Chương 10 - Đòi tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuyên thành cha ruột của nam phụ pháo hôi – Nham Thành Thái Sấu Sinh

Chương 10 – Đòi tiền

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

Hoa Đình là một khách sạn năm sao ở Dung Thành.

Đi kèm với khách sạn là 1 KTV tên là Blues. (KTV là phòng karaoke)

Ánh đèn trong phòng hơi tối, có năm sáu người đàn ông trẻ tuổi lười biếng ngồi trên sô pha, người hút thuốc người chơi điện thoại, tiếng nhạc đệm phát ra từ trên màn hình, bọn họ cũng lười hát.

Một người đàn ông mặc âu phục, thắt cà vạt ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha bên cạnh, như đang nhìn chằm chằm vào họ.

"Đừng uống rượu," Anh ta nói, "Đến lúc say quắc cần câu bị paparazzi chụp ảnh lại bắt công ty đi chùi đít cho mấy người."

Mấy người kia hời hợt đáp một tiếng, chỉ dám nhỏ giọng oán thầm.

"Đi hát mà không uống rượu thì có ý nghĩa gì? Bình thường hát trên sân khấu cũng đủ lắm rồi."

"Cũng không được gọi tay vịn, hay là gọi người nam đi? Nơi này có tay vịn nam đúng không? Gọi con trai là được chứ gì?"

Bỗng nhiên có người ngồi thẳng dậy, lớn tiếng nói: "Này, Hiểu Minh Tinh, cậu gọi người kia đến đây đi, dù sao cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm."

Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha đơn ngẩng đầu lên: "Ai cơ?"

Người nọ cười cười không có ý tốt: "Chính là người đó đó, mỗi tháng đều cho cậu tiền, vẫn luôn muốn bao cậu đấy còn gì."

Hiểu Minh Tinh bắt được ý người này: "À, cậu nói Trì Trì sao?"

"Đúng đó, gọi hắn đến đây góp vui, nhân tiện còn có thể thanh toán giúp chúng ta." Người nọ quay đầu nhìn người đại diện, "Chú, gọi hắn được đúng không? Hiểu Minh Tinh nói gì hắn cũng nghe, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Người đại diện suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Tùy các cậu, nhưng chỉ được một mình anh ta đến thôi."

Hiểu Minh Tinh mở điện thoại di động ra, thờ ơ nói: "Được, vậy tôi gửi tin nhắn cho anh ta."

Hắn cúi đầu, mở khung chat.

Tin nhắn lần trước với "Trì Trì" còn dừng lại ở việc chuyển khoản.

Hai tuần trước, Hiểu Minh Tinh gửi cho "Trì Trì" một đường link giày thể thao có chữ ký, "Trì Trì" lập tức chuyển khoản cho hắn, đủ cho 6 đôi — bọn họ là thành viên cùng 1 nhóm nhạc.

"Trì Trì" thật sự rất thích hắn, đối với hắn chính là muốn gì được nấy.

Lúc trước hắn nói một câu muốn quay phim trước mặt "Trì Trì", hôm sau "Trì Trì" đã dẫn hắn đi tìm công ty, sai người đón hắn. Dù sao "Trì Trì" cũng ở chung với Hoắc tổng một thời gian, có quen biết một số người.

Đôi khi hắn muốn quá nhiều tiền, cùng lắm "Trì Trì" chỉ tức giận một đêm, sáng hôm sau lại giống như không có việc gì nhắn "Chào buổi sáng" với hắn.

6 đôi giày thể thao hơi đắt, có lẽ đây cũng là lý do hai tuần "Trì Trì" không đến tìm hắn,

Thật ra tuần trước ở trung tâm thương mại, hắn nhìn thấy Trì Trì dẫn theo Hoắc tiểu thiếu gia đi mua đồ, lúc ấy hắn ngồi trên xe bảo mẫu, cố tình không để ý đến Trì Trì, không nghĩ đến Trì Trì thế mà cũng không để ý đến hắn, trực tiếp đi qua.

Vì trừng phạt Trì Trì, hắn cố ý lơ Trì Trì một tuần.

Bây giờ hắn cũng coi như hết giận, tự hạ thấp địa vị nhắn tin gọi Trì Trì đến, Trì Trì không có khả năng không đến.

Hiểu Minh Tinh nghĩ vậy, nên gửi tin nhắn cho Trì Trì.

[Blues, số 15.]

Gửi tin nhắn xong, Hiểu Minh Tinh bèn tắt điện thoại.

Hắn không khỏi nhớ đến cảnh tượng mấy ngày trước nhìn thấy Trì Trì ở cửa trung tâm thương mại.

Thật lòng mà nói, Trì Trì không mặc những bộ quần áo hoa hòe hoa sói kia, không trang điểm lố, cả người nhẹ nhàng sảng khoái, nhìn còn khá đẹp mắt.

Hiểu Minh Tinh mím môi, có lẽ lại là phong cách mới – lạt mềm buộc chặt.

Họ đợi mười mấy phút, Hiểu Minh Tinh cuối cùng cũng phát hiện không đúng, mở điện thoại di động nhìn thoáng qua.

Trì Trì không trả lời hắn.

Thành viên ngồi bên cạnh ồn ào: "Hiểu Minh Tinh, có phải người ta chướng mắt mày rồi không?"

Hiểu Minh Tinh không vui, "suỵt" một tiếng với họ, sau đó gọi điện thoại.

"Trì Trì, lại đây trả tiền. Ở Hoa Đình, nhanh lên."

Như để trừng phạt Trì Trì, không đợi Trì Trì nói chuyện hắn đã cúp máy trước.

Quả nhiên, không lâu sau, Trì Trì đã gửi tin nhắn cho hắn.

[Trả tiền đây!!!]

Hiểu Minh Tinh còn chưa kịp tắt màn hình, thành viên nhóm đã nhỏm người lên đọc được.

Bạn mà không phải bè, lúc nào cũng chỉ chăm chăm vui sướng khi người gặp họa, chỉ có hóng chuyện xem náo nhiệt là nhanh nhất.

"Đệch, Hiểu Minh Tinh, mày xong đời rồi, dù gì người ta cũng là người trong giới, chồng cũ của Hoắc tổng, baba của Hoắc tiểu thiếu gia, còn biết sếp lớn và Thái Tử của công ty chúng ta, mày chọc giận người ta, mày xong rồi."

Hiểu Minh Tinh cũng có hơi hoảng sợ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: "Sợ gì chứ!"

*

Trì Trì quả thực bị nguyên chủ làm cho tức chết, tức đến mức nước mắt cũng trào ra.

Trần đời nào có ai làm người như thế?

Cho con mình ăn mì gói, bản thân thì dùng đồ xa xỉ, mua quần áo lung tung, tháng nào cũng tiêu hết sạch tiền, còn nợ một khoản lớn bắt cậu đến trả.

Kết quả lại còn ra ngoài bao nuôi người khác? Mỗi lần ra tay đều hơn 10 vạn?

Rốt cuộc cậu cũng biết nguyên chủ chuyển khoản phần lớn tiền cho ai.

Có phải nguyên chủ sớm biết cậu sẽ tiếp nhận cục diện rối rắm này của hắn, nên mới cố ý làm như vậy?

Trì Trì quả thực bị hắn làm cho tức phát khóc, làm sao hắn có thể làm như vậy? Sao hắn có thể làm thế?

Một giây sau, tinh tinh vài tiếng, Hiểu Minh Tinh gửi một chuỗi tin nhắn đến.

[Anh đang làm gì thế? Có biết vừa rồi trước mặt bọn họ tôi bị mất mặt thế nào không?]

[Đã nói tôi đang ở Blues, bên cạnh đều là thành viên cùng nhóm tôi, bọn họ đều nghe thấy.]

[Anh không muốn chơi nữa đúng không? Anh không chơi nổi thì ngay từ đầu đừng có chơi, anh nghĩ tôi thiếu chút tiền thanh toán của anh chắc?]

Trì Trì nổi trận lôi đình, vừa mở khung chat vừa đánh một đoạn trả lời "Nói năng cho tử tế".

Nhưng cậu tỉnh táo suy nghĩ lại, không được, không thể tức giận như vậy được.

Chửi nhau không có ý nghĩa, tức giận hại thân, chuyện quan trọng nhất bây giờ là lấy lại tiền nguyên chủ đã bỏ ra.

Trì Trì lau mặt, hít mũi, nhịn cơn đau lòng lại, lật xem trò chuyện giữa nguyên chủ và "Hiểu Minh Tinh" một lần nữa, ý muốn làm rõ quan hệ giữa hắn và nguyên chủ.

Được, được lắm, hoàn toàn là nguyên chủ đơn phương chạy theo đưa tiền, tính đến bây giờ Hiểu Minh Tinh cũng chỉ có "Ừm" hoặc là một đường link gì đó.

Trì Trì tiện tay lướt lên trên, bỗng nhiên phát hiện một chỗ không thích hợp.

Một buổi tối hai năm trước, nguyên chủ gửi cho Hiểu Minh Tinh rất nhiều ảnh sân khấu, hơn nữa còn gửi kèm câu "Tôi đến xem trực tiếp, cậu rất đẹp trai."

Trì Trì lập tức phản ứng lại, mở máy tính lên tìm kiếm ba chữ "Hiểu Minh Tinh".

Hay lắm, thực sự là một ngôi sao nhỏ.

Giọng ca chính của một nhóm nhạc nam vừa ra mắt cách đây 2 năm.

Vừa rồi còn đăng weibo, một tấm ảnh, sáu thành viên nhóm nhạc nam chụp chung tại KTV, caption là "tụ tập nhỏ".

Ha, bên ngoài thì ngoan ngoãn dễ gần, trên thực tế lại gọi điện thoại kêu Trì Trì đến thanh toán.

Cuối cùng Trì Trì cũng hiểu rõ quan hệ giữa nguyên chủ và hắn.

Nguyên chủ theo đuổi thần tượng, không biết Hiểu Minh Tinh liên hệ với nguyên chủ kiểu gì, dù sao cũng là một lão đại nhà giàu, Hiểu Minh Tinh cũng ám chỉ rõ ràng để nguyên chủ tiêu tiền cho hắn.

Trì Trì không nhịn được mắng người, một tên đầu óc bã đậu không hiểu biết gì, một tên ích kỷ hám lợi, quả là trời sinh một cặp.

Hiểu rõ sự tình, Trì Trì buông điện thoại xuống, lập tức tìm kiếm —

Tư vấn pháp luật!

Trì Trì một lần vào tận 3 web luật sư, thường mỗi trang web tư vấn ban đầu đều miễn phí.

Cậu cố gắng kể lại sự việc 1 cách khách quan, sau đấy gửi cho luật sư trả lời trực tuyến.

Lúc đợi hồi âm, Trì Trì thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế.

Lúc bấy giờ cậu mới phát hiện Hoắc Tiểu Trà đang đứng bên cạnh mình.

"Baba, có chuyện gì sao ạ?"

Trì Trì thu nhỏ giao diện web, hòa hoãn lại cảm xúc, cười cười với nhóc: "Không có gì, con muốn đi tắm không? Ba pha nước cho con."

Hoắc Tiểu Trà gật đầu: "Vâng, con muốn tắm."

Trì Trì đứng lên, đưa nhóc vào phòng tắm, lấy bồn tắm trẻ em ra.

Cậu ngồi xổm trên đất, một tay giữ vòi hoa sen, tay kia chống đầu.

Bây giờ tỉnh táo ngẫm lại, số tiền kia thật ra là do nguyên chủ chủ động đưa, nếu cậu muốn lấy về chỉ sợ không dễ dàng đến thế.

Trì Trì rất buồn rầu, đúng lúc này, Hoắc Tiểu Trà đi đến, nhẹ nhàng ôm cậu một cái.

"Baba?"

Trì Trì quay đầu lại, cũng ôm lấy nhóc: "Hu hu hu Tiểu Trà."

Hoắc Tiểu Trà dán vào má cậu: "Baba gặp phải chuyện gì ạ?"

"Không có việc gì." Trì Trì ngẩng đầu, hít mũi, "Ba không sao, đừng lo lắng."

Ôm ấp bé con một hồi, Trì Trì lập tức hồi máu sống lại, đi ra chỗ máy tính, xem ba vị luật sư trả lời.

Kết quả ba người đều trả lời cùng một câu —

[Thưa ngài, ngài có đang tham khảo ý kiến luật sư từ các trang web khác cùng một lúc không ạ?]

Trì Trì: [???]

[Tất cả những người ngài hỏi đều là đồng nghiệp chúng tôi.]

Trì Trì sợ ngây người, rời khỏi trang web, rõ ràng trên web ghi khác nhau mà.

Trì Trì gửi ba câu [Xin lỗi.], cuối cùng ba vị luật sư thống nhất nói với Trì Trì, tiền tự nguyện tặng cho quả thật rất khó đòi lại.

Tuy nhiên, có một vị luật sư tốt bụng nhắc nhở cậu: [Nói chung, các ngôi sao đều rất quan tâm đến danh tiếng, có thể đánh vào chuyện này. Song nếu đối phương đồng ý trả lại tiền, ngài nên dẫn theo luật sư và hợp đồng để tránh việc đối phương lật lọng. Ngài có thể liên hệ lại với tôi nếu cần.]

Trì Trì nói cảm ơn, sau đó bắt đầu xem xét lại lịch sử trò chuyện giữa nguyên chủ và Hiểu Minh Tinh và lịch sử chuyển khoản.

Đây là bằng chứng có ích.

Trì Trì lưu lại các bằng chứng này, cho vào file nén, để đề phòng bất trắc, cậu còn lưu vào đám mây.

Làm xong những việc này, Hoắc Tiểu Trà cũng tắm rửa xong.

"Con đi ngủ trước đi, baba lên ngay." Trì Trì nhìn nhóc vào phòng.

Cậu không để ý đến Hiểu Minh Tinh, làm hắn thẹn quá hóa giận, gửi cho cậu mấy tin nhắn liền.

[Anh đang làm gì vậy? Vẫn còn giận sao?]

[Được rồi, tiền lần trước mua giày trả lại cho anh, được chưa?]

[Chuyển khoản.]

Trì Trì không ấn nhận tiền, bởi vì cậu muốn nhận tất cả tiền một lần.

Hiểu Minh Tinh bên kia thấy cậu rất lâu cũng không đáp lại, có chút hoảng hốt.

Dù sao mỗi tháng có máy rút tiền hơn 10 vạn ai mà không muốn?

Hắn do dự, lại gửi cho Trì Trì một câu.

[Tôi về phòng rồi, lần trước anh đặt phòng cho tôi ở Hoa Đình, anh có muốn tới không? Tôi đi tắm trước, chờ anh trả lời.]

Trì Trì không phải nói lúc nào cũng yêu hắn sao? Chẳng qua hắn không đồng ý, hắn chê Trì Trì đưa tiền quá ít, lại cảm thấy Hoắc tổng chán ghét Trì Trì, mình cũng không thể có liên quan gì đến Trì Trì, nên cứ mồi Trì Trì vậy thôi.

Nhưng bây giờ hắn đồng ý rồi, cũng đã nói đến mức này, Trì Trì sẽ không làm lơ hắn nữa chứ?

Trì Trì nhìn điện thoại, vẻ mặt hơi mê man.

Sao người này lại thành minh tinh được vậy, đã thế cũng thuộc kiểu hơi hơi có tiếng?

Câu nói kia khiến Trì Trì buồn nôn, nhưng cậu vẫn nắm được tin tức mấu chốt — căn phòng lần trước anh đặt cho tôi ở Hoa Đình.

Trì Trì dùng tốc độ nhanh nhất tìm được số điện thoại của khách sạn Hoa Đình, đi đến cửa sổ gọi điện.

"Xin chào, tôi là Trì Trì. Hình như tôi đã đặt một phòng ở khách sạn của các vị, làm phiền tra giúp tôi một chút được không? Tra bằng số thẻ ngân hàng hoặc giấy tờ tùy thân gì của tôi cũng được, tôi sẽ đọc cho anh."

"Được, xin ngài đợi một chút."

Một lát sau, bên kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng: "Xin chào ngài Trì, ngài quả thật có đặt một căn phòng tổng thống tầng trên cùng ở chỗ chúng tôi, còn 2 tháng nữa mới hết hạn. Xin hỏi ngài gặp phải phiền toái gì sao ạ? Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giải quyết cho ngài."

"Tôi muốn trả phòng, tốt nhất là trả trong tối nay luôn."

Ngón tay Trì Trì đặt trên cửa sổ thủy tinh, giọng nói giống như "Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản thôi."

"Dạ được, chúng tôi lập tức làm thủ tục trả phòng cho ngài. Chênh lệch tiền phòng sẽ trả lại vào tải khoản ngài đã thanh toán với chúng tôi."

Làm xong chuyện này, Trì Trì cúp điện thoại, gửi file nén mình vừa tạo cho Hiểu Minh Tinh.

[Cho cậu ba ngày, trả lại tiền cho tôi.]

Trì Trì gửi xong lời này, lập tức rời khỏi khung chat.

Cậu sợ mình nhìn phải cái gì còn cay mắt hơn.

Trì Trì làm xong hết, buông điện thoại xuống đi tắm, cứ để điện thoại rung lên không ngừng.

Trì Trì tắm rửa xong, mở điện thoại nhìn thoáng qua.

[Trì Trì, anh vẫn còn ở đó chứ? Anh có muốn đến đây không?]

[Trì Trì, ý anh là sao? Tại sao khách sạn lại thông báo với tôi là ngày mai trả phòng?]

[Anh rốt cuộc có ý gì? Anh muốn tôi trả lại tiền? Anh định đăng những cuộc trò chuyện đó lên mạng sao? Tiền là anh tự nguyện cho tôi, tôi đâu có ép buộc anh?]

[Anh biết tổng cộng có bao nhiêu không? Chỉ là một chuyện nhỏ, anh một hai cứ phải đuổi tận giết tuyệt thế ư?]

Nếu Hiểu Minh Tinh thật sự có lý, làm sao hắn ta lại thẹn quá hóa giận được?

Trì Trì không nhịn được nhếch khóe môi, nếu Hiểu Minh Tinh trả lại tiền, vậy cậu cũng không cần phải sống qua ngày như này, trong tay có thể dư dả một chút.

Coi như là trong họa có phúc.

Trì Trì không để ý đến hắn, chỉ lướt lên trên, chấm lại câu "Cho cậu ba ngày, trả lại tiền cho tôi", nhắc nhở hắn một chút.

Sau đó để chế độ không làm phiền, Trì Trì cất điện thoại, ôm lấy bé yêu Hoắc Tiểu Trà mềm mại.

"Không có gì đâu, đừng lo lắng, baba giải quyết xong hết rồi, mau ngủ thôi."

Hoắc Tiểu Trà ngẩng đầu nhìn cậu, chớp mắt, cuối cùng vùi mặt vào lòng Trì Trì.

Nhóc biết cha mình đang nói chuyện với ai, nhóc vừa nhìn thấy rồi, là ngôi sao mà baba rất thích.

Liệu ban đêm baba có lẻn đi không? Nhóc muốn giữ baba mình thật chặt!

-

Hết chương 10.

P/S: Hôm nay anh iu nhà mình solo, lỡ stream quá đà nên ra chương có hơi chậm với edit cứ cụt cụt sao á, đợi bữa nào mình rảnh rảnh thì beta lại nha. BTW, mọi người xem bài mới support cho anh mình nè: 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net