Quyển 7 - Chương 101: Tiểu thư quân phiệt bỏ trốn cùng con hát (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 7 – Chương 101: Tiểu thư quân phiệt bỏ trốn cùng con hát (9)

Edit: Hoàng Gia Gia

Bản dịch được thực hiện với mục đích phi lợi nhuận và chỉ được đăng tải trên Wattpad imhoanggiagia. Nếu bạn nhìn thấy ở nơi khác, chắc chắn nó đã bị reup rồi đó. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ công sức editor nhé.

------

Tiền Vân Sanh bị người áp đè ngồi xuống ghế sô pha, kịch liệt mà vặn vẹo giãy giụa thân hình. Tình trạng của hắn vô cùng chật vật: trong miệng bị nhét một chiếc khăn tay màu trắng, mái tóc bù xù dính vài sợi trên vầng trán đẫm mồ hôi, ướt đẫm tụ lại thành mấy dúm quanh mặt, hai mắt đỏ ngầu và đầy tơ máu, biểu tình dữ tợn với đôi mắt trợn trừng quả thực chưa từng gặp qua trước đây. Trong mắt hắn bộc phát ra lửa giận rào rạt, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đồng thời trong cổ họng phát ra những tiếng gầm rống giận chấn động lồng ngực, nhưng khi đến miệng lại bị đổi thành những tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ không rõ...

Đường Anh Trí cảm thấy biểu tình Tiền Vân Sanh cảnh đẹp ý vui cực kỳ, trên mặt hắn lộ ra vẻ sung sướng, trên tay không ngừng nghỉ mà vỗ về chơi đùa cơ thể Cố Minh Nguyệt.

Đúng, cơ thể Cố Minh Nguyệt.

Chiếc áo bông mỏng màu xanh xám bị xé mở từ cổ, chiếc áo lót tơ lụa bên trong cũng không thoát khỏi vận mệnh bị xé nát, nội y kiểu Tây rơi rụng trên tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ, một đôi thỏ ngọc bị bàn tay to của nam nhân liên tục vuốt ve, chiếc váy màu đen dưới thân bị xốc lên đến tận trên eo, lộ ra cặp đùi bóng loáng thẳng tắp, được màu đen phụ trợ trở nên mềm mại trắng nõn, mà xúc cảm càng chân thực hơn so với cảm quan, bàn tay Đường đại thiếu gia sờ đến càng thêm mượt mà.

Da thịt thanh xuân nữ tử tuyết trắng hương diễm cứ như vậy không che không giấu bị một đám nam nhân trong phòng nhìn thấu. Cố Minh Nguyệt bị những đôi mắt xa lạ mang theo dục vọng nhìn chằm chằm, nhiệt độ bề mặt cơ thể bị kéo lên dưới ánh mắt chứa đầy dục niệm như một lễ rửa tội, vùng da nơi tầm mắt các nam nhân lướt qua nổi lên một tầng da gà mắt thường có thể thấy được... Như ý muốn của Đường đại thiếu gia, cô phải được tận mắt chứng kiến và cảm nhận sự sỉ nhục mà hắn muốn gây ra cho cô.

Giống như kỹ nữ bị người vây xem và chơi đùa, dâm loạn.

Hơi thở nóng bừng của Đường Anh Trí phun ra nuốt vào phả trên cổ cô, bàn tay vuốt ve đùi kia không kiêng nể gì mà thâm nhập vào giữa hai chân, trêu chọc chốn đào nguyên đang tỏa hương thơm chín mọng đầy thành thục. Khoảng cách gần như thế, Đường Anh Trí lại không hề phòng bị, Cố Minh Nguyệt thật sự muốn phóng tới bóp cổ hắn, rồi chặt đứt đôi tay làm việc ác của hắn. Nhưng cô đành phải nhịn, cô không có súng, hơn nữa đối phương còn đang có Tiền Vân Sanh trong tay.

