Chương 21 - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : Mel*Meow

Sở Triều Dương cười vô cùng tiêu sái : "Không cần tiếc nuối đâu mà."

"Bạn không thấy buồn sao ?" Người chủ trì hỏi cô.

"Buồn." Sở Triều Dương nói buồn, nhưng khuôn mặt từ đầu đến cuối lại giãn ra tươi cười. Tuy cô mang mặt nạ, khó nhìn thấy được cảm xúc nhưng khi nhìn độ cong khóe môi là có thể thấy rõ : "Biểu cảm trên khuôn mặt không liên quan gì tới cảm xúc của cơ thể mà."

"Bạn nói rất đúng, cũng không liên quan. " MC nữ thưởng thức mà nhìn cô, tay lại móc ra từ trong túi một tờ giấy khác đưa cho cô : "Đây là giấy thông qua của bạn, chúc mừng bạn đã lọt vào top 50 khu vực Kinh Thị ! "

Trương Hinh Tâm ở bên cạnh lại kinh hỷ mà nhảy lên, rồi vừa cười vừa khóc ôm lấy Sở Triều Dương.

Những gì với mới xảy ra là quá kích thích đối với cô.

Vậy mà lần kinh hỷ này lại có thể làm cho Trương Hinh Tâm càng thêm quen thuộc với Sở Triều Dương.

Cô vốn là một cô nương đơn thuần và thiên chân khả ái, nên sau khi xảy ra việc này cô đã bắt đầu nảy ra một chút tâm ý ỷ lại vào Sở Triều Dương, những thời gian hoạt động tiếp theo, cô vẫn luôn an tĩnh đi bên người Sở Triều Dương, giống y như muội muội an tĩnh nhà bên vậy.

Sở Triều Dương cũng vô cùng thích cô.

Sau khi người chủ trì rời đi, cô liền bắt lấy cánh tay Sở Triều Dương, dùng thanh âm non nớt mà kêu lên : "Chuyện vừa rồi làm tôi sợ muốn chết."

Một lát sau lại có vài người đến lấy giấy thông qua, người chủ trì và tổ tiết mục lại tiếp tục dùng đủ loại phương thức, kiểu dáng chơi các cô ấy, rồi quay chụp lại các loại phản ứng khác nhau.

Hùng Viện Viện đã sớm biết tổ tiết mục sẽ làm như vậy, nên cô đã nhập diễn rất tốt, không lộ ra một chút biểu tình thất thố nào trước màn ảnh cả, mà toàn bộ quá trình đều cười ưu nhã, thoải mái, hào phóng.

Đoạn video quay chụp phản ứng của các thí sinh lọt top 50 này được phát sóng ngay trước khi tổ chức vòng thăng cấp tiếp theo.

Có một số thời điểm khi người chủ trì nói không nhận được giấy thông qua thì biểu tình của mấy người đó liền ngay lập tức khó coi, những đoạn này đều không được cắt ghép vào phần phát sóng, nên tự nhiên là ở trong đoạn video ngắn đó cũng không xuất hiện mặt của các cô ấy rồi, đoạn video này vốn dĩ đã ngắn, những phần phỏng vấn được phát sóng cũng có hạn, cho nên Sở Triều Dương, Trương Hinh Tâm và Hùng Viện Viện đều vì được lên sóng thêm phần đó đã hút thêm được không ít fans.

Trong đó thí sinh thu hút nhiều fans nhất Kinh Thị chính là Hùng Viện Viện.

Phía sau Hùng Viện Viện còn có thao tác của công ty quản lý, hơn nữa bản thân cô ấy vốn tinh vi, lớn lên lại còn rất hợp tiêu chuẩn hiện hành, dễ được người khác công nhận, đoạn video ngắn trước kia cũng được diễn rất tốt, nên đã làm cho người xem không chỉ cảm thấy cô đáng yêu mà tính cách cũng hoạt bát, rộng rãi nữa.

Tới ngày thi đấu 50 loại 30, hiện trường đã có xuất hiện không ít fans cổ vũ, họ giơ thẻ tên của các cô hô lớn:

"Vô Danh, Vô Danh, nhất minh kinh nhân.*"

* Nhất minh kinh nhân : Có ý chỉ lời nói và việc làm khiến người ta kinh ngạc. Nay thường dùng để ví người bình thường chẳng chẳng có tiếng tăm gì, nhưng bỗng nhiên có hành động khiến mọi người phải kinh ngạc.

"Bảo bối Hinh Tâm cố lên !"

Trương Hinh Tâm đang đứng bên người Sở Triều Dương nghe được âm thanh của fans thì mặt liền đỏ hồng lên, rồi nhìn về phía Sở Triều Dương, hai người nhìn nhau cười cười.

Thật giống như một con nai nhỏ, đúng là một cô nương thẹn thùng dễ thương.

Fans nhiệt tình hoạt bát nhất chính là của Hùng Viện Viện, nên Hùng Viện Viện đặc biệt đắc ý mà liếc nhìn Sở Triều Dương và Trương Hinh Tâm một cái, đáng tiếc Sở Triều Dương cũng không hề để ý, cô và Trương Hinh Tâm còn đang thân mật nhìn nhau, thỉnh thoảng còn vẫy tay chào hỏi với fans.

Kiếp trước Sở Triều Dương cũng là do tham gia chương trình âm nhạc mới có thể xuất đạo, cũng nổi tiếng một thời, nên đối với sự nhiệt tình của fans cô không xa lạ gì nữa, nghe vậy ngón trỏ và ngón giữa của cô liền khép lại rồi ấn một chút trên môi, sau đó hướng về fans của mình dành tặng một nụ hôn gió.

Các fans lại càng thêm kích động mà hét lên.

Bởi vì có thêm sự hiện diện của fans mà thi đấu chưa có bắt đầu ngay nhưng hiện trường đã "nóng" lên không ít.

Hùng Viện Viện nghe vậy bắt đầu khó chịu ! Cái con chuột cống hôi thối này khẳng định là vô cùng xấu xí ! Nhưng trên mặt vẫn cố duy trì cảm giác hoạt bát mà bắt chước vẫy vẫy tay với fans.

Fans cô cũng không cam lòng yếu thế, lớn tiếng kêu : "Gấu trúc nhỏ, anh yêu em." Trong đó fans nam đặc biệt nhiều.

Bởi vì Hùng Viện Viện sở hữu một khuôn mặt bầu bĩnh, cute, lại còn họ Hùng nên các fans liền thân thiết mà gọi là cô gấu trúc nhỏ.

Nhưng thật ra từ khi Hùng Viện Viện mới bắt đầu đăng ký tham gia cuộc thi thì người đại diện Lưu Duệ của cô đã bắt đầu sắp xếp người tuyên truyền lăng xê rồi, lợi dụng ngoại hình đáng yêu của cô mà đặt cho cô một biệt danh đáng yêu ở trên mạng là 'cục cưng của giáo chủ', còn tên fandom thì gọi là 'gia tộc gấu trúc'.

Vốn dĩ ngoại hình của cô đã rất có độ công nhận, bây giờ lại còn được tuyên truyền thêm một biệt danh dễ thương như vậy nên rất nhanh đã được mọi người nhớ kỹ.

Hùng Viện Viện dù sao cũng đã ở ban huấn luyện học tập một năm, nên khả năng tạo nhiệt ở trên sân khấu đương nhiên là rất tốt, trên cơ bản là đã không còn một động tác nhỏ dư thừa nào nữa rồi, thân hình lại thon gọn, khuôn mặt thì luôn tươi cười điềm mỹ.

Cô lại còn là người mới mà lần này truyền thông Tinh Không cực lực hỗ trợ, cho nên trong phần hợp xướng, cô được sắp xếp vị trí đứng ngay chính giữa sân khấu, lại còn là hàng đầu tiên, hàng nổi bật nhất, đã vậy hai người chủ trì còn đứng ngay trước cô, những phân đoạn quay hai người chủ trì kia nói chuyện, camera quay đúng chính giữa, mà vị trí của Hùng Viện Viện lại vừa vặn lọt vào giữa khoảng trống của họ nên khi xem TV hoàn toàn có thể thấy rõ khuôn mặt đáng yêu khả ái của Hùng Viện Viện, cô còn nghịch ngợm mà nghiêng nghiêng đầu với camera nữa, chỉ một vài động tác nhỏ như vậy thôi đã làm người xem cảm thấy dễ thương chết đi được.

Quá đáng yêu mà !!

Các fans trạch nam của cô là bị vẻ mặt đáng yêu của cô thu phục còn diện mạo của cô lại đúng kiểu mà các fans nữ ưa thích.

Người chủ trì nghe được tiếng kêu gào thét của các fans ở dưới trường quay, liền cầm microphone nói : " Xem ra các khán giả ở dưới kia đã gấp không chờ nổi rồi, như vậy thì tất cả chúng ta cùng nhau vỗ tay chào đón 50 thí sinh đã lọt qua hai vòng tuyển chọn đầu tiên của [Siêu cấp tân tiếng ca] khu vực Kinh Thị nào."

Cổ Khê quả đúng là một MC nữ đang nổi ở truyền hình Quả Táo, mà người cộng sự của cô hôm nay lại chỉ là người chủ trì của một đài truyền hình địa phương nhỏ, năm trước cô cũng là cộng sự của Lực Ca ở truyền hình âm nhạc địa phương, nhưng người chủ trì chính lại là Lực Ca, Cổ Khê cũng không nói được bao nhiêu, vậy mà năm nay, vẫn hai người chủ trì đó nhưng người nói từ đầu đến cuối lại là Cổ Khê, Lực Ca hoàn toàn không chen chân nổi, Cổ Khê nói gần xong cả phần giới thiệu rồi, hắn chỉ đành tiếp một câu : " Đúng vậy."

Cổ Khê lại nói một tràng dài nữa, hắn lại đành gật đầu nói một câu " Chính thế !"

Nhưng không thể không nói năng lực chủ trì của Cổ Khê thực sự rất cao, EQ chuẩn cmn luôn, sẽ không làm cho bất cứ ai bị khuất ống kính, đương nhiên là ngoài trừ người cộng sự của cô lúc này.

Lực Ca đứng ở trên sân khấu gần như sắp biến thành người vô hình luôn rồi
50 tuyển thủ được phân thành 10 tổ, mỗi tổ 5 người, cả tổ sẽ cùng nhau hát một bài hát, sau khi biểu diễn xong, giám khảo sẽ cùng nhau đánh giá và lựa chọn, 1 người bị loại, 1 người trực tiếp qua vòng, 3 người còn dư lại sẽ tạm thời để đánh giá sau.

Sở Triều Dương ở tổ thứ ba, cô vừa mở miệng ra hát đã nghiền ép tất cả các tuyển thủ khác trong tổ trở thành cặn bã.

Sự đối lập quá mức rõ ràng.

Hoàn toàn chính là cảm giác của ca sĩ chuyên nghiệp và tuyển thủ nghiệp dư hát cùng nhau.

Bởi vì mức độ đối lập quá mức rõ ràng nên việc Sở Triều Dương có thể thăng cấp trực tiếp là không thể bàn cãi.

Tuy được lọt vào top 50 khu vực Kinh Thị cũng phải trải qua tuyển chọn từ mấy ngàn vị tuyển thủ ra, có thể nói là trăm dặm mới có thể tìm được một, nhưng đại đa số những người này chỉ là những người sở hữu giọng nói không tồi, lại thêm đam mê ca hát mà thôi, giọng hát hoàn toàn là do tự cảm thụ được, còn giọng hát của Sở Triều Dương lại có lực canh tranh rất lớn, hoàn toàn không phải là loại giọng hát vu vơ đôi câu, cho nên chiến thắng ở những vòng đầu này là hoàn toàn nằm trong tầm tay, không có gì lạ cả.

Nhưng cho dù là vòng thi đấu địa phương thì Cổ Duệ Chính vẫn có yêu cầu rất cao, mỗi một vòng thi đều bắt cô phải xuất ra thực lực chân chính, toàn lực ứng phó.

Còn hắn cũng đã mời cả bằng hữu có chuyên môn cao cùng nhau chế tác lại toàn bộ nhạc đệm cho từng phần thi đồng thời cũng cải biên lại tất cả bản nhạc kia của Sở Triều Dương, cũng không dùng bản nhạc đệm được làm tùy tiện trên máy tính như trước kia nữa mà là bản nhạc đệm phát hành.

Tuy Cổ Duệ Chính đã thân bại danh liệt, nhưng lại không tính là tuyệt vọng khốn cùng, bằng không thì cái phòng làm việc này hắn cũng không mở nổi nữa rồi.

Bằng hữu của hắn ở trong vòng âm nhạc này cũng không ít, nhân mạch cũng rộng, tuy rằng người ngoài không biết, nhưng những bằng hữu thân mật của hắn đều rõ ràng vụ việc sao chép và ngoại tình kia của hắn là như thế nào, hiện giờ hắn đã vực lại tinh thần thì bọn họ cũng nguyện ý tới giúp đỡ hắn sản xuất nhạc, dù sao thì đối với bọn họ, giúp đỡ chế tác mấy bản nhạc đệm cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Cho nên khi Sở Triều Dương vừa mới mở miệng, đã đón nhận được một trận khiếp sợ từ toàn trường quay, phảng phất như đây không còn là một sân khấu thi đấu nhỏ bé nữa, mà đây đã trở thành một buổi biểu diễn cá nhân của mình cô, tiếng vỗ tay và hoan hô đến từ phía dưới sân khấu vang lên không ngừng, tất cả đều đồng thanh kêu : "Vô Danh!, Vô Danh!.."

Ngay cả giám khảo Tô Quân lão sư cũng không nhịn được mà cảm thán : "Cô ấy đích thị là một ca sĩ chuyên nghiệp, phần biểu diễn hết sức hoàn mỹ."

Giám khảo Ngô Đồng lão sư cũng thở dài nói : " Cô gái này xuất hiện, chắc chắn sẽ khiến Lư Du Nhiên cảm thấy nguy hiểm đây."

Lư Du Nhiên chính là tiểu thiên hậu giới ca hát đang nổi bây giờ mà.

Khương Nghiên dùng hai đầu ngón tay kẹp bút, chỉ vào cô : "Tôi thập phần hoài nghi cô chính là một ca sĩ chuyên nghiệp nổi tiếng nào đó, cô mang mặt nạ là do sợ người khác sẽ nhận ra hay sao ?."

Sở Triều Dương câu khóe môi, cô chỉ cười mà không nói.

Khương Nghiên cũng tự nhiên hiểu được hẳn đây chính là bí mật của Sở Triều Dương.

[Siêu cấp tân tiếng ca] nếu như có ca sĩ có chút danh tiếng tham gia thì cũng không kỳ quái, khu Dung Thị của Giang Cầm được gọi là cao thủ nhiều như mây cũng chẳng phải bởi vì ở đó có hai ca sĩ có chút danh tiếng đăng kí tham gia thi đấu hay sao.

Những bài Sở Triều Dương hát đều không phải là các ca khúc đang thịnh hành hiện giờ mà là các bài hát có tiết tấu nông thôn vui vẻ, gần gũi.

Khương Nghiên nghiên cứu một chút các tư liệu trên bàn, rồi bỗng nhiên nói : " Các bài hát mà cô hát trước đó đều có phong cách dân dao, nông thôn, nên hay là bây giờ cô thử hát một ca khúc nhạc trẻ thịnh hành hiện nay xem nào ?."

"À, được thôi." Sở Triều Dương gật đầu, rũ mắt, hơi hơi mỉm cười : " Vậy bây giờ tôi xin hát một ca khúc, là [Đôi cánh ẩn hình].

Đã được ba ca khúc tẩy trắng cho nguyên chủ.

Từng bước, từng bước một, Đỗ Cảnh Khôn, anh sẽ bị biến đen mãi mãi.

Cô ấp ủ cảm xúc một chút, lại hồi tưởng lại khoảng thời gian đơn độc trong cô nhi viện trước kia, rồi đủ loại khó khăn sau khi tiến vào giới giải trí mà không có hậu trường chống đỡ, thật sự không dễ dàng gì. Cô nhẹ giọng mở miệng : "Mỗi một lần, tôi đều cô đơn, bồi hồi mà kiên cường gắng gượng, mỗi một lần, tôi đều cố nhịn lại cảm giác bi thương để không phải rơi lệ, .."

Chất giọng của cô linh hoạt, kỳ ảo, xa xưa, mang theo sự cô tịch không nói nên lời, chạm đến tận sâu trong tim người nghe, làm cả da gà đều dựng hết lên, tê dại rùng mình.

Cô lại nghĩ đến khoảng thời gian sinh hoạt trong cô nhi viện ấy, chỉ biết cố gắng tích lũy từng thứ một, từ nhỏ đã chịu hoàn cảnh này mà lớn lên, từ nhỏ đã quen với việc bị cười nhạo, đùa cợt, cô đã từng mong có thể có một mái ấm hạnh phúc như bọn bạn cùng trang lứa không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu sự tự ti đến từ chính bản thân mình, đã có rất rất nhiều việc không được như ý nguyện nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận mà cho qua.

Có lẽ do từ nhỏ đã ở trong hoàn cảnh như vậy, nên giờ các vết thương của cô đã chai sạn cả rồi, khi nghĩ tới cũng không còn cảm thấy đau khổ như trước đó nữa, giờ nghĩ lại, tất cả chỉ còn những khoảnh khắc vui vẻ mà thôi, không còn tự oán tự trách bản thân mình như trước nữa, đôi lúc còn cảm thấy cuộc sống của mình đã quá tốt rồi.

Nhưng chẳng lẽ cô thật sự không còn hâm mộ người khác nữa sao ? Không khát vọng sao ?

Lắm lúc nghĩ, một mình mình phải tự lăn lộn trong giới giải trí mà không hề có một chỗ dựa nào cả, thật vất vả biết bao nhiêu, rất nhiều lúc, đến cả da mặt cũng phải tháo xuống để người khác dẫm dưới chân, đã vậy còn phải cười cười làm lành.( Mel : Các tình yêu của tôi đừng hiểu theo nghĩa đen nhé >< )

Sau mấy năm xuống dốc, còn phải dần chuyển sang mảng diễn xuất, thậm chí nếu không may mắn thì còn chẳng có phim mà diễn, có diễn được thì phân cảnh quay cũng ngày càng ít đi, đã vậy còn hay bị đạo diễn mắng chửi thậm tệ nhưng vẫn phải khiêm tốn mỉm cười.

Cô cũng từng bồi hồi, từng mê mang, từng hoài nghi chính mình rất nhiều lần.

Có đôi khi cô còn ước trên thế giới này sẽ tồn tại một góc lặng nào đó chỉ để mình cô ngồi lại, không có bất cứ ai biết được cả.

Nhưng khi nghĩ đến có khả năng có đáp án, cô lại cảm thấy có chút bất lực cùng với bi thương.

Nhưng ít nhất cô vẫn cảm thấy mình may mắn, may mắn vì thân thể cô khỏe mạnh, tứ chi đầy đủ, còn được sở hữu thêm một giọng ca hoàn hảo và dung mạo cũng không đến nỗi nào. (Đây là kiếp trước nhé).

Khi còn nhỏ, lúc cùng lũ trẻ xem phim hoạt hình, lúc nào nữ chính cũng một tay gạt phăng mấy cô nữ phụ kia đi, thậm chí số phận về sau của mấy cô ấy còn cực kì thê thảm kìa, viện trưởng xem thấy thì liền nói với bọn cô : " Các cháu xem, có người bất luận cô ấy có cái gì đặc biệt đi chăng nữa thì vẫn không thể nào có được một kết cục hoàn mỹ cả, tại sao ư ? Bởi vì bọn họ luôn suy nghĩ tiêu cực, bọn họ chẳng bao giờ thỏa mãn với cuộc sống. Mà có những người, dù gia đình của họ có giàu hay nghèo, thậm chí dù họ có là cô nhi viện, bọn họ lại vẫn luôn hạnh phúc, kết hôn hạnh phúc, ly hôn cũng vẫn hạnh phúc, đấy là bởi vì họ luôn tự cảm thấy bản thân mình đã rất hạnh phúc rồi, bọn họ đã tự thỏa mãn cuộc sống của chính họ."

Sở Triều Dương đột nhiên lại nghĩ đến những lúc mình tổ chức buổi biểu diễn, các fans chen đầy sân kêu thét tên cô chói tai, ánh sáng khắp sân khấu đều chỉ tập trung vào một mình cô, phảng phất như cô chính là trung tâm của thế giới này vậy.

Nét bi thương trên khuôn mặt cô lại rút đi nhanh như thủy triều, hai mắt cô trong suốt, sáng ngời như thủy tinh.

"Tôi rốt cuộc đã thấy, thấy những mộng tưởng trước đó đều dần dần ra hoa, tôi lại tiếp tục truy đuổi tiếng ca lánh lót của tuổi trẻ..."

Thanh âm của Sở Triều Dương linh hoạt, kỳ ảo, xa xưa, lại mang theo cảm giác tịch liêu, nhàn nhạt, phảng phất cô tựa như một bé gái nhỏ cô đơn, một thân một mình đi vào thành phố phấn đấu cho cuộc sống mai này, trong hành trình đi tìm kiếm cuộc sống hạnh phúc đó cô gái đã phải hứng chịu không biết bao nhiêu là đau khổ, đắng cay, nhưng chính bản thân cô lại không từ bỏ mà vẫn luôn kiên cường bước tiếp, tích cực hướng về phía trước, quyết không chịu thua, không buông tay, tiếp tục nỗ lực cho đến khi tất cả mục tiêu cô đặt ra trước đó phải nở hoa mới thôi.

Bài ca giờ đây đã trở thành lời độc thoại nội tâm của một cô gái nhỏ.

Bài hát tựa như đã nói ra tiếng lòng của cô, khiến không biết bao nhiêu người đồng cảm thay, họ hoàn toàn đắm mình vào cảm xúc do cô mang lại.

Ít nhất đây chính là năng lực của Sở Triều Dương.

Một bài hát được trình bày xong, toàn trường lặng ngắt như tờ.

_____ Hết chương 21 _____

_1/8/20_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC