Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kang Seulgi đã cho tôi thông tin liên lạc của Son Seungwan, đó là một dãy số điện thoại bàn, tôi đã thử gọi vài lần nhưng không ai trả lời. Kang Seulgi khẳng định đây là cách duy nhất cô ấy liên lạc với Son Seungwan, số này không thể sai được nhưng đến khi cô ấy gọi cũng không có ai trả lời, vì vậy không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Tất nhiên Kang Seulgi đã hứa chỉ cần liên lạc được với Son Seungwan sẽ nói với tôi ngay lập tức, tôi không thể làm gì khác ngoài nói lời cảm ơn.

Nếu Kang Seulgi không liên lạc được với em ấy, tôi xem như mất đi hy vọng cuối cùng.



Hơn một tuần nay tôi không có gặp Park Sooyoung. Trong đầu tôi đều là chuyện của Son Seungwan, đợi đến khi cô ấy chủ động đến tìm, tôi mới nhận ra mình đã không gặp cô ấy một thời gian.

"Luận văn ơi là luận văn!" Park Sooyoung che miệng ngáp một cái thể hiện nhu cầu cần ngủ ngay lập tức. "Lão già hói đó muốn chúng em phải nộp vào thứ sáu này! Biến thái, làm em phải viết mấy đêm liền."

"Nói thầy mình như vậy là không tốt." Tôi nói. Lúc đó tôi đã tìm thuê được một căn nhà, tuy hơi nhỏ nhưng vừa đủ sống một mình và tất nhiên giá thuê cũng vừa túi tiền. Có điều là Park Sooyoung vẫn chạy đến chỗ tôi như hồi tôi chưa tìm được việc làm, một chút cũng không khách khí, cứ như chỗ này là ngôi nhà thứ hai của cô ấy vậy. Cô ấy có vẻ biết chính xác tôi không bao giờ tức giận hay phàn nàn về điều đó nên càng không kiêng nể hơn trước.

"Ồ, dù sao thì ông ấy cũng không thể nghe thấy!" Park Sooyoung cười toe toét bước đến ghế sofa nơi tôi đang ngồi và vùi đầu vào đống quần áo vừa được xếp xong, vùi một chút quần áo rơi xuống một lần. Tôi lắc đầu bất lực đem quần áo đã xếp cất đi nơi khác. Cô ấy tròn mắt nhìn tôi, nhoẻn miệng cười toe toét. Tôi khó hiểu: "Em cười cái gì?"

"Tại sao chị không tức giận?" Park Sooyoung biết mình đang gây rắc rối vẫn cố tình hỏi tôi như vậy. "Giận cái gì?" "Chuyện trong công việc nè, chuyện trong cuộc sống nè, chưa bao giờ nhìn thấy chị tức giận cả".

Tôi xoa xoa mặt. "Không có gì phải tức giận cả. Chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"Thế thì tính tình chị tốt ghê. Em hay chửi đổng mấy chuyện vặt vãnh lắm." Park Sooyoung giơ ngón tay đếm từng người một. "Chủ nhà muốn tăng tiền thuê nhà, đang ăn thì ăn trúng sâu, quán ăn yêu thích đóng cửa..."

"Vậy cũng đâu cần chửi đổng." "Chỉ là lời nói cường điệu thôi, không có mắng chửi thật đâu. Đại khái là vì những chuyện này mà giận run người thôi..."

Park Sooyoung lải nhải chuyện đông chuyện tây, tôi vừa nghe câu được câu mất vừa tranh thủ làm việc nhà. Nói một hồi bỗng nhiên im lặng, tôi khó hiểu quay lại kiểm tra thì ôi thôi cô nàng đã ngủ quên mất. Ngủ rất say trong tiếng hít thở nặng nề. Đứa nhỏ này xem ra thật sự thiếu ngủ. Đã như vậy sao không về nhà ngủ bù, còn chạy đến chỗ tôi làm gì?

