Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu có thể quay lại năm 1994, tôi nghĩ mình vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông chủ, cầm bảng tên đứng trong đám đông ở sân bay Narita, chờ em ấy đến.



Năm 1986, kỳ thi tuyển sinh đại học của Hàn Quốc kết thúc, tất cả tân sinh viên chuẩn bị bước vào cánh cửa đại học. Từ khi nhận được bảng điểm của nhà trường, bầu không khí vui mừng và hạnh phúc tràn ngập gia đình tôi: Tôi bất ngờ có thành tích vượt trội, điểm thi của tôi đủ để nhập học Đại học Kyungpook lúc đó. Được học ở một trường đại học trọng điểm lại cách nhà không xa, bố mẹ tôi tự nhiên vô cùng phấn khích, ngay cả ông bố thường xuyên keo kiệt lời khen cũng không nhịn được thốt lên: "Joohyun của chúng ta thật sự rất tuyệt vời."

Mặc dù rất hài lòng với điểm số của mình nhưng tâm trạng lại rơi vào phiền não: Lúc ấy bạn trai tôi không muốn học ở Hàn Quốc mà quyết định đến Tokyo để học chuyên sâu. Gia đình anh ấy có tiền lại là con trai nên tất nhiên không ai phản đối; tuy điều kiện gia đình tôi không tệ, ở Tokyo tôi có thể làm việc bán thời gian nhưng chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ thôi cũng biết, hai vị phụ huynh cổ hủ nhà tôi sẽ không đồng ý. Thực ra mà nói, bản thân tôi không có cảm xúc gì với Tokyo, hoàn toàn do bạn trai muốn đi nên tôi mới nảy ra suy nghĩ đi du học Nhật Bản.

Quả nhiên, khi tôi nói chuyện với bố mẹ mong muốn đến Tokyo học của mình, đã bị bọn họ phản đối kịch liệt. Nói không gì khác hơn là "Nhật Bản quái quỷ đó thì có gì tốt." "Con ở Hàn Quốc học thì có gì khác biệt." hay "Con là con gái thì ở đây học đi." Tôi hiểu rằng không thể thuyết phục họ chỉ bằng lời nói, vì vậy tôi phải dùng dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để giải thích, sốt sắng liệt kê những lợi thế của việc học ở Tokyo và những bất lợi khi ở lại Hàn Quốc trên ba trang giấy A3. Suốt ngày ra rả "Con sẽ đi làm thêm tự lo học phí." "Đi như vậy có thể rèn luyện bản thân." "Tại sao con gái không được đi nước ngoài du học." Tất cả lý lẽ của tôi đều là nói như rồng leo, làm như mèo mửa thôi. Cuối cùng thì bố mẹ cũng bị tôi thuyết phục thành công.

"Chi phí con không cần quan tâm. Con muốn đi thì đi, nếu sang bên đó không chịu được mà đòi về, con nên biết hậu quả như thế nào." Bố trừng mắt giáo huấn tôi. "Hurray! Cảm ơn bố!" Tôi không nhịn được reo hò.

Nhưng tiệc vui chóng tàn. Khi đến Tokyo, tôi nghĩ rằng mình và bạn trai sẽ ở bên nhau thật lâu thật dài. Nhưng! Mà! Tên chó chết đó, mới chỉ ba tháng, đã vứt bỏ tôi! Không sai! Chuyện đã lâu như vậy tôi vẫn không nhịn được mắng hắn ta là chó. Nghĩ đến chuyện dù bên nhau hàng ngày ở trung tâm ngoại ngữ, hắn ta vẫn lừa dối tôi — mà cô gái kia còn tìm đến tôi nói bọn họ là tình yêu đích thực, còn yêu cầu tôi chia tay hắn ta. Được thôi, mấy người là tình yêu đích thực, xin hãy giữ cái tình yêu đích thực đó mãi mãi trong thùng rác. Tôi dứt khoát chia tay tên khốn đó nhưng đồng thời tâm trạng vô cùng mơ hồ. Giờ mình đã chia tay rồi, ở đây còn có ý nghĩa gì?

