Quyển 8 - Chương 116: Sủng thiếp Thánh Nữ của Giáo chủ Ma giáo (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 8 – Chương 116: Sủng thiếp Thánh Nữ của Giáo chủ Ma giáo (8)

Edit: Hoàng Gia Gia

Bản dịch được thực hiện với mục đích phi lợi nhuận và chỉ được đăng tải trên Wattpad imhoanggiagia. Nếu bạn nhìn thấy ở nơi khác, chắc chắn nó đã bị reup rồi đó. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ công sức editor nhé.

------

Khi Già Linh tỉnh dậy, liền nhìn thấy Cố Minh Nguyệt quần áo không chỉnh tề ngồi trên giường, quấn lấy mái tóc chơi đến quên cả trời đất.

Hắn chưa lên tiếng, chỉ lẳng lặng mà xem nàng chơi đùa, trong mắt như chứa đựng ngàn tin quang tan vỡ, trong u lượng mang theo ôn nhu kiều diễm.

Cố Minh Nguyệt tựa hồ chơi đến tràn đầy phấn khởi, giống như hoàn toàn không hề phát giác nam nhân nằm nghiêng phía sau lưng đang dùng ánh mắt cưng chiều chăm chú nhìn nàng.

Tại góc độ mà nam nhân không thể nhìn thấy, nàng khẽ mím khóe miệng, tia sáng trong mắt chợt lóe lên, cuối cùng lại lẩm bẩm: "Đói... Đói..." và cố nhét tóc vào miệng.

Già Linh vội vàng ra tay ngăn trở nàng, hắn nắm chặt cổ tay mềm mại không xương kia, cẩn thận giải cứu mái tóc bị giày xéo khỏi bàn tay nhỏ trắng ngần, dùng giọng điệu dỗ dành nói: "Ngoan, cái này không ăn được. Một chốc nữa sẽ có đồ ăn ngon, tới đây, chúng ta mặc quần áo trước."

"Ăn ngon ăn ngon, Lưu Quang muốn được ăn ngon, ăn ngon..." Cố Minh Nguyệt vừa nghe đến có cái gì ăn, hai con ngươi nhất thời óng a óng ánh, nàng vừa vỗ tay vừa cười vừa lặp lại câu nói này, hiển nhiên là cực kỳ vui vẻ.

Già Linh thấy dáng dấp nàng không khỏi mỉm cười, hắn lấy ra quần áo Cố Minh Nguyệt ở bên giường, mặc cho nàng từng cái từng cái, lúc buộc thắt lưng, hắn đột nhiên cười nói: "Chút ít việc nhỏ này đã làm nàng cao hứng thành như vậy, ở đây khiến nàng vui vẻ thật là đơn giản." Sau khi mặc quần áo chỉnh tề cho Cố Minh Nguyệt, hắn cũng không vội thay y phục, mà lại cầm lược chải vuốt mái tóc dài óng ả như trân châu đen của nàng tràn ngập yêu thương, xúc cảm mềm mại như tơ lụa đong đưa trong lòng bàn tay, mang theo một luồng mát lạnh nhẹ nhàng khoan khoái.

"Tóc dài như vậy," Già Linh câu lấy một lọn tóc đưa lên chóp mũi, hít một hơi thật sâu, có chút say mê: "Thật là thơm... Thật đẹp... Ở đây, nàng vẫn đẹp như vậy..."

Ngón tay Cố Minh Nguyệt dưới ống tay áo nhẹ nhàng run lên một cái, lời này, nàng nghe có chút không rõ...

Già Linh ngừng chải tóc, ôm lấy nữ nhân trước mặt từ phía sau, triền miên cực điểm hôn lên tóc mai đen nhánh của nàng. Hắn dường như đắm chìm trong hồi ức, thì thầm với thanh âm đầy hoài niệm quyến luyến và có chút nhẹ nhõm: "Dù thế nào đi nữa, chỉ cần nàng ở đây là tốt rồi."

Nam nhân này... cảm xúc có vẻ lại có chút không ổn định. Cố Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, bắt đầu không thuận theo ở trong ngực nam nhân uốn éo thân hình. Mặc dù nàng không hiểu lời nói của Già Linh, nhưng nàng vẫn mẫn cảm nhận ra cảm xúc hắn biến hóa, cứ để tiếp tục, chỉ sợ không ổn. Vì thế nàng xoay người lại đối mặt với hắn, hai bàn tay mềm mại níu lấy vạt éo quanh hông hắn, vừa kéo vừa thả bĩu môi: "Muốn được ăn ngon... Lưu Quang đói..."

