Chương 5: Trở ngại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Con Chiên Lạc Lối
_______
Ninh Hạ biết những gì mà bọn họ đang bàn về hạng mục này đều do vừa rồi nghe Chu Tử Uyên nói.

Vốn dĩ công ty Cố Tu Viễn như thế nào Ninh Hạ không quan tâm, dù sao trong cốt truyện công ty Cố Tu Viễn cũng không suy sụp. Cho nên cô làm linh vật an an tĩnh tĩnh hoàn toàn không thành vấn đề.

Chỉ là, nghe mãi, Ninh Hạ nghe được Chu Tử Uyên nói không ít danh từ quen thuộc.
Không nghĩ tới hạng mục này của Cố Tu Viễn là nghiên cứu phát minh về khoa học kỹ thuật sinh vật.

Ninh Hạ hơi hơi nhướng mày.

Không khí trở nên ngưng trọng.

Chu Tử Uyên: "Cố phu nhân nói lời này là có ý gì?"

Ninh Hạ: "Ý trên mặt chữ."

Đúng là duyên số, cô ở thể giới cũ nghiên cứu kỹ thuật sinh vật, còn thành công.

Loại kỹ thuật này có bao nhiêu giá trị, tương lai sẽ mang đến lợi nhuận ra sao, cô rõ hơn ai hết.

Chu Tử Uyên cầm 3 tỷ tới lừa cô, đây không phải chế nhạo chỉ số thông minh của cô, đây là chế nhạo tiêu chuẩn nghề nghiệp của cô!

Ninh Hạ trầm một hơi, tầm mắt lạnh lùng mà đảo qua Chu Tử Uyên, hỏi lại: " Phương hướng phát triển của kỹ thuật này trong tương lai, không biết Chu tổng đã tìm hiểu chưa?"

Rũ mắt xuống, chẳng đợi đối phương mở miệng, Ninh Hạ tiếp tục nói: "Kỹ thuật IOC tiên tiến nhất, lớn hơn gấp 24 lần sản lượng nguồn năng lượng bình thường, phương thức tiết kiệm không gian và thời gian nhất, hình như Chu tổng không quá hiểu biết nhỉ?"

Ninh Hạ vừa nói xong, sắc mặt Chu Tử Uyên cứng đờ: Trước đây hắn từng tra qua chuyên môn mấy thứ này, chỉ là không nghĩ tới sẽ sẽ từ trong miệng người phụ nữ này nói ra.

Chu Tử Uyên duy trì nụ cười trên mặt: "Như vậy xem ra, hình như Cố phu nhân biết khá nhiều."

"Hơn ngài.", Ninh Hạ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra tự tin: "Trừ những gì Chu tổng vừa nhắc tới, ngài biết còn ít lắm, thế nhưng để tôi nói cho ngài biết, giá trị của hạng mục này trong tương lai sẽ nhiều hơn ngài tưởng.", "Nguồn năng lượng kỹ thuật sinh vật, trừ những gì ngài thấy bên ngoài, tiến thêm một bước có thể vận dụng trực tiếp công cụ chuyên chở lấy năng lượng, thậm chí là tính cơ cấu cung năng, đi sâu thêm, có thể vận động quân / công sản nghiệp lên cũng không phải không có khả năng."

"Quan trọng hơn, kỹ thuật này đủ tiện nghi." Lúc trước Ninh Hạ thuyết phục bên đầu tư cũng nói như vậy.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn hai tiếng, vẻ như đang chờ đối phương suy ngẫm quan điểm của mình.

Tạm dừng một chút, Ninh Hạ tiếp tục: "Nếu Chu tổng cảm thấy hạng mục này Cố thị không thể, tôi cũng muốn nói cho ngài biết, ngài có ra nước ngoài tìm cũng không thể tìm được ai phù hợp hơn chúng tôi."

Sau khi xuyên vào tiểu thuyết, Ninh Hạ luôn tra xét trình độ kỹ thuật sinh vật của thế giới này.

"Thật ư?" Đôi mắt Chu Tử Uyên gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Hạ, cuối cùng nhìn về phía Trần Vũ.

"Chính xác là vậy." Trần Vũ mặt không đổi sắc mà nói.

Thật ra, nội tâm anh lúc này đã sống cuộn biển gầm: Này này này, đây là phu nhân của chủ tịch bọn họ thật hả!? Thật sự không phải bị tráo đi à?

Trần Vũ vẫn luôn theo hạng mục E-BN tới giờ, bởi vì anh biết rõ, kỹ thuật này rất có giá trị, nhưng bọn họ nghĩ tới cũng không có tác dụng lớn như phu nhân nói.

Vì sao người phụ nữ này có thể nghĩ được như vậy? Hơn nữa còn là bộ dáng rất có đạo lí.

Nếu không phải biết rõ Ninh Hạ mấy cân mất lượng, Trần Vũ cũng suýt tin lời Ninh Hạ nói.

Thật sự chỉ là nói hươu nói vượn?

Trần Vũ không quá xác định: Cẩn thận ngẫm lại, phu nhân nói không phải không có lý.

Ninh Hạ không chú ý Trần trợ lý nhìn mình trong sự mơ hồ mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, tâm tư cô hiện tại hoàn toàn đặt vào hạng mục kỹ thuật này.

Một khi gặp được vấn đề có liên quan đến chuyên nghiệp, Ninh Hạ so với bình thường không giống nhau, thậm chí có thể gọi là bệnh nghề nghiệp.

Chu Tử Uyên không mở miệng, nhìn Ninh Hạ, mặc dù trong lòng khiếp sợ, trên mặt hắn cũng chỉ hiện lên chút kinh ngạc. Nhưng hiển nhiên, ý tưởng của hắn với Trần trợ lí không khác nhau là bao. Để "Cố phu nhân" tới bàn chuyện hợp tác chỉ là chiều lòng Tư Mã Chiêu*, Chu Tử Uyên hoàn toàn không phủ nhận.

Nhưng tình huống bây giờ so với những gì hắn dự đoán khác nhau một trời một vực.

Chu Tử Uyên cọ xát lòng bàn tay, nửa ngày trời rốt cuộc nghẹn ra một câu: "Theo tôi được biết thì hạng mục này còn đang ở giai đoạn đầu nghiên cứu phát minh."

"Vậy sao?" Ninh Hạ không rõ tình huống, quay đầu nhìn về phía Trần Vũ.

Thanh âm Ninh Hạ lãnh đạm, nhưng lại khiến Trần trợ lý có cảm giác không thể làm trái, gật đầu: "Đúng vậy."

Ninh Hạ nhíu mày: "Hạng mục này...."

Nói tới đây, Ninh Hạ tạm dừng một chút ___ nghe xong nửa ngày, hai người không nói, cô còn không biết hạng mục này tên là gì.

Thấy thế, Trần Vũ nhanh chóng nhận ra: Ban đầu vốn chỉ nghĩ Ninh Hạ là "Linh vật" không cần phải biết quá nhiều, anh cũng chỉ chuẩn bị cho bản thân với Chu thị tài liệu, căn bản không nghĩ tới sẽ chuẩn bị cho Ninh Hạ.

Trần Vũ không chút suy nghĩ mà đem văn kiện trong tay đưa cho Ninh Hạ.

Mắt Ninh Hạ đảo qua mặt bìa văn kiện, nhướng mày: "Kỹ thuật năng lượng sinh vật Evares, E-BN?"

“Đúng vậy.”

Trần Vũ lần nữa khiếp sợ: Nhìn tên gọi tắt của hạng mục mà có thể nói ra chính xác tên đầy đủ của toàn bộ hạng mục, hơn nữa còn nói đúng tên loại vi sinh vật bọn họ chọn.

Nếu không phải xác định hạng mục này công ty không để lộ bí mật, càng không để phu nhân biết. Trần Vũ suýt chút nữa cho rằng Ninh Hạ đã từng nhìn qua văn kiện công ty.

"Là lợi dụng vi sinh vật Eraves làm gien hướng dẫn?"  Tầm mắt Ninh Hạ từ trên văn kiện nhanh chóng đảo qua.

"Đúng vậy." Trần Vũ trả lời rất nhanh. __ tên hạng mục lấy không được toàn diện, viết tắt không chuẩn xác, phương thức hướng dẫn cũng cực kì phiền toái.

Ninh Hạ khẽ nhíu mày, trong mắt hiện rõ chữ "Tôi rất không vừa lòng"

Trước tiên cứ sửa lại đi.

Ninh Hạ đóng văn kiện lại, nhìn về phía Chu Tử Uyên một lần nữa: "Trước mắt giai đoạn đầu của cơ sinh vật đã hình thành. Cho đến khi hoàn toàn thành hình ít nhất cũng phải hai tháng. Tiến vào giữa giai đoạn thí nghiệm cũng phải tới ba tháng."

"Sau đó xác nhận môi trường nuôi cấy tốt nhất, mở rộng bồi dưỡng cùng lắm là một tháng. Giai đoạn cuối thương nghiệp hóa thí vận hành chỉ cần ba tháng cũng đủ."

Dừng một chút, Ninh Hạ kết luận:
"Nói cách khác, nhiều nhất là một năm thì hạng mục có thể hoàn thành."

___ Là vậy sao? Chắc là thế nhỉ?

Mọi người phản ứng sau lời nói của Ninh Hạ.

Tuy rằng không tin lời "Bà chủ gia đình" Ninh Hạ cho lắm, thậm chí Chu Tử Uyên có một trăm loại biện pháp có thể suy đoán người phụ nữ này bịa chuyện. Chỉ là không biết vì sao khi Ninh Hạ nói lại vô thức khiến người ta không ngần ngại mà tin tưởng.

Ninh Hạ thần sắc tự nhiên nhìn Chu Tử Uyên, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: “Tuy nhiên……”

"Hợp đồng của Chu tổng."

Trần Vũ ở bên cạnh tay mắt lanh lẹ mà đem hợp đồng với Chu thị đưa đến trước mặt Ninh Hạ.

Mắt Ninh Hạ nhìn hợp đồng rồi lại nhìn về phía Chu Tử Uyên: "Ngài đã nói ngài mua đứt quyền sử dụng, vậy có nghĩa ngài có thể dùng nó còn có thể trao quyền sử dụng xí nghiệp khác, nhưng từ trước tới nay cái gì cũng phải làm theo hợp đồng, cung cấp kỹ thuật cho ngài đúng không?"

Nếu đã chơi, Chu Tử Uyên sẽ thật sự chơi.
"Thế nào? Chu tổng muốn Cố thị cho ngài 50 năm không công?"

Ninh Hạ vừa nói xong, sắc mặt Trần Vũ chợt biến đổi.

Lỗ hổng lớn như vậy thế mà anh lại không phát hiện ra, nếu không phải Ninh Hạ nói thì có lẽ lần hợp tác này sẽ thành công, sợ là Cố thị cũng tổn thất nặng nề.

Ánh mắt Trần Vũ nhìn Chu Tử Uyên sắc lạnh.

Chu Tử Uyên sờ sờ ngón tay, đột nhiên cười nhẹ.

"Xem ra tôi đã ra một quyết định sai lầm."
Để Ninh Hạ đại diện Cố Tu Viễn tới ký hợp đồng với hắn.

Chu Tử Uyên tự giễu cợt bản thân rồi cười nói: "Vậy Chu thị nguyện ý tăng thêm 10% đầu tư, ngoài ra, E-BN vẫn sẽ thuộc quyền Cố thị, nhưng trong vòng 50 Cố thị phải ưu tiên cung cấp thành quả nghiên cứu cho Chu thị."

"Cố phu nhân cảm thấy thế nào?" Chu Tử Uyên nhìn về phía Ninh Hạ.

Ninh Hạ suýt nữa tặng ánh nhìn khinh bỉ cho Chu Tử Uyên: "Ngài nghĩ 3 tỷ đáng giá?"

Dứt lời, Ninh Hạ lại hỏi Trần trợ lý: “Chu thị kinh doanh gì đó?”

Không phải cô không tôn trọng người hợp tác, cái này cô thật sự không biết.

Nguyên thân một lòng một dạ xoay quanh Cố Tu Viễn. Trong tiểu thuyết cũng chỉ nói nam phụ thứ tư có anh trai cực kì lợi hại chứ không nói đối phương làm gì.

"Chế tạo ô tố, vận chuyển đường thủy, gia công máy bay vận tải."

[ Chế tạo ô tô, vận chuyển đường thủy, gia công máy bay vận tải. ]

Trần Vũ và hệ thống gần như đồng thời đáp lại.

Vốn dĩ làm hệ thống không cần tiết lộ cho vai phụ những tin tức không liên quan đến cốt truyện chính, chỉ là nghe 0523 nói xong hệ thống cũng bị cuốn vào, trong vô thức trả lời câu hỏi của Ninh Hạ.

Ninh Hạ gật đầu: "Cái khác không nói, một năm lợi nhuận Chu thị thu được từ chế tạo ô tô là bao nhiêu?"

Ninh Hạ trắng trợn hỏi Trần trợ lý, hoàn toàn không hạ giọng.

Không khí lần nữa chìm vào lặng im.

Chu Tử Uyên nheo mắt nhìn Ninh Hạ: Trần trợ lý còn không phát hiện được lỗ hổng trong hợp đồng thế mà Ninh Hạ lại tìm ra, hiển nhiên người phụ nữ này không hề ngu ngốc.

Trước mặt chủ tịch công ty là hắn hỏi giá trị sản lượng, cũng không biết có phải tính cách người phụ nữ này quá ngay thẳng hay không mà lại chẳng để hắn vào mắt.

Ninh Hạ mặc kệ cảm nhận của Chu Tử Uyên, Trần Vũ có hơi xấu hổ: Đây là bí mật của thương gia mà phu nhân! Ngài muốn nói xấu thì thầm kín một chút chứ đừng có gióng trống khua chiêng như vậy mà! Trần Vũ một bên điên cuồng chửi thề, một bên sát vào tai Ninh Hạ thì thầm.

Ninh Hạ gật đầu, viết viết vẽ vẽ lên giấy.

Rất nhanh sau đó, Ninh Hạ đã tính ra những gì Chu thị đầu tư vào chế tạo ô tô và thành quả sau khi đầu tư. Cô nhàn nhạt mở miệng nói: "Nếu số liệu Trần trợ lý không sai, phí tổn ước năng lượng mà Chu thị dùng cho chế tạo ô tô hẳn là chừng này."

Ninh Hạ vòng ra một dãy số trên giấy.

"Nếu đổi toàn độ thành E-BN, chỉ cần một chút phí tổn là có thể giảm bớt ít nhất bảy trăm triệu."

"Như vậy tính ra, Chu tổng cảm thấy đầu tư 3 tỷ là rất nhiều sao?"

Chu Tử Uyên không nói gì, bởi vì con số người phụ nữ này tính ra so với phí tổn thực tế của bọn họ không hề sai.

"Về đầu tư, tôi nghĩ chúng ta có thể thương lượng lại." Bị người phụ nữ này tính toán, hắn đã động tâm.

"Không cần phải thương lượng lại."

Ninh Hạ trực tiếp từ chối hợp tác cùng Chu thị.

Cô không thích bị người khác coi là kẻ ngốc.

Điều kiện Chu thị nói ra, kẻ ngốc mới chịu đồng ý.

Hơn nữa, ở trong tiểu thuyết, lòng dạ Chu Tử Uyên này quá sâu, cũng không phải người có thể hợp tác

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hạng mục này chắc chắn sẽ kiếm được, dù sao Cố thị cũng để cho người khác ra điều kiện, chi bằng cô đầu tư cho rồi.

Ninh Hạ trong lòng thầm nghĩ.

[ 0523, xin đừng tùy tiện ảnh hưởng đến cốt truyện phát triển. ]

"Đoạn này trong tiểu thuyết đâu có nói đến, mi xác định ta làm thế sẽ ảnh hưởng cốt truyện?"

[ Không xác định, nhưng tất cả trong tiểu thuyết đều liên quan đến vai chính, bất luận hành vi nào không hợp với nguyên cốt truyện đều có khả năng thay đổi cốt truyện chủ yếu. ]
Thanh âm hệ thống trở nên máy móc: [ Cảnh cáo! Nếu vai phụ có hành vi cá nhân ảnh hưởng cốt truyện lệch khỏi quỹ đọa sẽ bị trừng phạt, nếu nghiêm trọng sẽ trực tiếp khai trừ ( lãnh cơm hộp ) ]

Ninh Hạ thở dài trong lòng: Hành đi, biết rồi. Ninh Hạ đang giao lưu cùng hệ thống thì bị giọng của Chu Tử Uyên gọi về: "Nếu Chu thị đầu tư thêm 5%?"

"Thêm nhiều hay ít đều giống nhau."

"Cố phu nhân cảm thấy ngài có thể đại diện ý của Cố đổng?" Mắt Chu Tử Uyên hơi nheo lại.

Ninh Hạ chớp chớp mắt: "Chu tổng nói câu này là tự nói bản thân sao? Chính ngài mời tôi tới để đại diện Cố Tu Viễn mà nhỉ?"

Giằng co một lát, Chu Tử Uyên đột nhiên cười: "Được, chỉ mong Cố phu nhân không hối hận!"

Dứt lời, Chu Tử Uyên đứng dậy mang theo trợ lý rời đi.

Trần Vũ từ người "đàm phán" bây giờ trở thành vật trang trí lúc này mới phản ứng lại, hơi hé miệng, muốn giữ Chu Tử Uyên lại ___ tuy rằng Cố thị không có khả năng đồng ý hợp đồng mà Chu Tử Uyên đưa ra thế nhưng bọn họ hiện tại rất cần người hợp tác, vốn dĩ anh còn tận lực thuyết phục Chu Tử Uyên, kéo dài vấn đề để chu tịch ở bên kia giải quyết, ai ngờ lại bị Ninh Hạ đuổi đi.
——

Ngoài kia, Chu Tử Uyên vừa ngồi lên xe rời khỏi Cố thị, sắc mặt giữ kín như bưng.

"Chủ tịch, hang mục kia thật sự có giá trị lớn như vậy?" Trợ lý thử hỏi.

Bọn họ đi theo chủ tịch lâu như vậy tất nhiên ít nhiều sẽ hiểu ngài: Trước đây chưa từng có ai có thể khiến chủ tịch lặp đi lặp lại nhiều lần tăng giá còn hạ thấp điều kiện.

Trừ khi hạng mục kia thực sự có giá trị lớn như vậy.

“Ai biết được.” Chu Tử Uyên lẩm bẩm, trong mắt lại là chắc chắn.

Chỉ có thể nói, lời người phụ nữ kia dù là giả hay thật đều khiến hắn thấy giá trị lớn của hạng mục.

Nghĩ đến đây, trong mắt Chu Tử Uyên xẹt qua ánh đen.

"Hay là chờ Cố đổng trở lại để bàn bạc lần nữa?" Trợ lý đề nghị. Vị Cố phu nhân kia____ mềm cứng đều không ăn.

Chu Tử Uyên liếc nhìn trợ lý: "Cậu cho rằng chờ đến khi Cố Tu Viễn trở lại chúng ta còn cơ hội sao?"

Cố Tu Viễn chắc chắn không cho hắn cơ hội này, nếu không hắn cũng sẽ không mời Cố phu nhân tới.
Chỉ là biểu hiện của Cố phu nhân vượt ngoài suy đoán của Chu Tử Uyên.

Chẳng lẽ Cố Tu Viễn để cho vị phu nhân này của hắn gặp trở ngại với bên ngoài?

Chu Tử Uyên nghĩ đến loại khả năng này.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hình như biểu hiện của Ninh Hạ vượt quá mức với tự nhiên, không giống diễn.___

Sau khi Chu Tử Uyên rời đi, phòng hội nghị chỉ còn lại hai người Ninh Hạ và Trần Vũ.

"Xin lỗi, không nhịn được." Cô cũng muốn làm linh vật an tĩnh lắm, tiếc là không nhịn xuống nổi.

"Không có, phu nhân nói rất có đạo lý." Lúc này đối mặt với Ninh Hạ, Trần Vũ không biết nên nói cái gì.

Anh cũng không hiểu biết gì về người phụ nữ này, nhưng cũng có thể từ thái độ chủ tịch đổi với Ninh Hạ cùng với ba năm trước đây tiếp xúc chút ít mà biết: Ninh Hạ không phải một người phụ nữ thông minh, thậm chí không phải người có thể nói đạo lý.

Hôm nay biểu hiện của Ninh Hạ làm Trần Vũ không thể tưởng tượng được: Thời gian ba năm có thể khiến một người trưởng thành nhiều như vậy ư?

Ninh Hạ nhìn thấy Trần trợ lý nhìn mình vài lần muốn nói lại thôi: "Trần trợ lý còn có việc?"

"Không có." Trần Vũ há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn không biết phải nói gì.

"Cho nên việc tôi cần làm xong hết rồi?"

"Đúng vậy." Trần Vũ chần chừ vãi giây rồi nghẹn ra một câu: "Cảm ơn phu nhân."

"Tôi đưa phu nhân về."

"Không cần, tôi còn có việc." Ninh Hạ đứng lên, ngữ khí bình tĩnh.

"Phu nhân muốn đi đâu? Tôi đưa ngài đi."

Ninh Hạ suy nghĩ.

“Đại học Q."

Ngày hôm qua cô đã gửi sơ lược lý lịch cho Đại học Q, hôm nay muốn đi phỏng vấn.
___________
(*) Tư Mã Chiêu: Một nhân vật có thật trong lịch sử.
Tư Mã Chiêu là một chính trị gia, quân sự gia, một quyền thần trứ danh thời kì cuối của nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Sau khi diệt Thục Hán, một năm sau thì ông qua đời. Ngụy Đế Tào Mao từng nói: "Tâm của Tư Mã Chiêu, ai nhìn cũng thấy", về sau trở thành một câu thành ngữ nổi tiếng nói về ý đồ không thể che giấu của một người.
Ở đây câu "Chiều lòng Tư Mã Chiêu" của Chu tổng cũng được hiểu theo nghĩa tâm tư không thể che giấu.
Các bạn có thể tìm hiểu thêm về vị vương này qua các tài liệu hoặc lên Google.

Chiên: Hmuhmu chương này toàn nói về hạng mục ༎ຶ‿༎ຶ mình không hiểu, không muốn hiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net