Chương 77: Nữ Phụ Ác Độc Là Thiên Kim Thật (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Diệp Oánh cho rằng bản thân hoa mắt, làm sao Diệp Vi lại dùng ánh mắt này nhìn cô ta chứ?

Cô ta lắc đầu, nói với bản thân không nên suy nghĩ nhiều, cô ta và Diệp Vi căn bản cũng không có quan hệ gì, Diệp Vi sẽ không nhìn cô ta như vậy. Hơn nữa hiện tại trong lòng cô ta đều là bộ dáng Vương Tuệ trách cứ cô ta, chuyện này khiến cho nội tâm cô ta khổ sở mười phần, Vương Tuệ có thể nghĩ lầm cô ta là cố ý nói như vậy với bà hay không, đang châm ngòi ly gián quan hệ của bà và Diệp Vi?

Nhưng thật sự là cô ta chỉ đang lo lắng cho Diệp Vi a.

Nếu là trước đây, cô ta căn bản không cần để ý chút chuyện nhỏ này như vậy, cô ta còn có thể bày chút tính tình với Vương Tuệ, nhưng từ sau khi biết chính mình không phải con ruột của nhà họ Diệp, tính tình cô ta đều thu liễm lại, thật cẩn thận, bắt đầu trở nên hiểu chuyện hơn, cô ta sợ rằng bản thân sẽ bị đưa đi.

Bởi vì nghĩ quá nhiều, cả một buổi chiều cô ta đều có chút không tập trung, khiến cho cô ta lên lớp cũng không chuyên tâm, thời điểm bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi, tự nhiên cũng không trả lời được.

Chương Dục đã liên tiếp nhìn Diệp Oánh mấy lần, chờ đến lúc tan học, hắn trực tiếp đi đến trước chỗ ngồi của Diệp Oánh, nói: "Cậu làm sao vậy? Mất hồn mất vía, có phải không thoải mái chỗ nào không?"

Chương Dục là nhân vật làm mưa làm gió ở trường học, bởi vì thành tích hắn tốt, gia thế tốt, dáng dấp còn đẹp trai, tính cách ôn tồn lễ độ, là nam thần trong lòng không ít người. Người yêu thầm hắn đếm không hết, thư tình nhận được càng đếm không hết.

Đáng tiếc đoá hoa cao lãnh này, bên cạnh ngoại trừ hai nam sinh chơi với hắn tương đối tốt, cũng chỉ có Diệp Oánh là có thể nói chuyện được với hắn.

Diệp Oánh lắc đầu, miễn gượng cười nói: "Tớ không sao."

Chương Dục nói: "Là bởi vì Diệp Vi kia?"

"Không phải!"

"Xem ra là cậu ta, có phải cậu ta làm chuyện quá đáng? Cậu ta tìm cậu gây phiền toái?"

"Không có." Diệp Oánh vội vàng giải thích nói, "Cậu đừng có đoán mò, tớ và chị gái rất tốt, là tớ, tớ chưa biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, liền vội vã nói cho mẹ biết chuyện chị ấy cùng người khác đánh nhau, làm hại chị bị mẹ mắng cho một trận. . ."

Chương Dục bất đắc dĩ nói: "Chỉ bởi vì chuyện này?"

"Đúng vậy. . ." Diệp Oánh lo lắng đến mức mặt cũng nhăn thành một đoàn, "Tớ sợ mẹ và chị sẽ trách tớ, thật sự tớ không phải cố ý, tớ chỉ là sốt ruột."

"Sẽ không." Chương Dục nhịn không được xoa xoa đầu Diệp Oánh nói, "Chút chuyện nhỏ này cũng đáng để cậu lo lắng như vậy, yên tâm đi, người thực sự hiểu rõ cậu, sẽ không hiểu lầm cậu. Tình cảm của cậu và mẹ cậu nhiều năm như vậy, bà ấy có thể không hiểu rõ cậu sao? Về phần Diệp Vi kia, cậu ta chỉ là một kẻ râu ria, không cần để ý."

"Diệp Vi là chị gái tớ. . ."

"Hai người mới gặp mặt mấy ngày, chỉ là chị gái trên danh nghĩa mà thôi, tình cảm của hai người vốn dĩ không sâu, cho dù cậu ta có hiểu lầm, về sau cũng sẽ rõ là cậu không phải cố ý, hiện tại cậu chỉ cần biết mẹ cậu không hiểu lầm cậu là tốt rồi đúng không?"

Diệp Oánh suy nghĩ, cảm thấy hình như cũng đúng. Cô ta và mẹ ở chung mười mấy năm, bà hiểu rõ cô ta, khẳng định biết cô ta không phải cố ý, về phần Diệp Vi, cô không hiểu rõ cô ta coi như là hiểu lầm cô ta đi, cũng là bình thường, về sau ở chung lâu rồi, cô sẽ biết cô ta không phải cố ý.

Vừa nghĩ như vậy, quả nhiên Diệp Oánh thoải mái hơn rất nhiều, cô ta cười cười, đôi mắt cong thành hình trăng non, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu: "Cảm ơn cậu, Chương Dục."

Chương Dục cũng cười theo, dáng dấp hắn vốn là mày kiếm tinh anh, đẹp trai nho nhã, trên gương mặt có vài phần mạnh mẽ ngây thơ thuộc về thiếu niên chưa thành thục.

. . .

Học xong lớp tự học buổi tối, Diệp Oánh đứng ở cổng trường chờ xe tới đón, đợi trong chốc lát, cô ta thấy Diệp Vi và Đồng Khả tay trong tay từ trong trường học đi ra, hai người cười hì hì, cũng không biết đang nói cái gì.

Hai người cùng đi tới, Diệp Oánh gọi một tiếng chị, vẻ mặt Diệp Vi nhàn nhạt cũng không nhìn cô ta lấy một cái, liền nói chuyện với Đồng Khả. Đồng Khả nhìn Diệp Oánh bị ăn quả đắng, trong lòng liền không nhịn được vui vẻ.

Diệp Oánh nhìn xem bộ dáng lãnh đạm của Diệp Vi, "Chị, có phải là chị đang trách em hay không?"

Diệp Vi liếc mắt nhìn cô ta một cái, "Trách em cái gì? Không có a."

Diệp Oánh mím mím môi, nói tiếng xin lỗi: "Em không phải cố ý, em nghe nói chị cùng người khác đánh nhau bị gọi lên phòng giáo viên, liền sợ vô cùng, cũng không biết nên làm như thế nào, cho nên mới gọi điện thoại cho mẹ, em là lo lắng chị. . ."

Diệp Vi a một tiếng, nhìn về phía Diệp Oánh, nghi hoặc nói: "Em lo lắng cho chị?"

Diệp Oánh ừ gật đầu, chớp một đôi mắt rất giống Trần Vệ Quốc, bộ dáng có chút thành khẩn.

Đương nhiên Diệp Vi cũng tin tưởng Diệp Oánh thành khẩn, dù sao cũng là nữ chính nha, nữ chính tồn tại đều là chân thiện mỹ, làm sao có thể có loại ý nghĩ kia đâu? Nhưng cô là nữ phụ ác độc, vẫn phải có tâm tư đố kị vô cùng nặng nha, liền thích lấy trứng mà chọi đá, "Cô lo lắng cho tôi? Tôi lại thấy cô chính là cố ý muốn để mẹ chán ghét tôi!"

"Cái gì? Chị hiểu lầm em, không phải, em chưa từng nghĩ như vậy. . ." Diệp Oánh vội vàng giải thích, căn bản không rõ Diệp Vi làm sao lại nghĩ cô ta như vậy?

"Cô không nghĩ như vậy? A, cô cho rằng tôi sẽ tin?" Diệp Vi chất vấn, "Vậy tôi hỏi cô, vì sao cô phải gọi mẹ tôi tới? Cho dù tôi thật sự làm sai việc gì bị giáo viên gọi lên văn phòng, giáo viên còn chưa cho rằng chuyện này lớn đến mức phải gọi phụ huynh, cô lại đi gọi phụ huynh tới cho tôi trước, cô đây là có ý gì? Tôi mới trở về mấy ngày, không chỉ có phải liên luỵ mẹ bị giáo viên nhắc nhở, mẹ còn sẽ cho rằng tôi là một đứa trẻ hư hỏng thích gây chuyện thị phi, cứ như vậy, mẹ sẽ không thích tôi, sau đó bà ấy sẽ càng thích cô, bởi vì cô ngoan ngoãn hơn so với tôi, hiểu chuyện hơn so với tôi, mà tôi chỉ biết gây chuyện thị phi khiến bà ấy mất mặt!"

Sắc mặt Diệp Oánh liền trắng bệch, cô ta lắp bắp nói: "Không phải, em gọi mẹ đến không phải muốn cho mẹ chán ghét chị, em là lo lắng cho chị, mấy nữ sinh đánh nhau với chị kia toàn là nhà giàu mới nổi, không biết phân rõ trái phải, trước đó em còn nghe nói bọn họ đã từng bắt nạt một nữ sinh khác, vốn là bọn họ làm sai, giáo viên nói bọn họ xin lỗi, bọn họ cũng nhún nhường nói một tiếng, nhưng là không qua mấy ngày, nữ sinh bị bắt nạt kia liền chuyển trường. . ."

"Em chỉ là lo lắng chị bị bọn họ bắt nạt a, cho nên em mới gọi mẹ đến!"

Diệp Vi càng tức giận: "Mấy cái nhà giàu mới nổi kia còn lợi hại hơn ba tôi sao? Bọn họ còn có thể đem tôi đuổi khỏi trường học sao?"

Diệp Oánh căn bản không biết nên giải thích như thế nào: "Em là lo lắng bọn họ về sau sẽ khinh bạc chị, có mẹ ở đó, chị sẽ không bị khi dễ. . ."

"Mẹ sao? Ngược lại cô gọi đến cũng thật thân mật, mẹ là mẹ của tôi! Cô một đứa giả mạo chiếm lấy cuộc sống mười tám năm của tôi thì có tư cách gì gọi mẹ tôi là mẹ? ! Nếu cô thật sự lo lắng cho tôi, tốt với tôi, vậy liền trả lại ba mẹ cho tôi đi! Cô nên trở lại nhà của mình, nơi đó có ba mẹ ruột của cô, cô muốn gọi thế nào thì cứ việc gọi, nơi này là nhà của tôi!"

Diệp Vi tức muốn hộc máu.

Diệp Oánh bị Diệp Vi chỉ trích sợ đến mức chân mềm nhũn, khuôn mặt cô ta trắng bệch lui lại một bước thiếu chút ngã sấp xuống, may mắn Chương Dục đột nhiên từ sau tới đỡ cô ta, thiếu niên tuấn lãng ôn nhu cực kỳ, khí chất rực rỡ: "Cậu không sao chứ?"

Đi theo sau lưng Chương Dục còn có hai nam sinh dáng dấp cũng rất đẹp trai, tuy rằng trên người bọn họ cũng mặc đồng phục, áo khoác lười biếng treo trên người, có vẻ hơi cà lơ phất phơ, lại không giảm chút soái khí nào.

Giờ phút này đều nhíu mày mà nhìn Diệp Vi, bộ dáng trên mặt có chút bất mãn.

Diệp Vi không biết Chương Dục, cũng không biết hai người sau lưng Chương Dục kia, cô không có cảm giác quá lớn, bất quá cũng đoán được người vừa đến là ai. Người có thể xuất hiện như một bạch mã hoàng tử vào thời điểm nữ chính gặp nạn, ngoại trừ nam chính còn có thể là ai chứ?

Vốn dĩ Đồng Khả còn đang vui vẻ nhìn Diệp Oánh bị làm khó dễ, vui vẻ nhìn xem Diệp Vi và Diệp Oanh nội đấu, lúc này liền bị tức đến mức răng cũng sắp cắn đứt, hồ ly tinh Diệp Oánh này rốt cuộc dùng cái thủ đoạn gì, vì sao có thể khiến Chương Dục đối xử với cô ta đặc biệt như vậy? !

Vốn dĩ Chương Dục chính là tiêu điểm trong đám người, lúc này bộ dáng Chương Dục đỡ Diệp Oánh đứng chung một chỗ, tự nhiên lại mời đến không ít ánh mắt sôi nổi của người khác.

"Bọn họ bên kia xảy ra chuyện gì?"

"Hình như là Diệp Oánh cãi nhau với Diệp Vi."

"Chương Dục đi giúp Diệp Oánh?"

"Quan hệ của Chương Dục và Diệp Oánh các cậu cũng không phải không biết, Diệp Vi thảm rồi."

"Diệp Vi cũng thật là, mới đến trường học liền chọc tới người không nên dây vào, về sau lại càng thảm."

"......"

. . .

Lúc này Diệp Oánh nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ta không tự chủ được bắt lấy cánh tay Chương Dục, nắm thật chặt, giống như tìm được một điểm tựa có thể chống đỡ giúp cô ta tiếp tục đứng lên, lắc đầu nói: "Tớ không sao. . ."

Chương Dục ừ một tiếng, hắn nhíu mày nhìn về phía Diệp Vi, "Diệp Vi, chú Diệp đã nói qua, Oánh Oánh cũng là con gái của chú ấy, cho dù cậu là con gái ruột của chú ấy, nhưng Oánh Oánh với chú ấy cũng có tình thân cha con mười tám năm, tuy rằng bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng không phải người thân lại hơn hẳn người thân, có nhiều thứ, muốn cắt cũng không được. Cho nên cậu không thể đuổi Diệp Oánh đi."

Diệp Oánh nói: "Chương Dục, cậu đừng nói nữa. . ."

"Tớ đang nói sự thật." Mắt Chương Dục nhìn Diệp Vi nói, " Diệp Vi, đây là quyết định của chú dì, nếu như cậu không hài lòng, hẳn là đi nói với chú dì mới đúng."

Đây là lần thứ hai hắn trông thấy Diệp Vi, thời điểm buổi sáng, hắn từ xa có liếc mắt nhìn Diệp Vi một cái, chỉ một cái, hắn liền cảm thấy nữ sinh này không chất phác trung thực giống như vẻ bề ngoài của cô, bởi vì hắn thấy đáy mắt cô có sự mới lạ và khao khát, hâm mộ lại mơ hồ có sợ hãi cùng tự ti, giống như hắn trông thấy dưới đáy lòng cô có vô số ham muốn.

Huống chi Diệp Vi ở nông thôn sinh hoạt nhiều năm, đột nhiên trở lại nhà mới có điều kiện tốt hơn gấp trăm lần so với nhà cũ, tâm tính cũng không có khả năng không thay đổi, lúc ban đầu có lẽ cô là vui vẻ, cao hứng, bởi vì rốt cục cô không cần tiếp tục chịu khổ nữa, thế nhưng là càng về sau, cô sẽ từ từ trở nên không cân bằng, chỉ cần Diệp Oánh xinh đẹp hơn cô, biểu hiện tốt hơn cô, trong nội tâm cô cuối cùng sẽ sinh ra loại hạt giống ích kỷ.

Tựa như giờ phút này.

Có điều đây cũng lần đầu tiên hắn quan sát Diệp Vi ở khoảng cách gần, bởi vì sinh sống nhiều năm ở nông thôn, làn da của cô không phải cái loại trắng muốt nõn nà kia, ngược lại là khỏe mạnh màu lúa mì, vừa gầy lại cao, làn da cô thô ráp, trên má còn có màu hơi đỏ, nhưng vẫn như cũ có thể từ trên mặt cô nhìn ra bóng dáng của Diệp Thế Thành và Vương Tuệ, thật ra dáng dấp cô cũng không xấu, ngược lại ngũ quan cực kỳ cân xứng, mắt to sóng mũi cao khuôn mặt nhỏ như bàn tay, chỉ cần không lộ ra chiếc răng trắng kia, khi trừng lớn đôi mắt âm u chăm chú nhìn người khác, sẽ mang lại một loại tính công kích cực lớn.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Vi nhìn thấy nam chính, giờ phút này gương mặt hắn lạnh lùng thiếu đi phong độ trí thức, ngược lại nhiều hơn mấy phần lạnh nhạt không thể nghi ngờ.

Diệp Vi nói: "Cậu là vị nào a? Chuyện nhà tôi không cần người ngoài đến nhúng tay, chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác."

...... Chó lại bắt chuột xen vào việc người khác??

Chương Dục bị chửi sửng sốt một chút, địa vị nhà họ Chương ở thành phố C cũng không thể coi thường, từ nhỏ đến lớn, ai lại không lấy lòng hắn nâng đỡ hắn, thật sự không ai dám nói hắn như thế, rõ ràng còn đang mắng hắn là chó!

Hắn bị chẹn đến nghẹn họng, nhưng trong giáo dưỡng của hắn không có khái niệm tính toán chi li với nữ sinh, hắn lạnh mặt xuống nói: "Tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhở một chút."

Diệp Vi nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ồ, tôi không cảm nhận được ý tốt của cậu, tôi chỉ cảm thấy ác ý của cậu, cho nên ác ý nhắc nhở của cậu nên thu hồi đi nhé, tôi không cần."

"Cậu. . ." Trong lúc nhất thời Chương Dục vậy mà cũng bị chặn đến mức không biết nói gì cho phải, "Cậu quả thực không thể nói lý!"

Đồng Khả trốn sau lưng Diệp Vi, nhìn thấy bộ dáng Chương Dục rõ ràng bị chặn đến mức nói không ra lời, trong lòng chính là lộp bộp một cái, lấy thân phận của Chương Dục, từ trước đến nay hắn đều được người ta nâng niu, lúc nào lại bị người khác làm mất mặt như vậy chứ? Hiện giờ Đồng Khả chỉ muốn đặc biệt cách xa Diệp Vi một chút, miễn cho bị vạ lây.

Diệp Oánh thấy tình huống này tự nhiên cũng đứng ra, nghiêm túc nói: "Chị, Chương Dục là bạn của em, cậu ấy là vì suy nghĩ cho em, cậu ấy lo lắng cho em, chị không cần nói cậu ấy như vậy!"

Diệp Vi gật đầu một cái nói: "Đúng, tôi biết cậu ta là bạn của cô, là đang suy nghĩ cho cô, cho nên mới không phải suy nghĩ tới tôi, mới sẽ cảm thấy là tôi đang khi dễ cô không phải sao? Bằng không thì mấy người hỏi bạn của tôi Đồng Khả một chút, đối với người đoạt đi ba mẹ của tôi, chiếm lấy cuộc sống mười tám năm của tôi, thậm chí còn muốn để mẹ chán ghét tôi như cô, vậy cậu ấy sẽ nghĩ về cô như nào? Cậu ấy còn cảm thấy cô đang cố ý hãm hại tôi đấy!"

Đột nhiên bị lôi ra Đồng Khả: ". . . ? ?"

Chương Dục và Diệp Oanh đồng thời nhìn về phía Đồng Khả, Đồng Khả: "............"

Mặc dù cô ta muốn được Chương Dục chú ý, nhưng tuyệt đối không phải bằng loại phương thức này a a a!

Nhưng là có thể cho Diệp Oánh hai cái chày gỗ cô ta vẫn là rất vui vẻ: "Chuyện khác tớ không rõ lắm, nhưng là Diệp Oánh làm hại Vi Vi bị dì Vương mắng, cái này tớ có thể hiểu được, tớ hiểu được sự thống khổ và sợ hãi của Vi Vi, dù sao cũng là bị mẹ của mình hiểu lầm còn trách cứ, chuyện này vốn là việc khiến người ta rất khổ sở, huống chi Vi Vi mới trở về chưa được mấy ngày, chưa được người nhà quan tâm yêu quý thì thôi, bị người khác bắt nạt, còn phải bị người nhà mắng. . . Chuyện này thống khổ cỡ nào chứ! Tớ thật sự không dám nghĩ!"

"Mấy người không ɓiết, cả một buổi chiều Vi Vi đều mất hồn mất vía, cơm chiều cũng không ăn được mấy miếng, tớ cũng không biết nên khuyên cậu ấy như thế nào. Vậy nên thật sự không trách được Vi Vi sẽ tức giận, sẽ hoài nghi Diệp Oánh cậu ta không có ý tốt, dù sao Vi Vi đối với Diệp Oánh mà nói, không chỉ là chị gái, còn là ......" Cô ta một mặt ngậm miệng bộ dáng khó mà nói, lại càng khiến cho người ta miên man bất định.

Là cái gì? Là người sẽ đoạt đi tất cả của cô ta!

Diệp Oánh cả kinh nói: "Cậu nói bậy bạ gì đó, tôi không có nghĩ như vậy!"

Đồng Khả nói: "Tôi nói bậy gì? Tôi chưa nói nha."

Vẻ mặt Diệp Oánh lúng túng, bộ dáng hết đường chối cãi.

Diệp Vi thở dài một tiếng: "Được rồi, cậu đừng nói nữa, thân sơ hữu biệt (*) đạo lý này tớ vẫn hiểu được, ai cũng sẽ giúp đỡ người mà bản thân quan tâm, bằng không thì vị bạn học này cũng sẽ không nhắc nhở tớ, giữa cha tớ và người chiếm đoạt vị trí của tớ có qua hệ cha con tình thâm chém cũng không đứt, tình cảm thậm chí còn muốn thâm hậu hơn so với tớ, còn vì cô ta mà không muốn để tớ quay về nhà, biết rõ loại lời nói này sẽ khiến tớ khổ sở đến mức hận không thể đi tìm chết, nhưng cậu ta vẫn cứ nói."

(*) Thân sơ hữu biệt: có thể hiểu là sự khác nhau đối với người quen và người lạ.

Chương Dục cảm giác bản thân sắp nhanh trở thành phạm nhân giết người, hắn mơ hồ cảm thấy Diệp Vi nói hình như có chút đạo lý, nhưng lại cảm thấy cô rất quá đáng, hắn nhíu mày, nói: "Tôi chỉ là muốn nói cho cậu, Diệp Oánh cũng vô tội, các cậu bị ôm sai không phải là lỗi của Diệp Oánh, cậu không nên đem toàn bộ bất mãn phát tiết lên người Diệp Oánh."

Diệp Vi a một tiếng: "Mười tám năm trước Diệp Oánh không hiểu chuyện, mười tám năm sau còn không hiểu chuyện sao? Tôi lại thiếu cô ta cái gì rồi? Mỗi ngày trưng ra bộ mặt buồn bã cho ai nhìn chứ?"

Khuôn mặt Chương Dục trầm xuống, Diệp Oánh vội vàng giải thích nói: "Em không muốn rời đi, là bởi vì luyến tiếc ba mẹ, em gọi bọn họ là ba mẹ mười tám nᾰm, chúng em cùng nhau sinh sống mười tám nᾰm, chị nói em làm sao có thể bỏ được rời khỏi bọn họ? Đột nhiên biết được ba mẹ không phải ba mẹ ruột của em, đương nhiên em sẽ đau khổ mà."

Diệp Vi lạnh giọng: "Cô đây lại sai rồi, cô nên vui vẻ mới đúng, cô không làm gì mà được hượng thụ cuộc sống nên là của tôi, hiện giờ còn có thể tiếp tục hưởng thụ ngày tháng tốt lành như trước kia, cho dù cô không phải con ruột của ba mẹ, nhưng bọn họ vẫn luôn coi cô là con ruột, thậm chí còn vì cô mà không muốn đón tôi trở về, cô lại nói loại lời này, vậy là cô coi trọng huyết thống hơn? Hay là bọn họ coi trọng huyết thống hơn đây?"

Diệp Oánh cắn môi, thần sắc lo sợ không yên, đúng vậy, ba mẹ đối xử với cô ta tốt như vậy, trong lúc nhất thời cô ta có chút cao hứng lại có chút khổ sở.

Đột nhiên Diệp Vi liếc mắt nhìn Chương Dục, hỏi Diệp Oánh, "Em gái, cậu ta là bạn của em phải không, nếu thật sự em coi chị là chị, thật sự lo lắng cho chị giống như lời em nói vậy, làm sao em lại không khuyên nhủ bạn em, kêu cậu ta đừng nói những lời tổn thương chị như thế chứ?"

Chương Dục: ". . . ? ?"

Diệp Oánh: ". . . ! !"

Mọi người: "......??"

Diệp Vi: "Có điều tôi nói một câu với vị bạn học nam chó lại bắt chuột xen vào việc của người khác này, cậu ngược lại là hoang mang gấp gáp nhảy ra nói chuyện vì cô ta. . . được rồi được rồi cậu đừng vội giải thích, tôi đều hiểu được, thân sơ hữu biệt nha, tôi hiểu."

Mọi người ở đây đều có chút không đuổi kịp mạch suy nghĩ của Diệp Vi, nhìn qua Diệp Oánh lại nhìn qua Chương Dục, hiểu cái gì?

Chỉ có Diệp Oánh đỏ mặt, nước mắt gấp đến độ đảo quanh hốc mắt, lúc này cô ta sao có thể không biết Diệp Vi thật sự là có ý kiến với cô ta chứ?

. . .

Diệp Vi được khen ngợi, không chỉ có là Diệp Thế Thành và Vương Tuệ khen Diệp Vi, khẳng định cách làm của cô, sáng sớm hôm sau, Diệp Vi còn được nhà trường thông báo tuyên dương, nói cô có thể đứng ra đối kháng bạo lực học đường, là sự việc đặc biệt đáng được khen ngợi, mà những người từng bắt nạt qua cô, cũng bị thông báo phê bình, nhớ qua, mặc dù không bị trường học khai trừ, nhưng cũng bị phạt đi quét nhà vệ sinh một học kỳ.

Sáng sớm, Diệp Oánh thấy Diệp Vi đứng ở trên bục nhận thưởng, còn đọc một bài diễn thuyết liên quan đến《 Tôi không dũng cảm 》.

". . . Tôi biết, nếu như tôi không dũng cảm, tôi vẫn sẽ luôn bị khi dễ, bởi vì tôi đã từng bị cướp mất cơm trưa, đó là khoai lang đỏ bà nội chưng cho tôi, bởi vì không còn gì để ăn, khiến cho tôi đói bụng đến tận trưa, thiếu chút nữa bởi vì không có khí lực để trở về nhà. . ."

". . . Đường về nhà thật sự cũng không xa, một tiếng rưỡi là có thể đến, thế nhưng ngày đó tôi lại cảm thấy đường về nhà 'khó như lên trời', lúc này về nhà làm sao còn khó hơn so với thành tiên a. . ."

"...... Nếu tôi không dũng cảm, tôi liền không có cách nào trở về, tôi cũng không biết trường học có thể lớn như thế này, phòng học có thể sáng ngời như vậy, đồng phục cũng có thể đẹp như vậy, tôi càng không biết con người có thể trắng như vậy, trên người đều có mùi thơm, nếu tôi không dũng cảm nói rằng, tôi muốn về nhà......"

Xung quanh truyền đến tiếng cười của các bạn học, tựa như là cười nhạo, lại như cười là vì Diệp Vi hài hước.

Diệp Oánh nhìn Diệp Vi trên bục giảng, rõ ràng dung mạo cô rất đen, ngũ quan xinh xắn bởi vì cái màu da này cũng giảm đi vài phần mỹ cảm, thế nhưng giờ phút này, Diệp Vi vậy mà khiến cho người ta cảm thấy cả người cô đều đang phát sáng, cô ta nghĩ đến buổi sáng khi Diệp Vi được ba mẹ khích lệ, cô ta khổ sở cúi thấp đầu xuống.

Cô ta nghe được xung quanh có người đang thảo luận.

"Không phải chứ, nhà Diệp Vi trước đó nghèo như vậy? Cơm trưa chỉ có một củ khoai lang? Về nhà còn phải đi hơn một giờ đường? Chẳng lẽ khi đi học cậu ấy phải đi lâu như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net