Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Đẩy cửa ra, chuông gió bị cửa chạm đến, phát ra tiếng kêu linh linh vang vọng, nghe rất trong trẻo. Từ Tử Hiên nhìn chằm chằm chuông gió cạnh cửa, cảm thấy có chút quen mắt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở đâu.

"Chào mừng đến với Vùng 48, xin hỏi quý khách muốn mua gì?"

Lão bản mang một mặt nạ trắng, khuôn mặt bị mặt nạ che khuất. Từ Tử Hiên nhìn người kia, ánh mắt sau mặt nạ như đang lạc lõng, không phản chiếu bất cứ thứ gì, à phải, là trống rỗng, ánh mắt kia có sức hấp dẫn rất lớn, câu mất linh hồn của con người.

"Chào mừng đến với Vùng 48, xin hỏi quý khách muốn mua gì?"

Lão bản máy móc lặp lại lời này, thanh âm trẻ trung mà ôn nhuận, không pha lẫn chút cảm tình nào. Từ Tử Hiên giật mình nhận ra bản thân có chút thất thố, vội thu lại ánh mắt không kiêng nể gì của mình.

"Không cần vội, tôi tuỳ tiện nhìn một chút xem sao."

Lão bản nhún vai, không nói nữa. Từ Tử Hiên thưởng thức đồ cổ, không kiềm được lại nhìn lão bản, người kia hồn nhiên, còn đang bận chà lau đàn dương cầm cổ gần cửa. Lão bản có dáng người cao gầy, đích thực là rất xinh đẹp, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng. Từ Tử Hiên trong lòng lộp bộp một chút, thân ảnh cùng âm sắc ôn hoà của lão bản làm cô ẩn ẩn có cảm giác như đã từng quen biết.

"Lão bản, Vùng 48 này, có hàm nghĩa nào không?" Từ Tử Hiên như vô tình, âm thầm đánh giá người kia.

Đôi tay đang chà lau đàn dương cầm của lão bản dừng lại một chút, động tác tuy nhỏ nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Từ Tử Hiên. Thời khắc này, không khí tựa hồ đọng lại, Từ Tử Hiên thậm chí có thể nghe được thanh âm tim mình đập, cô chờ đợi đáp án của người kia.

"Chỉ là một cái tên thôi, ngẫu nhiên nghĩ ra, không có hàm nghĩa gì cả."

Hô hấp của Từ Tử Hiên trở nên căng thẳng, cố nâng khoé môi nở một nụ cười. "Quá mức miễn cưỡng." Cậu thầm mắng một câu.

"Lão bản, tôi có thể dùng cây dương cầm này để đàn một khúc không?"

"Có thể, cẩn thận là được, đừng dùng nhiều lực quá."

Giai điệu của Dạ điệp vang lên, theo từng ngón tay, chậm rãi tuôn trào. Từ Tử Hiên đàn rất tốt, tay cô quả thực rất linh hoạt, một nhịp lại một nhịp trên phím đàn. Lão bản trầm mặc dị thường, nàng gắt gao nhìn thẳng vào Từ Tử Hiên, giai điệu kia như ma chú mà quanh quẩn bên tai nàng.

"Ngũ Chiết, không muốn cùng tớ nhảy Dạ điệp sao?"

"Ngũ Chiết, sao lại là hạng 7 a? Cậu có thể làm tốt hơn tớ rồi."

"Ngũ Chiết, tớ xuất đạo rồi, lễ vật đâu?"

"Ngũ Chiết, chúng ta không cần phải tránh hiềm nghi a, bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta."

"Ngũ Chiết, xin cậu đừng rời xa tớ."

"Together forever."

Kết thúc một khúc, tiếng đàn đã sớm dừng lại, lão bản như mất sức sống, vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích. Từ Tử Hiên mím môi, vẻ mặt ngưng trọng.

"Trước đây, có từng nghe qua thủ khúc này không?" Từ Tử Hiên cẩn thận thử thăm dò nàng.

"Không có." Thanh âm lão bản mang theo nức nở, có chút khàn.

"Nó tên là Dạ điệp, ẩn giấu giấc mộng của hai cô gái."

"Nó.........rất êm tai."

"Chỉ là trong đó có một người vì tiền đồ của một người khác, lựa chọn vứt bỏ."

"Thật đáng tiếc."

Từ Tử Hiên nhướng mày, đi đến trước mặt lão bản, tháo xuống mặt nạ màu trắng. Lão bản không phản kháng, chỉ có thân thể là không kiềm được run rẩy. Từ Tử Hiên nhìn nàng, đỉnh đầu như rực lửa, giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, cô đã sớm đoán được lão bản là ai. Cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng, cuối cùng vẫn không nói nên lời.

"A ba, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp, Lạc Lạc."

Ngô Triết Hàm hai mắt đỏ ửng, trên mặt vẫn còn vươn nước mắt chưa lau khô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net