Tokyo phát triển hơn nhiều so với Seoul — ít nhất là trong những năm 1980. Vào ban ngày, những đám đông chi chít nối nhau ra khỏi các chung cư chật hẹp như tờ giấy, vội vã bước trên đường với khuôn mặt không cảm xúc, rồi lúc nhúc chen chúc lên tàu điện. Có hôm không hiểu sao tôi lại đi tàu điện trong giờ làm việc, vừa xuống ở trạm cuối đã có cảm giác mình bị chen lấn nhàu nát thành miếng lót chuột. Buổi tối, thành phố lại thay đổi thành một bộ mặt xa hoa trụy lạc: những chiếc đèn lồng nhỏ có chữ "まぐろ", "ほっけ焼 き" và "お でん" (1) treo ở lối vào quán izakaya (2) được thắp sáng, đầy nhân viên văn phòng uống đến say khướt ngồi đó, cậu tiếp viên không ngại chèo kéo khách, người người nhốn nháo chen chúc ở ngã tư đèn giao thông. Đây chính là Tokyo — nơi sau này chứa đầy ký ức của tôi. Lúc đó trong đầu tôi chỉ nghĩ về việc làm thế nào để kết thúc những ngày tháng ở đây sớm hơn, nhưng lại không ngờ rằng, ngày mà tôi thực sự rời Tokyo nhiều năm sau đó, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.



Dần dần, tôi nhận ra những ngày ở Tokyo cũng không khó khăn như tưởng tượng — may mắn trời sinh tôi là người phục hồi nhanh chóng, trong vòng chưa đến nửa tháng sau khi chia tay, ăn được liền ăn, uống được liền uống, giao lưu kết bạn đồng thời không quên chăm chỉ học tiếng Nhật và kiến ​​thức chuyên môn, vui vẻ enjoy cuộc sống. Cuối cùng, vào năm thứ hai ở đây tôi đã thi đậu vào Đại học Keio (3), một trường đại học tư thục rất tốt, đi bộ một quãng ngắn đã có thể thấy được khối kiến trúc màu đỏ nổi tiếng khắp nơi. Lần đầu tiên gọi điện thoại đường dài quốc tế về cho bố mẹ, bố mẹ không vui như tôi tưởng tượng: "Chúng ta còn tưởng con sẽ được nhận vào Đại học Tokyo gì đó ..."

"Cho con xin đi! Bố mẹ làm như Đại học Tokyo ai cũng có thể vào vậy?" Tôi không thể không cười trước những gì họ nói. Bước tiếp theo là đổi nhà, đi học và tiếp tục sống ở Tokyo. Bốn năm đại học trôi qua rất bình thản: lên lớp, học, ăn, uống và sống phóng túng. Thất vọng cũng có, vui vẻ cũng có, tóm lại đó là cuộc sống của những người bình thường, bình thường đến mức tôi gần như nghĩ mình là người Tokyo. Tại đại học Keio, tôi gặp bạn trai mới của mình, Izumi Koichi. Izumi là một chàng trai dễ mến, rất đẹp trai, hay nói đùa, làm tôi cười rất nhiều, sau khi tốt nghiệp còn đưa tôi về gặp bố mẹ anh ấy. Bố mẹ Izumi không coi thường vì tôi là người Hàn Quốc, ngược lại họ rất quý mến tôi và yêu cầu chúng tôi đến thăm khi rảnh rỗi.

Sau khi tốt nghiệp, tôi tìm được một công việc ở Tokyo. Không phải không muốn quay lại Hàn Quốc, mà do cảm thấy ở đây không tệ, ở lâu thì lạ cũng thành quen. Izumi rất vui khi tôi ở lại, mà 80% hiểu lầm là vì tôi không nỡ rời xa anh ấy. Sau gia hạn visa và ký hợp đồng làm việc với công ty, cuối cùng tôi đã ở lại Tokyo. Công ty không lớn, mọi người ai nấy đều rất bận rộn, tôi cũng dần quen với nhịp sống gấp gáp này, tất nhiên khi cầm lấy tiền lương cảm thấy rất hài lòng, dù chẳng còn lại bao nhiêu sau khi trừ tiền thuê nhà và sinh hoạt.

Làm việc như vậy trong ba năm. Một ngày nọ, ông chủ yêu cầu tôi đến đón một nhân viên mới tại sân bay Narita (4), còn đưa cho tôi một tấm bảng tên để sử dụng khi đón người. Bảng tên được viết bằng tiếng Hàn: Son Seungwan. "Cô không phải là người Hàn Quốc sao, người này cũng là người Hàn Quốc, lúc đón cũng dễ dàng hơn, hai người có thể làm quen một chút." ông chủ nói. Thành thật mà nói, tôi thực sự không muốn đi cho lắm — bây giờ đang là mùa đông, ngoài trời lạnh kinh khủng khiếp, tôi vừa muốn từ chối thì ông chủ đã quay lại văn phòng nghe điện thoại. Không còn cách nào, tôi lái xe của công ty và đến sân bay đón người tên Son Seungwan kia.

Trong sảnh đến không bật điều hòa, không biết cơn gió nào đã lôi kéo máy bay, chuyến bay nội địa mà cũng có thể bị hoãn bất ngờ, tôi ngơ ngác cầm bảng tên ngồi đợi trong sảnh hơn một tiếng, lạnh đến nước mũi chảy ròng ròng. Cuối cùng cũng hạ cánh, hành khách lần lượt kéo hành lý bước ra, tôi dựng cổ tìm kiếm nhưng mà đi ra toàn là các cô chú lớn tuổi, đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy Son Seungwan xuất hiện. Không kiên nhẫn chặc lưỡi, nếu cô ấy không xuất hiện tôi lập tức trực tiếp lái xe về công ty. Mới vừa nghĩ như vậy đã có người đứng trước mặt tôi. "Tôi là Son Seungwan. Có phải công ty xx không?"

Tôi ngẩng đầu lên, cô gái trước mặt chào tôi một cách lịch sự bằng tiếng Nhật. Cô ấy rất xinh xắn, làn da rất trắng, đôi mắt to tròn, ánh mắt sáng có thần và nụ cười lễ phép. "À, vâng." Cô ấy dường như không biết tôi là người Hàn Quốc, tôi cũng không muốn làm rõ, vì vậy lịch sự giao tiếp với cô ấy bằng tiếng Nhật, "Tôi sẽ đưa cô về công ty ngay bây giờ." "OK cảm ơn cô!"

Đến chỗ đậu xe, tôi vừa định mở cửa xe thì phát hiện có điều gì đó không ổn, cửa xe làm sao cũng không mở được. Tôi dùng lực một chút, một tiếng "cạch" và tay cầm cửa xe đã hoàn toàn bị tôi tháo ra. Không thể tin được nhìn chằm chằm vào tay cầm trên tay, hàng Nhật yếu thế sao? Ở quê tôi chiếc xe tải đã lái hơn 10 năm rồi mà chất lượng vẫn còn hiên ngang lắm đây này! Son Seungwan nghe tiếng động vội chạy tới: "Senpai, xảy ra chuyện gì?"

"Cửa xe không cẩn thận bị tôi làm hỏng." Tôi cố hết sức giữ thái độ bình thản, hoàn toàn không muốn mất mặt trước người mới. "Cửa xe bị hỏng?" Son Seungwan kinh ngạc mở to mắt nhìn tôi. "Ừ, bây giờ tôi gọi người đến kéo xe đi." Vừa nói tôi quay lưng lại, không nhịn được chửi "Ah-shi" bằng tiếng mẹ đẻ. Tiếng Nhật không có từ để mắng chửi, điều này khiến tôi và các bạn cùng lớp ở trung tâm học tiếng Nhật buồn phiền vạn phần, về mặt này tiếng Hàn quả thật  tân tiến hơn một chút. Sau khi gọi điện, tôi và Son Seungwan đứng ở bên đường đợi xe kéo đến.

"Cái đó... cô là người Hàn Quốc sao?" Son Seungwan đột nhiên hỏi tôi bằng tiếng Nhật một cách thận trọng.

Tôi sững người một lúc, ngẩng đầu lên nhìn lên cô ấy. Aigoo! Vừa rồi tôi chửi một câu bằng tiếng mẹ đẻ mà, chắc cô ấy nghe được! Tôi miễn cưỡng thừa nhận: "Ừ." "Quá là tốt luôn, tôi cũng là người Hàn Quốc.", Son Seungwan trông rất hào hứng, còn trực tiếp nói chuyện với tôi bằng tiếng Hàn, "Chị là người Hàn Quốc đầu tiên em gặp ở Tokyo. Em có thể gọi là unnie được không?", "Tên của unnie là gì?"

"Bae Joohyun." Tôi nói tên mình, "Đầu tiên ở Tokyo? Trước đây em không ở Tokyo à?" "Em học đại học ở Kyoto." Cho đến khi xe kéo đến, Son Seungwan vẫn luyên thuyên với tôi không ngừng, chủ đề đơn giản là Tokyo thực sự phồn hoa, nhưng Kyoto cũng không kém, em mới tốt nghiệp đại học, xin hãy quan tâm đến em, chị học đại học ở đâu, chuyên ngành gì, công việc thế nào, ông chủ có phải là người tốt không, tôi câu có câu không trả lời, thương lượng với người kéo xe xong thì đưa mắt nhìn chiếc xe bị hỏng được kéo đi. Chỗ này cách rất xa công ty, tôi gọi điện hỏi ông chủ có thể hoàn trả tiền taxi không, ông chủ ậm ừ xem như không đồng ý, không còn cách nào, tôi xoay qua nói với Son Seungwan, "Chúng ta có thể phải đi tàu điện về công ty."

"Không sao đâu!" Son Seungwan trước khi lên tàu vẫn tỏ ra hớn hở vô cùng, từ khi lên tàu điện đến giờ cô ấy vẫn chưa khóc, xem ra cũng không phải dạng tầm thường rồi. Chúng tôi lấy cá mòi đóng hộp để dễ hình dung 20 lần chen lấn ở các trạm dừng, mỗi lần dừng lại thêm vài hành khách, đã có thể đóng gói thành những hộp cá mòi siêu lớn siêu sang trọng rồi. "Em dường như... không thở được..." Son Seungwan nói một cách yếu ớt. Đến trạm của công ty nào đó, đám đông đã giãn đôi chút, thấy cô ấy không còn tí sức lực nào lại ít kinh nghiệm, thân là tiền bối liền nổi tính bảo vệ, tôi dùng sức nắm tay cô ấy kéo xuống tàu điện như người ta đỡ đẻ cho voi vậy.

"Cảm, cảm ơn..." Son Seungwan khom người chống đỡ đầu gối, thở không ra hơi cảm ơn. Tôi mua hai ly cà phê nóng ở máy bán hàng tự động và đưa cho cô ấy một ly. Vì mất quá nhiều thời gian, lúc đến đã là giờ ăn tối của công ty. Tôi giới thiệu Son Seungwan với ông chủ, trở về chỗ ngồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. "Cô đi đâu vậy Bae-san? Cô không tham gia tiệc tối chào mừng đồng nghiệp mới à?" Thấy tôi định đi, ông chủ lớn tiếng gọi lại. Tiệc chào mừng? Tôi ngẩn cả người, xém chút quên mất công ty rất nhân văn này có truyền thống cùng nhau ăn mừng ngày đầu tiên của đồng nghiệp mới. Bữa tiệc chào mừng tôi được tổ chức tại một quán izakaya để đầy rượu ở tất cả ngóc ngách. Son Seungwan đứng sau ông chủ nhìn tôi, làm tôi lúng túng gãi gãi đầu: "Xin lỗi, tôi quên mất..." "Ồ, tôi còn tưởng cô không tham gia, vậy thì mọi người cùng nhau đi nào!" Ông chủ kêu gọi, tất cả đồng nghiệp lập tức hưởng ứng một cách mạnh mẽ: "Đi thôi!"

Bữa tối chào mừng Son Seungwan được tổ chức tại một nhà hàng nhỏ có tiếng. Ông chủ lần nào cũng có thể tìm được những nhà hàng trông thì bình thường nhưng đồ ăn lại rất ngon, thật không biết bằng cách nào mà ông ấy tìm thấy được chúng. Cả công ty chúng tôi tràn vào nhà hàng một cách khí thế, nếu không phải tất cả đều diện âu phục, người khác còn nghĩ đó là xã hội đen đến để đòi tiền bảo vệ. Tôi lại được sắp xếp ngồi cạnh Son Seungwan. "Một tempura gừng đỏ, nếu không có thì cho phần tempura tôm lớn nhỉ? Một phần sushi thịt bò, cơm lươn, và một chai rượu shochu..." Ông chủ gọi món như thể chúng đang được điểm danh. Tôi uống một ngụm nước đá, Son Seungwan đã chủ động đến bắt chuyện phiếm với tôi. Trời sinh là người sống nội tâm lại không giỏi mà cũng không thích nói chuyện với những người xa lạ, có điều cô ấy không giống những người khác. Son Seungwan nói chuyện một mình nhưng biết đưa ra câu hỏi đúng lúc, không đơn điệu hay để người khác cảm thấy bị xâm phạm riêng tư, là kiểu dẫn dắt cuộc trò chuyện rất tốt. Giọng cô ấy mềm mại mà không uể oải, nhịp độ nói rõ ràng, ánh mắt nhìn tôi chuyên chú và nghiêm túc, dù diễn biến cả ngày hôm nay khiến tôi buồn bực nhưng vẫn nhịn không được mà trò chuyện với cô ấy một lúc lâu. "Ha! Hai người nói tiếng Hàn làm sao chúng tôi hiểu, có phải hai người đang nói xấu chúng tôi không?" Đồng nghiệp thấy chúng tôi giao tiếp bằng tiếng Hàn, nửa đùa nửa thật kháng nghị.

"Không sai, bây giờ tôi nói hết những chuyện xấu của các cậu, đừng để đến lúc lộ nguyên hình lại dọa cô gái nhỏ chạy mất!" Tôi cầm lấy rượu shochu do người phục vụ đưa đến, trừng mắt hù bọn họ, chọc đến một trận cười lớn. Son Seungwan cúi đầu len lén cười, tóc dài che khuất khuôn mặt. Một đồng nghiệp rót cho cô ấy một ly rượu shochu, cô cảm ơn nhưng lại lộ ra biểu hiện khó xử.

Tôi liếc nhìn cô ấy, đứng dậy đi tìm phục vụ gọi một ly nước cam, ra hiệu mang đến cho Son Seungwan. Son Seungwan nhận lấy ly nước cam, ngạc nhiên nhìn sang trái rồi phải, các đồng nghiệp xung quanh đang trò chuyện, không ai để ý đến cô nàng. Cô ấy quay lại nhìn tôi, tôi nâng ly rượu lên. "Chỉ cần uống cái ly nhỏ này thôi."

Son Seungwan nhanh chóng nâng ly lên. Tôi chạm nhẹ vào ly rượu của cô ấy, tạo ra âm thanh nặng nề nho nhỏ.

"Xin chỉ giáo nhiều hơn."





---------

T/n: mình sẽ cố gắng tìm hiểu và giải thích về những đặc điểm trong văn hóa Nhật Bản để các bạn có thể hình dung cuộc sống của Bae Joohyun và Son Seungwan ở Tokyo nhá :v

---------

(1). "まぐろ", "ほっけ焼 き" và "お でん": đèn lồng có dán chữ "Cá ngừ", "Cá thu nướng", "Oden", đây là đèn lồng chouchin, thường treo ở trước nhà hàng.

(2). Izakaya/居酒屋: là một loại quán bar bình dân của Nhật Bản, phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ. Izakaya là nơi công nhân viên tụ tập để uống rượu sau giờ làm việc.

(3). Đại học Keio/Keidai:  là trường đại học tư thục lâu đời và hàng đầu của Nhật Bản,  được thành lập vào năm 1858 bởi tác giả và nhà giáo dục Yukichi Fukuzawa. 

(4). Sân bay quốc tế Narita: là một quốc tế tọa lạc tại phía Đông của Tokyo . Đây là sân bay tấp nập thứ 2 Nhật Bản, là sân bay lớn thứ 2 Nhật Bản, sân bay vận chuyển hàng hóa tấp nập thứ 3 thế giới.

(chắc chỗ Bae Joohyun đón Son Seungwan cũng na ná vậy :))))) )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net