Lúc cô ấy đang ngủ say tôi nhận được điện thoại của sếp thông báo mình cần đến công ty họp. Vào đến công ty những tưởng có việc gấp nhưng hóa ra là muốn nhờ tôi hôm sau hỗ trợ tiếp khách hàng: theo kế hoạch sẽ tham dự một cuộc triển lãm, vẫn đề là bộ phận chịu trách nhiệm không có người đẹp mà chỉ toàn mấy ông chú lớn tuổi, sợ khách hàng đi cùng cảm thấy không thoải mái, vì vậy yêu cầu tôi đến giúp một tay. Không phải là làm không công, có tiền tăng ca còn được hoàn trả chi phí đi lại. Nghe qua cũng không tệ, chỉ cùng khách tham dự triển lãm chứ không cần phải đi tiếp rượu gì đó nên tôi đã đồng ý mà không do dự. Về đến nhà trời đã tối, tôi nghĩ mình nên đi ăn gì đó nhưng không biết Park Sooyoung đã dậy chưa nữa, nếu cô ấy biết tôi đi ăn mà không rủ cô ấy đi cùng ấy hả, chắc chắn sẽ làm loạn đến chết mất.

"Alo?"

Giọng Park Sooyoung vẫn còn chưa tỉnh ngủ. "Alo? Em vừa mới dậy à?" Tôi bất lực nói, "Đến giờ ăn tối rồi."

"Cái gì, chị đã đi đâu vậy!" Park Sooyoung có chút tức giận, "Em tỉnh dậy thì phát hiện chị không có ở nhà." "Tỉnh dậy? Không phải vừa mới tỉnh dậy sao?" "Chị không có ở nhà, em lại đi ngủ tiếp."

Vẫn có thể ngủ tiếp. Tôi rủ cô ấy xuống lầu cùng đi ăn tối, cô ấy nói muốn đi uống rượu nên tôi đợi cô ấy ở một quán izakaya. Đã lâu không đụng đến rượu bia, bây giờ quả thật cũng thèm được uống lắm. Hai ba món ăn và đồ uống đã được dọn ra trên bàn, trước kia tôi đã uống với cô ấy nhưng lúc đó cả hai đều uống không nhiều, lúc này tôi mới phát hiện cô ấy thực sự uống rất cừ: uống từ bia sang rượu sake, chưa đủ ghiền còn trộn cả hai vào nhau để uống, tôi nhìn thấy chỉ biết há mồm trợn mắt. Sau ba vòng rượu, tôi nói với cô ấy chuyện cùng khách hàng đến buổi triển lãm.

"Chắc không có lừa chị đâu nhỉ? Nói là đi xem triển lãm, sau đó lừa chị đi KTV uống rượu, sau đó lại lừa chị đi khách sạn..." "Cũng có thể là như vậy. Thế nên sau khi xem triển lãm xong chị sẽ tranh thủ bôi dầu vào lòng bàn chân để lướt đi thật nhanh, nửa cái lông chân cũng đừng mong nắm được."

Park Sooyoung sau khi uống rượu cười cực kỳ phóng khoáng. "Chị quả là người ngoài lạnh trong nóng." "Ngoài lạnh trong nóng?" Đây là lần đầu tiên có người nhận xét về tôi như vậy. "Lần đầu tiên gặp chị, em đã nghĩ chị là loại người lạnh lùng vô cảm. Dù sao bây giờ xem ra không phải vậy."

"Ít nhất cũng đừng dùng lạnh lùng vô cảm để miêu tả chị chứ." Tôi uống một chút rượu và trả lời. "Còn em thì sao? Chị cảm thấy thế nào trong lần đầu tiên gặp em?"

Ánh mắt Park Sooyoung lóe lên một tia mong đợi. "Em có muốn chị nói sự thật không?" "Vớ vẩn." "Như một tên lưu manh." "Lưu manh á?!" "Dữ dằn, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Nhưng bây giờ trông không giống như vậy nữa." "Vậy bây giờ trông giống cái gì?" "Katsuragi Misato."

"Katsuragi Misato? Là ai?" Park Sooyoung gãi đầu. "Chưa bao giờ xem <EVA> sao?" Có nghe nói qua." "Thế đi thuê video về xem một tí thì biết." "Cái người này!"

Kết thúc bữa ăn này tôi thực sự đã uống rất say, trong đời tôi chưa bao giờ say như vậy, nằm trên bàn không nhấc đầu lên nổi, âm thanh xung quanh chỉ còn tiếng "ù ù ù". Tôi nghe thấy giọng của Park Sooyoung gọi mình, tôi muốn trả lời lại cô ấy nhưng không rõ bản thân có nói ra thành tiếng hay không. Tôi không biết sao mình lại uống say như vậy, rõ ràng trong lòng không hề có cảm giác buồn bã hay lo lắng gì, hoặc có lẽ những cảm xúc này đã vào tận xương tủy từ lúc nào mà tôi không biết. Một đôi tay yếu ớt nhưng kiên trì đã giúp tôi ra khỏi izakaya, lắc lư đỡ tôi về nhà.

Tôi lại nghe thấy có tiếng gọi tên mình, nhưng tôi không còn phân biệt được là ai đang gọi nữa. Tôi có cảm giác như bị cái lưới nào đó bao trùm lấy, không còn sức để động đậy, không nghe và không thấy được gì rõ ràng. Đây có phải là cảm giác khi say đến đỉnh điểm không? Xem ra cũng không khó chịu lắm, có thể khiến tôi tạm thời thoát ly thế giới hiện thực để nhìn nhận lại bản thân mình. Nhưng khi tôi thật sự nhìn lại chính mình, tôi hoàn toàn không nhìn thấy gì cả, tất cả chỉ là một khung cảnh mơ hồ.

Tiếng nước từ vòi hoa sen làm tôi tỉnh táo đôi chút. Tôi đang nằm trên ghế sofa và hình như có ai đó đang tắm trong phòng tắm. Đầu còn chưa tỉnh, vừa mở miệng đã hét lên:

"Seungwan?"

Không có tiếng trả lời. Tôi tăng âm lượng: "Seungwan?"

Tiếng nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại. Một bóng người mặc áo choàng tắm bước tới và ngồi xổm xuống bên cạnh tôi: "Có chuyện gì vậy? Vừa nãy hét lên cái gì vậy?"

"......Seungwan?"

Bóng người dừng lại, giống như vén mấy sợi tóc trên mặt tôi. "Muốn nôn..."


Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng. Căn phòng nhỏ nồng nặc mùi rượu, ám cả lên người rất khó chịu, ánh nắng xuyên qua khe nhỏ của rèm cửa chiếu vào phòng, đầu đau như muốn vỡ tung khiến tôi không thể ngủ lại được nữa. Nghiêng người giật mình phát hiện có người nằm bên cạnh, còn đang tưởng say quá đã đem người nào đó lên giường, hay bị ai đó bắt lên giường — tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi biết đó là Park Sooyoung.

"Seungwan là ai?"

Câu hỏi của Park Sooyoung khiến tôi sặc đến ho liên tục. "Lúc chị uống quá chén đã gọi cái tên này."

"Tên một người bạn." "Uống quá chén thì gọi tên một người bạn? Còn gọi rất nhiều lần?" "Chà, chắc do uống nhiều thì cứ như nằm mơ ấy, không kiểm soát được".

"Joohyun."

Park Sooyoung nhìn chăm chú vào mắt tôi. "Em chưa bao giờ nói dối với chị."

"......"

"Chị cũng không cần nói dối với em."

Tôi không nhịn được cười lên. "Em đang nói cái gì vậy, tình cảm quá đi, nổi hết cả da gà rồi nè."

"Không, em nói thật."

Rất kỳ lạ, nhưng lại không thể nói là kỳ lạ ở chỗ nào. Tôi coi Park Sooyoung là bạn, có điều sự tra hỏi của cô ấy dường như đã nằm ngoài phạm vi bạn bè. Tôi không quen và cũng không thích như vậy.