Không có cơ hội thích hợp, Cố Minh Nguyệt không thể tùy tiện hành động. Cô không thể đối phó hết với đám người này, bản thân cũng không có năng lực bình an vô sự trốn thoát trở ra, càng không nói đến hiện tại còn phải mang theo Tiền Vân Sanh đi cùng.

Bàn tay đang xoa nắn bầu ngực bắt đầu trở nên hứng thú với quả anh đào non mềm trên nhũ thịt, những ngón tay mang theo vết chai mỏng đem đầu vú phấn hồng xoay tròn áp niết, lôi kéo đầu vú ra ngoài tạo thành một đường thẳng tắp. Bàn tay còn lại đang trêu đùa tiểu thịt hạch được cất giấu giữa những mép thịt đẫy đà như vỏ sò, cho đến khi tiểu thịt mầm đáng thương kia sung huyết đứng thẳng, ngơ ngơ ngác ngác dính chặt vào cánh hoa đầy đặn mới bỏ qua.

Thủ pháp tán tỉnh của Đường đại thiếu phong phú cao siêu, không chỉ giỏi đánh giặc mà chơi đùa nữ nhân cũng không nhường một tấc, ở trên giường càng là vị tướng quân thân kinh bách chiến trăm trận trăm thắng.

Cố Minh Nguyệt mặc dù trong lòng phản kháng, nhưng sinh lý thường không chịu sự khống chế của cảm xúc, bản năng nguyên thủy trong thân thể nhiệt tình phản ứng với sự đụng chạm của nam nhân, tiểu huyệt vừa mới bị khai bao không bao lâu đã bắt đầu không e lệ mà chảy ra mật dịch ướt át, thấm đẫm hết đầu ngón tay hắn.

Chỗ kia của cô đã được hệ thống cải tạo qua, trở nên mềm mại và chặt chẽ đến mất hồn, phàm khi nam nhân cố ý mà trêu chọc liền tràn lan đến nỗi không thể khống chế. Ngày thường lúc cùng đối tượng nhiệm vụ hoan ái, âm hộ chặt chẽ nhiều nước này là sát khí tuyệt hảo, nhưng lúc này đối mặt với đối tượng không phải trong nhiệm vụ, đặc biệt là dưới loại tình hình như thế này, lại trở thành chứng cứ dâm loạn không thể chối cãi.

Sở dĩ Đường Anh Trí dùng thủ đoạn tán tỉnh để đối phó cô là để cho nhóm thủ hạ nhìn xem tiểu tiện nhân dâm bôn này sẵn sàng cam tâm tình nguyện dẩu mông lên bị địt dưới ánh mắt dân chúng, tiện thể đạt tới cảm giác thỏa mãn cùng mục đích nhục nhã cô về mặt thân phận, thân thể và cả về mặt tâm lý.

Đại tiểu thư ngày thường xuất thân hiển hách cao quý lại ở trước mặt một đám nam nhân phơi bày thân thể, ở trước mặt người yêu kêu dâm khi bị người khác tiến vào, quả là một cảnh tượng khiến người ta dục huyết sôi trào.

Đường Anh Trí chính là muốn để cho tiểu tiện nhân khiến Đường gia phải hổ thẹn thừa nhận chính mình dâm loạn từ tận đáy lòng. Cô không phải thích con hát kia sao, vậy để cô ở trước mặt người yêu bị chính tay hắn đùa giỡn, bị gian dâm, hơn nữa hắn còn muốn để cô hưởng thụ việc bị nam nhân chà đạp thao lộng, đối mặt trực diện với thân thể dâm tiện bất kham của mình.

Tuy nói trong lòng khinh thường cô, nhưng khuôn mặt và thân thể này vẫn khó có được, chờ hắn chơi xong sau đó thưởng cho thủ hạ một phen cũng không tồi.

Trong đầu Đường Anh Trí đưa ra kết luận, động tác tay cũng theo kịp tốc độ tư tưởng, hai ngón tay đan vào nhau không thương tiếc đâm vào nhục huyệt Cố Minh Nguyệt, chạm đến tận sâu cùng.

Hả? Cái màng đó ở đâu rồi?

Không chạm được vào một tầng lá mỏng manh đó, nam nhân quả thực ngoài ý muốn kinh giận đan xen. Hắn tóm lấy bả vai nữ nhân bằng một bàn tay có thể bóp nát xương người, đột nhiên đem cô ấn trên lưng ghế sô pha, rút ra tay phải từ chỗ ướt dầm dề giữa hai chân, ngay sau đó liền dùng bàn tay dính đầy thể dịch giáng cho cô một cái tát vang dội.

"Tiện nhân!"

Đường Anh Trí giận không thể át chế, hắn nheo mắt, dùng ngón tay chỉ vào khuôn mặt bị tát lệch sang một bên của Cố Minh Nguyệt, dâm dịch trong suốt vẫn còn dính trên gò má cô, ngữ điệu âm nhu mà nói: "Không thể tưởng tượng được ngài Thỏ* thế mà lại rất có năng lực, sớm đã thành tân lang chính thức từ lâu, ta xem hôm nay sẽ để hắn nhìn rõ chính mình là cái dạng mặt hàng gì... Có phải hay không?"

*Ở đây chế nhạo Tiền Vân Sanh giống với cách Ôn Truyền Hi đã nói trước đó: thỏ bán mông.

Nếu một người phụ nữ bình thường bị hắn đe dọa như thế này, sợ rằng tinh thần đã hỏng mất. Tuyết Hà Trạch là một nữ nhân bình thường, cô muốn tự sát cũng không khó lý giải, nhưng hiện tại trong thân thể này đã có một linh hồn mới, Cố Minh Nguyệt há lại có thể bị người khác không chế cảm xúc dễ dàng như vậy? Mặc dù trong lòng rất lo lắng khi nghe Đường Anh Trí muốn ra tay với Tiền Vân Sanh, nhưng cô vẫn kiềm nén cơn tức giận mà bình tĩnh phân tích một phen.

Mắt thấy Đường Anh Trí sắp đi tới chỗ Tiền Vân Sanh, cô vội vàng giữ chặt lấy cổ tay đối phương, nhanh chóng dùng toàn bộ thân mình leo lên trên người hắn, ở góc độ Tiền Vân Sanh không nhìn tới sóng mắt bỗng nhiên tràn ngập mị ý, một cái nháy mắt lóe ra làn khói mênh mông, khí chất mê hoặc như sương mù mờ mịt nhè nhẹ lượn lờ vòng quanh, khung cảnh đẹp đẽ đó trong lúc nhất thời đem nam nhân chấn trụ, choáng váng mà tạm dừng động tác.

Cơ thể Cố Minh Nguyệt hành động trước cả đầu óc, ngược lại khiến cô có thể tìm cách đột phá.

Chỉ nhìn thấy mỹ nhân ôn nhu dựa vào trên người nam nhân, ghé vào tai hắn nhả khí như lan mà nhẹ giọng nói: "Đại thiếu gia, dù sao cơ hội cũng hiếm có, không bằng cho người ra ngoài, chúng ta cùng nhau hầu hạ ngài, có được không?"

Chúng ta cùng nhau, mang thêm Tiền Vân Sanh, ý ngoài lời chính là ba người chúng ta hảo hảo chơi chơi, người chướng mắt tất cả đều đuổi đi.

Tiện nhân! Dâm phụ không hơn không kém! Trong đầu Đường Anh Trí nghĩ ra một chuỗi những từ ngữ bẩn thỉu, nhưng hắn vẫn không thể khước từ để bản thân bị mê hoặc.

Yết hầu nam nhân lăn lộn trên dưới một phen, dưới ánh nhìn chăm chú cùng hai tròng mắt bắn ra lưu quang bốn phía của Cố Minh Nguyệt, hắn khàn giọng ra lệnh phân phó thủ hạ: "Người để lại đây, tất cả tụi mày đều đi ra ngoài."

Cố Minh Nguyệt nghe được lời nói, gánh nặng trong lòng nhất thời được giải phóng, cảm xúc lo âu gần như đã bình tĩnh hơn phân nửa. Người đều đi rồi, hầu hạ như thế nào, hắn còn có thể định đoạt sao?

Lấy tay che mặt, mị nhãn tán tỉnh, Cố Minh Nguyệt nhếch khóe miệng một cách quyến rũ...

Đối với tâm phúc của Đường đại thiếu, những gì hắn nói tương đương với thánh chỉ, cho nên lời Đường Anh Trí vừa dứt người trong phòng liền lưu loát đứng dậy rời khỏi phòng, vị cuối cùng ra ngoài là phụ tá trẻ tuổi trông như thiếu niên, hắn còn săn sóc đóng cửa lại, phong ấn xuân ý dạt dào ở trong.

Trong nháy mắt, trên ghế cũng chỉ còn lại Cố Minh Nguyệt quần áo cởi một nửa, Đường Anh Trí cởi cúc cổ áo, cùng với Tiền Vân Sanh đang liều mạng giãy giụa.

"Là cô... Hay là mày?"

Đường Anh Trí cởi áo dài để lộ bộ ngực vạm vỡ, đầu tiên dùng ngón trỏ chỉ vào Cố Minh Nguyệt, sau đó lại không nhanh không chậm mà chỉ về Tiền Vân Sanh đang không ngừng dùng lực đấu tranh với dây thừng trên người. Vẻ mặt của hắn mang theo thỏa mãn từ việc khống chế và trả thù, khi nhìn Tiền Vân Sanh chật vật vặn vẹo, ánh mắt như một vị thần đang quan sát một con kiến thấp kém hèn mọn.

So với Tuyết Hà Trạch, gia thế cùng bối cảnh Tiền Vân Sanh chẳng khác nào một con kiến không đáng nhắc tới, mà Đường Anh Trí và Tuyết gia tiểu thư con vợ cả khi hành động cần thiết đem sự giãy giụa của con kiến để vào mắt sao?

Trước mặt kẻ mạnh, đôi khi sự không cam lòng và nỗ lực của kẻ yếu sẽ có vẻ phá lệ buồn cười.

Giữa Đường Anh Trí và Tiền Vân Sanh, người trước rõ ràng là kẻ mạnh, mà người sau chỉ là kẻ yếu. Nhưng nếu gạt hết mọi thứ sang một bên thì chỉ riêng Đường Anh Trí cũng không hơn gì Tiền Vân Sanh, nhưng người trước có được lực lượng bên ngoài mà người sau không thể sánh bằng, đó là sức mạnh quyền thế áp đảo tuyệt đối.

Hai mắt Tiền Vân Sanh đỏ đậm trừng trừng nhìn nam nhân trước mặt, hắn cắn mạnh chiếc khăn tay trong miệng, cơ hàm trên và hàm dưới giật giật, tiếng hít thở thô nặng phát ra từ mũi... Hắn giờ này khắc này, trừ bỏ phẫn nộ, tất cả những gì còn lại đều là không cam lòng, sự không cam lòng gần như tuyệt vọng.

Là một người đàn ông, nhìn thấy nữ nhân của mình bị nhục nhã lại bất lực, thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình... Còn điều gì có thể nực cười hơn điều này?

Cảm giác bất lực sâu sắc như một cơn thủy triều khổng lồ ngập trời bao phủ Tiền Vân Sanh, ở trước mặt những kẻ nắm giữ quyền thế, hắn giống như phế vật:

Vô năng, vô dụng, nhỏ bé và hèn mọn như bụi bặm, bị nghiền nát dưới lòng bàn chân mà không cần tốn nhiều sức.

Sự tuyệt vọng gần như khiến hắn suy sụp, đến mức hắn bắt đầu hoài nghi, tự hỏi liệu việc bỏ trốn cùng Cố Minh Nguyệt có phải là hành động ngu xuẩn nhất mà hắn từng làm trong lúc đầu óc nóng lên hay không. Lần đầu tiên trong đời hắn có dũng khí đối mặt với tình cảm của chính mình, theo đuổi hạnh phúc mà mình luôn khát khao, thế nhưng là sai lầm sao...

Sự thỏa hiệp của hắn, lại khiến hai người lưu lạc đến tận đây, khiến hai người rơi vào tình cảnh này.

Nhìn Cố Minh Nguyệt đối diện đang cắn môi nhìn chăm chú vào hắn, Tiền Vân Sanh nhắm mắt, vô pháp thừa nhận.

Là hắn hại cô.

Những người lăn lê bò lết ở tầng dưới thế gian này rõ ràng là những người quen thuộc với quy luật sinh tồn của thế giới, rõ ràng hiểu về sự tàn khốc mà một đóa hoa được nâng niu trong nhà kính không hề biết...

Vọng tưởng chính mình có tư cách bảo hộ, nhưng lại quên mất chính mình không có sức mạnh để bảo hộ.

Tiền Vân Sanh hận chính mình, hắn là nguyên nhân cho hết thảy những sự việc phát sinh này.

Nếu hắn chết, nếu cái chết của hắn có thể cho nữ nhân mình yêu tương lai mà cô đáng được có, cứu lấy nhân sinh bị vặn vẹo của cô, Tiền Vân Sanh hiện tại hận không thể lập tức đi tìm chết!

Nhưng hắn cũng biết rõ Đường Anh Trí sẽ không dễ dàng mà cho người ta thống khoái.

Trong lúc Tiền Vân Sanh đang phẫn hận Đường Anh Trí đồng thời tự trách tuyệt vọng, Đường Anh Trí rút khăn tay ra khỏi miệng hắn.

"Biểu tình thực không tệ." Đường Anh Trí dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên khuôn mặt như ngọc của Tiền Vân Sanh, "Mày trước cứ nhìn xem, đợi chút nữa sẽ đến phiên mày."

Nam nhân cao cao tại thượng, trong thanh âm lộ ra lạnh lẽo tàn khốc, cũng tràn ngập sức mạnh hủy diệt.

"Buông cô ấy ra! Đường Anh Trí ngươi buông cô ấy ra! Đường Anh Trí!!! Giết tao! Đều là tao sai! Mày con mẹ nó giết tao đi! Nếu không tao tuyệt đối không buông tha mày!"

Tiền Vân Sanh đột nhiên đứng dậy nhắm vào Đường Anh Trí, nhưng hắn hành động không tiện, không những không thể đánh tới nam nhân kia, ngược lại còn bị đối phương một cước đá trúng bụng, nặng nề ngã xuống thảm, đau đớn dữ dội khiến hắn cong thân mình như con tôm, cuộn tròn rên rỉ.

Dù mồ hôi lạnh phủ đầy che kín trán hắn như những hạt đậu nành, dù nghiến răng nghiến lợi vẫn không thể ngăn được những tiếng thở hổn hển đau đớn trào ra, đôi mắt sáng như sao trên trời mang theo quang mang sắc bén như kiếm, xuyên thấu tiếng cười khúc khích của Đường đại thiếu gia.

"Khi dễ... nữ nhân... xem như thứ gì... vô lại... hạ lưu..."

"Ồn ào quá!"

Đường Anh Trí khẽ cau mày, nhét chiếc khăn tay lại vào miệng Tiền Vân Sanh. Hắn một quyền đánh vào mặt trái Tiền Vân Sanh, để cho trên người lại thêm một chỗ chật vật, sau đó co duỗi các khớp ngón tay nói: "Chờ tao chơi xong sẽ làm theo ý muốn mày, trước cứ an tĩnh một bên mà chờ đi."

Tấm khăn màu trắng trong miệng dần dần tràn ra huyết sắc, Tiền Vân Sanh nỗ lực mà vặn vẹo từ trên đất ngồi dậy, chịu đừng con đau từ lục phủ ngũ tạng, từng bước một quỳ xuống trượt về phía Cố Minh Nguyệt.

Trong mắt Đường đại thiếu gia, hành vi của Tiền Vân Sanh chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại còn thấy bộ dạng chật vật xấu hổ của hắn chọc cho cười ha ha, khinh miệt mà liếc đối phương một cái, liền hứng thú bừng bừng mà áp thân thể lên trên Cố Minh Nguyệt, đem hai đùi đẹp của cô vắt qua hông.

Bàn tay tiến vào bên trong thịt huyệt, mơ hồ sờ đến sự ẩm ướt còn chưa khô, Đường Anh Trí một tay xoa bóp bầu ngực sữa thơm của Cố Minh Nguyệt, một tay kia thuần thục cởi cúc thắt lưng, bên hông hắn còn treo một khẩu súng lục nhỏ, chắc là chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

Giống như khinh ngôn nhuyễn ngữ vừa rồi của Cố Minh Nguyệt, cô biểu hiện hoàn toàn ngoan ngoãn phục tùng, mở to đôi mắt trong trẻo mà lại mị hoặc lạ thường như một con nai con, đưa tay đặt lên bộ ngực lỏa lồ của Đường Anh Trí. Theo góc độ của Tiền Vân Sanh thì nhìn như là chống đẩy, mà ở cảm thụ của Đường Anh Trí, da thịt mềm mại trơn nhẵn sờ vào lại là thủ đoạn tán tỉnh dục cự còn nghênh, và hắn cũng không cảm nhận một chút phản kháng nào.

Thành thật mà nói, Đường đại thiếu gia đã có chút không chịu được nữa, hạ thân hắn nóng bỏng đến kinh người, đem đũng quần căng ra thẳng tắp thành một cái lều trại gây sốc. Từ lúc thiếu niên khai trai tới nay, hắn đã trải qua muôn hình muôn vẻ nữ tử, đã từng cho rằng thế gian đã không còn nữ nhân có thể khiến cho hắn không thể kiềm chế được bản thân, không nghĩ tới Cố Minh Nguyệt lại là một trường hợp đặc biệt.

Bản thân Cố Minh Nguyệt không có hào quang nữ chính, khi thực hiện nhiệm vụ luyện đến một thân bản lĩnh, có thể tự nhiên thu phóng mị hoặc, đủ loại đàn ông đã giúp cô thành công, quá khứ qua đi lắng đọng lại hương thơm trong linh hồn, tươi đẹp mà thần bí, hòa theo nhất cử nhất động của thân thể, chỉ cần cô muốn, liền có thể khơi dậy nỗi ngứa ngáy đó trong lòng nam nhân.

Bản chất nam nhân, hay nói là bản năng sinh vật, khiến cho bọn hắn bất luận có bất đồng tính cách cùng bối cảnh cỡ nào, ở trước mặt mỹ nhân hiếm thấy đều giống nhau.

Bất luận dù thích hay chán ghét, ham muốn dục vọng đều là bất biến, không thể thay đổi.

Có lẽ nên nói Đường đại thiếu quá mức tự phụ, có lẽ là hắn tự cho rằng đã chuẩn bị đầy đủ hết, hai người trong lòng bàn tay hắn có chắp cánh cũng không thể bay, hoặc có lẽ bề ngoài Cố Minh Nguyệt quá có tính lừa gạt, làm nam nhân nằm trên người cô chưa bao giờ muốn phòng bị... Khi một chiếc trâm cài đơn giản nhỏ gọn và nhọn hoắt làm bằng kim loại kiểu Tây ấn vào vị trí trái tim Đường Anh Trí, hắn cứng còng thân mình.

Nữ nhân nằm ở trên sô pha, mái tóc gợn sóng xinh đẹp xõa ra trên đệm mềm bằng tơ ngỗng, vẻ mặt cô trước sau như một mà chọc người trìu mến, chiếc trâm cài sắc nhọn cắm vào giữa những kẽ xương thật chính xác, chỉ cần cô thoáng dùng lực, Đường Anh Trí không chút nghi ngờ rằng vật kim loại kia sẽ đâm vào trái tim hắn.

Nếu đã biết trước chuyến đi này nhiều chông gai, Cố Minh Nguyệt sao có thể không tiến hành chuẩn bị. Chiếc trâm cài kiểu phương Tây tinh xảo trong tay cô là lấy từ trang sức của Tuyết Hà Trạch mà lựa chọn ra, dưới tình huống không có vũ khí, tạm thời có thể chấp nhận dùng một chút.

Ám sát chính là như vậy, không cần vũ khí kinh thế tuyệt luân, cũng không cần thể lực ngoan cường bền bỉ, trọng điểm ở chỗ –––– tốc độ, kỹ xảo, cùng thời cơ nắm giữ.

Cố Minh Nguyệt dùng tay vuốt ve cơ bắp cứng đờ của Đường Anh Trí, từ bờ vai của hắn dọc theo thắt lưng đến bên hông, bàn tay mang theo ý vị tán tỉnh di chuyển đến thắt lưng hắn, nắm chặt báng búng một cách chính xác, nhanh chóng rút súng ra khỏi bao, điều chỉnh họng súng sau đó liền tới gần nam nhân cạnh sô pha ấn lên eo hắn.

Tình thế đột nhiên thay đổi, lại thêm động tác Cố Minh Nguyệt nhanh như chớp, Đường Anh Trí nghĩ thầm muốn phản công, lại không đuổi kịp tốc độ tay của nữ nhân.

"Này, chúng ta giao dịch đi." Cố Minh Nguyệt ngẩng đầu, kề sát vào tai hắn thương lượng. Cô vùi mặt trên vai Đường Anh Trí, phun ra thanh âm cực thấp, thân mình lại buồn cười mà run lên, thoạt nhìn giống như đang khóc.

"Muốn tao thả tụi mày, không có cửa đâu! Mày cho rằng tụi mày có thể bình yên vô sự ra ngoài? Đừng si tâm vọng tưởng!" Đường Anh Trí cũng thức thời, hắn nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng trả lời. Người bên ngoài không có khả năng nghe thấy, nhưng Tiền Vân Sanh cách đó cực gần lại nghe được, hắn có chút mờ mịt, không rõ nguyên do mà nhíu mày khó hiểu.

Mỗi chữ cái bẻ ra hắn đều minh bạch, nhưng tổ hợp ráp lại bên nhau lại làm hắn nghe không hiểu.

Sắc mặt Đường Anh Trí vặn vẹo, biểu tình tức giận cực độ nhìn có chút dữ tợn, hắn hận không thể lập tức giết chết Cố Minh Nguyệt.

"Tiết kiệm sức lực đi, đừng có ý đồ động thủ." Cố Minh Nguyệt lạnh giọng cảnh cáo. "Thủ đoạn chúng ta khác nhau, vạn nhất tay ta trơn trượt hẳn có chút phiền toái. Mạng sống của ngài rất quý giá phải không?" Cô tạm dừng một chút, ra vẻ vô tri mà nói: "Đường đại thiếu gia nếu chết ở chỗ này, ngài nói xem có bao nhiêu thú vị, không biết vị em trai tốt kia của ngài có thể một tay chống đỡ Đường thị được hay không?"

Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề*, nhưng Đường Anh Trí chỉ muốn đập nát khuôn mặt của mỹ nhân bằng một cú đấm.

"Nói đi, ngươi muốn làm cái gì, ta, nhất, định, thỏa, mãn, ngươi!"

*Xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề (巧笑倩兮,美目盼兮): nụ cười trên khóe miệng duyên dáng xinh tươi, đôi mắt đẹp sáng ngời rực rỡ.

-------------

Thực ra đọc xong chap này tui thấy thương Tuyết Hà Trạch á, đáng lý bả có thể cùng người mình yêu sống hạnh phúc, đáng tiếc không cầm kịch bản nữ chính, mà cầm nhầm kịch bản bạch nguyệt quang...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC