậu chút đường lui nào.

Tìm được một góc không có ai, hai người ngồi xuống, mặt đối mặt.

"Anh và em không có quan hệ gì", cuối cùng vẫn là Điền Hồng Kiệt chịu không nổi mà mở miệng trước, "Anh không cần..."

"Nếu như anh nói," Hồ Vũ Đồng ngắt lời em, hít sâu nói tiếp, "anh cũng thích em thì sao?"

"Em không tin" Điền Hồng Kiệt gọn gàng trả lời.

"Vì sao?" Hồ Vũ Đồng dường như muốn đập bàn đứng dậy.

"Anh bây giờ lại đi nói thích em? Đừng có giỡn em mà." Điền Hồng Kiệt vẫn giữ nguyên ý cười nhàn nhạt, "Em nguyện ý đi theo anh, em cùng anh luyện trống, cùng anh thức khuya biên khúc, chọc anh cho anh vui vẻ, vì anh tổ chức sinh nhật, đều không thể khiến anh thích em."

"Hiện tại em không quấn lấy anh nữa, anh liền quay đầu nói thích em?" Ngữ khí của cậu không hề có chút gợn sóng. "Bạn nhỏ thu thập thẻ bài được tặng kèm trong đống bánh snack không nhất định là vì thích nó, chỉ là bởi vì bạn bè ai cũng có nó. Lão Hồ, sao anh lại còn có thể giống con nít hơn cả em vậy?"

Không phải.

Ngươi nhanh phản bác lại đi, không phải!

Lý trí Hồ Vũ Đồng liều mạng nói cho anh nghe.

Vô dụng.

Ngươi nói em ấy cũng không tin.

Một âm thanh khác lại nói như thế với anh.

"Anh..." Hồ Vũ Đồng gian nan nói thành tiếng, không phải ý tứ này, thích chính là thích, là thật sự thích em.

"Đừng", Điền Hồng Kiệt nhẹ nhàng cười, cậu đứng dậy, "Bởi vì có quá nhiều người vây quanh lấy em mà anh liền đi tranh giành, cuối cùng anh sẽ phát hiện ra em không phải là người mà anh cần."

"Em ăn no rồi."

======

Cuối cùng cổ họng của Điền Hồng Kiệt vẫn phải đi kiểm tra vì tiến triển xấu.

Mỗi ngày em đều ôm lấy một bình nước ấm mang theo lên lớp, sau khi mọi người về kí túc xá lại ủy khuất theo chân chị gái tổ chương trình đến bệnh viện kiểm tra.

Hôm nay bước ra khỏi hội trường tổng duyệt, chị gái tổ chương trình đáng lẽ phải đứng ở cửa chờ cũng không thấy xuất hiện.

Thay vào đó là một Hồ Vũ Đồng mắt đầy tia máu đỏ.

"Cái kia..." Dường như phát hiện giọng của mình hơi khàn, Hồ Vũ Đồng hắng giọng một lần rồi nói, "Nhân viên tổ chương trình có việc, hôm nay anh dẫn em đi bệnh viện."

Chợt có một vật gì đó nặng trĩu được bỏ vào tay, là một cái bình giữ nhiệt đựng canh hầm.

"Là bối mẫu Tứ Xuyên hầm với lê tuyết. Buổi sáng anh mới hầm, em nếm thử trước đi, nếu lạnh thì để anh mang về hâm lại cho em..."

"Cảm ơn anh." Gấu nhỏ ngoan ngoãn cầm chén uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

"Anh... có thể thử bên cạnh em không?"

Điền Hồng Kiệt nhìn vào chiếc bình giữ nhiệt trên tay, dùng ngón tay miết nhẹ thành bình.

"Vậy... chúng ta thử xem."

END. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net