Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thất Gia.

***

"Ba, ba đùa cái gì vậy, tuổi của đứa nhỏ này có thể làm cháu gái của ba luôn đấy, ba lại muốn nhận nó làm con gái?"

Thời Diễn mặt vô biểu tình đứng trong thư phòng, hắn gỡ xuống cặp kính viền vàng ném lên bàn, cặp mắt thâm thuý sâu không thấy đáy, lông mày nhăn lại mang theo chút bực bội, trong giọng nói cũng toát vẻ không kiên nhẫn.

Thời Kiến Thành thở dài một tiếng, ngữ khí có chút trách cứ: "Con nhỏ giọng một chút, Di Di còn ở bên ngoài."

Thời Diễn nghe thế, hắn quay đầu liếc nhìn Di Di đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha cách đó không xa.

Di Di vẫn luôn nghiêng đầu nhìn về phía thư phòng, thấy Thời Diễn nhìn mình thì chớp chớp mắt to, miệng nhỏ hơi hé, bé rộ lên một nụ cười tươi như hoa ngoan ngoãn lại đáng yêu với Thời Diễn.

Bé Tám nói chỉ khi bé ngoan ngoãn nghe lời, Thời gia mới có thể nhận nuôi bé, mà bé cần phải vào được nhà họ Thời để giải quyết khó khăn của gia đình này, như vậy bé mới có thể trở lại Thần giới.

Di Di không phải người.

Bé là thần.

Tuy rằng bé chỉ là một tiểu thần, nhưng vì sinh ra ở Long tộc, Long tộc lại hiếm có bé gái, cứ thế Di Di không chỉ được Long tộc phá lệ sủng ái, ngay cả ở Thần giới bé cũng có chút danh tiếng.

Di Di cũng không biết bản thân đã đến Nhân giới như thế nào, rõ ràng trước khi ngủ say bé còn ăn vụng trái cây của Chu Tước tỷ tỷ, kết quả tỉnh lại đã thấy mình ở Nhân giới rồi.

Bé sinh ra chỉ mới 300 năm, tính tuổi ở Thần giới chỉ là bé con, mà nguyên chủ cũng chỉ ba tuổi, suy ra Di Di tuy rằng tuổi khá lớn, nhưng hiểu biết vẫn còn non nớt, chỉ vừa đủ dùng.

Cùng bé đến nơi này còn có Bé tám tự xưng là Bách Hiểu Sinh của Thần giới, Bé tám chính là đại Hao Thiên Khuyển đứng hàng thứ tám, nó thông qua quẻ tượng biết thế giới bọn họ đi vào cũng không phải Nhân giới thật sự, mà là một quyển sách Nhân giới.

Tuy rằng Di Di không biết vì sao bé trở thành nhân vật trong tiểu thuyết, mà Bé tám lại vẫn duy trì bộ dáng khuyển tộc.

Di Di nghĩ tới chuyện này, tâm tình tốt đẹp tức khắc không còn sót lại chút gì, Bé tám tính ra con đường trở về Thần giới của bé không hề dễ dàng, muốn thay đổi quỹ đạo nguyên bản của quyển sách này, Di Di nhất định phải làm Thời gia nhận nuôi bé, không chỉ thế bé còn phải giải quyết toàn bộ khó khăn của Thời gia.

Di Di vừa mới chạy khỏi viện phúc lợi, dưới sự trợ giúp của Bé tám, bé thành công bị Thời Kiến Thành mang về nhà.

Trong nhà không có quần áo phù hợp để Di Di mặc, thế nên trên người bé lúc này vẫn đang mặc quần áo vừa cũ kỹ lại dính bùn đất, chỉ là mặt nhỏ lấm lem bị Thời Kiến Thành lau một chút, cả người thoạt nhìn trắng nõn hơn nhiều, bé sợ làm bẩn sô pha đẹp đẽ nên cẩn thận ngồi bên mép sô pha, hai cánh tay gầy yếu run run chống đỡ bản thân cố định tránh bị ngã xuống.

Chính là Di Di vẫn thấy rất kỳ quái, người nhà này trông thật giàu có, nào có cái gọi là khó khăn cần bé giải quyết đâu?

Có lẽ nguyên do trong nhà mở máy sưởi ấm áp, mà gương mặt Di Di có vẻ càng thêm phấn phấn nộn nộn, mềm mềm mại mại, như một quả táo đã chín mùi, má lúm đồng tiền hõm sâu hai bên má khiến người mơ màng say sưa, so với rượu ngon được người nhưỡng tốt cực kỳ giống nhau.

Cư nhiên có chút đáng yêu...

Thời Diễn bị ý tưởng kỳ quái xuất hiện trong đầu mình doạ sợ.

Hắn chán ghét phiền toái, kiên quyết không thể để nhóc con này ở lại nhà bọn họ.

Thời Diễn quay đầu lại, đem suy nghĩ chân thật giấu kỹ trong lòng, ngữ khí hắn đông cứng, không dung một tí cảm xúc như thể đang bàn về công việc, nói thẳng một câu: "Con không đồng ý chuyện này, A năm cũng sẽ không đồng ý, không lẽ ba còn trông cậy Tư Mộc sẽ chăm sóc con bé sao? Ba, công ty còn có việc, con đi trước."

Nói xong, hắn liền chuẩn bị rời khỏi thư phòng.

"Thời Diễn, con đứng lại!"

Thời Kiến Thành quát lớn một tiếng, thành công dừng lại bước chân sắp rời khỏi thư phòng của Thời Diễn.

Thời Diễn một lần nữa xoay người, hắn thực sự không hiểu nguyên nhân ba mình cứ cố chấp phải nhận nuôi Di Di, hắn thở ra một hơi, hoà hoãn tâm trạng bực dọc của mình, ý đồ hỏi rõ lý do: "Con có thể tìm cho con bé viện phúc lợi tốt nhất, ba vì cái gì cứ một hai phải nhận nuôi nó?"

"Bởi vì..."

"Ba mơ thấy mẹ của các con."

——

Trên sô pha, Thời Diễn cùng Thời Niên ngồi cạnh nhau, mỗi người đều cầm di động xem xét tin tức, thỉnh thoảng lại gửi đoạn hội thoại thương thảo công việc, Thời Tư Mộc dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, còn Thời Kiến Thành không biết vì sao vẫn luôn úm trong thư phòng không đi ra.

Đầu nhỏ Di Di mông lung, hoang mang quan sát người một nhà này.

Ba anh trai này lớn lên cũng thật đẹp, nhưng lại mang đến cảm giác rất kì lạ, bọn họ rõ ràng là người nhà thân thiết nhất, lại một chút cũng không ấm áp.

Bé tám từng đánh giá qua tình huống người nhà này, nó bảo rằng, Thời Diễn cùng Thời Niên là song bào thai khác trứng, tuy bé không hiểu song bào thai khác trứng nghĩa là gì, nhưng bé cảm thấy hẳn là giống với tình huống Đại Bạch và Nhị Bạch ở Hồ tộc cách vách cùng lúc được sinh ra.

Còn Thời Tư Mộc là người con nhỏ nhất trong nhà, cậu nhỏ hơn tám tuổi so với hai anh trai của mình, tính theo quy định độ tuổi của nhân loại thì năm nay cậu chỉ mới thành niên.

Mẹ của ba người vào ngày sinh ra Thời Tư Mộc đã vì khó sinh mà qua đời, Thời Kiến Thành trung trinh một lòng nhiều năm trôi đi vẫn không tái hôn, sau khi Thời Diễn vừa đủ hai mươi tuổi tiếp quản công ty, ông liền chạy ra nước ngoài điều tra và nghiên cứu công tác, một năm cũng chỉ trở về mấy ngày ăn tết.

Lúc ấy Thời Tư Mộc mới mười hai tuổi, Thời Niên cũng vừa tiến vào giới giải trí không lâu nên vội vàng học tập cùng sắp xếp lịch trình, chỉ có anh cả Thời Diễn dành thời gian chăm sóc em út.

Dưới sự chăm sóc chu đáo của Thời Diễn, từ nhỏ đến lớn Thời Tư Mộc không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất sợ anh cả nhà mình.

Những tin tức đó có một nửa Di Di không thể hiểu được, nhưng Bé tám đã dùng cách khác giúp bé nhanh chóng hiểu sơ sự việc.

Ví dụ như, bé biết ngày đó Thời Tư Mộc chắc chắn là người khổ sở nhất, vì mẹ cậu vừa sinh ra cậu đã chết đi, ngay cả mặt mũi của bà, cậu cũng không có cơ hội nhìn một lần, thứ duy nhất sót lại chỉ còn hơi ấm bảo bọc cậu an toàn chào đời.

Dòng máu đỏ ấm nóng tràn đầy tình thương của mẹ.

Di Di xoay đầu nhìn thoáng qua Thời Tư Mộc, chân ngắn dùng lực cẩn thận nhảy xuống sô pha, lon ton chạy tới trước mặt cậu, bé vươn bàn tay mũm mĩm của mình, ánh mắt ngây thơ nhìn thẳng vào mắt cậu.

Thời Diễn cùng Thời Niên nghe tiếng bước chân, cực kỳ ăn ý dời tầm mắt khỏi di động, ngẩng đầu nhìn về phía Di Di.

Thời Tư Mộc cảm nhận được động tĩnh, chậm rãi mở mắt, cặp mắt lãnh đạm bất thình lình đối diện với đôi mắt to sáng lấp lánh như hắc diệu thạch, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Di Di nhấp môi cười rộ lên, nụ cười vô tư ngọt hơn cả đường.

Trong giây phút ngắn ngủi, đáy mắt Thời Tư Mộc lộ rõ sự kinh ngạc vô thố, như bị nụ cười ngọt ngào ấy mê hoặc, bàn tay đút trong túi quần vô thức duỗi ra, nhu thuận đặt dưới năm ngón tay đang nắm lại của Di Di.

Di Di buông tay, một viên kẹo sữa rơi xuống lòng bàn tay của Thời Tư Mộc.

Hai ông lớn Thời Diễn và Thời Niên đồng thời ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm kẹo sữa yên vị trong tay cậu em út, không nói một lời.

Thời Tư Mộc lúng túng không biết nên phản ứng thế nào, căng thẳng nhìn kẹo sữa, cứ thế nâng tay giữa không trung không động đậy.

Bé ngoan Di Di mười phần hiểu chuyện, tự giác giúp anh trai khép lại bàn tay, tay nhỏ không quên vỗ nhẹ an ủi.

"Anh ơi, kẹo sữa ngọt nhắm, anh ăn rồi sẽ không khổ sở nữa."

Thanh âm Di Di vừa non nớt vừa ngây ngô, ngọt ngào y như kẹo sữa bé tặng anh trai, tuy rằng tuổi còn nhỏ nên câu chữ bập bẹ không rõ, nhưng lại dễ dàng làm trái tim của ba người đàn ông trẻ tuổi đối diện trở nên mềm nhũn.

Thật mẹ nó... Đáng yêu.

Thời Diễn ho khan một tiếng, nhanh chóng dời mắt.

Thời Niên cất di động vào túi, thấy cậu em út cùng Di Di bốn mắt nhìn nhau đắm đuối, anh một bộ hóng hớt sợ thiên hạ chưa đủ loạn dùng khuỷu tay chọc chọc Thời Diễn, rất có hứng thú hỏi: "Chuyện là sao đây, con gái riêng à? Gọi anh Tư Mộc có phải rối loạn vai vế hay không?"

Thời Diễn tức giận nói: "Không loạn, ba muốn nhận nuôi Di Di."

Thời Niên không phản ứng nhiều lắm, anh nghĩ có thể cha già chỉ nói giỡn thôi, chẳng hể để ý nói: "Nhận nuôi? Ba già nên hồ đồ đi, ổng muốn con nhóc này theo ổng chạy loạn vòng quanh thế giới sao?"

"Ba mày còn chưa có già đến nỗi hồ đồ đâu!"

Nghe thấy giọng cha già, hai ông anh lớn đều đứng lên.

Khác với hai anh trai, quan hệ giữa Thời Tư Mộc và ba mình nhạt nhoà hơn nhiều, thời điểm mẹ cậu khó sinh qua đời, cha già vẫn luôn không muốn quan tâm đến cậu, có lẽ trong thâm tâm ông  luôn có một phần trách cứ, trách Thời Tư Mộc gây khó dễ mẹ bầu khiến người vợ ông luôn yêu quý đã rời đi mãi mãi, tuổi thơ của Thời Tư Mộc đều là bảo mẫu và hai anh trai chăm sóc mình, cảm giác cậu đối với Thời Kiến Thành, nếu gạt bỏ huyết thống sang một bên, chỉ xem như một người xa lạ.

Mỗi lần ba Thời nhìn con trai út có quan hệ cứng ngắc với mình, ánh mắt đều mang theo áy náy sâu sắc, ông muốn cứu vớt mối quan hệ cha con đã đi vào đường cụt của mình và Tư Mộc, nhưng lại vụng về không biết làm sao, chỉ có thể trộm giấu trong lòng quan tâm con trai.

Ông vẫy vẫy tay với thằng con út: "Tư Mộc, lại đây ngồi đi."

Thời Tư Mộc đứng yên không nhúc nhích, bỏ ngoài tai lời gọi của cha mình.

Thời Diễn hiểu em út nhất, hắn nhìn ra Thời Tư Mộc không muốn ngồi với ba mình, chỉ có thể mở miệng giải vây cho em trai, đồng thời giúp cha già không bị mất mặt trước đám trẻ: "Ba, ba có phải quyết tâm muốn nhận nuôi Di Di hay không?"

Ở trong cái nhà này, tình cảm của ba anh em đối với cha mình đều rất phức tạp, trước khi Thời Tư Mộc sinh ra, Thời Kiến Thành mỗi ngày đều bận ngược bận xuôi vội vàng xử lý chuyện công ty, thường xuyên đi công tác không ở nhà, sau này công ty có bước khởi sắc dần vững vàng hơn trên thị trường, tình huống mới tốt hơn một chút, nhưng chưa được bao lâu mẹ Thời liền qua đời, kể từ đó ba Thời hoàn toàn không trở về nhà, đối với ba đứa con trai chỉ mời bảo mẫu chuyên nghiệp tới nuôi dưỡng, giống như ông đã mặc kệ cái gia đình nhỏ thiếu mất mảnh ghép hạnh phúc này, chỉ biết đắm chìm trong sự bận rộn để quên đi nỗi đau.

Thời Kiến Thành không trực tiếp trả lời câu hỏi của con cả, ông vẫy tay với Di Di, bé con thấy thế sáng rực mắt, vui vẻ đặt số kẹo còn dư vào lòng bàn tay Thời Tư Mộc, tung ta tung tăng nhảy nhót đến bên người ba Thời.

Ba Thời bế Di Di đặt lên sô pha ngồi bên cạnh Thời Diễn, ông nói: "Ba đã chuyển công tác điều nghiên về trong nước, sau này nhận nuôi Di Di, mấy đứa con thay phiên nhau chăm sóc con bé, những lúc không bận việc thì nhất định phải về nhà."

* điều nghiên: điều tra và nghiên cứu.

Thời Tư Mộc bày ra dáng vẻ không liên quan đến mình, một chút ôn nhu nhận được từ kẹo sữa Di Di tặng đã tiêu tan trong gió, gương mặt lại trở về vẻ lãnh đạm vốn có: "Con phải ở lại căn cứ huấn luyện, sẽ không về."

Ba Thời thấy thằng con út xụ mặt không hoà nhã liền đập mạnh tay vào sô pha, ông mắng to: "Bọn mày mỗi ngày đều lấy cớ không về nhà, cái nhà này bọn mày rốt cục có còn muốn về hay không!?"

Di Di nghiêng đầu, mở to mắt mơ hồ nhìn về phía ba Thời.

Chú tốt bụng vì sao lại nổi giận, là vì bé sao?

Người một nhà thật là kỳ quái, rõ ràng là người thân nhưng cảm giác thực xa lạ, một chút cũng không giống Long tộc bọn họ tương thân tương ái.

Di Di nghĩ nghĩ, thiệt là áp lực nha, bé thở hắt ra, xong lại hít vào một ngụm khí kiềm nén không phun ra, khí oxy dồn trong miệng nhỏ làm quai hàm phồng lên như chuột hamster giấu đồ ăn.

(*) Bé có hơi hoài niệm những ngày tháng bé cùng các ca ca tỷ tỷ ở Long tộc không kiêng nể gì đùa giỡn nhau rồi.

"Phốc..."

Di Di sức rồng có hạn không nhịn nổi, bất đắc dĩ phun khí ra, tiếng kêu nghe thật chướng tai gai mắt, giống như tiếng đánh rắm pẹt pẹt nháy mắt chọc cười Di Di.

Cặp mắt to tròn như quả nho tức khắc cong thành vầng trăng khuyết, má lúm đồng tiền ở hai bên má mười phần rõ ràng, bé lớn lên vốn dĩ đã giống như búp bê Barbie tinh xảo, lúc này cười rộ lên càng thêm vẻ đáng yêu.

Bốn người đàn ông vốn đang đánh cuộc trong im lặng, ai cũng không muốn lên tiếng trước, một tiếng cười này của Di Di thật ra lại đánh tan bực bội trong lòng bọn họ.

Bé tám thấy Di Di một chút cũng không nóng nảy, sốt ruột gâu gâu kêu hai tiếng.

—— Di Di, bọn họ sắp đuổi nhóc đi rồi, mau mau giả bộ đáng thương đi.

Di Di lúc này mới sực nhớ mục đích của mình, bé sợ hành vi vừa rồi làm ba anh trai ghét bỏ, vội vàng nhảy xuống sô pha, duỗi bốn ngón tay mũm mĩm đặt ở bên đầu, lớn giọng thề thốt:

"Anh ơi, em xin thề, em rất nghe lời, các anh có thể...đừng đuổi em đi được không?"

Thời Niên bị điệu bộ nghiêm túc của Di Di chọc cười, anh vươn tay đem Di Di ôm vào trong lòng, nhéo khuôn mặt mềm mềm đầy thịt của bé, cười hỏi: "Còn biết thề, ai dạy nhóc cái này thế?"

Di Di tuỳ ý anh hai nhéo mặt mình, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Là Chu Tước tỷ tỷ nói với em, chỉ cần Di Di phát thệ, người khác sẽ tin tưởng lời Di Di nói."

Bé tám thở dài trong lòng, quỳ rạp trên mặt đất, không để ý đến Di Di nữa.

Ai mà ngờ sẽ có một ngày, vương giả như nó cũng phải giả vờ thành cún thường ở phàm nhân.

****

- Nàng có điểm tưởng niệm cùng các ca ca tỷ tỷ ở Long tộc không kiêng nể gì đùa giỡn nhật tử: mình không biết nhật tử là gì nên mạo muội đoán là mặt trời nhỏ.

- Hắn một cái vương giả cũng mang bất động đồng thau a: ...

(*): Đã fix "nhật tử".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net