Chương 73. Nhiệm Vụ Thứ Tám. (11) Xong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Ngạn Tịnh.

Nói chuyện điện thoại xong, hai người trong phòng bắt đầu yêu tinh đánh nhau, Bạch Vi sợ lỗ tai nổi mụn nhọt, lập tức liền rời đi. Nhảy xuống từ lầu chín, thừa dịp bóng đêm rời đi.

Sau đó Bạch Vi cũng không về nhà càng không đến trường học, ngược lại lập tức đến một chỗ, phố Lý Thất. Ngã tư đường này không có gì chính là chỗ cắt tóc làm đẹp, mát xa tẩy chân khá nhiều, cửa hàng mặt tiền phần lớn đều là sắc điệu ám muội, bên trong đầy người đang ngồi, phụ nữ nhàm chán, vừa nhìn thấy có người đi ngang cửa hàng của mình, lập tức đánh lên tinh thần, cười hì hì tiến lên dính người, người hiểu chuyện chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra miêu nị trong đó.

Mà Thu Nhã kia chính là một người trong đám phụ nữ này, diện mạo không tính là rất đẹp, nhưng đặc biệt ở khí chất mềm yếu, liếc mắt một cái liền dễ dàng khiến lòng người sinh thương tiếc. Chương Đại Long trải qua loại phụ nữ ăn no lại tra tấn như Vương Xuân Mai thật không có sức chống cự với loại phụ nữ như chị, chưa tới một tuần, Thu Nhã đã thông đồng được với đối phương, Chương Đại Long quả thực bị chị mê hoặc đầu óc choáng váng, dùng số tiền giải tỏa mua cho chị không ít đồ.

Bạch Vi bước vào cái phố kia, liền đi thẳng đến căn nhà nhỏ trong ngõ hẻm, Thu Nhã chính là đang ở nơi đó. Nhà ở không lớn, chỉ để ba chiếc giường cùng một cái bàn, ngay cả phòng bếp phòng vệ sinh cũng không có, dù sao những người như bọn họ cũng không cần tự mình xuống bếp. Có một chén nhỏ, là Thu Nhã để cho con trai nhỏ của mình dùng. Con trai của chị vốn là một đứa bé ăn mày, chính là loại ăn mày có người lớn khống chế, nếu không được tiền sẽ thường xuyên bị đnahs.

Lúc đó Thu Nhã vừa tốt nghiệp cấp hai, đi ra làm công, không quen với xã hội bên ngoài, bị người lừa tài lừa sắc, khi đó chị thật là cùng đường, trừ chết ra căn bản chị không nghĩ được cách nào khác. Trên bờ sông nhìn thấy một cậu bé, dù chết cũng muốn đi theo chị, cũng không đòi tiền, chỉ là cứ đi theo. Sau khi hỏi rõ ràng biết đó là một ăn mày không ai muốn nuôi, chị cũng chẳng biết sao, đầu nóng lên liền mang theo nhóc con kia lên thuyền chạy thoát. Tránh đi tiền nợ của cậu bé, tránh đi tập đoàn ăn mày, chị lớn chết không sợ nước sôi nóng, nhanh như chớp mang theo cậu bé kia đi qua vài tỉnh, hai người cũng không dám dùng tên thật, sợ bị người nhận ra. Công việc chính thức làm không được, Thu Nhã liền làm chueyejn kia, kiếm tiền nhanh không có rủi ro, kiếm được tiền liền mời gia sư cho thằng nhóc kia, nó không có hộ khẩu, bản thân cũng không dám dùng thẻ căn cước, cho nên chị chỉ dám tìm gia sư, cũng không thể để cậu bé đến lớn nửa chữ bẻ đôi cũng không biết.

Dù sao sau này lớn tuổi sắc suy chị còn phải dựa vào nhóc con này, thật ra đôi lúc chị cũng nghĩ đến tại sao lúc trước lại mang theo nó chạy, chị nói không nên lời, có thể là bởi vì hai người sẽ có dũng cảm hơn một người, có người cho bản thân dựa vào, chị mới có mục tiêu, mới có thể tiếp tục được.

Vừa nhìn thấy Bạch Vi, Thu Nhã lập tức tiến lên đón, "A, cô bé, sao hôm nay lại đến đây? Nơi này em cũng dám một mình tiến vào, đến lúc đó xảy ra chuyện gì tôi không phụ trách đâu nha!"

Người phụ nữ mặc một bộ váy áo liền màu đỏ, màu da trắng nõn, đôi mắt không trang điểm có vẻ sâu, môi cũng không có màu máu gì, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc nhỏ dài, cả người tản ra một loại khí chất thanh thuần xen lẫn quyến rũ, nhìn liền chọc người thích. Nếu không phải gặp chuyện bất hạnh, bây giờ có lẽ đã được người nâng trên tay che chở.

Bạch Vi cười nói, "Còn không phải đến hỏi tình huống một chút sao? Rất nhiều chuyện nói qua điện thoại thôi thì không rõ ràng lắm." Liền đi theo chị đi vào.

"Như vậy à, được rồi, chỉ là nơi này của tôi cũng không phải sạch sẽ, sẽ không tiếp đón em uống trà Bây giờ tôi cùng người đàn ông kia..." Thu Nhã lại hút một điếu thuốc, sau đó luôn miệng nói không ngừng.

Trong phòng mờ tối chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ chiếu sáng, mặt người phụ nữ ẩn sau làn khói lượn lờ, Bạch Vi vẫn đang nghiêm túc nghe.

Theo lời của Thu Nhã nói Bạch Vi biết được, hiện tại Chương Đại Long là một lòng một dạ đặt trên người Thu Nhã, thậm chí còn nảy ý định muốn kết hôn với chị ở trong đầu, ngay cả việc chị có con trai cũng không để ý. Về phần Vương Xuân Mai, ông ta đã sớm vứt đến chín tầng mây rồi, nhiều lắm đến lúc đó ông lại tiếp nhận con trai mình về, còn người phụ nữ kia, tốt nhất cút đi thật xa, ông đã sớm chịu đủ bà ta. Dù sao tiền đều ở trong tay ông, hai người cũng đã ly hôn, ông xem bà ta còn có thể nháo thế nào! Cho dù là lên tòa án, người a cũng là đứng về phía ông mà thôi!

Lúc trước khi Thu Nhã tiếp xúc với Chương Đại Long, Chương Đại Long giúp chị một việc nhỏ, tiếp đó Thu Nhã mời ông ta ăn bữa cơm, thường xuyên qua lại, hai người liền quen thuộc. Chương Đại Long vẫn luôn cho rằng Thu Nhã có chồng đã chết, mang theo một đứa con trai, sống thực gian nan, cho nên ông vẫn rất thương tiếc chị. Mà Thu Nhã cũng không tham tiền của ông ta, mỗi lần ông ta mua gì đó cho chị, chị đều nói hy vọng ông ta đừng xài tiền bậy bạ, rất nhiều lần từ chối. Vẻ ngoài đẹp như vậy, đáy lòng còn thiện lương như thế, Chương Đại Long thật sự cảm thấy bản thân nhặt được bảo vật, từ lúc giải tỏa đến bây giờ ông vẫn luôn gặp may mắn, Chương Đại Long ông cũng có ngày hôm nay, vì thế ông ta đối xử với Thu Nhã rất tốt.

"Xem đi, mấy thứ kia đều là người đàn ông kia mua cho tôi, nói thật ra, khiến cho tôi có chút muốn kết hôn. Nếu không biết người đàn ông này trước đó có vợ có con, ly hôn giả với vợ, tôi đều phải dấn thân vào rồi. Dù sao tư vị tân nương hằng đêm cũng là khổ sở, tiểu Lỗi cũng cần một hoàn cảnh bình thường để trưởng thành, mỗi ngày quay chung quanh đám phụ nữ như chúng tôi đây, có tiền đồ gì, sau này nói không chừng bản thân cũng không nuôi được!" Thu Nhã hút điếu thuốc thật sâu, sau đó chậm rãi phun ra, trong mắt mang theo chút tang thương, cũng không biết chị suy nghĩ cái gì.

"Sau khi chuyện này chấm dứt, chị hoàn toàn có thể rửa tay, tìm một trấn nhỏ xa xôi, sống một cuộc sống thật tốt, những người đó cũng không thể thần thông quảng đại đến thế được đâu." Châm chước một hồi, Bạch Vi nói.

"Đúng vậy, tôi như vậy không phải ăn chính là nằm, ha ha, thật ra có đôi khi, nhìn em thật không giống như chỉ có mười sáu mười bảy tuổi, nói chuyện làm việc đôi khi còn thành thục hơn tôi, thật không biết em lớn lên thế nào vậy?" Thu Nhã đột nhiên cảm khái nói.

Bạch Vi cười cười, không có trả lời, mặc kệ là ai, chuyển hoán nhiều thân phận như vậy, trải qua nhiều thế giới như vậy, không thành thục mới có vấn đề đi.

"Mẹ, con trở về rồi!" Một giọng nam còn đang trong thời kỳ đổi giọng dodottj nhiên vang lên, sau đó cửa phòng bị đẩy mạnh ra, cậu bé kia nhìn qua chỉ chừng 13 tuổi, không cần phải nói, khẳng định là con trai của Thu Nhã, bộ dáng còn rất đáng yêu, vừa thấy ở trong phòng là một cô gái, không biết vì sao Bạch Vi lại cảm thấy như cậu bé nhẹ nhàng thở ra, cậu bé nghĩ trong phòng là ai?

"Ách..." Thu Nhã theo bản năng dụi tắt điếu thuốc trong tay, "Đây là con trai tôi, tên Thạch Lỗi, đến đây, tiểu Lỗi, mau gọi... Ách, gọi chị đi!"

Cậu bé vừa nghe mẹ nói vậy, nhìn về phía Bạch Vi, mặt nhất thời đỏ lên, bộ dáng dường như rất ít tiếp xúc với người khác, mở miệng nửa ngày cũng không gọi ra tiếng nào.

Bạch Vi cũng không để ý, vốn cô cũng xem như một đứa trẻ, nhìn qua cũng chẳng lớn hơn Thạch Lỗi bao nhiêu, người ta gọi không được cũng có thể hiểu.

Sau đó xoay người nói với Thu Nhã, "Lại khiến tình cảm sâu sắc hơn nữa, trước đề nghị đưa hạng mục đầu tư cho chị, nhớ phải hướng dẫn Chương Đại Long đầu tư, tiền này của ông ta tôi không muốn để lại một cắc nào, dù sao vốn cũng không phải là của ông ta." Vừa nghĩ đến bà nội Chương cùng Chương Bạch Vi chịu khổ nhiều năm đến thế, cô cảm thấy người đàn ông kia cho dù bị người đâm chết cũng là báo ứng nên nhận.

"Đã biết." Thu Nhã đồng ý nói, thật ra sau khi chị nghe đủ loại sự tích của Chương Đại Long, cũng hiểu được người đàn ông này lầ một tên súc sinh, cả mẹ ruột và con gái ruột của mình cũng có teher xuống tay, sau lại bưởi vì sợ chịu trách nhiệm, bỏ lại một già một trẻ ở bên ngoài tự tại sung sướng, trở lại liền đuổi con gái ruột của mình ra khỏi nhà, đây là việc con người làm sao? Chị cũng hy vọng người đàn ông kia gặp được báo ứng nên nhận.

Bạch Vi rời chỗ ở của Thu Nhã, lập tức về nhà, thu dọn vài thứ liền trả phòng trọ kia. Nếu cô đoán không sai, khoảng thời gian tiếp theo cô tuyệt đối không sống yên ổn được. Trong nhà Đường Khả Hân có tiền, muốn biết chỗ cô ở chỉ là một cái búng tay, mà ba Trương Nguyên lại lăn lộn trong giới hắc đạo, cũng quen biết rất nhiều người trong đó, muốn làm gì Bạch Vi càng dễ dàng.

Cho nên cô không chạy còn chờ bị bắt sao? Cũng không biết những người này không tìm thấy cô liệu có tìm đến Chương Bạch Vi hay không, nếu như vậy thì chơi cnagf vui rồi.

Một hồi, Bạch Vi chợt nghe giọng nói quen thuộc đang gọi cô, "Bạch Vi, đây là muốn đi đâu đây? Cũng không nói một tiếng với bạn trai em sao?"

"Minh Hàn, sao anh lại ở đây?" Bạch Vi vui vẻ chạy đến, "Đã trễ thế này, sao anh còn ở đây? Anh đang đợi em sao?"

"Không thì sao, chọc chuyện giờ biết chạy?" Minh Hàn ngắt mũi của cô, "Đợi em cả đêm, đi đâu vậy?"

"Đi hai nơi, đứng ở nơi này nói chuyện không tiện, xe kia là của anh đi, đi trước nói sau." Bạch Vi giữ chặt cổ tay Minh Hàn liền chạy đến chiếc xe hơi màu đen kia.

Không ngờ tới trên xe còn có người, tây trang thẳng tắp, vừa thấy hai người họ lên xe, liền quay đầu lại gật đầu với bọn họ, "Thiếu gia, Chương tiểu thư."

"Đây là tài xế của anh?" Bạch Vi hỏi.

"Ừm, đưa anh đến trường, chú Trương là ông nội đưa đến cho anh." Minh Hàn cũng không phủ nhận.

Nghe cậu nói như vậy, Bạch Vi liếc một ánh mắt tràn đầy hâm mộ ghen tỵ hận, vì sao mỗi thế gian Giang Mạc đều được an bài gọn gàng ngăn nắp, ít nhất có thể ít phấn đấu ba mươi năm luôn á, điểm bắt đầu đã dẫn trước người khác một đoạn, trong lòng Bạch Vi thật không thể không bất bình. Vì sao mỗi lần cô đều thảm như vậy, bị gãy chân, bị đánh, bị kê đơn, so sánh với Giang Mạc, cô quả thực mỗi giây mỗi phút đều lên núi đao xuống biển lửa mà!

"Ha ha, làm sao vậy?" Minh Hàn nhìn ánh mắt của cô, có chút kỳ quái.

"Không có gì, chính là phát giác anh thật là người thắng nhân sinh mà, em ghen tỵ." Bạch Vi lên xe, hầm hừ nói.

"Đương nhiên là người thắng nhân sinh, tìm được em mà." Minh Hàn cũng trêu đùa theo.

"Vậy thì đương nhiên, ha ha ha." Xe khởi động, hai người đang nở nụ cười, Trương Hoa ngồi chỗ lái xe cũng mỉm cười theo, mặc dù có chút sớm, nhưng không biết vì sao ông luôn cảm thấy thiếu gia tìm đúng người rồi, khi hai người này đứng chung một chỗ, người bên cạnh dường như không có cách nào dung nhập vào, dường như hai người này mới ở cùng một thế giới. Chỉ là, trong nhà thiếu gia vẫn còn lực cản không nhỏ, hy vọng đôi người yêu nhỏ này có thể thành công vượt qua!

Mãi đến lúc xe chạy đến khu biệt thụ vùng ngoại thành, Bạch Vi cùng Minh Hàn xuống xe.

"Mấy ngày tiếp theo em cứ ở đây, hẳn là không có người tìm đến, chuyện Đường Khả Hân và Trương Nguyên anh sẽ giải quyết giúp em, yên tâm!" Minh Hàn nói.

"Ai, đừng, em đã an bài tốt hết rồi, anh trăm ngàn đừng xen vào, đến lúc đó quấy rầy kế hoạch của em thì xong luôn, cảm ơn!" Bạch Vi quơ tay nói, đến bây giờ cô chưa từng chủ động muốn người khác giúp mình cái gì, cô đã quen một mình giải quyết tất cả mọi chuyện, mặc dù vài thế giới trước cô và Giang Mạc đều tốt như vậy, cũng chưa từng mượn tay cậu làm việc gì, đây là nhiệm vụ của cô, nếu đầu cơ trục lợi, cô có một loại dự cảm, hậu quả bản thân tuyệt đối sẽ không thừa nhận được!

"Ách... Được." Minh Hàn gật gật đầu, mỉm cười, người cậu thích cậu tin tưởng, Bạch Vi khẳng định có thể xử lý tốt tất cả.

Phía sau hai người, Trương Hoa lấy di động ra chụp vài bức Minh Hàn đang tươi cười, sau đó gửi đi, đây cũng là một công việc của ông, Minh Hàn biết, cậu cũng không hề phản đối.

Mà một bên khác nhận được ảnh đều sắp nổ tung luôn rồi, con trai/ cháu trai/ em trai của họ không thể cười đáng yêu như vậy được, nói nhảm đúng không! Khoan đã, nữ sinh tỏng hình kia là ai?

Yêu sớm! Từ ngữ này hiện lên trong đầu khiến cả đám chấn kinh rồi.

Chỉ là bên này Bạch Vi cùng Minh Hàn cũng không hề biết bản thân đã nhấc lên bao nhiêu gợn sóng.

Một ngày lại một ngày trôi qua, trước khi Bạch Vi rời đi đã để lại một thiết bị nghe lén trong căn nhà kia của Hoàng Oánh cùng Trần Hoành Kiều, cô cũng không cần ra cửa, mỗi ngày vùi đầu ở trong biệt thự của Minh Hàn, không ngừng nghe, cuộc sống trôi qua thực thích ý, không hề bị bên ngoài ảnh hưởng.

Trong phòng trọ trước của Bạch Vi, Chương Đại Long bị người đá ra thật xa.

Một người đàn ông mang kính ngồi trên ghế salon, "Mày không phải nói con gái mày trong này sao? Người đâu? Ông chờ ở đây sắp một tuần rồi, ngay cả sợi tóc cũng không nhìn thấy, mày đùa giỡn tao sao?"

"Không phải, không phải!" Chương Đại Long không ngừng cầu xin, "Con bé chết tiệt kia thật sự ở nơi này, tôi không biết vì sao nó một tuần cũng không trở về, anh tha cho tôi đi, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi nữa mà tôi tahatj sự chống đỡ không được!"

"Chống đỡ không được? Ha ha, tao xem mày rất mạnh miệng, muốn làm người cha tốt sao? Vậy tao sẽ hoàn thành tâm nguyện của mày! Đánh cho tao, không đánh gãy một chân của hắn thì đừng trở về! Phi, đồ đê tiện!" Người đàn ông mang kính phun một ngụm nước bọt, xoay người ra khỏi phòng.

"Van cầu... A, van cầu anh! Đừng mà! A... Tiếng kêu thảm thiết của Chương Đại Long không ngừng vang lên, người người đánh ông ta vẫn giống như không nghe thấy gì, đánh càng mạnh hơn!

Ngoài phòng, người đàn ông mang kính gọi một cuộc điện thoại, sau đó cười cười nói, "Ai, anh Trương, chuyện thế nào? Ai nha, tìm khắp nơi vẫn không tìm được con bé kia, chỉ sợ nghe được tiếng gió, chạy rồi... Ai, anh yên tâm, chỉ cần nó vẫn chưa chạy khỏi thành phố Gia Nam này, em nhất định có teher bắt được nó, yên tâm! Ai, đúng đúng đúng, chính là như vậy! Ngại quá, để cho cháu nó đợi thêm hai ngày nữa nha, em nhất định, nhất định!"

Chờ bên kia tắt cuộc gọi, biểu tình của người đàn ông mang kính thay đổi, đạp mạnh cửa phòng, "Cái gì vậy! Chút chuyện mãi làm không xong!"

"Được rồi, đi thôi, mặc kệ nó, vứt nó ở chỗ này, đi thôi, lãng phí thời gian!" Người đàn ông đeo kính dẫn đầu lên xe, đám người đằng sau cũng lục tục rời khỏi phòng, chỉ còn lại Chương Đại Long ở nơi đó không ngừng rên rỉ.

"Ba, thế nào rồi? Bắt được Chương Bạch Vi chưa?" Bên này, Trương Nguyên nằm trên giường dưỡng thương vừa thấy ba cúp điện thoại, lập tức chờ mong hỏi.

"Còn chưa đâu, cũng không biết lão Cửu làm ăn thế nào nữa? Một con bé có thể trốn đi đâu được, đã sắp nửa tháng rồi, sao vẫn còn chưa tìm được?" Cúp điện thoại, cha Trương cũng rất tức giận.

"Đám người kia sao lại vô dụng thế chứ, ăn dùng của nhà chúng ta biết bao nhiêu, một chút chuyện cuyngx không làm xong, con mặc kệ, con muốn nhìn thấy Chương Bạch Vi, không để người đánh gẫy chân cô ta ngụm khẩu khí này con nuốt không xuống được!" Biểu tình của Trương Nguyên rất âm ngoan.

"Còn không phải sao, Nguyên Nguyên bị nhiều khổ như thế, tuyệt đối không thể thả con bé kia ra, bác sĩ nói, chân của Nguyên Nguyên sau này rất có thể sẽ bị què, con trai ngoan của tôi, cứ như vậy bị người đánh què, tôi nhất định phải khiến con bé chết tiệt kia bị báo ứng!" Biểu tình của mẹ Trương cũng rất hung ác, trời mới biết khi bà nhận được điện thoại cảu bác sĩ đều cảm thấy như trời sụp, con trai bà đang tốt đẹp, về sau có thể bị tàn tật, bà thật hận mà!

Nhưng bà lại không chút nào cảm thấy Trương Nguyên tìm người đến đánh con gái nhà người ta là sai, con trai của bà làm gì cũng là đúng cả, không phải sao?

Một bên khác, nghe Trần Hoành Hoa nói vẫn chưa tìm được tin tức của Bạch Vi, Đường Khả Hân trực tiếp ném cái ly trên tủ ra goài, trong ly có nước sôi nóng bỏng, không ít rơi vào chân Trần Hoành Hoa, đau đến mức ông run run một cái, trong cơn tức giận quát, "Con làm gì vậy!"

"Con làm gì? Chân của con đều gãy, đến bây giờ ba vẫn chưa tìm được tiện nhân Chương Bạch Vi kia cho con được, làm ba như ba có ích gì, khó trách mẹ con suốt ngày nói ba vô dụng, đều là dựa vào Đường gia, mẹ nói một chút cũng không hề sai, nếu không có Đường gia, ba chẳng là gì cả"! Đường Khả Hân cực kỳ tức giận, về sau cô không thể khiêu vũ nữa, còn phải biến thành một đứa què, cô không cam lòng! Vì sao cô lại gặp chuyện như vậy, cô thật hận, Chương Bạch Vi, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

"Bây giờ con thật không biết lớn nhỏ nữa rồi, con xem con có chút giáo dưỡng nào không, lại nói chuyện với ba của con như vậy, mẹ con chính là dạy con như thế à, ngay cả ba cũng không tôn kính, sau này còn có ích lợi gì!" Trần Hoành Hoa tức giận huyết áp đều tăng cao.

"Khả Hân nói không đúng chỗ nào?" Lúc này một người phụ nữ trung niên mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đẩy cửa bước vào, "Tôi dạy có vấn đề chỗ nào? Sau này toàn bộ Đường gia đều là của Khả Hân, con bé sao lại vô dụng được?"

Người tới xác thật là mẹ của Đường Khả Hân, ánh mắt nhìn về phía Trần Hoành Hoa rõ ràng là ghét bỏ, không có chút che giấu nào, khó trách Đường Khả Hân dám nói với ba mình như vậy, xem ra là mưa dầm thấm đất nha.

"Được, được lắm, tôi không nên tồn tại trong cái nhà này!" Giọng của Trần Hoành Hoa trở nên run rẩy, "Tôi mặc kệ, tùy các người muốn làm gì thì làm!" Nói xong liền đập cửa rời đi.

"Mẹ..." Vẻ mặt Đường Khả Hân đầy ủy khuất.

"Đừng để ý ba con, nhiều năm như vậy, con còn không biết ông ta là người nào sao, lăn lộn bên ngoài không được rồi cũng sẽ ê chề về nhà thôi, chính là đồ đê tiện, mặc kệ ông ta, bây giờ chân con thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?"

"Còn có thể nói gì chứ, muốn con tĩnh tâm dưỡng thương, sao con có thể tĩnh tâm..."

Máy nghe lén đặt hơn nửa tháng của Bạch Vi rốt cuộc đến bây giờ mới có tác dụng.

Bên trong máy nghe lén, Trần Hoành Hoa dường như rất tức giận, Hoàng Oánh ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.

"... Em nói xem có đứa con gái nào nói ba mình như vậy sao? Người Đường gia đến bây giờ vẫn khinh thường anh, Đường Khả Hân cùng mẹ nó cứ như một khuôn đúc ra, bình thường không có một chút tôn trọng anh đã đành, hôm nay thế nhưng còn động tay với anh, muốn lật trời mà! Anh ở Đường gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lai, nhưng người Đường gia từ trên xuống dưới chẳng thèm liếc mắt nhìn anh một cái, nếu không có anh, công ty đã sớm phá sản rồi, hai mẹ con kia còn có thể tiêu dao tự tại như vậy sao? Nằm mơ đi! Sau này Đường thị anh sẽ không được một phân, xem anh là đứa ngốc sao? Tức chết anh, tức chết anh rồi!"

"Nhiều năm như vậy, anh còn không biết bà vợ già kia của anh sao, có vài đồng tiền dơ bẩn, liền cảm thấy tài trí hơn người, em đã sớm nhìn thấu, chỉ có anh ngốc nghếch bán mạng cho hai người họ, chờ xem, đến sau này chắc chắn người chịu khổ là anh!"

Hoàng Oánh nói xong, bên trong máy nghe lén chỉ còn một hồi trầm mặc, sau đó chợt nghe Trần Hoành Hoa dường như hạ quyết tâm gì đó, "Không được, anh không thể tiếp tục như vậy được, vốn chỉ muốn kiếm chút tiền, cũng không ngờ hai mẹ con bọn họ đối xử với anh như vậy, bọn họ bất nhân cũng đừng trách anh bất nghĩa, hừ!"

"A! Anh Hoàng, anh rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, em thật sự là cao hứng!" Hoàng Oánh sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ như điên nói.

Bạch Vi buông ống nghe điện thoại ra, mỉm cười.

Hai tháng sau, thành phố Gia Nam xảy ra một chuyện lớn, công ty dầu mỏ Đường thị to lớn thế nhưng lại phá sản, gần như là vào lúc tất cả mọi người không có phản ứng được, Đường thị liền nhanh chóng bị các tập đoàn khác chia cắt, từ đây về sau không còn công ty dầu mỏ Đường thị nào nữa.

Mà khi đó, Đường Kiều vẫn còn đang ở bệnh viện cười hì hì gọt táo cho con gái ăn, thấy Đường thị đổ, tay cứng lại, mạnh mẽ cắt đứt một miếng thịt, tay đứt ruột xót, bà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net