Chương 64 : Mối tình đầu ngồi cùng bàn 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh tỉnh?"

Giọng nói thanh lãnh hờ hững vang lên sau lưng hai người, Lam Cảnh khoác áo khoác đi tới, không chút dao động cảm xúc, hỏi.

Quân Diêm Hoán thu hồi dị năng, lơ đễnh cong khóe môi: "Không ngờ cô sẽ tốt bụng như thế, không để tôi tự sinh tự diệt, có phải tôi nên nói tiếng cảm ơn với cô không?"

Lam Cảnh khoanh tay trước ngực, lãnh đạm nói, "Tôi rất muốn, nhưng sẽ có người không đồng ý. Cho nên, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Lăng Mộ Ngôn, chuyện này không có liên quan gì đến tôi."

Lăng Mộ Ngôn thấy Lam Cảnh, nhất thời vui vẻ cả lên, cậu đi tới trước mặt cô, trông mong hỏi, "A Cảnh, tối qua ngủ ngon không?"

Lam Cảnh đánh giá cậu một chút, nhướn mày hỏi, "Cậu vẫn luôn canh chừng anh ta?"

Lăng Mộ Ngôn gãi gãi đầu, "Ừm, cũng không hẳn, ở giữa tớ có ngủ."

"Ngốc." Đôi môi đỏ của Lam Cảnh khẽ nhúc nhích, trừng cậu một cái.

Mắt đen của Lăng Mộ Ngôn hiện ra vẻ ủy khuất, "A Cảnh, cậu còn nói tớ ngốc."

Lam Cảnh hừ lạnh một tiếng, "Không phải ngốc thì là cái gì? Tôi chỉ nói trói anh ta lại là được rồi, ai mướn cậu tự mình canh anh ta."

"Nhưng, tớ không quá yên tâm...."

"Có cái gì phải lo lắng? Cậu đã trói anh ta lại rồi, chẳng lẽ còn có nguy hiểm gì hay sao?" Lam Cảnh ném cái áo khoác về phía cậu, xoay người đi vào phòng bếp, đôi giày dành cho quân đội nhẹ nhàng không một tiếng động đạp trên mặt đất, "Cho cậu nửa tiếng ngủ bù, sau đó, chúng ta liền xuất phát."

"Thật có mười phần khí thế, thấy cô ta tựa như thấy anh hai vậy, khiến người ta sợ hãi." Quân Diêm Hoán nhìn bóng dáng thẳng tắp của Lam Cảnh, chậc một tiếng rồi cảm khái.

"Anh hai anh? Chính là cậu chủ lớn nhà họ Quân, Quân Diêm Dạ sao?" Lăng Mộ Ngôn vốn còn ôm quần áo ngẩn người, sau khi nghe thấy y nói như vậy, cậu không khỏi tò mò quay đầu lại hỏi.

"Cậu đã từng nghe qua cái tên này? Cũng phải, anh ấy rất nổi tiếng trong cái vòng luẩn quẩn của chúng ta, có điều, không ngờ ngay cả một người có tiếng ru rú ở trong nhà như cậu mà cũng từng nghe qua tên anh ấy." Quân Diêm Hoán trêu đùa, "Nhưng mà, hiện tại anh ấy đã không còn là cậu chủ lớn nữa rồi, mà phải gọi là người cầm quyền nhà họ Quân."

"Anh ấy đã tiếp nhận nhà họ Quân rồi?" Lăng Mộ Ngôn lộ ra vẻ hơi hơi kinh ngạc, "Nhưng trước đó không phải còn có tin đồn rằng anh ấy còn đang ở trong quân đội hay sao?"

"Nguyên nhân chính là vì anh ấy vừa mới nắm giữ được một nhánh quân đội, hơn nữa, còn thức tỉnh được dị năng hệ Lôi, nói thật, tôi hoàn toàn không bất ngờ gì khi biết anh ấy nắm quyền nhà họ Quân." Quân Diêm Hoán không cho là đúng nói.

"Mấy chuyện này sao anh biết được?" Lăng Mộ Ngôn nghi hoặc, "Chẳng phải anh bị lạc khi tận thế vừa tới sao? Làm sao còn có thể biết được chuyện nhà Quân?"

Quân Diêm Hoán cười như không cười sát vào cậu, "Tôi có nói mình bị lạc khi tận thế vừa xuất hiện sao?"

"Vậy...."

"Tôi bị lạc trên đường được quân đội đưa đến căn cứ." Ý cười của Quân Diêm Hoán càng sâu hơn, "Không sai, đúng như cậu đang nghĩ, tôi không cẩn thận bị người bên ngoài hãm hại, hơn nữa, người hãm hại tôi còn là người anh em tốt nhất của tôi."

"...."

Quân Diêm Hoán một tay đút túi, ý cười dần dần lạnh như băng, "Cho nên khi bị nhóm người mới quen không lâu này vứt bỏ, tôi không hề kinh ngạc gì, cậu cũng không cần tìm cớ nói giúp họ.... Lăng Mộ Ngôn, thu hồi lòng tốt không cần thiết của cậu đi, hiện tại, thế giới này căn bản không cần cái gọi là lòng tốt nữa rồi."

Lăng Mộ Ngôn nhíu mày nhìn y, sau lại chậm rãi lộ ra tươi cười ôn nhã, "Tôi không biết lòng tốt của tôi là dư thừa, có lẽ sau khi tận thế xuất hiện sẽ có rất nhiều người mất nhân tính, ác độc ích kỷ, nhưng tôi tin rằng cũng sẽ có rất nhiều người vẫn giữ lại điểm mấu chốt, có thể đáng được tin tưởng. Hơn nữa, nếu tất cả mọi người đều bắt đầu trở nên ích kỷ lạnh lùng, thì đó mới thật sự không có tương lai."
Quân Diêm Hoán sửng sốt.

"Huống chi, tôi cũng không cho rằng mình là người tốt." Lăng Mộ Ngôn cười nhàn nhạt nói, "Nếu lúc ấy anh gây nguy hiểm đến tôi và A Cảnh, tôi đại khái cũng sẽ nhốt anh vào căn phòng trống nào đó, mà không phải ở tại chỗ này, tự mình trông coi."

Quân Diêm Hoán trầm mặc hồi lâu, sau mới nheo mắt lại, ý từ không rõ nói, "Cậu thành thật như vậy, không sợ tôi sinh ra khúc mắc sao?"

"Tôi cảm thấy không tất yếu, chẳng lẽ anh là người như vậy sao?" Lăng Mộ Ngôn cười cười, "Được rồi, tôi phải đi nghỉ một chút, nếu cảm thấy buồn chán, anh có thể đi tâm sự với A Cảnh hoặc giúp cô ấy làm chút việc cũng được."

Vẻ mặt của Quân Diêm Hoán hơi hơi dịu đi, "Cậu thật đúng là yên tâm.... Nhưng vì cảm ơn cậu đã không nhốt tôi vào căn phòng trống đâu đó ở đối diện, tôi sẽ không dành bạn gái với cậu."
"Dành, dành bạn gái?!" Nhất thời gương mặt ôn nhu tuấn nhã của Lăng Mộ Ngôn đỏ lên, cậu cuống quýt quay đầu nhìn về phía phòng bếp, phát hiện bên kia không có động tĩnh gì mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, không khỏi quẫn bách trừng Quân Diêm Hoán đang cười xấu xa, "Đừng có nói lung tung, A Cảnh, A Cảnh...."

"Được rồi, tôi không đùa nữa, cậu mau đi nghỉ đi."

Quân Diêm Hoán lại lộ ra nụ cười bất cần đời như trước, nhưng Lăng Mộ Ngôn lại nhạy bén phát hiện, sự đạm mạc xa cách mà y vẫn luôn dấu diếm dưới đáy mắt không biết tự khi nào đã dần dần tiên tan.

