CHƯƠNG 15.1: Cảnh báo đây là chương 18+

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào chương mới, cảnh báo chương này có nhiều từ ngữ, hình ảnh không phù hợp với trẻ dưới 18 tuổi. Cân nhắc trước khi đọc.
.
.
.
.
.

“ ĐM TỔ TÔNG 8 ĐỜI NHÀ NGƯƠI!!!”

Nữ Alpha bật nhảy tại chỗ, cơ bắp cánh tay phát lực, trong nháy mắt cánh tay nàng bộc phát ra lực lượng kinh người muốn đóng lại cửa phòng ngủ.

Nhưng lực lượng vẫn luôn là ưu thế của Trùng tộc, Tống Dương lộ ra một nụ cười quỷ dị xem lẫn tuyệt vọng, dùng hai cái hốc mắt đỏ sậm huyết chăm chú nhìn Giang Nguyệt.

Hốc mắt hắn đã mọc ra rậm rạp mắt kép đen nhánh, giống hạt lựu đen nhánh tễ trong hốc mắt.

Giang Nguyệt gân cổ lên hô: “ Cứu mạng aaaaaaa! Chu mi ngaaaaaaaa!”

Tây Bạc Vũ trước hết phản ứng được, thần sắc hắn lạnh lùng, từ gầm giường rút ra một phen Nhiệt Dung đao sáng loáng như tuyết, động tác nhảy xinh đẹp nhảy đến trước cửa, hung hăng hướng tới Tống Dương mà bổ.

Phía sau lưng Tống Dương mọc ra cái càng màu lam cứng rắn dài cỡ mét rưỡi, mũi nhọn sắc bén vô cùng, cửa phòng cứng như thế ở trước mặt nó chỉ giống tờ giấy, phát ra tiếng răng rắc đã bị thọc xuyên.

Sắc nhọn căng cùng trường đao va chạm với nhau, sáng như tuyết trường đao đột nhiên trở nên giống như bàn ủi nóng rực, hướng tới càng hung hăng chém đi xuống.

Xèo xèo, cùng một cổ mùi thịt nướng tanh tưởi, cái càng kia bị Tây Bạc Vũ chặt đứt, trong phòng tràn ngập mùi thịt cháy thịt thối khiến người buồn nôn.

Giang Nguyệt bị doạ hoang mang lo sợ, nàng liên tục thối lui đến chân tường, đột nhiên có người nhét Nhiệt Dung đao vào trong tay nàng.

Nàng run bần bật quay đầu, đối mặt với cái đầu húi cua, trong tay Tương Tuy cũng cầm một phen Nhiệt Dung đao, bạn cùng phòng khác cũng sôi nổi rút từ trong gầm giường ra vũ khí của mình, một đám sắc mặt trắng bệch.

Vì cái gì bọn họ đều có vũ khí a!


Tống Dương bị chặt đứt càng phát ra một tiếng hét chói tai xen lẫn thống khổ, hắn củng khởi ẹo, hai bên xương sườn sinh trưởng ra hai cái càng đen nhánh triều Tây Bạc Vũ đâm tới.

Cửa phòng kí túc xá chỉ một thoáng sau biến thành tro bụi, Tương Tuy xách ghế hướng đầu Tống Dương tạp, sắc nhọn càng giống một phen trường đao sắc bén, đem ghế chém thành hai nửa.

“ Giang... Giang... Giang...”

Tống Dương lấy tư thế quỷ dị quay đầu, tế bào xung quanh hốc mắt hắn hoàn toàn bị gặm cắn mất, mắt kép rậm rạp chiếm cứ một phần ba mặt hắn, này đó mắt kép ánh lên màu lam quỷ dị chen chúc bên nhau, gắt gao nhìn thẳng Giang Nguyệt.

“ Giang... Giang... Giang...”

Ý thức chiến đấu của Giang Nguyệt phi thường kém cỏi, nhưng thân thể này phản ứng mau, nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì thân thể đã quay cuồng, đao trong tay đâm vào xương sống Tống Dương.

Đoản đao đâm vào xương sống xong, Giang Nguyệt theo bản năng rút ra, lấy ra một dây thần kinh lam nhạt nửa trong suốt.

Động tác nàng quá mức nhanh chóng, bạn cùng phòng chỉ cảm thấy hoa mắt, liền động tác cũng chưa thấy rõ.

Tương Tuy nắm đoản đao hít hà một hơi: “ Vãi cả, ghê nha ghê nha!”

Ngay cả Tây Bạc Vũ cũng kinh ngạc nhìn nàng.

Dây thần kinh bị lấy ra tới, những cái càng trên người Tống Dương đang giương nanh múa vuốt giống như bị ấn nút tạm dừng, cứng đờ hai giây sau đó mềm mại rũ xuống.

Thân thể Tống Dương ầm ầm đổ xuống.

Giang Nguyệt run run rẩy rẩy dùng Nhiệt Dung đao đem dây thần kinh chém thành hai, ngẩng đầu nhìn về phía bạn cùng phòng: “ Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”

Một trận trầm mặc sau, Tây Bạc Vũ nói: “ Ta đã nhắn tin cho bảo vệ cùng các thầy.”

Giang Nguyệt nhìn Tống Dương giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, hỏi: “ Hắn còn có thể cứu không?”

Giang Sâm không quá xác định nói:    “ Hẳn là còn có thể cứu, nhưng cần nhanh chóng xử lý bộ phận cảm nhiễm đã.”

Xử lý trong trường hợp này là cắt.

Tri thức về giải phẫu của bọn họ hữu hạn, chỉ đủ để bọn họ làm việc đó, rốt cuộc học sinh hệ chiến đấu học giải phẫu chỉ để chiến đấu tốt hơn, cùng với để một lúc nào đó xử lý vết thương của mình hoặc đồng đội.

Tây Bạc Vũ dùng Nhiệt Dung đao chém đứt cái chân bị cảm nhiễm của Tống Dương, cực nóng Nhiệt Dung đao cắt thịt cùng cắt mỡ không sai biệt lắm, một cổ mùi vị bốc ra tới, huân Giang Nguyệt bắt đầu nôn khan.

Tây Bạc Vũ nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, bắt đầu chỉ huy: “ Giang Nguyệt, ngươi đem mắt kép kí sinh trên mặt hắn móc hết xuống.”

Giang Nguyệt run run rẩy rẩy đem đao đưa cho Tương Tuy.

Tương Tuy kêu la: “ Giang Nguyệt, ngươi không nể tình huynh đệ a, đào mắt kép cũng quá ghê tởm!”

Giang Nguyệt chỉ chỉ chính mình dạ dày, cong lưng chạy đến chân tường, ộc một tiếng nôn mửa.

Nàng đã muốn phun ra lâu rồi.

Quá thảm, tại sao lại làm tiểu tiên nữ mỗi ngày đối mặt với nó cơ chứ.
Nàng rốt cuộc đã đắc tội với thần tiên nào trên trời a!

Nàng nôn thốc nôn tháo, Tương Tuy ở một bên đào mắt kép còn hài hước trêu ghẹo: “ Oa, cái này giống kẹo mềm blueberry a~~~”

“ Oẹ~” Giang Nguyệt nôn khan.

“ Nôn xong lại đây hỗ trợ, phần bị cảm nhiễm quá nhiều.” Tây Bạc Vũ không chút cảm tình nói.

Nôn xong lúc sau Giang Nguyệt lau lau miệng, chịu đựng ghê tởm cầm đoản đao, đối với phần cảm nhiễm lại cắt lại đào.

Lam Nhãn Du Diên trưởng thành có thể phun ra thần kinh độc tố, nếu Lam Nhãn Du Diên kí sinh trong cơ thể Tống Dương phát dục hoàn toàn thì toàn bộ học sinh trong 37 tầng đều tao ương.

Nói nữa, trên người Tống Dương chỉ là mọc ra mấy chỉ càng mà thôi, so sánh với Lam Nhãn Du Diên trưởng thành dài 15 mét mà nói, hắn kì thật cũng không khủng bố lắm.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt nhìn đến người bị Trùng tộc kí sinh.
Có nội tạng người, cũng có nội tạng của Trùng tộc.

Dạ dày Tống Dương bao trùm một tầng thịt thật dày màu lam, Tây Bạc Vũ đem tầng thịt kia đẩy ra, mặt vô biểu tình ném xuống chân Giang Sâm.

Giang Sâm mở ra bếp khò, đem bộ phận cảm nhiễm đốt thành tro.

Đây là bởi vì trên người Trùng tộc có rất nhiều vi khuẩn, cần thiết đem bộ phận cảm nhiễm thiêu sạch sẽ.

Hiện trường lúc này vô cùng thảm thiết, ai không biết tiến vào còn tưởng đây là hiện trường phanh thây.

Cũng may đầu óc Tống Dương không bị cảm nhiễm hết, nhưng bọn họ vẫn phải cắt xuống một ít.

Động tác phi thường thô bạo.

Cả người Giang Nguyệt đều dại ra, trên thực tế, lúc Tây Bạc Vũ dùng dao ngắn mở hộp sọ Tống Dương lộ ra não bên trong, Giang Nguyệt cũng đã hồn phi phách tán.

Biểu tình Tây Bạc Vũ nhẹ nhàng giống như mở một cái nắp nồi thôi vậy.

Giang Nguyệt lại nhớ tới ngày trước lúc ăn lẩu có thêm não heo, lại nhịn không được nôn khan.

“ Hắn bây giờ còn cứu được sao?”

Giang Nguyệt phi thường hoài nghi.

Tây Bạc Vũ nói: “ Chúng ta chỉ phụ trách đào phần cảm nhiễm, thời gian không đợi người.”

Không có biện pháp khác, tốc độ Trùng tộc kí sinh quá nhanh, nếu chờ nhân viên y tế chuyên nghiệp đến, có khi Tống Dương đã hoàn toàn biến thành Lam Nhãn Du Diên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net