Chương 47: Nữ Phụ Ác Độc Chỉ Thích Tiền (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lần này Miêu Thư Nhã là thật sự chuẩn bị đem chuyện kia nói cho Mặc Vũ biết, cho dù Mặc Vũ sẽ bởi vậy mà tức giận, chán ghét cô ta, trách móc cô ta, cô ta cũng muốn nói ra.

Thời gian cho tới nay dài như vậy, chuyện này ở trong lòng của cô ta vẫn luôn là một cây gai, làm cho cô ta ăn không ngon ngủ không yên, luôn lo lắng sẽ ở thời khắc nào đó bộc phát, lo lắng Mặc Vũ biết chuyện sẽ tức giận mà chán ghét cô ta.

Rốt cuộc bây giờ quyết định nói ra, tuy rằng cô ta vẫn như cũ lo lắng Mặc Vũ phản ứng như thế nào, nhưng trong lòng cô ta lại thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không còn giống như trước đó, có nhiều lo lắng băn khoăn như vậy, cô ta cũng có thể đối mặt với up hiếp vô lý của Diệp Vi.

Vừa nghĩ như vậy, cô ta liền lấy hết dũng khí, gửi cho Mặc Vũ một tin nhắn, hỏi hắn có rảnh hay không, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm đi.

Mặc Vũ trả lời rất nhanh: Em muốn ăn gì? Món Nhật hay món Tây?

Miêu Thư Nhã nghĩ nghĩ: Hôm nay công ty không có chuyện gì, buổi tối em sẽ trở về sớm một chút, thuận tiện đi siêu thị mua ít thức ăn về nhà làm đi.

Mặc Vũ: Được.

Chờ đến lúc tan việc, Miêu Thư Nhã hiếm khi không có ở lại tăng ca, thu dọn đồ đạc liền đi về trước, cô ta đi siêu thị mua đồ ăn trước, cô ta chuẩn bị buổi tối làm hương tôm cay, lại hấp cá Đa Bảo, mặt khác xào rau cải xanh, hầm canh cải bắp với xương sườn là được. Vừa hay đều là những món Mặc Vũ thích ăn.

Đại khái khoảng 7 giờ, Mặc Vũ liền đến.

Hắn trực tiếp từ công ty đến đây, trên người còn mặc tây phục, chỉ là bỏ cà vạt xuống, cởi áo khoác ra đặt lên cây treo đồ trước cửa, áo sơ mi màu trắng phẳng phiu phác họa ra thân hình hoàn mỹ của hắn.

Dáng dấp hắn vốn dĩ rất cao, mày kiếm tinh mắt, tuấn dật phi phàm, lúc này vừa xuất hiện, hai tay khoanh trước ngực đứng ở cửa phòng bếp, một đôi mắt thâm thúy nhìn cô ta, không biết vì sao, Miêu Thư Nhã cảm thấy có chút khẩn trương, ngay cả gian phòng cũng trở nên chật chội hơn, ép cô ta tới nỗi không thở nổi.

Miêu Thư Nhã có chút không được tự nhiên: "Anh ra bên ngoài ngồi một lát đi, xem TV cũng được, một chút là xong ngay."

Mặc Vũ a một tiếng, nhưng là không đi.

Miêu Thư Nhã nghĩ đến đề tài lát nữa phải nói, không khỏi cũng có chút thất thần, Mặc Vũ không đi, cô ta cũng không tiếp tục thúc giục nữa.

Có điều chờ một lát, Mặc Vũ nói chuyện trước: "Có phải Diệp Vi lại đi tìm em rồi?"

Miêu Thư Nhã vừa mới chuẩn bị xào rau xanh, dầu mới cho vào nồi không bao lâu, cô ta cả kinh tay run lên một cái, gừng tỏi tất cả đều rơi vào trong chảo dầu, phát ra từng tiếng vang, che dấu sự khác thường của cô ta: "Làm sao vậy? Cô ấy nói cho anh?"

"Quả nhiên." Mặc Vũ nói, "Cô ấy không nói, là tôi đoán được."

Miêu Thư Nhã nói: "Diệp Vi tìm anh sao?"

Mặc Vũ ừ một tiếng, nghĩ đến sự việc lúc trước hắn vẫn còn có chút tức giận, bất đắc dĩ nói: "Cô ấy tìm tôi có thể có chuyện gì? Lúc chiều cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi cho rằng cô ấy muốn nói gì, không nghĩ tới vậy mà nói em không phải người tốt, muốn tôi không nên tin tưởng em. Ai, tôi chỉ hy vọng cô ấy không mắc sai lầm nào nữa."

"Thật sự? Diệp Vi nói với anh những lời này? Cô ấy còn nói cái gì nữa không?" Miêu Thư Nhã quay đầu lại hỏi.

Mặc Vũ nói: "Có thể nói cái gì, liền nói em không phải người tốt, nói em gạt tôi, còn giống như em đã làm chuyện gì rất có lỗi với tôi? Quả thật không thể hiểu được cô ấy, lời cô ấy nói một chữ tôi cũng không tin."

Thời điểm Diệp Vi gọi điện thoại tới, giọng điệu muốn bao nhiêu chân thành là có bấy nhiêu chân thành, muốn bao nhiêu khổ sở có bấy nhiêu khổ sở, giả bộ quanh co còn rất giống như có chuyện vậy ―― không sai, hắn cảm thấy Diệp Vi chính là đang giả vờ, hắn căn bản không thể tin được Diệp Vi nói bất kỳ một lời nào.

Khó trách hắn không tin Diệp Vi, chủ yếu là tiền án của cô quá nhiều, nếu đã có thể hãm hại hắn, đương nhiên cũng có thể hãm hại người cô không thích là Miêu Thư Nhã.

Lại nói, lời nói của Diệp Vi căn bản không có mức độ tin cậy gì, Miêu Thư Nhã hại hắn? Hắn ở chung với Miêu Thư Nhã lâu như vậy, tự nhiên hiểu rõ Miêu Thư Nhã là người như thế nào, tuy rằng tính cách cô ta thanh lãnh, nhưng là người tốt, ngược lại còn từng giúp hắn rất nhiều lần, cô ta không có khả năng hại hắn.

Hắn cảm thấy, Diệp Vi chính là tới để châm ngòi ly gián.

Bằng không vì sao lúc trước cô không tới, cố tình sau khi thân phận của hắn bị công khai lại tới chứ?

Miêu Thư Nhã miễn cưỡng cười cười, quay đầu lại đem rau xanh bỏ vào trong nồi xào, một bên nói: "Vì sao anh không tin Diệp Vi? Nếu em thật sự lừa anh, đã làm chuyện có lỗi với anh thì làm sao bây giờ?"

Mặc Vũ cười khổ một cái, hắn đã không biết nên tin tưởng lời nói của Diệp Vi như thế nào, "Sẽ không, tôi biết em không phải loại người như vậy."

Miêu Thư Nhã: "......"

Trong lúc nhất thời cô ta trầm mặc xuống, Mặc Vũ tin tưởng khiến cô ta rất vui vẻ, nhưng đồng thời lại rất lo lắng, bởi vì chuyện kia, quả thật là cô ta làm không đúng.

Cho dù là bị điện thoại quấy rầy, cô ta cũng không nên nghe điện thoại của Mặc Vũ, lại càng không nên về sau còn quên đi, chuyện này là cô ta đuối lý trước, căn bản không thể phủ nhận cái gì.

Nhưng cô ta lại nhịn không được nghĩ, nếu lúc ấy cô ta nói ra, liền có thể ngăn cản Diệp Vi cùng Mặc Vũ chia tay sao? Sẽ không a, Diệp Vi người phụ nữ này có bao nhiêu bợ đỡ cô ta lại quá rõ ràng, chỉ sợ kết quả cuối cùng sẽ không có cái gì khác biệt.

Ngay cả hôm nay còn yêu cầu cô ta rời khỏi Mặc Vũ, cũng là vì Mặc Vũ đột nhiên trở thành con trai chủ tịch thôi.

Mặc Vũ nói: "Được rồi, không nói những chuyện không vui này nữa, tôi rất đói, có thể ăn cơm được không."

Miêu Thư Nhã ừ một tiếng: "Anh cầm lấy chén đũa mang ra ngoài đi, lập tức liền có thể ăn."

Mặc Vũ nghe lời cầm chén đũa mang lên bàn, Miêu Thư Nhã bưng hương tôm cay cùng cá Đa Bảo đã làm xong ra, canh xương sườn là Mặc Vũ bưng ra.

Miêu Thư Nhã ăn một chút không cảm thấy mùi vị gì, ngược lại Mặc Vũ ăn rất ngon miệng, cô ta nhịn không được nhìn hắn vài lần, Mặc Vũ cũng cảm giác được Miêu Thư Nhã có chút không đúng, hỏi: "Em làm sao vậy? Cảm giác em có tâm sự nặng nề, có phải là có chuyện gì hay không?"

Miêu Thư Nhã gật gật đầu, chần chừ nói: "Em có một chuyện muốn nói cho anh."

Mặc Vũ cười nói: "Chuyện gì em cứ nói thẳng là được rồi, làm sao lại nghiêm túc như vậy? Chẳng lẽ em thật sự lừa gạt tôi?"

Hắn vốn chỉ muốn làm dịu bầu không khí nên mới nói đùa một chút, không nghĩ tới Miêu Thư Nhã vậy mà không có phủ nhận, ngược lại khó xử nhìn hắn, Mặc Vũ lòng có cảm giác, buông chén đũa xuống, nhíu mày nói: "Em thật sự lừa tôi?"

Miêu Thư Nhã gục đầu xuống, trong lúc nhất thời có chút không dám nhìn thẳng đôi mắt của Mặc Vũ, cô ta chậm rãi gật gật đầu: "Chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng em, muốn nói cho anh, nhưng là lại sợ anh trách em."

"Hiện tại không sợ sao?"

"Em chỉ là không muốn tiếp tục gạt anh nữa, coi như anh trách em cũng là đúng, dù sao chuyện này cũng là em làm sai trước, bất kể anh thế nào, em cũng có thể hiểu được."

Lúc này Mặc Vũ cũng không có tâm tư ăn cơm, "Đến cùng là có chuyện gì, em nói đi."

Miêu Thư Nhã nói: "Lúc trước em có không cẩn thận tiếp nhầm một cuộc điện thoại của anh."

Mặc Vũ không hiểu: "... Chỉ có như vậy?"

Miêu Thư Nhã nhớ lại sự việc đêm hôm đó, giải thích nói: "Buổi tối ngày hôm đó, chúng ta đang tăng ca, mọi người đều mệt đến mức ngủ thiếp đi, em cũng rất mệt mỏi, liền ngủ lúc nào cũng không biết, sau đó lại bị tiếng chuông điện thoại của anh đánh thức, em không quá để ý, liền đi ra ngoài rót ly nước sôi, nhưng thời điểm em trở lại điện thoại của anh vẫn còn đang vang, vẫn luôn ầm ĩ ồn ào, em liền thuận tay nghe máy..."

Mặc Vũ vốn dĩ cũng không có ấn tượng, lại phản xạ có điều kiện nghĩ đến Diệp Vi: "Cú điện thoại kia là Diệp Vi gọi tới?"

Miêu Thư Nhã nhẹ gật đầu: "Thật xin lỗi, em không biết là cô ấy, nếu như biết, em nhất định sẽ không nghe."

Rốt cuộc Mặc Vũ cũng nhớ lại, buổi tối hôm đó hẹn Diệp Vi đi xem phim, có điều bởi vì hắn vội vàng làm việc liền quên mất chuyện này, hơn nữa hắn lại liên tiếp tăng ca mấy ngày, vậy nên quá mệt mỏi buồn ngủ, trực tiếp ngủ ở trong văn phòng một đêm, ngày hôm sau hắn liền nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ Diệp Vi gọi tới.

Lúc ấy hắn liền biết mình xong đời rồi , thế nhưng gọi điện lại cho Diệp Vi, cô cũng không nghe, nhắn tin, cô cũng không trả lời, cuối cùng cô trực tiếp thông báo chia tay hắn.

Hắn lẩm bẩm tự nói: "Thì ra cô ấy không chỉ có tức giận bởi vì tôi quên mất buổi hẹn hò với cô ấy, còn bởi vì em nhận điện thoại tôi, cho nên mới chia tay với tôi?"

Miêu Thư Nhã lại nói câu thật xin lỗi, lúc này ngoại trừ câu xin lỗi cô ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Mặc Vũ nói: "Lúc ấy em nói cái gì sao?"

Miêu Thư Nhã lắc đầu: "Cô ấy hỏi em anh đâu..."

"Lúc đó em nói như thế nào?"

"Em, em nói anh đang ngủ..."

Dường như là Miêu Thư Nhã dùng hết sức lực đem lời này nói xong, cô ta nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn Mặc Vũ một cái: "Lúc đó cô ấy liền trực tiếp cúp điện thoại, em không biết cô ấy sẽ hiểu lầm anh như vậy, cũng không biết sẽ làm hại hai người chia tay. Thật xin lỗi, chuyện này là lỗi của em, anh mắng em đi, em tuyệt đối sẽ không cãi lại!"

Mặc Vũ không nghĩ tới hắn cùng Diệp Vi chia tay vậy mà còn có nguyên nhân này, trong lúc nhất thời hắn cũng có chút khó tiếp thu, nhưng nếu Diệp Vi tin tưởng hắn nhiều hơn một chút, ít nhất tới hỏi hắn một câu, mọi chuyện cũng sẽ không náo loạn như hôm nay vậy.

Hắn đột nhiên lại nhớ tới sự việc lúc trước Diệp Vi cùng Miêu Thư Nhã tranh chấp ở đại sảnh của công ty, lúc ấy Diệp Vi nhắm vào Miêu Thư Nhã như vậy, chỉ sợ cũng là vì chuyện này.

Miêu Thư Nhã cẩn thận nhìn về phía Mặc Vũ, thấy bộ dáng bình tĩnh mặt mày suy nghĩ sâu xa của hắn, không khỏi càng thêm thấp thỏm, "Mặc Vũ..."

Mặc Vũ nói: "Thật xin lỗi, để tôi yên tĩnh một chút ."

Miêu Thư Nhã áy náy nói: "Thật xin lỗi."

"Vì sao em không sớm nói cho tôi?"

"Thật xin lỗi."

Khuôn mặt hắn trầm xuống, lắc đầu nói: "Được rồi, hiện tại nói những lời này còn có ý nghĩa gì, cho dù không có em, tôi và Diệp Vi cũng không nhất định là có thể đi đến cuối cùng. Thứ cô ấy muốn, tôi không cho được, cuối cùng chúng tôi vẫn là sẽ chia tay, chỉ là sớm hay muộn mà thôi."

Miêu Thư Nhã im lặng không nói gì, Mặc Vũ trước kia không cho cô được cái gì, nhưng là Mặc Vũ hiện tại lại có thể, cho nên Diệp Vi mới lại muốn trở về bên cạnh Mặc Vũ.

Trong lòng Mặc Vũ phức tạp, cũng không còn tâm trạng ăn cơm: "Được rồi tôi đi về trước."

Miêu Thư Nhã tiễn Mặc Vũ đến cửa, nói: "Thật xin lỗi, hiện tại mới nói cho anh, em sợ anh sẽ vì vậy mà oán hận em, cho nên mới không dám nói cho anh, em biết anh thật sự thích Diệp Vi, mà em lại làm hại hai người chia tay..."

Mặc Vũ lắc đầu, "Không có việc gì, em nghỉ ngơi sớm một chút."

Hắn cầm lấy áo khoác liền rời đi.

Miêu Thư Nhã có chút khổ sở, xuất thần nhìn bóng lưng Mặc Vũ đi xa dần, cô ta có chút đoán không được Mặc Vũ đến cùng đang suy nghĩ gì, nhưng trong lòng cô ta cũng theo đó nhẹ nhàng thở ra, ít nhất Diệp Vi không có cách nào lại dùng chuyện này uy hiếp cô ta.

...

Mà Mặc Vũ về đến nhà không bao lâu, Diệp Vi liền nhắn tin cho hắn, hỏi hắn đã hỏi Miêu Thư Nhã có phải lừa hắn cái gì hay không: Tâm kế của người phụ nữ Miêu Thư Nhã kia rất sâu, em liền biết chắc chắn cô ấy sẽ không nói sự thật cho anh biết.

Mặc Vũ trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Vi, nói: "Chuyện gì Thư Nhã cũng đã nói cho tôi."

Diệp Vi: "Thật sự? Em không tin, đời nào cô ta lại tốt bụng như vậy!"

Mặc Vũ trầm mặc một lát, nhịn không được nói: "Vì sao trước kia em không nói cho tôi? Người khác nghe điện thoại của tôi, vì sao em không tìm tôi, vì sao không nghe tôi giải thích một chút?"

Diệp Vi liền biết Miêu Thư Nhã nhất định sẽ nói, bởi vì Miêu Thư Nhã biết cô là người ham vinh hoa phú quý, mà hiện tại Mặc Vũ có thể cho cô, vì đoạt lại Mặc Vũ cô sẽ không từ thủ đoạn, cứ như vậy, Miêu Thư Nhã liền không thể tiếp tục giữ im lặng, nghe được từ miệng cô với từ chính miệng bản thân Miêu Thư Nhã nói ra, khẳng định là hai việc khác nhau, cho nên Miêu Thư Nhã sẽ lựa chọn tiên hạ thủ vi cường, tự mình nói cho Mặc Vũ chuyện cô ta tiếp lầm điện thoại của hắn.

Diệp Vi khổ sở nói: "Lúc ấy em quá tức giận, em chờ anh mấy tiếng đồng hồ, lúc ấy còn dính mưa, quần áo đều bị ướt hết, gọi điện thoại cho anh anh lại không nghe, cuối cùng tiếp máy lại là một người phụ nữ, anh nói em có thể bình tĩnh được sao?"

Mặc Vũ nói: "Cho nên em liền lựa chọn Mặc Uyên sao?"

Diệp Vi: "Lúc ấy em chỉ là muốn có người để dựa vào, cho rằng anh phản bội em yêu người phụ nữ khác, em có thể làm sao chứ?"

Mặc Vũ chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực đến hoảng: "Vì sao em không tin tưởng tôi? Cho dù không tin tưởng tôi, tốt xấu gì em cũng phải hỏi tôi một câu, ngay cả hỏi em cũng không hỏi tôi, liền tự mình nói muốn chia tay, sau đó điện thoại không nhận nhắn tin không trả lời, em nói tôi phải làm sao bây giờ?"

Diệp Vi nói: "Cho nên anh là đang trách em sao? Nhưng anh đừng quên, là anh quên cuộc hẹn với em, cũng là anh để em đợi ở ngoài trời mưa gió lạnh suốt cả đêm, thậm chí còn để một người phụ nữ khác nghe điện thoại của anh, vậy mà anh trách em không tin tưởng anh? Chẳng lẽ trước đó em chưa từng nói em không thích anh cùng Miêu Thư Nhã quá thân cận sao? Anh muốn em tin tưởng anh, tốt xấu làm chút chuyện gì khiến em có thể tin tưởng anh! Mà anh làm những chuyện đó, vậy thật đúng là rất xin lỗi, em không có cách nào phó thác sự tin tưởng của mình!"

Trong lúc nhất thời Mặc Vũ không thể phản bác được, không sai, trong chuyện này là hắn đã làm sai trước, hắn không nên trách móc Diệp Vi không tin tưởng hắn...

Nói cho cùng, nguyên nhân chuyện này là do hắn gây ra.

Mặc Vũ nói: "Coi như tôi sai rồi, em cũng không nên..."

"Không nên cái gì? Em nói hiện tại chúng ta nên làm hòa, anh nói thế nào?"

Mặc Vũ lần này là thật sự trầm mặc: "Em cảm thấy chúng ta còn có thể sao?"

Diệp Vi cười lạnh một tiếng, chất vấn: "Quả nhiên anh yêu tiện nhân Miêu Thư Nhã kia đúng không? Hai người ở bên nhau? Em liền biết người phụ nữ kia không có lòng tốt, nhận điện thoại của anh còn một mực không chịu nói cho anh, cô ta chính là có tật giật mình! Thật quá đáng, em chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy!"

Mặc Vũ: "Em lại đang nói bậy bạ gì đó, đừng quên, hiện tại em là...... Là bạn gái Mặc Uyên, em vợ trên danh nghĩa của tôi! Em cảm thấy chúng ta còn có cơ hội không?"

Diệp Vi: "Chẳng lẽ chúng ta nhất định có duyên nhưng không phận sao?"

Mặc Vũ: "..."

Mặc Vũ: "Lúc trước vì sao em không nói cho tôi, cho tới bây giờ mới nói cho tôi?"

Diệp Vi nói: "Em nghĩ chính là, nếu chúng ta đã chia tay, anh lại yêu người phụ nữ khác, vậy cứ như vậy đi, em cũng không muốn anh tự trách."

"A, không muốn tôi tự trách? Lúc trước em không nói, là sợ tôi dây dưa em chứ gì, hiện giờ tới nói cho tôi biết sự thật, là bởi vì em cảm thấy tôi không còn là một thằng nghèo hèn như trước kia sao?"

Diệp Vi: "Anh nghĩ em như vậy? Anh khiến em quá thất vọng rồi."

Tuy rằng Mặc Vũ không muốn nghĩ như vậy, nhưng rồi lại không thể không nghĩ như vậy: "Sự thật chính là như thế, bằng không thì tôi nghĩ mãi cũng không rõ, còn có thể là bởi vì cái gì?"

"Đương nhiên là bởi vì em thích anh."

"Ha ha." Lời này thật trân đến nỗi ngay cả đầu ngón chân của hắn cũng không tin.

"Anh cười cái gì?"

"Em cảm thấy lời em nói tôi sẽ tin sao?"

"Anh không tin em, anh vậy mà không tin em, anh thật quá đáng!"

Cô bang một cái liền cúp máy điện thoại.

Mặc Vũ: "... ? ? Này? Này? ?"

Hắn cầm điện thoại vừa bị cúp máy, bực bội vò vò tóc.

Đến nước này, Diệp Vi vậy mà còn muốn lừa hắn, cô cho rằng hắn dễ lừa như vậy sao?

Lại nói, coi như bọn họ chia tay là bởi vì hiểu lầm, vậy lấy thân phận hiện tại, còn có thể quay lại sao?

...

Mặc Uyên gõ cửa phòng Diệp Vi: "Vẫn luôn tránh ở trong phòng làm cái gì?"

Diệp Vi cười nhẹ nhàng, giấu điện thoại ở sau lưng: "Chỉ là có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

Mặc Uyên sờ sờ đầu cô, Diệp Vi sớm đã quen động tác này của hắn ta, lúc này cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, liền ngoan ngoãn mặc hắn ta sờ.

Mặc Uyên lại nhìn cô một hồi lâu, đôi mắt thâm trầm kia nhìn chằm chằm cô, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì?

Tròng mắt Diệp Vi xoay chuyển, chẳng lẽ là nghe lén được cô gọi điện thoại? Nếu vậy hắn ta hẳn là phải vui vẻ mới đúng, không nên có bộ dáng như này a.

"Mặc tiên sinh làm sao vậy, làm sao lại nhìn em như vậy?"

"Anh đang nghĩ, đôi mắt của em, vì sao lại xinh đẹp như vậy?"

Diệp Vi vui vẻ nói: "Bởi vì em thiên sinh lệ chất (*) đi."

(*) Thiên sinh lệ chất: dung nhan xinh đẹp tự nhiên.

Mặc Uyên rất bình tĩnh: "Ồ "

Hắn ta xoay người rời đi.

Lãng phí đôi mắt xinh đẹp một cách vô ích. :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net