Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn một ngày nữa mới đến bữa tiệc tiết Lạc Đăng.

Đầu ngón tay của Tạ Tinh Diêu xoay nhẹ, giữ chặt danh bài trong lòng bàn tay, bên cạnh, Nguyệt Phạn chọc chọc vào cánh tay nàng.

“Hai người làm được không?”

Nguyệt Phạn hạ thấp giọng, tựa như đang thì thầm: “Đến lúc đó mà cãi nhau trước đám đông, chẳng lẽ bảo hai người đang muốn ly hôn?”

Tạ Tinh Diêu cười: “Đương nhiên được.”

Mọi người cất kỹ danh bài, nghe Thường Thanh nói: “Ta sẽ giúp các vị thi triển thuật dịch dung thật tốt, đảm bảo dung mạo tương đồng của chủ nhân của danh bài. Di vật của tế tư là một quyển sách cổ, ghi chép các chú thuật thời cổ của Tu Di giáo. Ma tộc chắc chắn sẽ bố trí lính canh gác gần đó, mong các vị hãy cẩn thận.”

Thường Thanh vừa dứt lời, chưa kịp nói tiếp câu dặn dò thứ hai thì chợt bị một tràng tiếng ho khẽ bất ngờ ngắt ngang.

Khuôn mặt luôn điềm tĩnh và ôn hòa của Thường Thanh cuối cùng cũng hiện lên chút bối rối lo lắng: “Cha, mẹ, sao hai người lại xuống giường?”

Tạ Tinh Diêu nhìn về phía vang lên tiếng ho, lập tức trông thấy hai người trung niên mặt mày tái nhợt.

Theo lời Thường Thanh cô nương, cha mẹ nàng ấy không chịu quy phục Ma tộc, sau nhiều ngày chiến đấu với yêu ma, cả hai đều bị thương nặng.

Hai người vốn nên nằm trên giường bệnh, nay lại gắng gượng chống đỡ thân thể yếu ớt xuất hiện ở đây, chắc hẳn vì muốn gặp bọn họ một lần.

Tạ Tinh Diêu vội vàng nói: “Hai vị tiền bối, hai người đang bị thương, hay là trở về phòng nghỉ ngơi đi ạ.”

Thường Thanh kín đáo nhìn nàng, trong mắt ẩn hiện sự cảm kích.

“Các tiểu đạo trưởng núi Lăng Tiêu và đại tế tư đều tụ họp ở đây, bọn ta sao có thể không tự mình nghênh đón.”

Nữ nhân bên trái mỉm cười nhẹ nhàng, sắc mặt trắng bệch quá mức: “Chỉ tiếc hai người bọn ta có lòng mà không có sức, không thể góp sức tương trợ.”

Nguyệt Phạn lắc đầu: “Tiền bối giúp bọn ta vào thành Sóc Phong, đã là sự giúp đỡ to lớn rồi.”

Đôi vợ chồng trước mặt linh lực tán loạn, bước chân hư nhược, không chỉ thân thể mà ngay cả thức hải cũng tổn thương nặng.

Tại thời khắc sinh tử nguy nan như thế, họ còn mạo hiểm nhặt lại danh bài của các chiến hữu đã qua đời, ắt hẳn đã hạ quyết tâm rất lớn.

Mẹ Thường dừng lại một chút, chầm chậm cất tiếng thăm dò: “Thanh Thanh, nếu con muốn vào thành, chi bằng thuyết phục ca ca con ——”

Bà chưa nói hết câu, đã nghe cha Thường lạnh giọng quát: “Ca ca gì mà ca ca, chúng ta đã mắng chửi, đã khuyên bảo, nhưng tiểu tử đó có chút ăn năn nào đâu? Từ nhỏ đến lớn cà lơ phất phơ chơi bời lêu lổng, nhà họ Thường chúng ta, không có đứa con trai nhu nhược như vậy!”

Thường Thanh: “Cha.”

Lửa giận của nam nhân chưa tiêu, nghe con gái khẽ gọi một tiếng, cuối cùng chợt nhớ trước mặt còn vài người ngoài, thế là ông trầm mặc im lặng, không nói gì nữa.

“Vào đêm thành trì bị tấn công, ca ca ta phản bội đi theo tà ma.”

Thường Thanh thấy bọn họ thắc mắc, bèn tóm lược một chút tiền căn hậu quả: “Huynh ấy tên Thường Hoan, nếu các vị có gặp phải……”

Nàng ấy vốn định nói “Có thể tha cho huynh ấy một mạng không”, nhưng lời gần thốt ra, cuối cùng vẫn nuốt ngược vào cổ họng.

Cả nhà bọn họ phụng mệnh bảo vệ thành Sóc Phong, bất kể là ai đi theo tà ma, cũng không nên có lý do để được tha thứ.

“Phản bội.”

Nguyệt Phạn nhíu mày: “Hiện tại thành Sóc Phong bị yêu ma chiếm đóng, dân chúng trong thành rốt cuộc ra sao? Nói đến phản bội…… có bao nhiêu người đầu hàng tà ma, có nhiều lắm không?”

“Tu sĩ chính trực phần lớn đã bị tàn sát trong đêm đó. Những người may mắn sống sót, hoặc là bị giam trong đại lao, hoặc là giống như bọn ta ẩn núp trong bóng tối.”

Cha Thường ho mạnh một tiếng: “Xin các đạo trưởng tin tưởng, dù tu sĩ hay dân thường, chín phần người thành Sóc Phong chắc chắn sẽ không cam tâm tình nguyện khuất phục yêu tà. Đây là thành trì của Nhân tộc chúng ta, một khi khai chiến, chúng ta nhất định sẽ xông pha, quyết không chùn bước.”

Trong cảnh khốn cùng, có người khuất phục trước nỗi sợ hãi sâu trong đáy lòng, nhưng cũng có người ôm ấp hy vọng, chỉ chờ thời cơ liều mạng.

Rèm mi dài của Vân Tương khẽ run, mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Tạ Tinh Diêu nghiêm túc gật đầu: “Bọn ta hiểu.”

*

Hôm nay vẫn còn sớm, trời mới sẩm tối.

Các đệ tử tiên môn lần đầu đến Bắc Châu, không quen thuộc với thành Sóc Phong, Thường Thanh đã sớm giúp mọi người dịch dung, cùng nhau đến bên cổng thành.

Châm chọc làm sao, đám tà ma này giết người không chớp mắt, thậm chí phóng hỏa thiêu rụi một con phố dài. Dân chúng vùi thây không còn dấu tích, bây giờ bọn họ cầm danh bài của những người đã khuất ấy, thế mà yêu ma thủ thành tuyệt nhiên không biết chủ nhân của những các tên ấy đã qua đời từ lâu.

Tạ Tinh Diêu dễ dàng vào trong thành, nhìn quanh, tình hình tốt hơn so với dự đoán của nàng.

Trận đồ sát của tà ma kéo dài suốt một đêm, chủ yếu thanh trừ tu sĩ phản kháng, còn về phần dân thường, chúng xem bọn họ như sâu kiến nuôi dưỡng, giữ lại để chơi.

Trong cái rủi có cái may, bầu không khí trong thành tuy ngột ngạt, nhưng phần lớn dân chúng vẫn còn sống.

Thân phận Thường Thanh đặc biệt, không tiện vào thành, trước khi chia tay đã nghiêm túc nhắc nhở: “Vào thành, mong các vị nhớ kỹ thân phận của mình.”

Khi đó Tạ Tinh Diêu đã đồng ý không chút do dự.

Còn bây giờ ——

Đầu ngón tay mân mê danh bài một lúc, nàng ngẩng đầu liếc xéo qua, trông thấy sống mũi cao thẳng của Yến Hàn Lai.

Người này tâm thuật bất chính, không chừng còn giấu ý đồ xấu, đào hố chờ nàng nhảy xuống.

“Mọi người nói xem,” Ôn Bạc Tuyết bên cạnh lặng lẽ truyền âm: “Vị đại tế tư Vân Tương này, liệu có phải cũng là xuyên qua không?”

Quả thật có khả năng này.

Dù là quần áo, tính cách, hay thời cơ xuất hiện, nàng ấy đều có những khác biệt tinh tế với “Vân Tương” trong nguyên tác, nhìn sao cũng thấy là lạ.

Tạ Tinh Diêu nhanh chóng đáp: “Hay là, chúng ta thử cô ấy một chút đi?”

Nguyệt Phạn: “Thử thế nào?”

“Hơi đói bụng.”

Tạ Tinh Diêu xoa bụng, lười biếng buông tiếng thở dài: “Không biết Bắc Châu có món gì ngon…… Trước khi rời núi Lặng Tiêu, đại sư huynh có nhắc đến một món ăn tên là ‘lẩu’, vừa nóng vừa cay vừa thơm, rất thích hợp để ăn vào mùa đông.”

Vừa dứt lời, nàng rất bình tĩnh quan sát Vân Tương.

Bởi vì chọn thân phận nam tử, tiểu cô nương mặc nam bào màu đen, dung mạo thay đổi hoàn toàn, dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một thiếu niên lang tuấn tú môi đỏ răng trắng.

Trong lòng Tạ Tinh Diêu có đôi chút mong chờ, nhưng đối phương lại không có gì khác thường, trong mắt chỉ có tò mò, chẳng có chút kích động gì: “Thật sao? Đáng tiếc ở Bắc Châu không có món đó, ta cũng chưa từng nghe qua.”

Ôn Bạc Tuyết lập tức truyền âm: “Ngay cả lẩu mà cũng chưa từng nghe?”

Nguyệt Phạn hơi ngập ngừng: “Liệu có phải…… nơi cô ấy sống khá hẻo lánh không?”

“Nếu có cơ hội, chi bằng Vân Tương cô nương đến núi Lăng Tiêu làm khách, nếm thử hương vị của lẩu.”

Tạ Tinh Diêu cũng cảm thấy kỳ lạ, tiếp tục thăm dò sâu hơn: “Hoặc là…… ở Bắc Châu có kem không? Như kem que, kem đá bào chẳng hạn.”

Vân Tương vẫn lắc đầu.

“Ngay cả kem cũng không biết?”

Ôn Bạc Tuyết gãi đầu: “Cho nên, cô ấy thật sự là dân bản xứ giới tu chân sao?”

“Trước mắt thì, đúng là vậy.”

Nguyệt Phạn suy tư: “Hay là, cô gái này đến từ một bộ lạc nguyên thủy nào đó bị cô lập với thế giới bên ngoài.”

Tạ Tinh Diêu: “Khả năng bộ lạc nguyên thủy nghe còn hoang đường hơn xuyên không!”

Thăm dò Vân Tương thất bại, nàng cảm thấy tiếc nuối, thoáng thấy đuôi trường bào trắng nhạt bên cạnh khẽ đung đưa.

“Quán này chắc không tệ!”

Vân Tương ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt sáng ngời, hai gò má lạnh đến mức đỏ hây hây: “Bánh ngọt Sương Hoa là đặc sản của Bắc Châu, cô có muốn thử chút không?”

Ở khoảng cách gần, Tạ Tinh Diêu mới nhận ra cô nương này rất gầy, chỉ là hai gò má của nàng ấy phúng phính, mỗi khi cười, má hơi phồng lên, trông như hai cái bánh bao tròn trịa.

Nàng chỉ qua loa nói một câu “hơi đói”, thế mà Vân Tương lại nhớ kỹ.

Phòng tuyến trong lòng buông lỏng, Tạ Tinh Diêu gật đầu mỉm cười: “Được.”

*

Bởi vì bị tà ma chiếm đóng, hai bên đường vắng người qua lại, nhiều cửa hàng đóng kín cửa. Quán nhỏ mà bọn họ bước vào, đương nhiên chẳng có bao nhiêu thực khách.

Bánh Sương Hoa mau chóng được bưng lên bàn, Vân Tương thân làm chủ, hơi vui vẻ giới thiệu: “Loại bánh này bên ngoài giòn, bên trong mềm, ở giữa có lớp sữa bò bọc trong đá vụn, ăn vào vô cùng thơm ngon.”

Tạ Tinh Diêu tự biết không thể phụ lòng tốt của người ta, vừa định bắt đầu ăn thì nghe có người nói: “Diêm công tử lại dẫn phu nhân đến ăn bánh Sương Hoa à?”

Nghe tiếng nhìn qua, hóa ra là chủ quán cách đó không xa.

Diêm công tử, Diêm Tụng Thanh. Nàng tuyệt đối không ngờ rằng nhân vật mà Yến Hàn Lai mạo danh lại là khách quen của nơi này.

Nghe giọng của chủ quán, có vẻ như quan hệ giữa hắn và thê tử rất tốt.

Yến Hàn Lai phản ứng cực nhanh: “Ừm.”

“Mấy ngày nay trong thành đại loạn, hai vị không sao là tốt rồi.”

Chủ quán thở phào nhẹ nhõm: “Các vị từ từ dùng, từ từ dùng.”

“Chủ quán.” Tạ Tinh Diêu hạ mắt xuống, ánh mắt lướt qua chiếc đĩa đựng bánh: “Tại sao trong đĩa của ta không có muỗng nhỏ.”

Chủ quán sửng sốt: “Hai vị từ trước đến nay chỉ cần một chiếc muỗng, do Diêm công tử đút cho phu nhân mà.”

Diêm công tử Tống tiểu thư, thật lãng mạn.

Tạ Tinh Diêu tất nhiên không muốn làm chuyện sến súa như thế, để tránh bị chủ quán phát hiện thân phận, nàng vốn định bịa chuyện, nói rằng Yến Hàn Lai cờ bạc nợ nần bị đánh gãy tay, hôm nay không thể đút nàng ăn, nhưng nghĩ đến chuyện bọn họ đang dùng dung mạo và thân phận của người khác, lời đến khóe miệng, nàng liền khéo léo sửa lại.

Tạ Tinh Diêu: “Chàng ấy tranh chấp với yêu tà, cánh tay bị thương, không tiện cử động.”

Lời này vừa thốt ra, nàng giật mình cảm thấy không ổn.

Yến Hàn Lai không tiện cử động…… Người xui xẻo, có lẽ là nàng.

Quả nhiên, chủ quán nghe vậy bèn im như thóc, nhìn quanh một vòng, xác nhận không có yêu tà đi ngang qua, trong mắt chủ quán hiện lên chút kính nể: “Thì ra là thế, vậy thì cảm phiền phu nhân.”

…… Cảm phiền gì mà cảm phiền.

Vốn nhất thời lanh mồm lanh miệng, không ngờ lại tự đào hố, rồi tự chôn mình xuống đó.

Thân phận đạo lữ này thật phiền.

Tạ Tinh Diêu cau mày, vội vàng liếc nhìn Yến Hàn Lai, không ngoài dự đoán, nàng thấy sự chế giễu quen thuộc trong mắt hắn.

Rõ ràng đang cười nhạo nàng tự chuốc cực khổ.

Xúi quẩy.

Tay phải cầm muỗng gỗ, Tạ Tinh Diêu không do dự múc một miếng bánh ngọt lớn, nhét hết vào miệng Yến Hàn Lai.

Bánh Sương Hoa lạnh buốt, thiếu niên lạnh đến mức nhíu mày, còn nàng thì vô tư, quay sang nhoẻn miệng cười với chủ quán: “Chàng ấy vẫn luôn nhớ nhung hương vị của quán, muốn ăn nhiều một chút —— Chàng nói có đúng không?”

Bên kia, Nguyệt Phạn truyền âm nhập mật: “Shh, sao tôi thấy hai người họ không giống đạo lữ, mà giống con gái bất hiếu đang hành hạ cha già bệnh tật thế.”

“…… Phải.”

Giọng điệu của Yến Hàn Lai lành lạnh: “Đa tạ Tống tiểu thư.”

Bên kia, Ôn Bạc Tuyết lắc đầu: “Tôi lại thấy, giống bệnh nhân và y tá mới quen một ngày hơn.”

Bọn họ kẻ xướng người họa, không lâu sau chủ quán liền tự rời đi.

Tạ Tinh Diêu đặt muỗng gỗ xuống, nghe thiếu niên cố gắng hạ thấp giọng: “Đây là đạo lữ trong mắt Tạ cô nương, mưu sát vị hôn phu?”

Nàng nghiêng người dựa vào lưng ghế, đối mắt với Yến Hàn Lai: “Đây là đạo lữ trong mắt Yến công tử, tương kính như tân, bạo lực lạnh?”

Ánh mắt thoáng chạm nhau, sau đó chàng trai cụp mắt trầm tư: “Có ý gì?”

“Đầu tiên, xưng hô như thế đã là sai rồi.”

Tạ Tinh Diêu nhận lấy muỗng gỗ từ tay Nguyệt Phạn, ăn một miếng bánh Sương Hoa: “Đã là đạo lữ, đương nhiên phải gọi bằng tên thân mật, gì mà ‘Tống tiểu thư’, hễ là người thân thiết một chút, đều không gọi như vậy.”

Đây là lỗ hổng tri thức của Yến Hàn Lai.

Không đợi hắn lên tiếng, tiểu cô nương bên cạnh nheo mắt mỉm cười, tựa như một con mèo lười biếng, trong nụ cười chứa chút ý xấu xa.

“Ví dụ, Yên công tử tên là ‘Hàn Lai’, nếu là tên thân mật mai sau, thì nên là ——”

Tạ Tinh Diêu: “Lai Lai?”

Giọng điệu của nàng chứa chút không chắc chắn, âm cuối như cái đuôi nhỏ hơi vểnh lên, nhẹ nhàng uyển chuyển nhếch lên, lướt qua vành tai của Yến Hàn lai, khơi gợi cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Nụ cười châm chọc trào phúng trước đó của hắn, thời khắc này chợt ngưng kết bên môi.

“Thoạt nghe hơi là lạ…… Nhưng huynh xem, sinh hoạt hàng ngày, đạo lữ nên xưng hô như thế.”

Tay trái của Tạ Tinh Diêu chống má, chắc hẳn nhận ra sự lúng túng của hắn, ánh mắt ngậm cười lọt vào đáy mắt hắn, âm đuôi càng nhẹ hơn: “Lai Lai thấy ngon không? Có thích món này không?”

Nghe như thế, Ôn Bạc Tuyết ở bên cạnh ngượng ngùng ho một tiếng.

Ngay sau đó là một khoảng lặng ngắn ngủi.

“Ý của Tạ cô nương là,” Ánh mắt của Yến Hàn Lai u tối, cười khẩy, giữa chừng dừng lại một chút, giọng hơi khàn khàn: “—— Diêu Diêu?”

Hai chữ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tạ Tinh Diêu, đúng như hắn dự đoán, quả nhiên đối phương ngơ ngác khựng lại chốc lát.

Nhưng rất nhanh, nàng lại cong môi cười, điềm nhiên như không hỏi:

“Yến công tử, huynh vừa gọi ta là gì?”

“Diêu ——”

Một chữ thuận miệng thốt ra, đôi môi mỏng của Yến Hàn Lai mím chặt, cuối cùng không gọi tiếp chữ thứ hai.

Xưng hô như thế với một ai đó, hắn cảm thấy kỳ quặc không gì sánh bằng.

Từ nhỏ đến lớn Tạ Tinh Diêu sống trong cảnh chúng tinh phủng nguyệt (*), từ lâu đã quen với đủ kiểu biệt danh, “Diêu Diêu”, “ngoan xinh yêu”, “cục cưng”, đối với chuyện xưng hô, trình độ mặt dày mày dạn và tính nhẫn nại của nàng có thể nói là tuyệt đối.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt (Thành ngữ): được mọi người yêu mến vây quanh.

Nhưng Yến Hàn Lai thì khác.

Hắn sống vừa lầm lì vừa nghiêm túc, chưa từng được ai gọi bằng xưng hô ấu trĩ như vậy ——

Càng chưa từng gọi người khác thân mật như thế.

Dù là hiện tại hay quá khứ, đây đều là lần đầu tiên của Yến Hàn Lai.

Đây là cái hố Tạ Tinh Diêu đào sẵn ngay từ đầu, nàng nắm chắc phần thắng trong tay.

Và thực tế, da mặt của Yến Hàn Lai mỏng, tính cách cứng nhắc, quả thật không nói nên lời.

Hắn vốn định phản đòn, nhưng không ngờ càng gọi lại càng phát hiện sau tai mình hơi nóng.

…… Thật là quá đáng, thật là buồn nôn.

Thiếu nữ bên cạnh vẫn chăm chú nhìn hắn, mắt nai sáng ngời long lanh, đuôi mắt cong cong dương dương tự đắc: “Cái gì?”

Kẻ kỳ quặc.

Lưỡi của Yến Hàn Lai tê cứng, vô thức thốt: “Diêu cô nương, tự trọng.”

Hắn nhất thời nóng lòng nên nói sai, hai mắt Tạ Tinh Diêu cong cong như vầng trăng non: “Ơ? Diêu cô nương, ở đây có người này sao? Ai thế?”

Nàng thật phiền.

Yến Hàn Lai tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại, gằn từng chữ.

“Tạ, cô, nương.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC