Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vũ Chi đã soạn ra đủ ngàn vạn lời mắng chửi trong đầu, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cậu không thể mở miệng ra mắng được.

Mạnh Khiêm thức thời lên tiếng điều tiết bầu không khí, " Ý da, chúng ta đến xem mọi người nấu xong cơm chưa đi, tiện thể đi rửa mấy cái hình trên mặt này."

Lâm Vũ Chi cũng nhân cơ hội này đi toilet, những người đứng xung quanh xem trò vui cũng ngầm hiểu tránh đường cho đàn em đi ra ngoài rửa mặt.

Mạnh Khiêm cùng một đống người ồn ào chen vào phòng bếp, khi quay đầu muốn hỏi Đường Hành Thiên có đặc biệt muốn ăn món ăn nào không đã không thấy bóng người đâu, vừa vặn liếc nhìn sang hướng nhà vệ sinh thấy Đường Hành Thiên đang rất tự nhiên cúi lưng đẩy cửa đi vào.

"..."

Không biết đàn em có chịu nổi không nhưng Mạnh Khiêm chắc chắn nếu đổi là anh cũng không thể chịu nổi áp lực theo đuổi này.

Gần đây Lâm Vũ Chi được nhắc đến trên diễn đàn trường với tần suất rất cao, cậu là sinh viên mới có giá trị nhan sắc cao nhất.

Diễn đàn trường là của mấy trường Đại học liên kết cùng lập ra, sinh viên Đại học S chỉ chiếm một bộ phận trong đó, còn lại là sinh viên các trường Đại học khác xung quanh, số lượng người tham gia rất lớn, phải trên ba bốn vạn người.

Chỉ cần bài nào đăng ảnh của Lâm Vũ Chi đều lên topic hot, Mạnh Khiêm ngày nào cũng chứng kiến Đường Hành Thiên lặn ngụp trong diễn đàn để lưu ảnh của Lâm Vũ Chi, sau đó dùng những ảnh này cài đặt thành màn hình điện thoại, hình nền chat,...

Đây là lần đầu tiên anh thấy Đường Hành Thiên như vậy, thích một người tới điên đảo, so với thời gian trước như biến thành hai người hoàn toàn khác nhau.

Trong đầu anh cùng đồng bọn đã nghiêm túc coi Lâm Vũ Chi là bạn trai nhỏ của Anh Thiên nhà họ.

Bây giờ chưa phải nhưng sau này chắc chắn sẽ phải!

Lâm Vũ Chi không nhìn thấy Đường Hành Thiên ở sau lưng, dùng sức lau mặt, mực rất dễ rửa nhưng da mặt Lâm Vũ Chi rất trắng, khi rửa xong thì cả mặt đều đỏ hồng cả lên.

Đường Hành Thiên sợ đối phương tức giận, thở dài, "haizz, tôi ... hay là em cũng vẽ lên mặt tôi đi, được không?"

Dỗ trẻ con chắc.

Lâm Vũ Chi dính đầy nước trên mặt, khi ngẩng lên thuận lợi chảy dọc một đường xuống cổ, đọng lại 1 phần trên xương quai xanh, cậu nâng lên tay áo lau qua loa một cái, tiện thể liếc xéo Đường Hành Thiên.

" Tôi không thèm."

Đó chính là không có tức giận.

Đường Hành Thiên đuổi theo Lâm Vũ Chi ra ngoài, "Em gần đây đi học thế nào? Theo kịp không?"

Thành tích cấp hai của Lâm Vũ Chi khá kém, điều này anh có nghe thấy, khi đó anh theo gia đình đi công tác, cha mẹ Đường Hành Thiên cũng thường to nhỏ bên tai anh nói rằng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói Lâm gia có mỗi một cậu con trai, lại không thể gánh vác được cơ nghiệp gia đình, này thật là đáng tiếc, cũng tiện dạy dỗ Đường Hành Thiên một phen.

Lúc đó so với Đường Hành Thiên thì Lâm Chi Vũ có thể được coi là Thiên Sứ.

Đường Hành Thiên vô cùng tò mò xem tiểu ác ma trong lời kể của cha mẹ là người như nào, kết quả khi biết được chân tướng mọi chuyện cậu làm đều là chuyện tốt.

Lâm Vũ Chi ngồi nghịch điện thoại trên ghế salon, Đường Hành Thiên đứng sau lưng cậu im lặng  quan sát, lát sau Lâm Vũ Chi nghe thấy người ở phía sau nói "Lâm Vũ Chi, trên đầu em có hai cái xoáy."

"Nghe nói, người có hai cái xoáy đều tương đối thông minh."

"Vậy em cảm thấy, lúc nào tôi có thể theo đuổi được em đây?"          [=)))))))))) kỳ ghê]

Lâm Vũ Chi không nhìn anh, cúi đầu trầm giọng nói, "Anh rảnh quá đúng không?"

Đường Hành Thiên, "..."

"Rảnh hay không thì tôi không biết, nhưng em không cảm thấy..." Đường Hành Thiên kéo dài tiếng nói, cúi người gần bên tai Lâm Vũ Chi chậm rãi mà nói, "Tôi rất ngọt sao?"

Rảnh? Mặn? Ngọt? Con mẹ nó anh mà ngọt?

Lâm Vũ Chi nổi da gà đầy tay, lập tức ngồi thẳng lên, Đường Hành Thiên cũng đứng thẳng dậy, ánh mắt hơi né tránh mà nhìn nam sinh trước mặt.

"Đường Hành Thiên, có ai nói anh là da mặt anh dày chưa?"

Đường Hành Thiên không nghĩ nhiều, chậm rãi nở nụ cười che dấu, "Em cho rằng tôi đối với ai cũng như vậy sao?"

"Lâm Vũ Chi, chỉ có em, " Đường Hành Thiên cười mà không cười, "Anh đây chỉ quấn lấy một mình em."

Lời đối phương nói ra rõ ràng, ánh mắt càng thêm rõ ràng, Lâm Vũ Chi bị ánh mắt trầm trầm giăng kín, sương mù mông lung của đối phương làm tê cả da đầu, cứng đờ quay đầu đi chỗ khác, có chút ngập ngừng, không có khí thế mà nói, "Biến... Cút xa một chút."

Lúc Lâm Vũ Chi đột nhiên xuất hiện ở phòng bếp, cả một đám người bên trong giật nảy mình, thụ sủng nhược kinh, sao đàn em lại đến giúp vậy, sao có thể để đàn em dính khói lửa nhân gian như bọn họ được.

Cậu được giao cho công việc nhặt rau, Lâm Vũ chi ngồi trên chiếc ghê nhỏ, vụng về đem lá rau khô héo nhặt riêng ra, đảo mắt về phía cửa không thấy Đường Hành Thiên đi theo vào lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu có chút không chịu nổi người kia.


Lúc cậu ngồi nhặt rau, phó ban tuyên truyền Lý Tần Tử chạy lại gần cùng cậu tán gẫu linh tinh.

"Hoan nghênh đàn em tham gia ban tuyên truyền, chị là Lý Tần Tử, là phó ban tuyên truyền, nếu gặp khó khăn gì trong quá trình học tập có thể tìm chị". Lý Tần Tử có khuôn mặt tròn, khi cười lên đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, khiến người đối diện dễ dàng sinh ra cảm giác thân thiết.

"Cảm ơn đàn chị." Lâm Vũ Chi nói.

|"Cuối tuần này viện y học chúng ta có tổ chức tiệc tối chào mừng người mới, đàn em có muốn đăng ký tham gia tiết mục nào không?" Lý Tần Tử chờ mong hỏi cậu, trong hai năm vừa qua tiệc tối của viện y học không gây được hứng thú cho mọi người lắm, một phần là do trương trình học nặng nề sinh viên chỉ lo theo kịp chương trình nên không ai đặt tâm tư làm những việc này, hai là không có ai có giá trị nhan sắc đủ cao đểu thu hút nhiệt tình của mọi người.

Tất nhiên là Lý Tần Tử hy vọng Lâm Vũ Chi có thể tham gia, dù chỉ đứng trên đài múa Thái cực quyền các cô cũng không hề có ý kiến.


Lâm Vũ Chi không hề nghĩ ngợi gì liên từ chối, "Đàn chị tìm người khác đi, em không có tài năng gì cả."

Cậu không hề nói dối, đối với hoạt động ngoại khóa, Lâm Vũ Chi chỉ chơi bóng rổ một chút, hoạt động ca hát thì lệch tone, khiêu vũ tay chân cậu cứng đờ, cậu cũng không muốn tự làm mình xấu hổ.

"Haizzz, Tiếc thật đấy." Có thể nhìn thấy được, Lý Tần Tử rất thất vọng, liên tiếp thở dài mấy lần, cô đứng lên, thuận tay cầm lên rổ rau bên chân Lâm Vũ Chi, "Đàn em cứ đi ra ngoài chơi đi, rau nhặt như vậy được rồi..."

Chỉ còn cải ngọt.

Không riêng vì quan hệ ngoài luồng giữa Đường Hành Thiên và Lâm Vũ Chi, mà là các đàn anh đàn chị rất tốt với sinh viên mới, dù là chơi game hay ăn uống, họ đều sẽ quan tâm một cách nửa công khai và nửa bí mật.

Thời điểm kết thúc tiệc chuẩn bị trở về ký túc xá, còn cho bọn họ một người một cốc trà sữa.

Trà sữa của Lâm Vũ Chi là Đường Hành Thiên bỏ tiền mua.

Tự tay đưa, ống hút cũng cắm sẵn.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Vũ Chi vẫn nhận lấy, thành thật nói cảm ơn.

Ngón tay nam sinh tinh tế, là do được cưng chiều từ nhỏ, đầu ngón tay Đường Hành Thiên nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay đối phương, thu được một ánh mắt "Anh muốn chết" của Lâm Vũ Chi, thoải mái ~.

"..."

Lâm Vũ Chi suýt nữa đã bóp nát ly trà sữa trên tay.

Trên đường trở về ký túc xá, Lâm Vũ Chi nhận được điện thoại của Triệu Lương, hỏi nào cậu về, có cần để cửa hay không?

Điện thoại mơ hồ truyền ra tiếng phàn nào oán giận của ai đó.

"..."

"Tôi  cầm theo chìa khóa, không cần để cửa lại." Lâm Vũ Chi nói, mới hơn chín giờ, để cửa làm gì, cậu chắc chắn là Miêu Bân oán giận nói muốn ngủ gì đó, mấy ngày gần đây đều là như vậy, cậu không có ở phòng ký túc Miêu Bân sẽ chơi game, cậu có mặt ở phòng Miêu Bân sẽ ồn ào nói muốn ngủ, chỉ cần cậu gây là chút tiếng động, Miêu Bân sẽ chép miệng tỏ ra không hài lòng.

Bởi vì cuộc điện thoại này mà tâm tình tốt đẹp trước đó của Lâm Vũ Chi đều bị quét bay sạch, khóe miệng đang treo lên cũng chậm rãi đè xuống, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh nhạt hờ hững.

Vẻ mặt vô cảm cho thấy tâm trạng của Lâm Vũ Chi đang rất tệ.

Quả nhiên, khi Lâm Vũ Chi về đến phòng ký túc, đèn trong phòng đã tắt, cả tầng này chỉ có mình phòng bọn họ là đóng cửa tắt đèn.

Triệu Lương nghe thấy tiếng động thò đầu ra khỏi chăn, hai mắt bị ánh sáng ở hành lang hắt vào lập lòe phát sáng, cậu ta trợn tròn mắt, đưa tay kéo Lâm Vũ Chi lại gần mình.

"Móa nó, cậu không biết đâu, tên Miêu Bân chết tiệt này, bảy giờ đã ầm ĩ đòi tắt đèn, tôi chỉ xoay người thôi cậu ra cũng kêu tôi nhỏ giọng lại, có phải cậu ta bị suy nhược thần kinh không?"

Mặc dù rất muốn gào to, nhưng Triệu Lương vẫn ép bản thân nhỏ giọng nhất có thể, dù sao cũng còn cả năm năm ở cùng với nhau, làm to chuyện sẽ rất khó coi, hơn nữa vừa mới khai giảng không lâu, ầm ĩ đến mức cả giáo viên hướng dẫn cũng biết sẽ để lại ấn tượng xấu cho người ta.

Lâm Vũ Chi vỗ vỗ đầu Triệu Lương. "Tôi đi tắm đã..."

"Chậc". Trong bóng tối có người chép miệng hết sức rõ ràng.

Lâm Vũ Chi và Triệu Lương cùng liếc nhau , "..."

Lâm Vũ Chi cảm thấy vẻ mặt hòa bình của cái phòng này cũng sắp duy trì không nổi nữa rồi, Triệu Lương siết chặt nắm đấm, sao có thể chịu nổi loại uất ức này.

Mình cũng thế.

Nhưng có thể vì Đường Hành Thiên thường xuyên ở trước mặt cậu lắc lư, Lâm Vũ Chi đối với hành vi này của Miêu Bân cũng không cảm thấy quá tức giận, coi đối phương chỉ đang làm trò.

Lâm Vũ Chi cảm thấy như vậy, nhưng không phải ai cũng nghĩ như cậu.


Lâm Vũ Chi vừa tắm xong, đầu tóc còn ướt chưa kịp sấy khô, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng "Phanh", yên tĩnh vài giây, lập tức nghe thấy tiếng Lưu Tiểu Thiên yếu ớt la lên ở bên ngoài.

"Đừng đánh, đừng đánh, các cậu đừng đánh nhau." Lưu Tiểu Thiên dáng người nhỏ bé, giọng cũng không lớn, nhỏ giọng khuyên nhủ.

Lâm Vũ Chi  vắt chiếc khăn lông trên cổ mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, trong phòng ký túc xá đã bị xáo trộn lung tung hết lên, Triệu Lương đánh nhau với Miêu Bân dưới giường, ghế ngồi bị hất đổ lung tung, sách vở, bút văng xung quanh, chăn gối rơi xuống đất cũng bị giẫm đạp dưới chân.

Triệu Lương cao to sức lớn, so với Miêu Bân khỏe hơn một chút, mặc dù Miêu Bân Bị cậu ta ấn đầu ở trên giường, nhìn như đang chiếm thế thượng phong nhưng thực tế cánh tay lại bị Miêu Bân cắn, cậu đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không quên ồn ào.

"Hôm nay hoặc là cậu chết, hoặc là tôi chết, tôi nhịn cậu đã lâu lắm rồi!"

Miêu Bân không hề lên tiếng, đang ra sức giãy dụa, đột nhiên nhìn thấy Lâm Vũ Chi nhẹ nhàng khoan khoái đứng trước cửa phòng, ánh mắt liền thay đổi.

Không hiểu vì sao, Lâm Vũ Chi nhìn thấy thù hận trong mắt cậu ta?

Mặc kệ không có thời gian suy nghĩ, Lâm Vũ Chi đem hai người kéo ra, "Có việc gì từ từ nói với nhau, đừng..."

Triệu Lương tức giận đến lỗ mũi đều giống như đang bốc khói, "Nói cái gì, tôi xoay người qua, cậu ta chép miệng, xoay người lại, cậu ta cũng chép miệng, đâu ra cái kiểu như vậy? Con mẹ nó chứ bảy giờ bị bắt nằm trên giường tối thui đã đủ bực mình, xoay người một chút cũng mẹ nó chép miệng này nọ, nhịn cậu ta như thế còn chưa đủ à?"

Triệu Lương mắng nước miếng văng tung tóe, bởi vì lúc trước đánh nhau ồn ào, mấy phòng xung quanh đều chen sang đây xem náo nhiệt, đều là người trong lớp, nhìn thấy ba người cùng giằng co, vừa tò mò không biết có chuyện gì lại vừa lo lắng.

Chắc là không có ai bị thương nhỉ.

Miêu Bân cau có, không có phản ứng gì, Lâm Vũ Chi khuyên nhủ Triệu Lương một lát, đang muốn nói chuyện rõ ràng với Miêu Bân, bống dưng cậu ta nhào tới, Lâm Vũ Chi đi dép lê, bị trượt chân ngã sấp xuống đất, trong lúc hoảng loạn vươn tay bám vào rèm cửa kéo xuống, đầu đập xuống đất vang lên tiếng"Bốp", Miêu Bân theo đó nhào lên người cậu, xương sườn Lâm Vũ Chi bị đè nặng vô cùng đau nhức.

"Con mẹ nó cậu điên à?" Lâm Vũ Chi quát.

Miêu Bân không biết lấy đâu ra sức lực phát điên, Lâm Vũ Chi dùng sức đẩu cậu ta ra nhưng không được, Triệu Lương cùng Lưu Tiểu Thiên chạy tới cùng nhau kéo cậu ta ra, Miêu Bân bỗng nhiên thò tay tay bóp cổ Lâm Vũ Chi 

"Đều tại chúng mày."

"Đều là chúng mày sai!"

"Tao muốn giết chúng mày!"

Mắt của cậu ta dường như mất đi tiêu cự, nhưng trên mặt lại tràn ngập sợ hãi cùng thù hận, huyệt thái dương nổi gân xanh, hai tay bóp chặt lấy cổ Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi cảm thấy khí quản bị chèn ép, hô hấp càng ngày càng khó khăn, dưỡng khí trong phổi giảm xuống, Triệu Lương chỉ cảm thấy Miêu Bân ra tay bóp cổ Lâm Vũ Chi cực kỳ độc ác, cậu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

"Mẹ kiếp, mau tới giúp, Miêu Bân điên rồi!"

Cậu gào lên, đám người bên ngoài vốn chỉ đứng xem náo nhiệt biết được tính nghiêm trọng của tình huống, cùng chạy tới giúp, bốn năm nam sinh mới kéo được Miêu Bân ra, Miêu Bân bị kéo ra, tay còn quơ lên, miệng không ngừng hô "Giết chết chúng mày" "Giết chết chúng mày".

Lâm Vũ Chi thuận lợi hít thở trở lại, ho muốn lòi cả phổi, giãy dụa từ dưới đất ngồi dậy, nhặt khăn lông  rơi dưới đất, nhìn thấy bên trên toàn máu đỏ tươi.

Triệu Lương dùng hết sức lực từ khi bú mẹ ghì Miêu Bân lại, cùng Lâm Vũ Chi đồng thời liếc thấy máu trên khăn, sửng sốt một chút, sau đó đưa Miêu Bân cho bạn học bên cạnh giữ, đến ngồi xổm cạnh Lâm Vũ Chi.

Chắc chắn vừa rồi lúc ngã xuống nên gáy bị đập xuống đất, tóc đen nên không nhìn rõ được vết thương, nhưng máu chảy từ phần gáy xuống, Lẫm Vũ Chi đứng lên, máu theo đó chảy xuống đến lưng, dính vào áo màu trắng tạo thành một vệt đỏ vô cùng chói mắt.


Triệu Lương kêu lên một tiếng, "Lâm Vũ Chi, cậu chảy máu! Tôi đưa cậu xuống phòng y tế."

Lâm Vũ Chi đứng lên, lau đi máu trên tay, "Để tôi tự đi."

Cậu lấy bừa chiếc áo denim tối màu trong tủ quần áo, thay quần cộc màu đen mặc lên, sợ người khác nhìn thấy sẽ sợ, để chắc chắn Lâm Vũ Chi còn đội thêm chiếc mũ bucket.

Triệu Lương muốn nói lại thôi," Chi Chi, Cậu có biết cậu mặc như này càng dễ làm người khác để ý?"

Giáo viên y tế đang khử trùng bàn ghế, nhìn thấy nam sinh đột nhiên xuất hiện ở cửa, hoảng sợ, sao lại mặc kín mít như vậy?

Lâm Vu Chi cởi mũ xuống, "Bác sĩ, đầu của em bị rách."

Bác sĩ cầm đĩa, nhíp, kéo và một đống vật dụng khử trùng lại, nói Lâm Vũ Chi ngồi quay lưng về phía cô, nhìn thấy vết thương ở sau đầu Lâm Vũ Chi, tuy vết thương lớn lắm, nhưng khá sâu, máu vẫn đang chảy không ngừng.

"Có bị choáng đầu không?" Cô hỏi Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi thành thật gật đầu, "Có một chút."


Bác sĩ nhăn lông mặt, "Sao lại bất cẩn như vậy, lại để đầu bị va đập đến mức vỡ cả đầu, cậu nhìn xem vết thương sâu như vậy, bây giờ thời tiết còn nóng, lỡ như bị nhiễm trùng thì sao?"

Lâm Vũ Chi tủi thân cúi đầu rất dịu ngoan.

"Bây giờ cần phải bôi thuốc, tóc cũng phải cắt đi" Bác sĩ lạnh lùng quăng lại một câu.

Lâm Vũ Chi cứng người, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Phải cắt hết ạ?"

"Chỉ cần cắt ở đằng sau." Bác sĩ cầm kéo trong tay giơ lên, bộ dáng chuẩn bị hạ thủ cắt tóc.

Lâm Vũ Chi, "..."

Cắt vậy nhìn còn ra làm sao?!

Cậu còn muốn ra ngoài gặp người nữa?!

"Chị gái à, chị thân yêu ơi, chị xinh đẹp ơi, đừng cắt tóc có được không? Em sẽ chăm chỉ khử trùng bôi thuốc hẳng ngày, tuyệt đối không để vết thương bị nhiễm trùng đâu, em hứa đấy." Lâm Vũ Chi thay đổi thái độ ngay lập tực, mở miệng một tiếng chị, hai tiếng chị vô cùng tự nhiên.

Giang Hà do dự, cô còn trẻ, cô không thể nào từ chối một cậu nhóc đang làm nũng như vậy được.

Đặc biệt là Lâm Vũ Chi có ngoại hình xinh xắn, cậu vừa tắm xong tóc vẫn đang ướt, vì đau nên hai mắt rưng rưng ướt nước, nhưng cũng rất sắc sảo và xinh đẹp, là ai cũng sẽ chịu thua trước khuôn mặt này của cậu.

Thật ra cũng không nhất định phải cắt tóc.

Thời tiết cũng đang lạnh dần, cũng không thể dễ dàng bị nhiễm trùng như vậy.

Giang Hà buông xuôi, "Được rồi, em xoay lại đi, cúi đầu xuống, chị giúp em thoa thuốc."

Lâm Vũ Chi thở phào, ngoan ngoãn cúi đầu.

Đợi một hồi lâu, mới cảm giác có hai tay đụng phải tóc của mình, Lâm Vũ Chi để ý có bóng tối bao trùm xuống tới, hình như bác sĩ không có cao đến vậy?

Lâm Vũ Chi muốn quay đầu lại nhìn, hai bên vai lập tức bị đè lại, "Đừng cử động."

Cậu không cảm nhận được có người nào khác tiến vào, dù là như vậy, ngay khi đối phương nói ra hai chữ này Lâm Vũ Chi lập tức nhận ra là Đường Hành Thiên.


"Sao anh lại tới đây?" Lâm Vũ Chi theo phản xạ hỏi.

Đường Hành Thiên thuần thục khử trùng vết thương cho Lâm Vũ Chi, vừa trả lời, "Bọn họ uống nhiều quá, tôi tới kiếm thuốc giải rượu." Cái nhíp bị ném vào khay inox kêu tiếng loảng xoảng, phòng y tế rộng như vậy tạo thành tiếng vang rất lớn.

Khi Đường Hành Thiên đang đi vào, liền nghe thấy Lâm Vũ Chi đang làm nũng gọi chị, anh không lên tiếng mà im lặng đến bên cạnh, đập vào mắt là chiếc khay inox đầy bông băng dính máu.

Lại nhìn thấy người nào đó, còn có thể tự nhiên làm nũng, gáy cậu dính đầy máu, tóc dính máu cũng bết thành từng lọn, nhìn vô cùng thê thảm nhưng chính chủ lại chẳng để ý không hề cảm thấy như vậy.

Giang Hà và Đường Hành Thiên có quan hệ khá tốt, thấy anh nhẹ nhàng đi tới thì thầm với cô vài câu, Giang Hà đưa đồ trong tay qua rồi rời đi.

Đường Hành Thiên đặt từng miếng băng gạc vào vết thương, thấy băng thấm máu đỏ hết liền đổi một miếng khác.

Sự lạnh lùng trong con ngươi càng ngày càng lớn.

Cần cổ lộ ra cũng có vết máu.

Em ấy rốt cuộc chảy bao nhiêu máu? Ở đâu mà hắn không thấy và không biết.

Động tác của Đường Hành Thiên rất nhẹ nhàng, làm cho Lâm Vũ Chi hoàn toàn buông xuống vòng vệ, cho đến khi một bên mặt bị Đường Hành Thiên vươn tay giữ lại, cậu mới phản ứng lại chật vật bị kéo qua đối diện với anh.

"Lâm Vũ Chi, có phải em bị ai bắt nạt không?" Đường Hành Thiên chậm rãi hỏi.

Tác giả có lời muốn nói: 

Chi chi: "Có người đánh tôi..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC