Chương 2: Mary

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đối với một người con gái như An Chi Dao được nhận sự giáo dục nghiêm ngặt từ bé, việc nôn mửa trong bữa ăn là hành vi mất mặt, nhưng dạ dày của cơ thể này quá yếu để nàng có thể kiểm soát được.

Nhà Bennett chỉ là sống trong một khu phố nhỏ, không liên quan gì tới giới quý tộc. An Chi Dao thì cảm thấy có lỗi, còn họ thì không có phản ứng gì và cũng không ảnh hưởng gì đến việc ăn của họ.

" Mary, sau này con nên đọc ít sách thôi. Các nhà triết học trong cuốn sách cũng không thể chui ra mà gặp con và thậm chí không thể trả cho con những chi phí y tế đắt đỏ đâu" Ông Bennett nói gay gắt trong lúc ăn. Ông cảm thấy kết quả việc đọc sách buổi tối bị cảm lạnh thật ngu ngốc.

" Bố à, người đừng nói quá như thế, Mary nhìn không được thoải mái lắm" Elizabeth nhíu mày.

Phu nhân Bennet và Jane đứng lên, một người nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, một người đưa chưa cô một cốc nước. Catharine cùng Lydia duỗi cổ, khóe miệng thấp thoáng cười như thể việc thấy người bệnh nôn mửa là một điều thú vị.

An Chi Dao súc miệng sạch sẽ, hai mắt ửng hồng nói " Cảm ơn mẹ, cảm ơn Jane. Con vừa mới bệnh, không thể ăn thứ có nhiều dầu mỡ, rất xin lỗi". Tiếp nhận ký ức của chủ thân xác này là một điều rất nhanh nhạy để đối phó với nhứng người này mà không bị phát hiện.

" Không sao cả con yêu, con chắc là không có lộc ăn, con phải biết rằng món Haggis này là món ngon được chờ đợi từ rất lâu. Bà Bennett buồn bã hôn lên trán con gái rồi vui vẻ đứng dậy. "Nhưng không sao đâu. Khi con hết bệnh, có thể gọi cho người thân của bà Ronnie thêm một lần nữa, để chúng ta có thể ăn nó lần thứ hai! Bây giờ, con yêu, con phải chịu thiệt thòi khi chỉ có thể uống bột yến mạch.

An Chi Dao mỉm cười, thầm nghĩ thấy cũng không thiệt chút nào.

Bà Ronnie sớm mang lên bát bột yến mạch nóng. Sữa cháo được sản xuất trên đồng cỏ của Langborn, hoàn toàn nguyên bản và chưa được chế biến. An Chi Dao khuấy nước cháo trắng đục, ngửi cái mùi dày đặc ở mũi, và thầm thở dài.

Ngay cả 'Haggis' cũng có thể được gọi là mỹ thực, nàng có chút hiểu biết về các tiêu chuẩn nấu ăn của thế giới này. Thịt bò và rau củ xay nhuyễn trước đây không phải là bà Ronnie, quên đặt gia vị, vì các gia vị đã được đặt trên bàn. Hai chai thủy tinh nhỏ có cùng chiều cao và hình dạng khác nhau, một chai tiêu và một cho muối, chính mình cảm thấy không vị là do không cho thêm vào.

Chỉ có thể ăn các món với muối và tiêu? Và vẫn ăn hàng ngày! ? An Chi Dao đỡ trán, bỗng cảm thấy vô lực. Tuy nhiên, cái dạ dày đau nhói không cho phép nàng tiếp tục kén ăn. Khi cháo nguội hơn một chút và sữa có mùi thơm hơn, nàng cắn răng và uống một thìa nước.

Sau khi đợi mọi người ăn xong, họ rời khỏi chỗ ngồi của mình, và An Chi Dao chào phu nhân Bennett và trở về phòng. Có lẽ bởi vì người kia là người đầu tiên nhìn thấy khi thức dậy, có lẽ vì tình mẫu tử không được giữ lại của người kia,phu nhân Bennett trở thành người gần gũi nhất với nàng trong gia đình vừa xa lạ và vừa quen thuộc này.

Khóa trái cửa, ngồi xụi lơ trên chiếc giường đơn hẹp, nàng nhắm mắt lại, và trong đầu quay cuồng trận sóng gió lớn. An Chi Dao đã biến mất, đại hạ triều không còn nữa, nàng tên là Mary Bennett, 16 tuổi, ở Anh Quốc của châu Âu, mọi thứ hết thảy giống như một giấc mơ, rất thật lại quá hư ảo.

Cả cha mẹ đều chết trận trên sa trường. Ca ca bảo vệ nàng khỏi vòng vây của kẻ thù. Khóe miệng đầy máu cầm một tấm da dê nhét vào tay nàng. Để lại một câu cuối cùng với nàng là 'sống'.

Trong lòng, nàng suy ngẫm về những điều này.Nàng cắt đi mái tóc dài, cở bỏ đi áo dài hoa và ngụy trang thành một người ăn máy trong những người tị nạn. Sau nhiều lần sinh tử, cuối cùng nàng đã trở về kinh thành và trao đổi tin tình báo trong tay của mình để đổi lấy chiến thắng của đại hạ triều. Cảm nhớ sự hy sinh to lớn của gia đình nàng, Thái Hậu đã lưu nàng vào cung để nuôi nấng.

Để sống sót, nàng chấp nhận bị huấn luyện nghiêm ngặt nhất và phong nhã lễ nghi cung đình là hình mẫu cho người phụ nữ đại hạ triều. Nàng cẩn thận chăm chút quần áo, thức ăn và nơi ở của Thái Hậu, đích thân nấu nướng, đích thân làm đồ may vá và đích thân bưng trà đổ nước, để Thái Hậu không muốn mình rời đi. Cuối cùng, cô cuối cùng đã trở thành người được Thái Hậu yêu thích nhất, và kể cả trong lúc hấp hối cũng nghĩ cho nàng giành được vị trí Thái tử phi.

Tuy nhiên, nàng từ chối và quỳ trước mặt hoàng đế, nói rằng nàng sẽ tỏ lòng kính trọng với Thái Hậu trong ba năm và không kết hôn cả đời, để trả ơn ân sủng của Thái Hậu. Bởi vì nàng biết rằng mình là một đứa trẻ mồ côi, không có thế lực của ngoại thích và của hồi môn giàu có, không thể giúp đỡ Thái tử. Thái tử thấy nàng chướng mắt, Hoàng Hậu thấy nàng chướng mắt. Chẳng qua ngại đến cái chữ "hiếu", không thể không gật đầu đồng ý.

Ván đã đóng thuyền, Hoàng Hậu rất hài lòng, suy sét thỉnh cầu của nàng trong ba ngày rồi ân chuẩn, nhận nàng làm nghĩa nữ ban phong hào " Nhân Hiếu", ban cho nàng một phủ công chúa xa hoa cùng việc được tự do lựa chọn kết hôn.

Từng bước, từng bước đi lên, trải qua những đau khổ nhất trên thế gian và tận hưởng vinh hoa lớn nhất trên thế gian, cuối cùng nàng đã có được điều mong muốn nhất trong lòng, nhưng chưa kịp hít thở không khí tự do liền xuyên qua đến cơ thể yếu ớt này. Thật là vẫn mệnh trêu người! Như thể để thực hiện cam kết của mình với ca ca, nàng đã sống sót, nhưng thay đổi thân thể.

An Chi Dao, không, bây giờ nên gọi là Mary, bất đắc dĩ thở dài rời khỏi giường và đi đến bàn trang điểm đứng, nàng muốn biết chính mình. Gương thủy ngân trơn nhẵn, và hình dáng của nàng được phản chiếu một cách rõ ràng.

Mary ban đầu là người tầm thường nhất trong năm chị em. Cảm giác tự ti mạnh mẽ thôi thúc cô học hành chăm chỉ để bù đắp cho sự thiếu thốn về ngoại hình. Điều này làm cho hình ảnh của cô trở nên cổ hủ hơn, và miệng đầy triết lý đã tạo khoảng cách giữa các chị em cô và xu hướng ngày càng trở nên co mình. Ngoài phu nhân Bennett chăm sóc cô, cô gần như trở thành một người vô hình trong gia đình này, và cô thậm chí còn nhỏ bé dưới ảnh hưởng của người đẹp đầu tiên Jane Bonborn và các chị em xinh đẹp khác.

Theo suy nghĩ của An Chi Dao, ngoại hình của những người Fanbang là như nhau, rất khó để phân biệt ai là ai, và ngoại hình nổi bật không thể thu hút sự chú ý của nàng, tuy nhiên, ngoại hình của Mary không làm nàng thất vọng.

Khác với các chị em, ngũ quan Mary không có gì đặc sắc. Thay vào đó, chúng đi kèm với khuôn mặt nhỏ gọn, mềm mại tròn trái xoan, lông mày thanh tú và có hình dáng, đôi mắt to, xanh và rất sáng, mũi phải cao, đôi môi chúm chím như hoa. Có lẽ trong mắt người Anh, đây là một khuôn mặt phẳng không có điểm đặc biệt, nhưng về mặt thẩm mỹ của An Chi Dao, khuôn mặt này chắc chắn là tinh tế và xinh đẹp, không thua kém gì vẻ ngoài trước đây của nàng.

Nhận ra bản thân mình, An Chi Dao dựa vào giường và đặt tay trái lên cổ tay bàn tay phải để xem nhịp đập, kiểm tra tình trạng của cơ thể. Khi Thái Hậu lớn tuổi, có khi bà bị ốm. Để ứng phó với nhiều trường hợp khẩn cấp khác nhau, cô đã cố tình học chút y thuật.

Cơ thể của Mary không tệ lắm, cảm lạnh trở nên tốt hơn và nó có thể từ từ khỏi hẳn mà không cần dùng thuốc, nhưng nó trở nặng vì chế độ ăn uống không phù hợp. Nóng bên trong có thể dẫn đến da thô ráp, sản sinh mụn, tóc khô và về lâu dài sẽ dẫn đến các bệnh nghiêm trọng hơn. Dường như nàng phải chăm sóc nó thật tốt và để không lặp lại sai lầm 'tuổi xuân chết sớm'.

An Chi Dao nghĩ về điều đó trong khi quấn cơ thể mình bằng một tấm chăn. Chỉ trong năm phút, nàng rơi vào một giấc mơ đen tối và ngọt ngào. Sớm đã cô độc một mình, sống ở đâu cũng không khác biệt dối với nàng.

Thời gian thấm thoát trôi qua năm, sáu ngày, với những ký ức ban đầu Mary đã nhanh chóng làm chủ hoàn cảnh của gia đình Bennett. Đây là một gia đình tiêu hương nhỏ. Không thể nói là giàu, nhưng cũng không tũng quẫn. Nhưng trong mắt của 'Công chúa Nhân Hiếu', nó chắc chắn là nghèo. Điều tồi tệ hơn nữa là gia đình của Bennett chỉ có năm cô con gái không có con trai. Nó thuộc về tuyệt hậu. Một khi ông Bennett ra đi, về sớm hay muộn cũng bị gia tộc lấy đi gia sản, chỉ còn lại năm cô con gái với của hồi môn ít ỏi.

Trong một gia đình như vậy, không thể sống một cuộc sống mà không kết hôn và sống an nhàn về sau. Sau khi vật lộn hơn mười năm, mắt nhìn thấy thắng lợi lại rơi từ một công chúa quý tộc thành một người phụ nữ nghèo, tâm trạng của Mary rất phức tạp.

Hơn nữa, nhìn gia đình Bennett, có vẻ hài hòa và hoàn hảo, nhưng không hạnh phúc như trên bề ngoài.

Vì phu nhân xinh dẹp Bennett nhất thời xúc động bốc đồng mà kết hôn, nhưng người ta đã phát hiện ra sau khi kết hôn rằng có một khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người. Nỗi cô đơn về tinh thần khiến ông Bennett rơi vào vực thẳm của sự thất vọng và chán nản. Ông đặt kỳ vọng của cuộc sống vào những đứa trẻ.

Tuy nhiên, phu nhân Bennett mang thai, hết năm này qua năm khác, chưa bao giờ mang đến cho ông ông Bennett những kỳ vọng. Ông nghĩ rằng sảng nghiệp của riêng mình sẽ được trao lại cho con trai của những người anh em luôn không thân thích. Ông Bennett cảm thấy chán nản và chỉ đơn giản là bất chấp tất cả và không lãng phí một chút nỗ lực nào trong cơ nghiệp. Cuộc sống của gia đình Bennett đã bị đình trệ.

Ông Bennett tự hào, tự túc, tự thỏa mãn và khá thích một loại hương vị 'mọi người đều say và tôi chỉ có một mình'. Ngoại trừ cô con gái thứ hai Elizabeth, tất cả các cô con gái, kể cả người vợ, trong mắt họ đều là một lũ 'ngu xuẩn'! Ông nhìn xuống lời nói và việc làm của họ nhưng không dạy họ. Thay vào đó, họ xem họ là lũ ngu ngốc và mỉa mai. Điều này trở thành niềm vui duy nhất trong cuộc sống chán nản của ông.

Trên tất cả, đây là một người cha vô trách nhiệm.

Bà Bennett có một chị gái và một anh trai, một con gái út ở nhà, người đã được nuông chiều từ nhỏ, hình thành một tính cách thiển cận và tùy tiện. Bà chỉ tập trung vào việc ăn mặc và buôn chuyện vào các ngày trong tuần. Một người phụ nữ như vậy không thể bước vào thế giới tinh thần của ông Bennett. Khi tình yêu ban đầu nhạt dần, bà chỉ có thể chuyển toàn bộ trọng tâm của cuộc đời mình cho năm cô con gái.

Mặc dù sự lải nhải của bà là quá mức, nhưng việc thực hiện giấc mơ tìm một con rùa vàng cho con gái cả ngày là không thực tế, nhưng bà ấy đã đúng. Tình yêu của con gái là không cần bàn cãi. Mục tiêu cuối cùng của bà chỉ là làm cho con gái mình tốt hơn. Rốt cuộc, khi chồng qua đời, Langborn không thể chứa nổi con gái mình nữa.

Mặc dù có những nhược điểm tí mạng trong tính cách và không giỏi nuôi dạy con gái, nhưng không thể phủ nhận rằng bà Bennett là một người mẹ tốt bụng. Jane là con gái lớn của Bennett và là người đẹp đầu tiên của Langborn. Khí chất của cô dịu dàng, đầu óc đơn giản, mọi thứ trên thế giới này đều đẹp trong mắt cô. Tính khí này khiến cô rất nổi tiếng.

Elizabeth là con gái thứ hai của gia đình Bennett. Cô ấy trông giống như em gái, nhưng cô ấy cũng có thể được gọi là xinh đẹp. Cô hoàn toàn thừa hưởng sự thông minh và tính tình bướng bỉnh của người cha, và thậm chí thích sự châm biếm trong những lời bình luận của mọi người. Nhưng sự khôn ngoan và hài hước của cô ấy làm cho những lời mỉa mai của cô ấy có vẻ rất sống động và thú vị, và khiến mọi người cười. Điều này thật khó để cô ấy ghét.

Catherine và Lydia, bốn và năm tuổi, rất khác với hai chị em trầm tính và thông minh. Họ có đầu óc đơn giản và hoạt bát, và họ phát triển một tính cách phù phiếm và nuông chiều vì sự ưu ái không giới hạn của người mẹ. Bất kể ở nhà hay tại buổi khiêu vũ, không có sự im lặng trong một khoảnh khắc, và tuổi trẻ được đắm chìm trong tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ.

Và Mary, không còn nghi ngờ gì nữa, cô là một kẻ lập dị trong gia đình này, một sự tồn tại xấu hổ. Jane và Elizabeth không thể tách rời. Catherine và Liddy đang ở trong một vị trí khó khăn. Mary hoàn toàn bị bỏ rơi và bị cô lập. Ngay cả Jane dịu dàng và tốt bụng cũng không thể ngồi xuống và nói chuyện với cô ấy trong năm phút bởi vì miệng đầy triết học nói rất khó chịu.

Con người là động vật sống trong xã hội, và họ chỉ có thể sống sót nếu họ phụ thuộc lẫn nhau. Nhân Hiếu công chúa biết sự thật này và quyết tâm sử dụng sự kiên nhẫn và khôn ngoan của mình để thay đổi tình trạng cô lập và bất lực của Mary. Vì nàng ở đây, nàng sẽ cố gắng hết sức để khiến bản thân cảm thấy thoải mái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net