"Tất cả đều là quá khứ, không cần phải nhắc lại nữa." Tôi mỉm cười không muốn trả lời câu hỏi của Park Sooyoung. Mặc dù hiện tại cô ấy là bạn thân nhất của tôi ở Nhật Bản, nhưng tôi không có đủ can đảm để nói với cô ấy những việc trước đây của mình.

Tôi không có liên tưởng nào khác với Park Sooyoung, nhưng còn phía cô ấy thì tôi không thể biết được.



Tôi chọn trang phục lịch sự theo ý muốn của sếp, cùng tham dự buổi triển lãm với một nhóm "mấy ông chú lớn tuổi" mà sếp nói. Trưởng đoàn khách khi nhìn thấy "mấy ông chú lớn tuổi" chỉ cười nhạt, vừa nhìn thấy tôi liền nở nụ cười đến mức khoa trương. Chào hỏi bắt tay từng người một rất nhanh nhưng đến lượt tôi thì không chịu buông tay, một đồng nghiệp nam cứng rắn kéo ông ta ra mới giải vây được cho tôi. Tôi nhìn xuống đôi giày cao gót của mình, gay go rồi, có bôi dầu vào lòng bàn chân cũng chưa chắc lướt đi được.

Suy cho cùng tôi chỉ là người hỗ trợ, còn việc kinh doanh gì đó không nằm trong quyền quản lý của tôi, tôi chỉ đi theo "mấy ông chú lớn tuổi" như một cách như nâng cao giá trị cá nhân trong công việc. Ngược lại trưởng đoàn khách luôn đến nói chuyện với tôi, nếu dáng vẻ đẹp trai thì còn miễn cưỡng tiếp, đằng này hói đầu hôi miệng mặt còn đầy nếp nhăn và dầu, nếu để Hoa Kỳ phát hiện được đoán không chừng Chiến tranh vùng Vịnh sẽ sớm kết thúc để chuyển qua đây, tôi đã phải dùng rất nhiều sức lực để không trợn mắt.

Hội trường có rất nhiều người nhưng không đến mức chật đến không còn khe hở, đi lại vẫn khá dễ dàng. Tôi vừa đi vừa nhìn khắp nơi, thấy nhiều công ty Trung Quốc, Hàn Quốc cũng tham gia triển lãm, tiếng Trung, tiếng Hàn và tiếng Nhật bay loạn khắp nơi. Các cuộc trò chuyện bằng tiếng Anh cũng rất ồn ào — bởi có không ít công ty ở Hoa Kỳ và Anh Quốc ở đây. Khi đi ngang qua công ty Nhật Bản nọ, tôi thấy một cô gái châu Á đang nói chuyện với một người đàn ông tóc vàng. Giọng của cô ấy rất quen thuộc dù là đang nói tiếng Anh, khi tôi liếc nhìn, trái tim tôi bỗng nhiên co rút và bước chân ngay lập tức dừng lại.

"Bae-san." Một nam đồng nghiệp nhỏ giọng nhắc nhở tôi, "Bae-san, nhanh lên."

"Xin lỗi, phiền cậu đợi một chút." Tôi cẩn thận đi về phía cô gái châu Á kia. Dáng người đó, giọng nói đó, khuôn mặt đó... so với trong trí nhớ của tôi không giống lắm, nhưng tóm lại vẫn giữ được những đặc điểm khiến tôi chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra là ai. Cô gái cảm nhận được tôi đang đến gần, quay mặt lại nhìn thấy tôi, và cũng như tôi lúc này, sững sờ ngay tại chỗ.

" Bae-san."

Đồng nghiệp nam có chút nóng nảy kéo cánh tay tôi. Tôi như trong mộng tỉnh lại liền cúi thấp người xin lỗi, nhìn cô gái kia rồi vội vàng lấy danh thiếp từ trong túi ra và nhét vào tay cô ấy, sau đó đã bị nam đồng nghiệp kéo đi. Cô ấy nhìn tôi đi xa, nửa ngày không lên tiếng, cũng không né tránh ánh mắt.

Tôi nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ gặp lại Son Seungwan.





---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net