Già Linh thấy vậy bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu nàng, cúi đầu xích lại gần cái miệng anh đào nhỏ thơm kia một chút, nói: "Mèo nhỏ tham lam, đợi một lát." Nói xong liền buông nàng ra, từ từ mặc quần áo vào.

Cố Minh Nguyệt ngồi tại chỗ ôm bụng trộm nhìn nét mặt hắn, trong lòng thở phào một cái. Nàng sáng sớm tỉnh dậy trước khi nam nhân rời giường cũng không phải chỉ vì nhìn hắn biến đổi sắc mặt, mà vì để trì hoãn thời gian để Thanh Huy trốn thoát. Nàng phải tận lực ổn định tâm tình của hắn, bất kể lý do hắn nguyện ý thân cận cùng nàng là gì, nàng chỉ cần thuận thế theo hắn, gần gũi hắn, quấn lấy hắn, tốt nhất là khiến hắn không thể rời xa nàng trong vòng vài ngày... Bằng cách này Già Linh sẽ không có thời gian trở về cung Linh Chiếu, cũng sẽ không phát hiện được chim hoàng yến trong địa lao sớm đã bỏ trốn mất dạng.

Kế hoạch này mặc dù có chút sơ sài, nhưng nàng vẫn không khỏi tin rằng có thể giữ được Già Linh. Cảm giác tự tin vô căn cứ này đại khái là do giác quan thứ sáu bẩm sinh phi thường của phụ nữ. Dù sao, đây cũng là điều mà Cố Minh Nguyệt tự thuyết phục mình.

Sự thật chính là như thế, nam nhân này có thể nói là tích cực chủ động phối hợp, niềm vui của hắn có thể thấy rõ trong lời nói và hành động, hắn dường như cực kỳ hài lòng với sự chuyển biến thái độ của Cố Minh Nguyệt. Già Linh vẫy Già La đến rửa mặt trang điểm cho Cố Minh Nguyệt, cầm lấy một cái khăn mềm ẩm sủng nịnh lau mặt nàng, sau đó lấy một bàn chải nhỏ lông mềm nhúng vào nha dược, nắm lấy cằm nhỏ của nàng tẩy rửa hàm răng nàng cực kỳ cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc và tận tâm.

Cố Minh Nguyệt ngoan ngoãn mở rộng miệng, không có chút chướng ngại tâm lý nào tiếp nhận đối phương chăm sóc nàng như một đứa trẻ. Sau khi súc miệng bằng hạt sương thu được từ hoa sen buổi sáng sớm, nàng liền răng môi thơm ngát thở ra một hơi vào mặt Già Linh, tại thời điểm hắn trố mắt, mân mê môi đỏ nói thơm thơm, thơm thơm.

Già Linh sửng sốt mấy hơi, sau đó liền hiểu được, ý cười nơi đáy mắt tuôn trào như sóng, hướng cái miệng nhỏ ríu rít dùng ngón tay gảy nhẹ lên cái mũi nhỏ đang ưỡn lên ngạo nghễ, nhịn không được bật cười: "Nàng như vậy vẫn là ngoan nhất, ừ, thơm ngào ngạt."

Cố Minh Nguyệt nghiêng đầu, đầu tiên cau mày khó hiểu với câu trước của Già Linh, sau đó nghe câu tiếp theo liền cười rạng rỡ, bộ dạng trẻ nhỏ nghe hiểu, đáng yêu cực kỳ.

Già Linh lại vỗ vỗ đầu nàng với nụ cười trên môi, xử lý vấn đề vệ sinh cá nhân cấp tốc lại ưu nhã, sau đó nắm tay Cố Minh Nguyệt xuyên qua tiền điện, đi lên cầu thang dẫn lên phòng lớn bên trên sảnh rộng.

Phía trên lại là một cảnh tượng khác.

Tầng trên của thuyền hoa chứa đầy các bồn hoa đủ loại, phần lớn là kỳ hoa dị thảo đặc thù ở đảo Thái Tố, đủ màu sặc sỡ đan xen với những phiến lá xanh mướt, trông rất đẹp mắt.

Cố Minh Nguyệt lần đầu lên tới lầu hai, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mới lạ và hưng phấn nhảy tung tăng. Già Linh tiện tay hái vài bông hoa có cành xanh tươi đang nở rộ, khéo léo dùng ngón tay đan một vòng hoa xinh đẹp, đeo trên đầu nàng.

Cố Minh Nguyệt vui mừng khôn xiết, trước mặt nam nhân nhảy nhảy nhót nhót xoay thành vòng, khuôn mặt xinh đẹp đến mức không giống người dưới ánh mặt trời không có chút lo lắng nào, đôi mắt trong trẻo thanh tịnh như nước suối trong khe núi ánh lên niềm vui.

Nụ cười nàng đẹp đẽ chói mắt như thế, sâu trong đôi mắt Già Linh mơ hồ hỗn loạn, hắn dường như bị choáng ngợp bởi hào quang trước mắt, hàng mi dài chớp chớp, ánh mắt né tránh khuôn mặt Cố Minh Nguyệt, độ cong trên khóe miệng mang theo một tia cay đắng.

Dư quang Cố Minh Nguyệt liếc nhìn biểu tình hắn, nghi ngờ trong lòng càng tích tụ, thậm chí còn nhiều hơn trước, khi nàng nhanh chóng xoay xong vòng rồi đứng vững, chỉ trong nháy mắt, nam nhân đã khôi phục sắc mặt như thường, ý cười thê lương kia như phù dung sớm nở tối tàn, rốt cuộc không tìm thấy dấu vết.

Tay nàng bị Già Linh nắm trong lòng bàn tay, đi theo hắn vào căn phòng chính được bao quanh bởi những hành lang bằng phẳng xung quanh, có hai trần treo hình chữ thập. Căn phòng này không lớn, bày biện đơn giản mà lịch sự trang nhã, trên bàn sớm đã bày sẵn đồ ăn sáng xong xuôi, Già La đứng ở một bên, thấy hai người đi tới liền cúi đầu thoái lui sang bên cạnh.

Rèm cửa màu xanh nhạt được treo ở hai bên, các góc của mỗi bức rèm đều được treo túi thơm hình hoa sen. Cố Minh Nguyệt không lập tức bổ nhào vào trước bàn dùng bữa, mà là nắm lấy túi thơm lớn chừng bàn tay lật xem, chỉ thấy đường khâu tỉ mỉ kín đáo, hình dạng hoa sen tinh xảo độc đáo, sinh động như thật.

Nàng yêu thích không buông lấy tay kéo, phát giác lấy không xuống, liền dùng lực giật mạnh, mắt thấy nàng sắp rơi lệ, Già La vội vàng tiến lên lấy túi thơm xuống đặt vào trong tay nàng, trên mặt treo ý cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư chưa quen nơi này, người hành động liều lĩnh, cẩn thận khiến mình bị thương." Đôi mắt nàng ngấn nước, như muốn chắc chắn rằng Cố Minh Nguyệt có hiểu hay không, nhìn chằm chằm nàng nửa buổi.

Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt đó, tim Cố Minh Nguyệt đập thình thịch, nàng nắm chặt túi thơm hoa sen, chốc lát cười hì hì một tiếng, nửa đẩy nửa ném túi thơm vào trong ngực Già La, hàm thanh hàm khí lẩm bẩm nói tặng cho ngươi, không đợi Già La kịp phản ứng, liền chạy chậm đến bên cạnh Già Linh, cầm lấy bánh đậu tây xốp giòn trên bàn bắt đầu ăn say sưa ngon lành.

Nữ tử mỹ lệ ăn không có chút hình tượng nào, Già Linh sợ nàng nghẹn, vỗ nhẹ sau lưng nàng đồng thời đút cho nàng một thìa canh gà, Cố Minh Nguyệt lần này không tiếp tục dịch chuyển thân thể như chim sợ cành cong, ngược lại càng nhích gần giơ tay nhặt một cái bánh bao nhân thịt có qua có lại nhét vào trong miệng hắn.

Già Linh cầm tay nàng, chậm rãi ăn bánh bao vào trong bụng, cuối cùng còn chưa đã ngứa liếm liếm đầu ngón tay nàng.

Cố Minh Nguyệt tựa hồ sợ hãi thu tay lại. Sắc mặt Già Linh thay đổi, nghiến răng nghiến lợi như đang đè nén điều gì đó, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, môi liền chạm vào sủi cảo hấp mềm mại nóng hổi, chỉ thấy Cố Minh Nguyệt mở to mắt như con thỏ nhỏ cầm sủi cảo hấp đẩy vào trong miệng hắn, lẩm bẩm: "Ăn sủi cảo, Lưu Quang không ngon đâu."

Thần sắc Già Linh trong nháy mắt giãn ra, hắn cắn một nửa sủi cảo hấp, nghiêng người đưa một nửa còn lại vào miệng Cố Minh Nguyệt. Cố Minh Nguyệt há miệng cắn, nàng tưởng đối phương đang chơi trò gì đó với mình bèn nhanh chóng mấp máy mấy cái, nuốt chửng thức ăn trong miệng xuống bụng. Dường như cảm thấy thú vị, nàng chủ động đem điểm tâm ngậm lên miệng, ngẩng đầu bắt kịp khuôn mặt đang cố tình lắc lư từ bên này sang bên kia của Già Linh, toét miệng cười xán lạn.

Sau khi trêu ghẹo nữ nhân đủ rồi, Già Linh mới một tay ôm lấy eo thon của nàng, há miệng tiếp nhận một nửa điểm tâm lung lay sắp đổ, hết lòng nuốt xuống, môi mỏng lại không tách ra khỏi miệng thơm, hung hăng đập mấy lần, đem miệng nhỏ như cánh hoa kia mút đến đỏ bừng.

Già La quan sát tương tác giữa hai người, cuối cùng không nhịn được ném sau bóng lưng Cố Minh Nguyệt một ánh mắt ý vị thâm trường, lại không nghĩ đến cái nhìn này đúng lúc bị Già Linh bắt được, ánh mắt hắn ác liệt, chỉ một chút liền khiến Già La chấn động đến mức phủ phục trên đất, lạnh run.

Cố Minh Nguyệt dùng tay kéo vạt áo nam nhân, liếm láp mảnh vụn điểm tâm trên khóe miệng hắn như con mèo nhỏ. Động tác mỹ nhân không mang theo một tia tình sắc, nhưng cũng đủ khiến Già Linh tâm viên ý mã. Hắn cũng không chê móng vuốt nhỏ bóng nhẫy của nữ nhân làm ô nhiễm phần vải áo trước ngực hắn, yêu thương mà vuốt vuốt đầu nàng.

"Cút ra ngoài." Già Linh cầm lấy chén cho Cố Minh Nguyệt uống canh, biểu tình nhu hòa nhưng thanh âm lại lạnh lẽo thấu xương, phun ra câu này.

Thân thể Già La run rẩy, cúi đầu, sau đó đứng lên lặng lẽ lui ra ngoài.

Cố Minh Nguyệt uống từng ngụm canh, Già Linh quan tâm đút cho nàng, nhưng nàng không ăn được nữa. Nàng không dám đẩy tay Già Linh ra, thế là tay nhỏ chụp lấy bàn tay hắn, đẩy cái thìa trước mắt mình trở về, miệng nói: "Ngươi ăn... Ngươi ăn."

Già Linh thần sắc mê ly đem canh uống vào, sau đó buông chén trong tay xuống. Ngay lúc Cố MInh Nguyệt cho rằng nam nhân này sẽ bắt đầu hảo hảo dùng bữa, thì Già Linh bất ngờ ôm nàng ngồi trên người hắn, bưng chén trở lại trong tay, lại đưa một thìa canh khác đến bên miệng nàng.

Bất đắc dĩ, Cố Minh Nguyệt đành phải lắc đầu nhỏ giọng nói ăn no rồi, dùng tay đẩy lồng ngực nam nhân muốn đứng lên.

Già Linh vây hãm nàng chặt chẽ, lực đạo nho nhỏ của Cố MInh Nguyệt khó có thể tránh thoát. Hắn giơ thìa lên, hôn lên một bên khuôn mặt hồng hào của nàng, dỗ dành: "Ăn nhiều thêm một chút."

Cố Minh Nguyệt chép miệng, ủy ủy khuất khuất ngậm lấy canh, lại nuốt không trôi. Nàng quay đầu dùng tay chạm lên miệng Già Linh, lộ ra vẻ suy nghĩ hiếm thấy.

Dưới ánh mắt đầy hứng thú của Già Linh, Cố Minh Nguyệt lề mà lề mề điều chỉnh tư thế, dùng sức chín trâu hai hổ mới đem thân thể xoay lại mặt đối mặt với nam nhân. Nàng ôm lấy mặt hắn dâng lên môi anh đào của mình, vừa hôn vừa mớm nước canh vào trong miệng đối phương.

Già Linh cười ha hả, điểm lên chóp mũi nhỏ của nàng bảo nàng trở nên có chút thông mình, không để ý đến ánh mắt đầy cay đắng của Cố Minh Nguyệt, tiếp tục đút nàng ăn canh.

"Tới đây." Nam nhân há miệng ý có điều chỉ.

Cố Minh Nguyệt lập tức hiểu ra, lại nghiêng người tới, hai người cứ thế ngươi đút ta ta cho ngươi ăn dùng bữa sáng hương diễm vô biên. Già Linh cảm thấy đồ ăn sáng hôm nay thực ngon miệng, trong hương vị vô tận có chút thuần khiết và sa đọa.

Hai người ăn cơm xong hơi thở dồn dập, dưới thân nam nhân sớm đã cứng rắn như sắt, nóng hừng hực ép vào khu vực giữa hai chân Cố Minh Nguyệt.

Nữ nhân lộ ra thần sắc sợ hãi, có lẽ là nhớ lại lúc trước từng bị thứ kia bạo ngược chà đạp, nàng ngồi trên người nam nhân vặn vẹo giãy giụa, vọng tưởng có thể trốn thoát, lại không nghĩ thứ đáng sợ kia càng lúc càng thô tráng, nảy lên và vỗ nhẹ vào trung tâm giữa chân nàng.

Cố Minh Nguyệt cố ý khẩn trương liếm liếm môi, hai mắt ửng đỏ, bộ dạng muốn khóc mà không khóc, càng có thể kích thích dục vọng chà đạp của nam nhân.

"Ngoan, nàng đừng nhúc nhích." Già Linh đè lại cái mông nhỏ đang vặn vẹo của Cố Minh Nguyệt, thở gấp lên tiếng cảnh cáo.

Cố Minh Nguyệt lại không nghe lời vặn vẹo uốn éo, hai tay giống như khước từ lung tung, kỳ thực đang xoa nhẹ điểm mẫn cảm trước ngực Già Linh. Bên tai nàng nghe được tiếng thở kiềm nén của nam nhân, lại chậm chạp không thấy được động tác kế tiếp của đối phương.

Đột nhiên lại bắt đầu tu thân dưỡng tính à...

Cố Minh Nguyệt cũng không thể để hắn tu thân dưỡng tính lúc này, nếu hiện tại hắn rời khỏi nơi này không chừng liền sẽ tới cung Linh Chiếu, vì thế nàng gia tăng sức lực, thần sắc nghi hoặc mà lấy tay tìm thấy chính mình trong quần áo, dưới ánh mắt khó hiểu của Già Linh run rẩy thân thể, sau đó chậm rãi rút ngón tay ra đưa tới trước mắt, phía trên ướt sũng, còn kéo ra một sợi tơ bạc lơ lửng giữa không trung.

Nàng ngậm lấy đầu ngón tay thấm đẫm dâm dịch, bắt đầu mút mát, trong sự thuần khiết biểu lộ phóng đãng. Nàng dường như không rõ mình đang làm cái gì, nhưng cơ thể lại lắc lư theo đuổi dục vọng nguyên thủy, hết lần này đến lần khác đè ép phân thân sinh khí dồi dào của nam nhân, mềm mềm hừ nhẹ lên tiếng.

"A..." Nàng kinh hô một tiếng, xụi lơ trước ngực Già Linh, nguyên lai là nam nhân đem dương căn cực đại cách tầng tầng lớp áo xâm nhập vào cái miệng nhỏ dưới thân kia.

Vải vóc xâm nhập vào trong huyệt khác biệt so với cảm nhận thông thường, trước khi nam nhân kịp cử động, Cố Minh Nguyệt liền run rẩy chảy ra mật thủy, ngậm chặt côn thịt ướt đẫm đang mắc kẹt.

"Ngoan, muốn không?" Già Linh ôm mặt Cố Minh Nguyệt, âm sắc khàn khàn mê người.

Cố Minh Nguyệt nghiêng đầu, hai má trở nên hồng hào, con ngươi đen nhánh sáng kinh người.

Già Linh đỉnh đỉnh hạ thân, lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Cố Minh Nguyệt mới hiểu được vấn đề, dùng thanh âm kiều kiều tựa như muốn khóc, đáp: "Muốn, ta muốn."

"Chính là nàng muốn, ta cho nàng, nàng phải hảo hảo thừa nhận..."

--------------

Từ đầu cho đến giờ, đặc biệt là chương này, hint nồng nặc luôn nhe, mọi người đã nhận thấy điều khác thường gì chưa?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC