Chương 1: Oán linh chi chú (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi cánh cửa phòng điều khiển mở ra, một cô gái có dáng người cao gầy từ từ đưa tay mình đặt lên cảm biến trên cửa.

Đinh ――

【 Xác nhận danh tính, Tịch Hoan, người chấp hành 0027 của bộ môn nữ chủ ――】

【 Đã thông qua xác minh vân tay ――】

【 Nhiệm vụ đưa ra thành công ――】

【 Có tiếp tục nhiệm vụ hay không?】

—— Có.

......

Một xe buýt cỡ vừa mang biển số 146 đang chạy trên con đường núi quanh co, cả xe có khoảng mười tám chỗ ngồi, nhưng lúc này trên xe cũng chỉ có chín người. Không hiểu sao bọn họ lại tụ tập trên chiếc xe này, hơi xa lạ với nhau, quen nhau thì thỉnh thoảng nói vài câu, còn không quen biết thì ai chơi theo ý người nấy.

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt bơ phờ, có lẽ do xe lái lâu rồi, xóc nảy cả quãng đường, không được nghỉ ngơi tốt, lái xe được một lúc nên có rất nhiều người trở nên buồn ngủ.

Vào lúc này một nữ sinh tóc ngắn hơi xoăn ở hàng thứ hai từ từ mở mắt ra.

【 Chúc mừng ngài tiến vào vị diện, ngài sẽ trở thành nguyên nữ chủ bị nữ phụ phản dame

Nam nữ chủ vị diện: Tuyên Lân, Tống Lưu Văn

Nhiệm vụ: ? ( được kích hoạt )】

Bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên cô hơi mơ màng chớp chớp mắt, khi hai mắt trở nên rõ ràng mới lướt qua mọi thứ trong xe buýt mà không để lộ dấu vết.

Mỗi vị diện mà Tịch Hoan đi cũng đều chỉ có ký ức của nguyên chủ, không có cốt truyện của nhiệm vụ, lần này cũng vậy.

Nguyên chủ tên là Trang Nguyệt, sinh viên năm 2 khoa nhiếp ảnh của một trường đại học ở thành phố C, cô ấy được mời quay một bộ video PR cho đội người mẫu của trường vào cuối tuần này, địa điểm là một biệt thự cũ xưa trên núi vắng vẻ, nghe nói nó là ngôi biệt thự được bảo tồn từ thời kì dân quốc, nhưng không ai dám phá dỡ hay di dời, không rõ lý do.

Trên xe có tổng cộng chín người, ngoại trừ nhiếp ảnh gia Trang Nguyệt và thợ trang điểm Tưởng Mẫn Quyên, những người còn lại đều thuộc đội người mẫu.

Vị trí của Tịch Hoan là ở hàng thứ hai bên phải, rất gần ghế lái, xe đã chạy từ lâu, cô vốn định hỏi tài xế khi nào có thể đến nơi, nhưng vừa bước được hai bước, cô liền dừng lại.

Tay lái đang chuyển động, đèn báo ga cũng đang chuyển động, nhưng tại sao......

Không có ai trên ghế lái!

Đứng ở lối đi, Tịch Hoan quay người nhìn thoáng qua những người trên xe, hầu hết đều đang ở trong trạng thái uể oải, vẻ mặt mệt mỏi vì đường xa, cũng không có biểu hiện gì khác.

Cô bắt đầu suy nghĩ mình có nhìn thấy người tài xế khi lên xe hay không, nhưng điều đáng sợ chính là đoạn ký ức này cực kì mơ hồ đến mức cô không thể nhớ nỗi.

Xe đã chạy được khoảng hai ba tiếng rồi, nhưng không ai trên xe phát hiện người tài xế biến mất à? Hay là người tài xế này đã không tồn tại ngay từ đầu.

Tịch Hoan quay trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, cô không nói với ai về việc mình phát hiện ra, chiếc xe này sẽ không dừng lại cho đến khi tới đích, bây giờ cô nói với mọi người sẽ khiến mọi người càng hoảng sợ, tình hình sau đó càng không dễ khống chế.

Sau khoảng nửa tiếng, xe buýt từ từ dừng lại bên ven đường, cuối cùng cũng đến nơi.

Cửa xe buýt từ từ mở ra, mọi người mắt nhìn thẳng nhao nhao xuống xe, giống như lúc lên xe, không có ai phát hiện trên ghế lái không có người. Tịch Hoan là người cuối cùng xuống xe, cô đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm cửa xe một lúc, theo lý thuyết là cửa sẽ đóng lại sau khi cô xuống xe. Tuy nhiên, nếu tính thời gian cô đợi thì còn có thể xuống xe hai người.

Trong lúc Tịch Hoan vô tình quay đầu thì nhìn thấy thợ trang điểm Tưởng Mẫn Quyên đang ôm chặt túi mỹ phẩm trong tay, trong mắt hiện lên vẻ khủng hoảng và khẩn trương, nhưng mà nhanh chóng cúi đầu che giấu đi.

—————Edit by @sandwalllh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net