Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hấp một con."

"Thịt kho tàu hai chỉ."

"Hầm canh một con."

"Nướng BBQ ba con."

"Chiên một con."

"Ừ, này chỉ sợ ăn quá béo không đứng dậy được, như vậy đi xuống không được......"

Du Nguyệt thầm thì đếm các cách đa dạng làm thịt xong, vỗ tay, làm rớt vụn còn sót lại trên tay. Cô đứng dậy, sửa sang lại nếp gấp trên quần áo, nhớ thu dọn xong túi mua hàng, chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Lúc này, phía sau lưng cô bị người đụng phải một chút, Du Nguyệt lảo đảo đi về phía trước một bước nhỏ. Cũng may lực đạo không nặng,  sau lưng cùng hướng trên mặt đất một lực , cân bằng trụ trọng tâm, ổn định vững chắc mà đứng thẳng.

Du Nguyệt quay đầu lại nhìn lên, người đâm cô kia tựa như toàn thân không có xương mà nằm liệt trên mặt đất, sau cổ bị một nam nhân khác nắm, thế nhưng cũng bình chân như vại, quả thực là người chết.

Nam nhân nắm hắn dừng bước chân, quay đầu, mặt đen đá hắn hai chân, vội không ngừng cúi đầu cùng Du Nguyệt xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi,  công nhân của tôi liệt hai chân, không, là toàn thân lựa chọn tính tê liệt, tiểu thư ngài ······ a ! Cù tiểu thư?"

"Cửa hàng trưởng?" Du Nguyệt cũng ngạc nhiên, ra ngoài dạo  phố đều có thể gặp được người quen. Lại nhìn về phía người hắn kéo, nhưng  không phải là Tony lão sư —— Vương Tiểu Ni sao?

Vương Tiểu Ni đã thay đổi tư thế Thạch Hầu( Tôn Ngộ Không ) ngủ gật, khuỷu tay chống ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên , buồn ngủ mà ngáp hai c ái: "Lễ Tình Nhân độc thân vui vẻ, Cù tiểu thư ~"

Du Nguyệt nghiến răng, có thể  đừng nói chuyện không, câm mồm không tốt sao?

"Cửa hàng trưởng, ông cũng đi dạo phố sao ?"

Cửa hàng trưởng giải thích nói: "Không phải, là tới bắt con sâu mọt bỏ bê công việc này  trở về. Gia hỏa này cứ ba ngày lại hai lần chạy tới quán cà phê trên lầu, giả làm tiểu tư bản tán gái xinh, xong rồi còn dùng danh nghĩa của tôi, năng lực chết hắn."

Nói xong, nắm tay đấm vào mặt Vương Tiểu Ni một đấm.

Vương Tiểu Ni che lại khuôn mặt tuấn, thật là ủy khuất: "Không có 5 hiểm 1 kim ( 5 bảo hiểm và 1 ngôi nhà ? ), không có ngày nghỉ cuối tuần, không có tiền lương, ngày lễ đều phải làm việc. Cửa hàng trưởng, ông có thể hay không tôn trọng nhân quyền một chút ?"

"Ít nói nhảm, tài sản ngươi không có tư cách nói nhân quyền."

Du Nguyệt: "······"

Cửa hàng trưởng xoa xoa tay cười tủm tỉm mà nói: "Cù tiểu thư, ngài có muốn đến tiệm làm tóc chúng ta không ? Cửa hàng mới đẩy ra ưu đãi phần ăn lớn, bảo đảm ngài vừa lòng." Blah blah, blah blah.

Du Nguyệt đánh gãy, trêu chọc nói: "Cửa hàng trưởng,  tài ăn nói của ngày là càng thêm tinh tiến."

Cửa hàng trưởng dừng câu chuyện lại, vuốt cái ót cười cười, không có biện pháp, muốn ăn cơm sao ?

"Cù tiểu thư hiện tại là phải đi về sao?"

"Không sai lắm." Du Nguyệt quơ quơ túi mua hàng, "Tìm một chỗ nghỉ ngơi một hồi lại đi."

Nghe cô nói như vậy, Vương Tiểu Ni đem ý đồ trẻ trâu trong lòng lướt qua một lần.

Vương Tiểu Ni chen vào nói: "Đề cử Cù tiểu thư đến quán cà phê Y Nùng trên lầu nghỉ ngơi nha, đó là nơi tốt, cà phê của bọn họ cùng bánh hoa phu  ăn đặc biệt ngon, còn thường thường có kinh hỉ thần bí rơi xuống." Nói xong, còn cố nháy mắt hai cái với cô.

Du Nguyệt theo phương hướng hắn chỉ nhìn lại, phát hiện còn rất gần, nghĩ đi nơi khác cũng không khác lắm, cũng liền theo ý tốt của hắn đồng ý: "Vậy được, hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại, Cù  tiểu thư."

Du Nguyệt đi, cửa hàng trưởng cúi đầu, thấy  Vương Tiểu Ni tà gian tà giạng, liền biết hắn vừa rồi không phải chỉ là có ý tốt gì.

Cửa hàng trưởng nắm cổ áo hắn kéo lên : "Tôi nói cậu,  cái tên gia hỏa này lại đang làm gì đấy ? Hay là lại quá trớn đem kim chủ của chúng ta dọa cho chạy."

Vương Tiểu Ni ngậm cười, cho hắn một ánh mắt nghịch ngợm : " Đoán xem "

Cửa hàng trưởng nghiêm nghị hỏi: "Cười đến xấu xa như vậy, thật sự vui vẻ?"

Vương Tiểu Ni gật gật đầu: "Ừm, vui vẻ."

Nhìn  bộ dáng của hắn, không thể giải thích được.

"Hừ hừ!" Cửa hàng trưởng mạnh mẽ lật hắn một cái, "Tôi sẽ làm cậu càng vui vẻ, giữa trưa cậu giúp tiểu Đỗ, nghĩa vụ trực ban." Nói xong, kéo xác hắn tiếp tục hồi tiệm cắt tóc.

*******

Vào trung tâm thương mại , Du Nguyệt lên thang cuốn, muốn đi  quán cà phê.

Thang cuốn mới đi lên một nửa, liền thấy chuyến thang cuốn đối diện đi xuống, có một thân ảnh ủ rũ lại rõ ràng, giống  cô đều là đi một mình, trước sau đều là  cặp đôi tay trong tay, giống như có nhân bánh quy bị nhốt ở bên trong.

Ánh mắt Du Nguyệt sáng lên, hướng về cậu kêu: "Khê Xuyên, Cù Khê Xuyên ~~"

Có lẽ là người trên dưới thang cuốn quá nhiều, cậu không có nghe được.

Du Nguyệt cũng không nhụt chí, chờ thang cuốn của cô chậm rãi đi lên, chờ thang cuốn của cậu chậm rãi giảm xuống.

Ở điểm nào đó, bọn họ ở cùng gặp được nhau.

Du Nguyệt nhìn thời cơ đã tới, gian xảo mà chạm tay cậu để trên thang cuốn, sau đó cùng ánh mắt cậu chạm nhau.

"Hi, Khê Xuyên nha." Giọng nói thanh thúy, giống sau cơn mưa trên núi, rừng rậm ướt át màu mỡ nhảy ra một búp măng, dịu dàng trêu đến tâm người ta vui mừng.

Mắt Cù Khê Xuyên vốn đang trầm lặng lại có gợn sóng, ngơ ngác.

Giây tiếp theo, Du Nguyệt cầm cái túi mua hàng trong tay treo trên tay cậu, đôi mắt cong thành một vòng trăng non , lông mi nhẹ nhàng mà nhếch lên.

Ha, thành công.

Cù Khê Xuyên cảm thấy trên tay nặng nặng, phản ứng lại,  định thu hồi tay lại, hai người đã cách xa nhau, túi mua hàng cứ như vậy nằm lại trên tay cậu.

Cậu không tự chủ được mà quay đầu lại tìm thân ảnh linh động kia, lại phát hiện Du Nguyệt sớm đã quay đầu lại đang chờ cậu, tựa hồ đã chắc chắn cậu nhất định sẽ quay đầu nhìn qua.

"......"

"......"

Tay Cù Khê Xuyên hơi nóng lên, có lẽ là tức giận, có lẽ là xấu hổ, có lẽ là còn kèm theo chút gì đó.

Du Nguyệt dựa vào cột, mỉm cười vẫy tay với cậu :  "Ở dưới chờ chị , chị sẽ nhanh đi xuống. "

Trong mắt Cù Khê Xuyên càng bị gợn sóng mãnh mẹ, bàn tay bị cô chạm qua nhiễm độ ấm, ấm áp tựa như chạy đến trong tay cậu, sau đó lại không chịu tan đi. ( Tự dưng tui nghĩ, ấm áp đến tận vào lòng hê hê =))))

So với lửa còn nóng hơn.

"Ở dưới chờ chị, chị sẽ nhanh đi xuống."

"Ở dưới chờ chị, chị sẽ nhanh đi xuống."

Một câu thế nhưng chen vào suy nghĩ của cậu, có tiếng vang.

Ngón tay Cù Khê Xuyên chậm rãi cuộn lại thành một đoàn (?), cuốn vào trong lòng bán tay, móng tay chạm vào thịt, khắc sâu đi vào, cảm giác được nhè nhẹ đau đớn.

Thì ra không phải mộng.....

Giống như cô càng tiếp cận cậu chỉ có trong mộng , mà không phải thật ra là cô....

Trong lòng trầm lặng một chút.

Nghĩ đông nghĩ tây, thang cuốn liền đến.

Hai chân cậu rời khỏi thang cuốn, quay đầu lại nhìn lại, trên thang cuốn đã không thấy được cô.

Làm sao bây giờ? Chân cậu giống như không chịu đi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net