Tiểu đáng thương nghịch tập (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Danh Vi Đê Điều (Điệu Thấp Danh Tiếng)

Edit: Mun1911

Wattpad. com Mun1911


Đêm hôm đó, trên một diễn đàn nào đó trên internet đột nhiên xuất hiện một ít âm thanh không hài hòa lắm.

[#@&$¥: Chỉ có ta cảm thấy chuyện Lâm Cừ cứu người có mờ ám sao? ]

[Gọi gọi gọi điện thoại: Nghe ngươi như vậy, ta cũng cảm thấy có gì đó không đúng...]

[Tao là cha mày: Nói mờ mịt như vậy làm gì? Một chỗ đồng thời có hai người nhảy sông, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Còn vừa vặn được họ Lâm cứu lên? Hàng trăm người chỉ mình hắn biết bơi? Lừa gạt đứa ngu sao!]

[Dưa này không ngọt: Không phải chứ? Con sông kia nước rất sâu! Ai lại lấy chuyện này ra diễn trò chứ?]

[Tao là cha mày: Ngươi ngây thơ thật sao? Nơi này "nước" rất sâu... Ai, tuổi trẻ thật tốt!]

[Mèo Mập: Ta cũng đang muốn nói, ở hiện trường lúc ấy còn có cả cảnh sát, người ta ngay cả trang bị chuyên nghiệp cũng chuẩn bị xong, chỉ có hắn thích thể hiện nổi bật...... May là thật sự cứu được người lên, vạn nhất người nọ chết đuối, hắn đây có thể xem như gây trở ngại cho việc cứu nạn không?]

[Triều Cái đi đâu: Đánh rắm, nếu không có cảnh sát ở đó hắn dám nhảy sao? Chính là bởi vì có người tùy thời cứu vớt, hắn mới dám yên tâm "dũng cảm vì chính nghĩa" nha! Nếu không tự chơi chết mình thì làm sao bây giờ?]

Những bình luận như vậy nhanh chóng lan truyền trên internet, cũng không lâu sau liền có tiểu biên tập đăng một bài viết: < Dũng cảm vì chính nghĩa hay dũng cảm vì lợi ích?>, một bài ngôn luận mây mù dày đặc khiến độc giả xem xong miên man bất định.

Cư dân mạng bàn luận sôi nổi, thảo luận từ chuyện "Lâm Cừ cứu người là thật hay giả" đến "Lâm Cừ chuẩn bị buổi biểu diễn như thế nào", cuối cùng thậm chí có người bắt đầu suy đoán "Tiểu ca diễn xuất nhảy sông giúp Lâm tổng được trả bao nhiêu phí vất vả".

Cư dân mạng phát huy toàn bộ thông minh tài trí và trí tưởng tượng của mình, nhanh chóng thêm thắt các chi tiết ra hình ra dạng, như thể những chuyện này đều là chính mắt họ nhìn thấy, chính tai họ nghe được.

Các anh hùng bàn phím tự xưng là chính nghĩa cầm cái gọi là chân tướng bị tô son trát phấn không biết bao nhiêu lần, thề son sắt phải đi truyền bá khắp nơi, với cái tên hoa mỹ là: Vạch trần bộ mặt ghê tởm của bọn tư bản.

Điều thật sự khiến dư luận bùng nổ là một đoạn video được đăng tải lên mạng, người đăng tin tự xưng là một bệnh nhân đi ngang qua, bởi vì không nhìn được diễn xuất của một số người, lúc này mới đứng ra.

Trong video chính là hình ảnh Chu Vũ Hinh thăm bệnh bị ngăn cản. Trải qua cắt nối biên tập của người có tâm, Lâm Cừ trong video có vẻ hết sức cao ngạo cáu kỉnh, vừa châm chọc khiêu khích vừa chửi rủa cảnh cáo đối với Chu Vũ Hinh. Chu Vũ Hinh lại là một bộ dáng chịu nhục, không dám phản kháng dù chỉ là một chút.

Ngôn luận lúc trước còn có thể nói là suy đoán vô căn cứ, video này vừa đăng, nhóm bình xịt trên internet giống như lập tức lấy được búa thật, ngươi một câu ta một câu bắt đầu thảo phạt Lâm Cừ.

[Ruộng dưa của Lý Hạ: Xem xem xem xem... Với cái đức hạnh này của Lâm Cừ, nói hắn cứu người ngươi tin không? ]

[Dưới nước thật mát mẻ: Loại người rác rưởi gì đây? Chu Vũ Hinh người đẹp tâm thiện, thân thể chưa khỏe liền tới thăm bệnh nhân, Lâm Cẩu lại có thái độ này?]

[Đem cháo về đi chúng ta không hẹn: A a a a a...... Thật sự là tức chết ta! Hinh Hinh của chúng ta trước tiên dưỡng tốt thân thể rồi hãy đến quản người khác có được không? Hà tất phải tự đưa tới cửa để cho nhị thế tổ nhục nhã? Cầu Cầu hãy yêu quý bản thân nhiều hơn một chút, đồ ngốc!]

[Kỹ thuật dọn gạch nhà ai mạnh: Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Sự kiện nhảy sông cũng đã qua mấy ngày rồi, truyền thông ngay cả một tấm ảnh của đối phương cũng không đăng lên, nhắc tới cũng chỉ dùng xưng hô "Trì mỗ mỗ" thay thế, giữ kín như vậy rốt cuộc là đang che giấu cái gì?]

[Tôi biết bí mật nhỏ của bạn: Lâm Cừ một mực ngăn cản không cho phóng viên phỏng vấn, bệnh nhân cùng bệnh viện cũng không cho thăm, càng che che giấu giấu, càng chứng tỏ chuyện này có vấn đề lớn a!]

Mọi người vừa ăn dưa vừa xem video, chờ video phát đến cảnh cuối cùng Chu Vũ Hinh quỳ gối, cư dân mạng trực tiếp nổ tung.

[Đánh bạo tra nam não rộng: Ta thao thao thao thao!]

[Có 0 không có: Vẫn là đánh giá thấp sự ác liệt của Lâm Cẩu, bức người ta quỳ xuống cũng quá ghê tởm đi!]

[Mượn qua mượn lại: Lâm Cừ rốt cuộc nói cái gì khiến Chu Vũ Hinh sợ thành như vậy?]

[Đấm lớn chính nghĩa: Đêm hôm khuya khoắt ta tức giận đến đập bàn phím! Ta nói Lâm Cẩu không được chết tử tế không ai có ý kiến chứ?]

Sau một trận vô năng cuồng nộ của các cư dân mạng, rốt cục có người biết chuyện tiết lộ: Đến xem cuộc phỏng vấn của anh họ Chu Vũ Hinh! Sự thật đã lộ ra!!

Người này lập tức kèm theo một liên kết video, sau đó thành công rút lui. Mọi người nhao nhao click vào liên kết để xem.

Trong video, anh họ Chu Vũ Hinh sắc mặt tái nhợt, biểu tình bi phẫn, hữu khí vô lực lên án với phóng viên:

"Tối qua, khoảng chín giờ rưỡi...... Vũ Hinh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi rồi khóc lóc nói xin lỗi với tôi, nói cái gì mà bản thân liên lụy tôi."

"Lúc đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, mọi người cũng biết em ấy có chút đa sầu đa cảm, em ấy nói lặp đi lặp lại rất nhiều lần về điều đó. Sau đó em ấy càng khóc càng dữ dội, tôi mới ý thức được không đúng..."

"Tôi hỏi đi hỏi lại, em ấy mới nói cho tôi biết em ấy đắc tội với Lâm tổng, đối phương uy hiếp em ấy không nên xen vào việc của người khác, nếu không sẽ ngừng phí điều trị của tôi..."

Nói tới đây, đối phương dồn dập thở dốc vài cái, một giọt nước mắt nam nhi đúng lúc chảy ra từ khóe mắt: "Một khắc kia tôi thật sự chỉ muốn cứ như vậy chết đi quên đi... Rất nhiều lần, tôi muốn đứng thẳng lưng ở trước mặt họ Lâm, nói cho hắn biết Đỗ Kiện Khang ta không cần tiền của hắn!"

Đỗ Kiện Khang nói xong, đột nhiên tâm như tro tàn tuyệt vọng nằm xuống: "Nhưng tôi còn muốn chữa bệnh, còn muốn bảo vệ em gái... Vũ Hinh, em ấy yếu đuối như vậy, không ai che chở tôi sợ em ấy sẽ không sống nổi..."

Lời nói chân tình này của anh họ Chu Vũ Hinh, trong nháy mắt làm cảm động vô số quần chúng ăn dưa, cư dân mạng nhao nhao like ủng hộ dưới video:

[Khóc đi: Nước mắt lưng tròng rồi, hảo anh trai quốc dân!]

[Hằng ngày đi ngang qua: Hu hu hu... Thật cảm động! Chu Vũ Hinh không ngần ngại quỳ xuống thay cho anh trai, anh trai ốm đau nằm liệt giường chịu nhục thay em gái, đôi anh em này quá ấm lòng!]

[Bà già gắt gỏng: Ta tức giận nổ tung tại chỗ! Lâm Cẩu ngươi làm người đi! Người như vậy sao ngươi có thể nhẫn tâm tổn thương bọn họ hết lần này đến lần khác?]

[Nộ trảm đầu chó họ Lâm: Họ Lâm buông hai anh em kia ra, có bản lĩnh xông về phía ta a a a!!!]

[Người sành ăn: Quyết định rồi, hôm nay ăn Lâm Cừ nướng than đi! Thỉnh thoảng cũng phải xa xỉ một bữa chứ nhỉ?]

Sau khi mọi người dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích Lâm Cừ, món chính cuối cùng cũng được mang lên:

[Mũ không quá xanh: Ta là người duy nhất chú ý tới lời anh họ nói sao? Lâm Cừ uy hiếp Chu Vũ Hinh "Không nên xen vào việc của người khác", ngươi thử thưởng thức đi!]

[Hắn lên Hạ Thiên: Điều lầu trên vừa nói ta cũng ý thức được, cho nên "xen vào việc của người khác" là có ý gì? Chẳng lẽ Chu Vũ Hinh phát hiện ra cái gì?]

[Cake Modo Modo: Đó là sự thật, khi Chu Vũ Hinh thăm bệnh phát hiện Lâm Cừ làm giả sự tình, cho nên mới bị cảnh cáo không được nói lung tung!]

[Kính mắt huynh: ta có một suy đoán lớn mật, tiểu ca rơi xuống nước có phải đã không còn hay không, nếu không vì sao vẫn không lộ diện? Lâm Cừ muốn cứu người lấy danh tiếng nên đã ém nhẹm tin tức không tiết lộ ra ngoài......]

[Ông nội tôi bị dọa sợ: Đệt! Những gì lầu trên nói khiến tôi muốn báo cảnh sát! Đây đã cấu thành án hình sự rồi chứ?]

Sáng sớm hôm sau, từ khóa #Lâm Cừ tự biên tự diễn cứu người# lấy tốc độ chóng mặt leo lên trang nhất hot search. Thanh danh Lâm tổng vừa khởi sắc nhất thời càng đen đến triệt để.

---------wattpadMun1911----------

Tiểu khu Hoa Uyển thành phố H.

Trong một tòa nhà dân cư, người phụ nữ trung niên khuôn mặt phàm tục có chút thấp thỏm hỏi người chồng đang xem ti vi trên sô pha: "Anh nói xem, đứa trẻ tự sát mấy ngày hôm trước... có phải là Trì Tang không?"

Mí mắt Tào Quốc Khánh giật giật, nghe thấy vấn đề được nhắc đến cũng có chút bất an, vội vàng mạnh mẽ thuyết phục chính mình: "Không thể đi? Nếu thật sự là nó, cảnh sát đã tìm đến đây rồi!"

"Hay là, gọi điện hỏi một chút?" Chân Mỹ Phượng vẫn không yên tâm, như có điều suy nghĩ nói: "Ở nơi này của chúng ta, họ Trì cũng không thấy nhiều... Từ miêu tả, tuổi tác và dáng người cũng giống..."

"Gọi cái gì mà gọi?" Tào Quốc Khánh ném điều khiển từ xa xuống, hùng hổ đứng lên: "Cho dù thật sự là nó, thì chuyện cũng không liên quan đến lão tử!"

"Vốn đã không phải con ruột của tôi, nuôi nó năm năm đã rất tận tình tận nghĩa rồi, còn muốn tôi thu lưu nó cả đời hay sao?" Hắn đi qua đi lại trong phòng khách, ngoài mạnh trong yếu quát:

"Cho dù là con ruột của tôi, nuôi nó đến mười tám tuổi đuổi đi người khác cũng không nói gì, huống chi là con của em gái! Còn muốn người làm cậu tôi đây phải làm như thế nào nữa?"

"Đều là người trưởng thành rồi, có tay có chân còn có thể chết đói sao? Chạy đi tìm chết..... thật có tiền đồ." Tào Quốc Khánh càng nói càng tức, bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép của gia trưởng: "Vì một chút việc nhỏ tìm chết tìm sống, gây thêm bao nhiêu phiền toái cho người khác -- sao nó không dứt khoát chết đuối ở dưới sông luôn đi?"

Tào Quốc Khánh kỳ thật đã đoán được, nhảy sông chính là cháu ngoại của hắn, lúc này hắn phẫn nộ cũng chỉ là để che dấu nội tâm bối rối và chột dạ.

Tố chất tâm lý của vợ hắn rõ ràng tốt hơn hắn nhiều, nghe chồng nói "sao nó không chết đuối ở dưới sông luôn đi", ánh mắt Chân Mỹ Phượng chớp động, nội tâm có chút tiếc nuối: Đúng vậy, quỷ đòi nợ kia sao không dứt khoát chết đuối chứ?

Tào Quốc Khánh còn đang dùng sức thóa mạ Trì Tang, Chân Mỹ Phượng đã tiến đến bên cạnh chồng, thấp giọng nhắc nhở: "Trì Tang nếu không chết, nhà ở kia, nói không chừng nó sẽ quay về lấy..."

Tào Quốc Khánh giống như bị kim đâm một cái, lập tức nhảy dựng lên, nổi trận lôi đình rống giận: "Nó phản rồi! Nhà ở kia có quan hệ gì tới nó sao? Nó còn có mặt mũi quay lại đòi!"

"Năm đó mua nhà là cha tôi móc tiền ra, Tào Phương Phỉ một đứa con gái gả ra ngoài, cô ta có tư cách gì cầm tiền nhà mẹ đẻ? Tôi mới là con trai duy nhất của lão Tào! Tài sản của cha mẹ nhất định phải để lại cho tôi!"

Lúc nói lời này, Tào Quốc Khánh lựa chọn quên đi sự thật là cha hắn chỉ trả một phần tiền đặt cọc, phần tiền mua nhà còn lại đều là cha mẹ Trì Tang mỗi tháng trả theo giá niêm yết. Còn không chút do dự đem "Luật thừa kế" vứt bỏ ra sau đầu.

Lại đi qua đi lại vài vòng, Tào Quốc Khánh lại nghĩ ra một cái cớ: "Cho dù căn nhà kia là của nó, tôi nuôi nó nhiều năm như vậy không tốn tiền sao? Tiểu tử choai choai ăn lão tử đến nghèo! Nếu không có tôi, nó đã chết đói rồi! Lấy phòng ở của nó tính cái gì?"

Tào Quốc Khánh càng nói càng thấy đúng lý hợp tình, càng thêm tự tin: "Đó là phí nuôi dưỡng lão tử đáng được nhận, lão tử chỉ là cậu, không phải cha ruột nó, lão tử không có nghĩa vụ nuôi dưỡng nó!"

"Lão Tào! Tức giận lớn như vậy làm gì?" Thấy chồng mình phát tiết như vậy đủ rồi, Chân Mỹ Phượng oán trách một tiếng, tiến lên ôn nhu vỗ ngực thuận khí cho hắn.

Sau đó cẩn thận hỏi về thủ tục và vấn đề quyền sở hữu căn nhà kia, sau khi biết được lúc sang tên không để lại bất kỳ nhược điểm nào, lại giúp làm giả thêm phần tặng nhà trong hợp đồng, trên đó viết rõ "Trì Tang vì cảm tạ ân nuôi dưỡng của cậu, tự nguyện đưa nhà ở cho Tào Quốc Khánh".

Cầm hợp đồng cũ mới được sửa lại, Chân Mỹ Phượng cảm thấy vạn vô nhất thất* mỉm cười đắc ý, lại ném cháu ngoại tiện nghi ra sau đầu.

Vạn vô nhất thất -万无一失 : không sơ hở; tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào

<( ̄︶ ̄)><( ̄︶ ̄)><( ̄︶ ̄)>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net