>>>>>>>>

Những ngày sau đó căn bản theo lịch trình là ăn cơm, chạy đi, gϊếŧ zombie.

Trong lúc đó, không khí giữa ba người cũng dần dần dung hợp, tương đối có ăn ý – ít nhất sẽ không còn xuất hiện cảnh Lam Cảnh dạy dỗ Lăng Mộ Ngôn rồi bị Quân Diêm Hoán chỉ trích cả hai (kỳ thật chỉ có một người) ồn ào như thường ngày.
Suốt dọc đường đi, dị năng hệ Băng của Lam Cảnh đã đạt tới cấp bốn, không gian chứa vô số vật tư, mà lúc này dị năng hệ Mộc của Lăng Mộ Ngôn với dị năng hệ Hỏa của Quân Diêm Hoán cũng đã đạt tới cấp ba.

Hôm nay, sau khi ba người nghỉ ngơi đủ, đang chuẩn bị tiếp tục chạy, lại đột nhiên nghe thấy tiếng mắng hỗn loạn ồn ào từ bên ngoài truyền đến.

[Tích, phát hiện mục tiêu công lược Bùi Vũ Trần, xin người chơi chú ý.]

Bùi Vũ Trần? Tay thu thập đồ đạc của Lăng Mộ Ngôn hơi hơi dừng lại, cuối cùng cũng nhớ ra vị nam chính không có cảm giác tồn tại nhất trong truyện gốc.

Bùi Vũ Trần gặp được nữ chính khi đang trên đường đến căn cứ L, trước tận thế, hắn đã là người xấu, tính cách trừng mắt tất báo, thủ đoạn ngoan độc, đối với tất cả mọi người đều tràn ngập ác ý và không tin tưởng. Sau khi bị nữ chính dùng bạo lực trấn áp, hắn đã thề phải tìm ra được nhược điểm của cô để báo thù. Cho nên liền bò lên nữ chính, chẳng sợ thường xuyên bị nữ chính ghét bỏ, đả kích, thậm chí còn bị dùng bạo lực (....), nhưng hắn vẫn không buông tay.

.... Kết quả, đương nhiên là tự mình đắm chìm vào.

No zuo no die, why you try [thắp nến]

Có lẽ vì vậy nên so với các nam chính khác, hắn có địa vị thấp nhất trong lòng nữ chính, cho nên, cả toàn truyện, hắn chỉ xuất hiện duy nhất một lần. Nếu thật sự phải nói rõ, Bùi Vũ Trần đại khái bị xem như là.... Cái lốp xe dự phòng khi nữ chính không cẩn thận bị tách ra với Lăng Mộ Ngôn và Quân Diêm Hoán, phải một mình mỏi mệt đi đường?

".... Nếu lúc trước 'Lăng Mộ Ngôn' không lựa chọn trói chặt nữ chính, vậy truyện này còn có thể có nam chính sao?" Sắc mặt của Lăng Mộ Ngôn đột nhiên có chút quái dị, "Lại nói tiếp, vì sao tôi hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm của nữ chính với nhóm nam chính ở trong truyện này? Ngay cả với 'Lăng Mộ Ngôn' thì cũng chỉ có chút mờ ám mà thôi."
001 đáp, [Bởi vì nội dung chính của truyện này là quay quanh quá trình nữ chính trở nên mạnh mẽ, phần tình cảm rất yếu. Nữ chính mang dị năng hệ Băng, hơn nữa vốn chỉ tin bản thân, cô càng mạnh thì càng lạnh nhạc vô tình, cho nên nếu lúc trước 'Lăng Mộ Ngôn' không quyết đoán quyết định cùng các nam chính khác trói chặt nữ chính, rất có thể kết cục sẽ là truyện tận thế nữ cường, không CP.]

Lăng Mộ Ngôn lộ ra ý cười mềm mại, đứng lên nói với Lam Cảnh thờ ơ làm như không nghe thấy gì, "A Cảnh, tớ ra bên ngoài xem sao?"

Lam Cảnh dùng tay chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy không khỏi lạnh lùng nói, "Không liên quan đến cậu, đừng có xen vào chuyện của người khác."

"Nhưng bọn họ cãi cọ ở bên ngoài lớn như vậy, lỡ như dẫn zombie tới thì sẽ không tốt đâu." Trên khuôn mặt trẻ con của Lăng Mộ Ngôn hiện ra chút buồn phiền, sau đó lại nói, "Hơn nữa, mặc kệ lát nữa chúng ta ra ngoài hay bọn họ tiến vào thì đều sẽ gặp nhau."
Quân Diêm Hoán lười biếng cười nói, "Vậy thì chờ bọn họ đi vào rồi nói, đúng lúc chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm một lát nữa, Mộ Ngôn."

Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ nhìn hai người kia, chỉ có thể lắc lắc đầu ngồi lại chỗ của mình.

Mà Lăng Mộ Ngôn vừa ngồi xuống, cửa chính đã bị đá văng ra.

"Đi vào!" Tiếng rống thô bạo vang lên.

Người thanh niên tuấn mỹ một tay đút túi, ý cười nghiền ngẫm đi vào, khi nhìn thấy ba người trong phòng, trên mặt không khỏi hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường.

"Bọn mày là ai?!" Một người đàn ông mặt sẹo mang theo một thiếu niên ngoan ngoãn đáng yêu khác đi vào cũng sửng sốt, sau lại hung ác hỏi.

Lam Cảnh vẫn thờ ơ nhắm mắt nghỉ ngơi như trước, Quân Diêm Hoán cũng lười biếng nằm trên ghế không lên tiếng, chỉ có Lăng Mộ Ngôn dường như muốn nói chuyện, lại bị hai người bọn họ trừng một cái, không thể không thành thật.
"Có phải tôi đã đóng kịch quá mức rồi hay không?" Lăng Mộ Ngôn buồn bực hỏi, vừa nãy cậu thật sự chỉ muốn chỉnh lại tư thế ngồi mà thôi....

[Ai biểu Ngôn Ngôn lưu lại ấn tượng quá sâu làm chi ~] 001 nói vui sướng khi người khác gặp họa, sau đó cảm thán, [Có điều, quả nhiên người hệ chữa trị rất sướng nha ~ Lúc trước, Quân Diêm Hoán rõ ràng còn rất khinh thường loại người như vậy, nhưng dọc đường đi vẫn luôn âm thầm chiếu cố, bảo vệ anh.]

Có lẽ đối với Quân Diêm Hoán, Lăng Mộ Ngôn như ánh sáng ấm áp, nhu hòa mà lại không chói mắt đột nhiên xuất hiện trên bầu trời đen tối. Khi y dần dần bắt đầu thất vọng bất mãn với cái thế giới này, thì cuối cùng cũng có người đúng lúc kéo y ra.

Thấy mình không được để ý, người đàn ông mặt sẹo kia bỗng dưng căm tức, gã rút khẩu súng bên hông ra, "Ông đây hỏi tụi mày đó, không nghe thấy sao?! Bọn mày là ai!"
Lam Cảnh thình lình mở mắt ra, ánh mắt lạnh rét thấu xương khiến người đàn ông theo bản năng lui về phía sau. Sau khi phản ứng lại, gã thẹn quá hóa giận nhắm họng súng về phía Lam Cảnh, "Mày trừng cái gì! Cẩn thận chọc giận ông đây thì mày coi chừng đó!"

Mà Lam Cảnh còn chưa làm gì, một cành cây xanh mơn mởn đã không tiếng động quấn chặt lấy tay người đàn ông, súng lục rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng trầm đục....

"Chú này, có phải chú đã quá thất lễ rồi hay không?" Người thanh niên tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc vừa khống chế cành cây, vừa cười ôn nhã nói, "Rõ ràng các người xông vào, nói như thế cũng quá quá đáng rồi đấy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net