Chương 01: Cô ấy đang nhìn ta à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Nhất Nhất vừa chuyển trường ngày đầu tiên, đã tạo ra một sự náo động lớn.

—————

Trường trung học số 1.

Cao nhị lớp 6. (Cao nhị ~ lớp 11)

Hai ngày trước là kỳ nghỉ lễ, cho nên học sinh hôm nay vẫn còn đang trong trạng thái thả lỏng. Thời gian vào học càng ngày càng đến gần, nhưng trong lớp cũng không có bao nhiêu người.

Ở cuối phòng học, Hứa Nhất Nhất đứng bên bàn học mới, hút sữa chua vị dâu tây.

Hứa Chấp đứng ở bên cạnh, giống như một kẻ bị sai vặt, vừa giúp cô dọn dẹp bàn học, vừa thuyết phục: "Điềm Điềm, em đã quen với lớp 6 đâu? Hay là em học cùng lớp với anh đi."

Hứa Nhất Nhất chớp mắt: "Không, em muốn học cùng lớp với Cố Chiêu."

Hứa Chấp ước gì bản thân vừa mù vừa điếc nên không nghe thấy câu nói này! Em họ anh ta đến thành phố C thăm anh ta, sau đó lại coi trọng một nam sinh, không những vậy, em ấy còn đòi chuyển trường đến đây.

Việc này mà để dượng biết. . . Trong nháy mắt, Hứa Chấp đã nghĩ xong vị trí ngôi mộ của bản thân sau khi chết rồi.

Đầu óc bị kẹp cửa hay gì mà lúc trước lại dẫn em họ đi xem anh ta chơi bóng rổ cơ chứ!

Nếu không phải anh ta nông nổi, thì sẽ không dẫn em họ đến xem bóng rổ! Nếu không dẫn em họ đến xem bóng rổ, em ấy sẽ không nhìn thấy ảnh của Cố Chiêu! Nếu không nhìn thấy Cố Chiêu, em ấy sẽ không yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên!

Sao anh ta lại làm vậy cơ chứ?

Cái này có khác gì đi tìm đường chết đâu.

Nói đi cũng phải nói lại, trách nhiệm một phần cũng là do thầy cô trong trường: Trước cổng trường có hai bảng thông báo. Cái thứ nhất là bản đồ trường, chẳng nhẽ em họ đến thì không được phép xem bản đồ trường học à? Nhưng mà mẹ nó, ai biết được bảng thông báo bên cạnh lại dán ảnh chụp Cố Chiêu chứ!!!

——— Thầy cô bị gì vậy, tại sao lại dán ảnh Cố Chiêu ở chỗ này!!!

Sao nói chỗ này sẽ dán ảnh học sinh xuất sắc, là học sinh xuất sắc đó, lần trước Cố Chiêu thi còn không nổi 400 điểm, mà lại dán ảnh hắn chỗ này, rồi là xuất sắc dữ chưa vậy, có xấu hổ không ạ???

Giáo viên tuyển sinh tự mình chủ trương kiểu: Không xấu hổ, em ấy lớn lên xuất sắc như thế thì cũng tính là xuất sắc.

". . .''

Bản dịch thuộc về page Ngan ha no ro tran gian, chỉ đăng ở fb + wordpress (full) và wattpad (trích), ngoài ra các web khác đều là reup. Mọi người có thể vào page Ngan ha no ro tran gian để ủng hộ editor nhé: https://www.facebook.com/nganhanorotrangian

Lúc Hứa Chấp thấy biểu cảm của Hứa Nhất Nhất thì trong lòng lộp bộp. Quả nhiên, đúng như dự đoán, Hứa Nhất Nhất quyết định chuyển trường đến đây.

Hứa Chấp đứng ngồi không yên, cố gắng giãy giụa: "Hay là chúng ta thương lượng lại đi? Em đang học cao nhị, mà còn đột ngột chuyển trường, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập của em, nhỉ?"

Hứa Nhất Nhất không biết anh họ mình đang suy nghĩ gì, cô uống cạn sữa chua trong tay, còn sót lại một ít thạch nhưng hút mãi không lên, Hứa Nhất Nhất cúi đầu 'giằng co' với thạch dừa, lúc nghe anh họ nói vậy, lông mi chớp chớp, cô vui vẻ nói: "Không sao đâu ạ, em là người đứng bét sổ mà!"

Cho dù cô có bị ảnh hưởng đến thành tích học tập, thì nhất định cũng sẽ không lùi bước.

Hứa Chấp: À, em họ là người luôn đội sổ.

Tí nữa thì anh ta đã quên, điểm môn văn hóa của Hứa Nhất Nhất với dung mạo của em ấy hoàn toàn trái ngược. Nếu dung mạo của em họ xinh xắn đáng yêu, ánh mắt dịu dàng bao nhiêu, thì điểm môn văn hóa của em ấy lại nát bấy nhiêu.

Nhiều năm học hành như vậy mà thành tích tốt nhất lại là lúc học lớp 1, ngữ văn với toán học miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Hứa Chấp còn định nói tiếp, Hứa Nhất Nhất đã không muốn nghe nữa.

Cô đẩy Hứa Chấp lên phía trước: "Được rồi, được rồi ạ, em phải chuẩn bị bài đây, anh cũng mau về lớp đi."

Hứa Chấp định nói với thành tích như vậy thì chuẩn bị bài làm gì, nhưng mà anh ta không dám nói.

Có đôi khi không phải chị gái mới tạo ra nỗi sợ cho em trai, mà em gái cũng có thể.

". . ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net