Chương 23: Ngữ văn hơi thụt lùi rồi, được có 148 điểm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lilac | Beta: YAN

Sau khi nói lời không rõ ý vào buổi trưa ngày hôm đó, Doanh Kiêu không đi trêu ghẹo Cảnh Từ nữa.

Bởi vậy, cuối tuần này của Cảnh Từ trôi qua trong sự vui sướng tự đại.

Cậu đã làm xong bài tập, kiến thức trong sách cũng đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Cậu lấy mấy quyển sách mới mua đến phòng học đọc hết quyển này tới quyển kia, đắm mình trong biển tri thức chẳng muốn thoát ra.

Mà lúc này, trong văn phòng nhà trường, giáo viên khối 11 đang tụ lại một chỗ, tăng ca để chấm bài thi cho học sinh.

Đứa nhỏ nhà thầy Lưu còn chưa khỏi bệnh, buổi chiều đến muộn một tiếng. Các thầy cô khác vừa chấm bài vừa nói chuyện.

"Lần này cố ý ra đề khó, không biết học sinh thi được bao nhiêu điểm," giáo viên chủ nhiệm lớp 11-2 Triệu Phong vừa mới chấm xong một bài toán, vừa lật trang vừa lắc đầu nói: "Đã qua nửa học kì rồi, chúng nó vẫn chểnh mảng lắm, đợi đến khi có điểm thì mới biết lo.  Như bài tôi vừa chấm đây này, toàn trả lời cái gì đâu không!"

"Đúng rồi," giáo viên chủ nhiệm lớp 11-3 Tôn Đông An tiếp lời: "Thấy điểm thi của mình như thế mà còn..."

Ông mới nói được một nửa thì chợt im bặt.

Giáo viên trong văn phòng quay lại nhìn ông: "Sao thế?"

"Thầy Tôn, anh thấy cái gì vậy? Sao lại kinh ngạc như thế?"

"Cái này..." Ánh mắt thầy Tôn tỏa sáng chỉ một bài thi: "Tôi vừa chấm được một bài thi toán đúng hết!"

Ông kích động nói: "Tuy chưa biết phần trắc nghiệm làm như thế nào nhưng mà phần tự luận hoàn toàn chính xác."

Lần thi này là do giáo viên thực nghiệm của tỉnh ra đề, thầy cô Thực nghiệm tỉnh mà đã ra tay thì chỉ có ác, chuyên môn cho đề khó, độ khó của bộ đề này có khi còn vượt qua cả đề chung của thành phố.

Nhưng học bá của Thực nghiệm tỉnh cũng nhiều, mỗi lần thi cũng có không ít học sinh được điểm tối đa, một bài thi toán chưa biết có phải được điểm trọn vẹn hay không, sao lại khiến thầy Tôn kích động đến vậy.

Các thầy cô khác đều hơi nghi hoặc.

Trương Tĩnh khinh thường liếc Tôn Đông An một cái: "Điểm tối đa môn toán thôi mà."

Chỉ có giáo viên lớp trọng điểm với lớp nâng cao mới thấy quái lạ như vậy, thấy một bài thi đạt điểm tối đa mà kích động thành thế này.

"Không phải." Thầy Tôn xách bao niêm phong của bài thi kia lên, giải thích: "Cái chồng bài này tôi chấm xong hết rồi, chưa bài nào quá 50 điểm cả, thế mà bài cuối cùng này lại được điểm tối đa. Các thầy cô xem có lạ không?"

"Mấy phòng thi cuối thì mấy người có thể đạt điểm tối đa?"

Thầy Tôn vừa mới nói như vậy, các giáo viên khác lập tức cảm thấy hứng thú, xúm lại gần xem.

"Không phải học sinh lớp chúng tôi, nét chữ này không quen."

"Cũng không phải lớp chúng tôi."

"Kỳ lạ, vậy thì là lớp nào?"

Mấy thầy cô đang âm thầm suy đoán, thầy Vương dạy hóa lớp 11-7 bỗng nhiên kinh ngạc hô lên: "Chỗ tôi bên này cũng giống thầy Tôn."

Tay thầy Vương run rẩy cầm bài thi: "Khoa học tổng hợp trừ trắc nghiệm chưa biết ra thì phần khác đều đạt điểm tối đa."

Trong lòng thầy Vương đã có suy đoán mơ hồ, ông hưng phấn đến nỗi nói chuyện cũng vấp: "Những, những học sinh khác cùng phòng với đứa nhóc này không có đứa nào vượt qua một trăm điểm khoa học tổng hợp hết!"

Các thầy cô nghe vậy lại vội vàng chạy tới.

Quả nhiên giống với những gì thầy Vương đã nói.

Một thầy giáo khác chợt nghĩ ra gì đó, bỗng nhiên nhớ đến cái topic trên diễn đàn, phút chốc trợn mắt: "Chẳng lẽ là..."

Ông nuốt nước miếng, khó khăn thốt ra cái tên đó: "Cảnh Từ lớp 11-7 chứ?"

Ông vừa dứt lời, Trương Tĩnh lập tức hừ mạnh một tiếng: "Không thể nào!"

Một thằng côn đồ lớp 11-7, sao có thể làm bài tốt như vậy?!

Các thầy cô khác cũng không tin, bọn họ đều biết cái topic đấy nhưng chẳng ai xem nó là thật.

Một giáo viên khác nói: Dù sao xấp bài này cũng chấm xong rồi, nếu không thì ghép phách* lại xem? Đỡ cho chúng ta cứ đứng đây đoán bậy đoán bạ, biết đâu lúc lấy bài ra thì bị lẫn lộn."

(*Mình không biết ở Trung Quốc chấm thi như nào nên chỗ này lấy cách chấm thi của bên mình. Sau khi mở niêm phong bài thi thì Hội đồng thi sẽ có một đội ngũ ghi số phách sau đó cắt tách phần thông tin thí sinh ra khỏi giấy thi, phần bài làm đưa đi chấm. Sau khi chấm xong sẽ ghép phần thông tin và bài thi lại nhờ số phách đã ghi để xem kết quả đó của thí sinh nào, đây là bước ghép phách. Theo quy chế thì Ban Thư ký sẽ ghi phách, cắt phách sau đó đưa bài cho cán bộ chấm thi.)

Tôn Đông An gật đầu nói: "Tôi cũng cảm thấy thế, hay là ghép lại thôi?"

Mấy thầy cô khác lập tức gật đầu.

Bài thi của trường mình, ghép phách trước cũng không có vấn đề gì, hơn nữa một xấp bài thi có kết quả như vậy cũng không gian lận được.

Dưới cái nhìn xoi mói của các giáo viên khác, Tôn Đông An chậm rãi ghép phần thông tin với bài thi, rút tờ thi toán học ra.

Lúc nhìn thấy cái tên trên giấy, tập thể các giáo viên đang có mặt trong văn phòng đều mất tiếng.

Thầy cô trợn to hai mắt, há hốc miệng, hô hấp khó khăn, thậm chí có người còn ngây thơ lấy tay dụi mắt.

Không thể nào, là giả đi, sao có thể là cậu ta?!

Trong phút chốc, cả văn phòng tĩnh lặng dị thường đến nỗi có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Hồi lâu sau, Trương Tĩnh không dám tin thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh trong văn phòng: "Làm sao có thể xảy ra?!"

Nhưng bà ta không tin thì cũng chẳng còn cách nào khác, trên tờ giấy chỉnh tề trước mặt, tên họ và lớp được viết rõ ràng----

Lớp 11-7, Cảnh Từ.

Cùng lúc đó, thầy Vương cũng ghép xong phách của bài khoa học tổng hợp.

"Ông trời của con ơi!" Triệu Phong đó giờ nghiêm túc bỗng ôm ngực, vẻ mặt khó tin: "Bài đạt điểm tối đa này cũng là của Cảnh Từ?"

Hồn vía các thầy cô khác đều bị cái tên này đánh bay mất, một lúc lâu sau hồn mới về, nhào qua chỗ bài thi.

"Thật sự là Cảnh Từ? Cậu ta thực sự chỉ giả bộ thôi á?! Thật luôn."

"Bọn trẻ bây giờ đúng là... Cho tôi nhìn lại chút, tôi không nhìn nhầm chứ?!"

"Không ngờ được, đúng là không thể nào ngờ được, tôi thực sự chẳng thể nào ngờ tới được."

Một giáo viên khác khơi dậy hứng thú, cầm bài thi toán của Cảnh Từ lên, hưng phấn nói: "Mau! Ghép phách những môn khác xem kết quả như nào! Xem xem tổng điểm được bao nhiêu?!"

Đề nghị này được các thầy cô khác nhất trí hưởng ứng.

Bài thi đang được trộn lẫn, tìm bài của một người có hơi tốn sức nhưng Cảnh Từ là người ở cuối danh sách của phòng thi cuối cùng, mục tiêu vô cùng rõ ràng, việc tìm kiếm cũng nhẹ nhàng hơn.

Các thầy cô cũng nhiều chuyện chẳng kém ai, chưa đầy mười phút đã mang toàn bộ bài thi của Cảnh Từ đặt lên bàn.

Phiếu trả lời trắc nghiệm cũng đã được chấm xong, bây giờ chỉ còn hai bài môn tiếng Anh và ngữ văn của Cảnh Từ là chưa được chấm.

"Nhanh nhanh!" Các thầy cô khác thúc giục hai giáo viên môn kia chấm bài: "Nhanh lên, để còn xem tổng điểm của cậu ta nào!"

Hai giáo viên bị một đám người giục rối lên, để trống mấy bài ở trên chưa chấm, đến khi hai người cho ra kết quả của Cảnh Từ, mọi người trong phòng đều choáng váng.

"Ngữ văn cũng chỉ bị trừ hai điểm phần viết văn." Giáo viên chấm văn nhìn bài thi của Cảnh Từ với sắc mặt phức tạp: "Hay là do tôi cảm thấy điểm tối đa có hơi quá nên mới cố ý trừ nhỉ?"

Ánh mắt giáo viên chấm môn tiếng Anh đờ đẫn, nhìn bài thi lẩm bẩm, bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "Thậm chí ngay cả chỗ để trừ điểm tôi cũng không tìm thấy..."

Giáo viên chủ nhiệm lớp 11-2 Triệu Phong nhạy bén bắt được trọng điểm, ngón tay ông run run, há miệng run rẩy đặt tất cả bài thi của Cảnh Từ cùng một chỗ, cuối cùng tổng kết: "Nói thế thì toán, tiếng Anh, khoa học tổng hợp của Cảnh Từ đều được điểm tối đa, chỉ có văn bị trừ hai điểm thôi à?"

Các giáo viên khác: "..."

"KHÔNG THỂ NÀO!" Trường Tĩnh không cách nào chấp nhận được sự thật này, bà ta đập bàn một cái rồi đứng bật dậy, khẳng định chắc nịch: "Nhất định là gian lận! Chắc chắn là cậu ta gian lận!"

Triệu Phong xoa xoa mặt, nhàn nhạt nói: "Gian lận? Cô Trương, cô tùy tiện gọi một học sinh ở phòng thi cuối cùng lên đây, cho em ấy mở cả sách giáo khoa và sách bài tập đi, cho em ấy dùng tài liệu làm bài rồi cô xem xem em ấy có đạt được điểm tối đa không."

Trương Tĩnh á khẩu không trả lời được.

Những thầy cô có chung suy nghĩ đều cứng họng chẳng nói được gì.

Đúng là không có thực lực chân chính thì dù có gian lận cũng không đạt điểm tối đa.

Không được nữa thì trong lớp có lắp camera giám sát. Kết quả thế nào, trích xuất camera theo dõi thì biết.

Tức khắc, văn phòng rơi vào khoảng thời gian yên lặng chết chóc.

----

Con trai của thầy Lưu năm nay vừa lên tiểu học, đợt trước bị cảm phải chữa trị một thời gian, mấy triệu chứng như phát sốt, chảy nước mũi thì không có nhưng lại ho khan. Đi mấy bệnh viện đều không chữa khỏi, làm cho cả thân xác lẫn tinh thần thầy Lưu đều trở nên uể oải, không thể không xin nghỉ.

Lại bước ra khỏi cổng bệnh viện một lần nữa, ông giao con trai cho vợ, mình thì gọi xe, nóng lòng quay lại trường.

Đêm qua ông ở lại làm thêm giờ, chấm nhiều hơn mấy xấp bài. Sáng nay còn chưa kịp ăn gì đã phải chạy qua chạy lại tới tận trưa, cuối cùng cũng gần xong việc.

Nhưng chuyện chờ ông xử lý kế tiếp cũng không ít.

Ông là giáo viên dạy toán nên còn phải tính tổng điểm, hơn nữa thân làm chủ nhiệm một lớp, chờ đến khi có kết quả của tất cả các môn còn phải làm phân tích số liệu, về cơ bản thì chẳng rảnh rỗi chút nào.

Những cái này không phải là vấn đề to tát, ông cũng quen rồi. Nhưng mà vừa nghĩ đến cảnh sau khi công bố điểm thi, bốn phương tám hướng trong văn phòng không phải là ánh mắt đồng tình thì cũng là ánh mắt cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng thầy Lưu chẳng thoải mái tẹo nào.

Đến cổng trường, thầy Lưu trả tiền rồi xuống xe, đi thẳng lên tầng, bước tới văn phòng giáo viên.

Trước khi vào trong, ông còn cố ý bày ra vẻ mặt lạnh lùng, như vậy mấy giáo viên mang mục đích khác nhau muốn đến nói chuyện với ông, lúc mở miệng đều phải có chừng mực.

Thầy Lưu đáng thương, kết quả thi của lớp ông lần nào cũng xếp cuối, dưới tình huống tối ngày bị châm chọc, cuối cùng ông cũng tìm được cách lách qua kẽ hở văn phòng để sinh tồn.

Vậy mà hôm nay, hình như có gì đó không đúng lắm.

Thầy giáo Lưu đứng ở cửa, thấy các giáo viên khác đang nhìn ông với đôi mắt lấp lánh, tâm tư chuyển biến liên tục.

Đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ lớp ông lại tạo ra kỷ lục điểm kém à?

Không đúng lắm, vừa mới chấm thi, làm sao có kết quả nhanh như vậy được?

Hay là lớp ông lại có chuyện gì mới rồi?

Thầy Lưu ho khan một cái, hắng giọng cái nữa, nhanh chóng bước vào phòng, đang định chào hỏi đồng nghiệp thì nháy mắt đã bị tất cả giáo viên trong văn phòng vây lại---

"Thầy Lưu, vậy mà thầy cũng tính ra!"

"Qua đây, mau qua đây, cho thầy xem cái này! Đảm bảo thầy không dám tin."

"Mau mau mau, bài thi đâu? Đang ở chỗ ai đấy, mang qua đây cho thầy Lưu!"

... ... ...

Vẻ mặt thầy Lưu mờ mịt nhận lấy bài thi được giáo viên khác đưa qua, lật lật mấy cái, sắc mặt lập tức biến thành đen thui.

Được lắm, mấy người trong văn phòng bắt đầu nhất trí đoàn kết lại, cùng nhau gạt ông qua một bên à?!

Lại còn mang mấy bài đạt điểm tối đa ra khiêu khích ông!

Ông quan tâm cái này làm gì?!

Thầy Lưu hừ lạnh, lớn tiếng nói: "Làm sao, toán với tiếng Anh đều được điểm tối đa, ngữ văn còn thiếu một xíu thì tròn điện, sao nào?!"

Triệu Phong chỉ chỉ góc trái bài thi, nhắc ông: "Thầy Lưu nhìn tên đi."

Nhìn tên làm đếch!

Cũng đâu phải học sinh của ông.

Thầy Lưu nổi giận, thầm trợn mắt. Lúc ông nhìn sang, trong lòng đã chuẩn bị xong lời nói lúc phát giận.

Nhưng mấy lời nói sắc bén như dao đều nghẹn ở cổ họng sau khi ông nhìn thấy cái tên quen thuộc.

Thầy Lưu trợn to hai mắt, nhìn đi nhìn lại mấy chữ "Lớp 11-7, Cảnh Từ."

Đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, tay đã bắt đầu lật trang thật nhanh, nhìn vào từng cái tên được viết ở trên giấy.

Cảnh Từ, toàn bộ đều là Cảnh Từ!

"Cảnh Từ?" Thầy Lưu vẫn chẳng dám tin: "Cảnh Từ lớp tôi ấy hả?!"

Triệu Phong gật đầu: "Ừ."

Triệu Phong cười nhìn thầy Lưu: "Có phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi không?"

Trả lời thầy Triệu lại là một cái thở dài của thầy Lưu.

Thầy Lưu đáng thương cầm mấy tờ bài thi, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui, được điểm tổng như vậy chỉ sợ lại sinh ra cô lập, cách biệt.

Sáng sớm thứ hai, học sinh lớp 11-7 ngáp lên ngáp xuống, từ từ lắc lư lết đến lớp tự học sớm.

Trịnh Khuyết vừa vào cửa đã chạy ngay đến bên cạnh Cảnh Từ, hưng phấn nói: "Tôi mới đi qua văn phòng nghe ngóng một chút, một giáo viên nói là có kết quả rồi!"

Lý Trụ vừa bước vào thì nghe thấy mấy lời của cậu ta, nhất thời ôm đầu kêu rên.

Trịnh Khuyết cũng không rõ lắm: "Sao thế, đây không phải chuyện tốt à? Dù sao thì Cảnh Từ nhất định sẽ vào được top 300."

Lý Trụ lặng lẽ rơi lệ trong lòng nhiều chút, kéo Trịnh Khuyết xuống hàng cuối cùng, ủ rũ nói: "Cậu có biết lúc thi khoa học tổng hợp, Cảnh Từ ra khỏi phòng thi lúc mấy giờ không?"

"Mấy giờ?" Trịnh Khuyết không đoán được, tự động hỏi.

"Chưa đến 11 giờ!" Lý Trụ nằm bò ra bàn: "Tên cầm thú này chắc chắn là trả lời lung tung cho xong rồi nộp bài."

"Gì cơ?" Hà Chúc cũng đến rồi, vốn dĩ còn đang gà gật, nghe thấy lời của Lý Trụ lập tức tỉnh táo: "Thế còn hạng 300..."

Lý Trụ lắc đầu.

Hà Chúc là kiểu người miệng rộng điển hình, biết được chuyện động trời như vậy, căn bản không giữ kín được, chỉ cần là người có quan hệ tốt với cậu mập đều được nghe kể một lần.

Vì vậy, sau tiết tự học sớm, tất cả học sinh lớp 11-7 đều biết lần thi này Cảnh Từ không có hi vọng gì với hạng 300.

Hà Chúc tìm một người ra cửa đứng gác rồi lén lút lấy điện thoại ra, tìm lại topic đó trên diễn đàn.

Mới qua mấy ngày ngắn ngủi mà dưới topic đã có hơn 900 bình luận.

【Lầu 816: Thứ hai công bố kết quả! Tin tức đã được xác thực, tí nữa đến giờ học sẽ được công bố, chờ lầu chủ bị vả mặt.】

【Lầu 822: Hahahahaha, lần đầu mong chờ thành tích của một người đến vậy luôn, bây giờ muốn xem luôn bản mặt của mấy người lớp 11-7 bị vả có đau không.】

【Lầu 850: Lớp 11-7 đâu hết rồi? Lúc đầu chẳng phải nhảy nhót vui vẻ lắm sao? Chẳng phải khẳng định Cảnh Từ là học bá à? Giờ có thành tích rồi đấy, mấy người đang ở đâu?】

【Lầu 876: Ây, đột nhiên cảm thấy đau lòng thay mấy đứa ngu lớp 11-7...】

【Lầu 931: Tôi nhớ mấy trăm lầu trên có một thằng ngu nói là Cảnh Từ nhất định có thể trên hạng 300, nếu không thì cậu ta đi cướp loa Phùng đại ngốc.】

... ... ...

"Thế phải làm sao bây giờ?" Hà Chúc ê cả răng: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ chúng ta thực sự phải nằm yên cho người ta cười vậy à?"

"Nếu không thì sao?" Lý Trụ thở dài, chỉ màn hình di động: "Thấy không? Thằng ngu nói đi cướp loa Phùng đại ngốc là tôi đấy, có ai thảm hơn tôi không?"

Bành Trình Trình: "..."

Trịnh Khuyết là một học tra hàng thật giá thật nên có một loại tin tưởng mù quáng đối với Cảnh Từ, chuyện đã đến nước này mà cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ: "Nhưng Cảnh Từ đã nói, cậu ấy nhất định có thể trên hạng 300 mà."

Hà Chúc nghe vậy, vỗ vai cậu ta: "Lão Trịnh, mày vẫn ngây thơ như thế, tao biết nói với mày cái gì mới tốt bây giờ."

Nhất thời trong lớp đều là tiếng than vãn, ngoại trù Cảnh Từ với Doanh Kiêu không có cảm xúc gì thì những người khác đều mặt mày ủ dột, ngay cả WC cũng không buồn đi.

Tiết đầu tiên của sáng nay là toán, lần đầu tiên thấy thầy Lưu trịnh trọng mặc tây trang, bắp thịt trên người đều nổi hết lên, cảm giác như tay áo cũng sắp rách toạc đến nơi.

Ông ôm một chồng bài thi, vui tươi hớn hở đi vào.

Hà Chúc chỉ lên, quay đầu nói với Trịnh Khuyết: "Thấy chưa? Lão Lưu cũng điên luôn rồi."

Thầy Lưu bước lên bục giảng, đặt bài thi xuống bàn giáo viên, rút hai tờ giấy quơ quơ trước mặt: "Kỳ thi lần này có kết quả rồi, đều được in hết trên giấy này, tan học tự đi mà xem!"

"Bắt đầu thông báo điểm thi môn toán! Gọi đến tên ai thì lên lấy bài thi của mình về!"

"Trịnh Khuyết: 9 điểm! Trong lớp chúng ta, tôi phục Trịnh Khuyết nhất đấy! Cậu nói cậu nhắm mắt lại cũng làm được mười mấy điểm?"

"Hà Chúc: 68! Đọc ngược lại là phát lộc rồi, đến lúc về nhà còn phát lộc gặp may nữa hay không thì tôi không biết."

"Doanh Kiêu: 70! Đúng là anh em tốt của Hà Chúc, ngay cả điểm số cũng là anh em tốt!"

... ... ... ...

Bình thường thầy Lưu đều công bố thành tích từ cao xuống thấp, không hiểu hôm nay làm sao lại đổi ngược lại.

Gọi tên một lượt, học sinh trong lớp trừ Cảnh Từ ra đều đã nhận bài thi của mình.

"Chuyện gì vậy? Bài thi của cậu đâu?" Doanh Kiêu cau mày: "Tôi đi lên xem giúp cậu một chút nhé?"

"Không cần," Cảnh Từ lắc đầu, cậu đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Quả nhiên, thầy Lưu hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Bài thi cuối cùng là của Cảnh Từ, 150 điểm!!"

Lớp 11-7 bùng nổ!

"Vãi!!! Bao nhiêu điểm cơ???" Hà Chúc không tin móc móc lỗ tai: "Có phải ráy tai lấp đầy tai tao rồi không? Lão Lưu vừa nói điểm toán của Cảnh Từ là bao nhiêu cơ??"

Ánh mắt Trịnh Khuyết đờ đẫn, vô thức đáp lại Hà Chúc: "Tao... Hình như tao cũng điếc rồi, 150 điểm á?"

Ngay cả người bình tĩnh như Bành Trình Trình cũng phải miệng chữ O: "1...150 điểm? Điểm toán tối đa là bao nhiêu? 250 à?"

"Gì cơ?" Trịnh Khuyết trợn tròn hai mắt: "Thì ra tao vẫn luôn nhớ nhầm à? Điểm toán tối đa là 250?!"

Hà Chúc vuốt mặt, quay đầu bực mình nói: "Tao thấy chúng mày mới 250!"

Học sinh trong lớp 11-7 không phải là đang khiếp sợ thì cũng là ánh mắt đờ đẫn, còn Cảnh Từ lại cực kỳ bình tĩnh lên bục giảng nhận bài của mình.

Cậu vừa về tới chỗ ngồi, Doanh Kiêu đã cầm lấy bài thi của cậu.

Doanh Kiêu lật qua lật lại tờ giấy thi, không sai, bài nào cũng đúng, 150 điểm, điểm tối đa.

Ánh mắt hắn nhìn Cảnh Từ rất phức tạp.

Biết thành tích của nhóc biến thái này tốt nhưng mà không ngờ được lại tốt đến mức độ này.

Hắn trả lại bài thi cho Cảnh Từ, ánh mắt rơi xuống con số "70" đỏ chót trên bài thi của mình, hơi rũ mắt.

Thầy Lưu vẫn còn đang đứng trên bục giảng nói: "Thấy Cảnh Từ không, em ấy chính là tấm gương của các em! Toán 150 điểm, với độ khó của kì thi lần này thì mấy lớp khác cũng không có mấy người làm được đâu!"

Cơ mà bên dưới cũng chẳng có ai thèm nghe ông nói, bài thi của Cảnh Từ cứ như đồ vật thần thánh gì vậy, truyền từ nam ra bắc, được mỗi người của 11-7 dâng lễ quỳ lạy một lần xong mới quay về với chính chủ.

Lý Trụ là người đầu tiên tỉnh táo lại, cậu ta tính toán trong lòng, nếu điểm toán của Cảnh Từ có thể đạt tới 150 vậy thì mấy môn khác chắc cũng không quá thấp.

Trịnh Khuyết cũng nghĩ giống hắn, thẳng thắn giơ tay hỏi thầy Lưu: "Thầy ơi! Còn kết quả mấy môn khác của Cảnh Từ thì sao ạ? Thầy báo luôn đi thầy."

Vốn dĩ thầy Lưu ghét nhất là thông báo thành tích đứng đầu nhưng hôm nay ông chỉ chờ mỗi câu này. Lúc sáng, thậm chí ông còn thúc giục nhân viên nhanh chóng dán bảng thành tích lên.

"Khụ," Thầy Lưu cong môi: "Nếu các em mong chờ như vậy thì tôi báo luôn cũng được."

Học sinh 11-7 lập tức nín thở chờ đợi.

"Toán, 150 điểm, tối đa."

"Tiếng Anh, 150 điểm, tối đa."

"Khoa học tổng hợp, 300 điểm, tối đa."

"Ngữ văn..." Thầy Lưu dừng lại, nhìn lướt qua bên dưới một lượt rồi dừng lại trên người Cảnh Từ, giả bộ nói: "Ngữ văn không ổn lắm, có hơi kéo chân sau, được có 148 điểm."

Biết được tổng điểm của mình, cuối cùng thì Cảnh Từ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu luôn không hiểu nổi tại sao điểm thi đại học lúc trước của mình lại kém như vậy. Ở thế giới ban đầu, mỗi kì thi của thành phố và kỳ thi chung hầu như cậu đều đạt điểm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net