Quyển 5 - Chương 57: Nữ vệ sĩ và thiếu gia hắc đạo thích bị ngược (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hoàng Gia Gia

Bản dịch được sử dụng với mục đích phi lợi nhuận và chỉ được đăng tải trên Wattpad imhoanggiagia. Nếu bạn nhìn thấy ở nơi khác, chắc chắn nó đã bị reup rồi đó.

Khóe miệng Cố Minh Nguyệt hơi cong lên, nhanh chóng lan ra như mặt nước đang gợn sóng, khiến cả người cô trở nên sống động, từ một món đồ sứ vô hồn biến thành một con người bằng xương bằng thịt. Nụ cười của cô giống như ánh trăng thanh tịnh treo cao trên bầu trời trong một đêm hè sau cơn mưa, với vầng hào quang mờ ảo như mộng, trong trẻo và thanh tao, xoay tròn và tỏa sáng.

Làm sao có thể...đẹp đến thế?

Tiêu Kính Lâm chợt nhìn thấy hoa thủy tiên bồng bềnh trên bầu trời đầy ánh trăng, như lạc hồn vào thế giới khác.

Hắn chớp mắt hai lần, khi hắn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Cố Minh Nguyệt, cô đã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh.

Trong lòng Tiêu Kính Lâm, nguyên chủ thân thể Cố Minh Nguyệt xinh đẹp nhưng nhàm chán, cả người cô tản ra khí chất lãnh đạm cấm dục giống như một nữ tu, hơn nữa thường nói chuyện với giọng điệu không chút biểu cảm.

Tính cách lớn nhất của cô là không có cá tính, ưu điểm của cô có lẽ là trung thành và ngoan ngoãn, không bao giờ trái ý cấp trên và chấp nhận nhiệm vụ được giao vô điều kiện.

Từ khi Tiêu Kính Lâm quen Tả Hiểu Nam, hắn chưa từng nghe nói cô có nam nhân, nhưng hắn vẫn thường nghe nói cô đã giết chết một ít tên đàn ông mới gia nhập tổ chức không rõ hoàn cảnh thèm muốn sắc đẹp của cô.

Cách người phụ nữ này xử lý đàn ông đẫm máu đến mức khiến người xem phải siết chặt cúc hoa và bắt chéo chân bỏ chạy. Là một bá vương hoa khát máu đáng sợ, cô khác với những người khác, cô dường như không muốn phát tiết dục vọng sau khi thực hiện nhiệm vụ, để lại một nhóm đàn ông muốn tiến cử mình trong tình trạng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn mỗi ngày. Nhiều người suy đoán liệu Tả Hiểu Nam có phải đang mắc chứng lãnh cảm hay không.

Làm thế nào một người như vậy có thể đột nhiên tỏ ra một vẻ mặt khác ngoài sự vô cảm?

Vừa rồi có thật là hắn bị choáng váng không? Hoặc có thể Tả Hiểu Nam có một người đàn ông...?

Điều gì đã xảy ra trong ba tháng cô ấy khỏi bệnh?!!!

Người đàn ông khó chịu hất tay người phụ nữ đang đặt trên đầu mình ra, làm sao hắn có thể dễ dàng bị nụ cười đó câu mất hồn làm cho phân tâm? Mọi suy nghĩ của hắn đều tập trung vào việc đoán xem lý do khiến nữ vệ sĩ của hắn mỉm cười. Chuyện này thật khác thường, thật không bình thường.

Tiêu Kính Lâm khẽ nhíu mày, nhớ lại cảm giác lúc ấy tương tự như cảm giác thiếu dưỡng khí, hắn muốn tránh xa tất cả những yếu tố không ổn định không chắc chắn.

Nữ sát thủ hàng đầu có thể cười, sự việc này khác thường đến mức khiến hắn nhận thấy quỷ dị âm u.

Điều gì... đã khiến cô ấy thay đổi? Nghĩ kỹ thì, vừa rồi khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, hắn thực sự cảm thấy khí chất của người trước mặt và những thứ vân vân mây mây khác đã lặng lẽ thay đổi, mặc dù cô vẫn có khuôn mặt và biểu cảm giống trước, nhưng cảm giác cô mang lại cho hắn có một sự khác biệt vi diệu, khó giải thích so với trước đây.

"Đến trước mặt tôi." Người đàn ông trầm ngâm ra lệnh, mấy giây sau, Cố Minh Nguyệt lại đứng ở trước mặt hắn, vẻ mặt như mặt nước tĩnh lặng không chút gợn sóng.

Ừm, trên người nữ nhân này có những thay đổi không thể diễn tả được... Sau khi Tiêu Kính Lâm dùng ánh mắt dò xét quét từ đầu đến chân cơ thể Cố Minh Nguyệt, hắn suy nghĩ sâu xa một hồi, cuối cùng đi đến kết luận, đó là sức hấp dẫn của phụ nữ trưởng thành, thường được gọi là hương vị nữ nhân.

Đôi mắt hắn ngước lên dán chặt vào bộ ngực đầy đặn cao chót vót của Cố Minh Nguyệt, hình dáng ở đó rất đẹp và hấp dẫn, khe hở sâu ở cổ áo hình chữ V lộ ra rõ ràng, làn da trắng nõn và lớp vải lụa đen tạo cảm giác kích thích mạnh mẽ, khiến cho tầm nhìn kém hẳn đi.

Ánh mắt từ từ di chuyển xuống đầu gối, hai chân thon dài thẳng tắp như được tạc từ bạch ngọc dương chi, mắt thường không nhìn thấy một sợi lông nào, dưới chân cô đeo một đôi cao gót mũi nhọn chín phân, ngón chân phấn bạch tinh oánh lộ ra, móng tay trắng nõn, trong suốt, hình dáng đẹp mắt được phủ một lớp sơn màu oải hương, khiến toàn thân đẹp đến choáng váng.

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy mỗi ngày lơ lửng trước mắt, để cô làm trâu làm ngựa cho hắn và làm mẹ của hắn, Tiêu Kính Lâm ở một mức độ nhất định có thể được coi là một vị hoàng đế hàng thật giá thật.

Tất nhiên, điều này tuyệt đối không có nghĩa là khả năng tự chủ và kiềm chế của hắn là phi thường, đạt đến trình độ của Liễu Hạ Huệ.

Trên thực tế, những người phụ nữ mà Tiêu Kính Lâm có được giống như cá qua sông. Sau khi khai trai ở tuổi 14, tốc độ hắn thay đổi phụ nữ nhanh như thay quần áo, cho đến khi hắn gặp An Nguyên Lí Mĩ.

Tuy rằng hắn có rất nhiều nữ nhân, có thể cùng một giai đoạn hẹn hò với rất nhiều bạn gái đồng hành, nhưng hắn có một nguyên tắc không thể phá vỡ, đó chính là không chạm vào con gái nhà lành. Hầu hết bạn gái của hắn đều là người phóng khoáng thoải mái, ngươi tình ta nguyện, thuận theo nhu cầu có được thứ mình cần, có thể dễ dàng chia tay mà không hề vướng bận, tránh được rất nhiều dây dưa không rõ phiền phức.

Vì vậy, trong mắt người ngoài không biết thân phận và lai lịch, hắn là một chàng trai đẹp trai đầy nắng chính trực, ai có thể ngờ rằng hắn lại là một tên xã hội đen quỷ kế đa đoan, sát phạt quyết đoán, đen tối đến tận cốt lõi bên trong.

Không nên đánh giá một cuốn sách chỉ bằng trang bìa, hãy nhớ câu này ~

Tiêu Kính Lâm duy trì thái độ tôn trọng và xa cách đối với nữ thuộc hạ của mình hoặc những người phụ nữ làm việc xung quanh hắn. Hắn không bao giờ chạm vào họ bởi vì các mối quan hệ thể xác chắc chắn sẽ làm cho việc giao tiếp đơn giản giữa các cá nhân trở nên phức tạp, đồng nghĩa là sẽ có rất nhiều điều không chắc chắn và biến động. Tất cả những gì hắn cần là một con chó ngoan ngoãn, hắn không muốn tự tìm rắc rối và khiến mối quan hệ vốn dĩ thoải mái giữa cấp trên và cấp dưới trở nên phức tạp, không thể phân định rõ ràng.

Hơn nữa, mỗi khi Tiêu Kính Lâm nghĩ đến vệ sĩ riêng của mình, một người phụ nữ như Diệt Tuyệt sư thái, hắn chỉ có thể nhớ được cô nhanh nhẹn dũng mãnh đến mức nào, ấn tượng về ngoại hình của cô lại không rõ ràng, hình ảnh trong đầu hắn dường như luôn bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc bí ẩn, mơ hồ không rõ.

Hắn cũng từng cảm thán về những tên đàn ông bị người phụ nữ này lãng phí, chế nhạo đám nam nhân kia có thể ôm lão Nhị cương cứng của mình mà mơ mộng tâm tư kiều diễm trước một khuôn mặt có thể đông lạnh người chết, không phải là những con gà chưa được khai bao non nớt không có kinh nghiệm chứ?!

Bất quá, Tiêu Kính Lâm bỗng nhiên có vẻ hiểu được những người đàn ông kém may mắn đó.

Nghĩ cũng thấy kỳ quái, hắn trước đây không hề thấy người phụ nữ cùng mình sớm chiều ở chung lại hấp dẫn đến vậy, hấp dẫn đến mức không thể rời mắt. Ánh mắt Tiêu Kính Lâm dán chặt vào trên người Cố Minh Nguyệt, thân dưới bọc trong quần tây lặng lẽ ngẩng lên.

Làn da của người phụ nữ này trông có vẻ mềm mại và đàn hồi, nhưng không biết khi chạm vào sẽ có cảm giác như thế nào...

Một bàn tay năm ngón trắng trẻo mảnh khảnh nhấc một góc váy lụa đen từ từ kéo lên đầy khiêu khích mãi cho đến khi chiếc váy sắp chạm đến tận gốc đùi mới lưỡng lự dừng lại, lộ ra hạ thân nóng bỏng. Bàn tay đặt trên vùng tam giác trọng điểm đang trượt tới trượt lui trên mép váy, dính chặt vào trong, khiến trái tim người ta đập vang như trống thăng trầm lên xuống, khiến đàn ông muốn ngay lập tức làm hỏng.

Yết hầu của Tiêu Kính Lâm vô thức lăn tròn, cổ họng khô khốc, nuốt một ngụm nước miếng.

"Nhìn đủ chưa?" Cố Minh Nguyệt nhẹ giọng hỏi, thanh âm lững lờ trong không khí như dòng suối ấm áp róc rách.

"Chưa...!" Người đàn ông vô thức thốt ra suy nghĩ thực sự của mình, nói xong đột nhiên tỉnh lại.

Chính mình thế nhưng bị mê mẩn đến mức mất trí! Quá tà môn!

Vẻ mặt Tiêu Kính Lâm bây giờ phức tạp không còn có thể hình dung được nữa, ánh mắt của hắn hướng về con ngươi của Cố Minh Nguyệt, nơi đó giống như vũ trụ bao la không thể dò thấu, nếu không cẩn thận, tâm trí có thể bị nuốt chửng vào trong con ngươi như lỗ đen kia.

Đối với người cấp dưới đã ở bên mình nhiều năm, Tiêu Kính Lâm bàng hoàng nhận ra rằng có thể mình không hiểu cô chút nào. Nếu người vào biệt thự này không thông qua xác thực mống mắt và dấu vân tay, hắn có thể sẽ nghĩ rằng người phụ nữ trước mặt hắn đã cải trang bằng cách phẫu thuật thẩm mỹ.

Cố Minh Nguyệt nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Kính Lâm. Cô nhẹ nhàng bước đi, lắc lư đến gần người đàn ông, mỗi bước đi đều có thể nhìn thấy chiếc quần lót ren màu đen giữa hai chân, khiến miệng lưỡi khô khốc.

Tiêu Kính Lâm không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác như bị đông cứng dưới ánh mắt bễ nghễ của cô gái, hắn hoàn toàn không thể cử động, chỉ có thể chờ đợi và run rẩy nhìn đôi chân xinh đẹp của cô bắt chéo, mặt đối mặt ngồi trên đùi hắn.

Chiếc váy bó sát của Cố Minh Nguyệt bị chính động tác của cô đẩy lên tận eo, để lộ phần thân dưới mặc một chiếc quần lót ren chữ T màu đen có dây mảnh, vật cứng giữa hai chân của người đàn ông bị kẹt ở giữa âm đạo đầy đặn nhô ra của cô, hơi chút cọ xát trước sau sẽ nghe thấy hơi thở thô ráp sát bên tai.

"Cậu chủ." Cố Minh Nguyệt áp môi gần vành tai nhạy cảm của người đàn ông, nhẹ nhàng thở ra: "Anh muốn à? Nếu anh muốn, tôi sẽ cho anh."

Trong mắt Tiêu Kính Lâm có vẻ giãy giụa.

"Tôi quên nói với anh, tôi vẫn còn là xử nữ ~"

Dưới giọng điệu trêu chọc của người phụ nữ, dương vật dưới thân hắn ngày càng to ra và trở nên cương cứng hơn bao giờ hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC