Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Huyền quả thật là nam nhân tuấn mỹ, ngũ quan tựa như đao khắc, làn da màu nâu khỏe mạnh.

Đại khái cùng đã từng có quan hệ, liền biết từ sau khi đen đi, Quý Huyền liền không có trắng trở lại. Nhưng dù sao, Quý Huyền lớn lên vốn đã đẹp, ngũ quan tuy rằng tuấn mỹ lại không nữ tính.
Tóc không dài, nguyên bản kiểu tóc binh ca cũng ở từ sau lần bị thương cũng thay đổi rồi, cả người có vẻ càng thêm khí vũ hiên ngang.

Quý Huyền như vương giả, ở văn phòng đứng một hồi lâu, mới dùng điện thoại kêu Ban Trinh Diệp tiến vào.

Ban Trinh Diệp làm thủ tịch bí thư (~ trợ lí riêng) của Quý Huyền, phụ trách về các mặt nhu cầu.
Nhưng nghe đến yêu cầu khi nãy vẫn là sửng sốt, hỏi: "Quý tổng muốn tìm Tiêu tiểu thư?"

Quý Huyền trầm trọng gật gật đầu, Ban Trinh Diệp liền không khỏi khuyên nhủ: "Quý tổng, nếu đã ly hôn, hà tất còn muốn đi tìm, đến lúc đó Tiêu tiểu thư lại quấn lấy. Sợ là sẽ quấy rối sinh hoạt của ngài. Vì tiểu thư, ngài cũng nên một lần nữa suy xét lại."

Quý Huyền liền lộ ra loại biểu tình,'Không, cô không hiểu!' : "Cô ấy dù sao cũng là mẹ của Tiểu Du, nếu đã gọi điện thoại tới, liền đi xem đi!" Một chút chưa nói là bởi vì bị uy hiếp.(Edit: haha cuoi i*)

Quý Huyền đã nói như thế, Ban Trinh Diệp tự biết bổn phận của mình, cũng không hề khuyên nhiều, ngay lập tức đi ra ngoài an bài ô tô chờ xuất phát.

Mà Quý Huyền một bên tiến vào phòng nghỉ thay đổi quần áo, một bên tại nội tâm táo bạo mà mắng: Tức chết ta, cũng dám uy hiếp ta, quyết không buông tha thứ.

Ban Trinh Diệp trực tiếp gọi cho Tiêu Vũ hỏi vị trí, Tiêu Vũ cười mỉm nói cho nàng: "Bệnh viện trung tâm thành phố."

Ban Trinh Diệp sửng sốt : "Sao lại ở bệnh viện?"

Tiêu Vũ cười: "Ban tiểu thư, ở bệnh viện còn có thể làm gì? Cô không có việc gì có thể tới bệnh viện tản bộ chơi sao?"

Ban Trinh Diệp bị làm sửng sốt một chút, dù sao ở vị trí cao đã lâu, cũng thói quen đối mặt với các trợ lí khác ra lệnh. Thật lâu không có khom lưng uốn gối với người khác, cũng ít có người đến trước mặt bản thân dỗi mình, bị Tiêu Vũ chọc mà thế nhưng nhưng gì đã quên lại trở về.

Chờ Tiêu Vũ treo điện thoại, Ban Trinh Diệp mới nghi hoặc mà nghĩ: Vì sao lại có cảm giác Tiêu Vũ có điểm khác nhỉ? Tính ra, bị lưu đày 4 năm, không có khả năng còn có thể giống như trước đây.

Ban Trinh Diệp ở dưới lầu đợi trong chốc lát, liền thấy Quý Huyền thay đổi một bộ tây trang xuống dưới.

"Quý tổng, ở bệnh viện trung tâm thành phố, hẳn là mắc bệnh, có cần yêu cầu tiểu thư cùng nhau qua đi không?"

Quý Huyền nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Hiện tại còn không biết tình huống như thế nào, cứ đi trước nhìn rồi hãy nói."

Ban Trinh Diệp tự nhiên không có ý kiến, dù sao Tiêu Vũ cũng không phải là người mẹ đủ tư cách, vì thế Ban Trinh Diệp liền kêu tài xế xuất phát.

Tiêu Vũ cùng Tiêu Nhược Quang chờ đến gần thời gian cơm trưa, Quý Huyền còn chưa có tới.

Tiêu Nhược Quang mắt trông mong mà ngồi ở trước giường, nhìn về phía cửa, nhưng vẫn để ý đến giờ mà hộ lý tỷ tỷ nhắc nhở, Tiêu Nhược Quang nghĩ: Cũng đến giờ ăn cơm trưa rồi.

Tiêu Nhược Quang lúc này mới cởi giày, bò lên trên giường, sau đó lướt qua mẹ, vươn ra chỗ gối đầu. Lấy ra túi tiền, nhìn xem bên trong, phát hiện hộ lí tỷ tỷ đưa giờ chỉ còn 1 nguyên tiền.

Tiêu Nhược Quang liền bẻ ngón tay tính tính, cơm khô ông chủ nói tính cho mình 1 nguyên tiền, rau xanh chỉ tính 3 nguyên tiền, trong tiệm canh suông tặng không. Tiêu Nhược Quang tính hai lần. Mới tính rõ ràng chính mình muốn mang 4 nguyên tiền.

Tiêu Nhược Quang còn chưa có bắt đầu đi nhà trẻ, còn chưa biết tính toán. Hiện giờ bẻ ngón tay tính, cũng là mấy hộ lí tốt bụng chỉ cho. Đi ra ngoài mua đồ vật, ông chủ cũng sẽ không lừa bé, huống chi mỗi lần một nguyên hai nguyên từ đửa trẻ 3 tuổi  trong tay có cái gì mà lừa?

Chậm rãi, Tiêu Nhược Quang cũng có thể dùng ngón tay ngón tay tính mấy phép tính đơn giản, tuy rằng có hơi chậm.

Tiêu Vũ quay đầu nhìn Tiêu Nhược Quang nói: "Không có việc gì, bảo bảo, trong chốc lát kêu ba ba mời khách."

Tiêu Nhược Quang quay đầu, chớp hắn hai mắt to ơi là to hỏi: "Có thể chứ?"

Tiêu Vũ khẳng định gật đầu: "Có thể."

Vì thế hai người vô cùng trông mong. Chờ đến 12 giờ, Quý Huyền mới cùng Ban Trinh Diệp lhoan thai đến trễ tiến vào phòng bệnh.

Thấy Tiêu Vũ, hai người đều khiếp sợ. Tiêu Vũ dù không có ngũ quan diễm lệ, không thể phủ nhận nàng là một nữ nhân xinh đẹp. Chỉ có điều, Tiêu Vũ khuôn mặt trẻ con, cô chẳng những có khuôn mặt bé cưng, còn là cái chú lùn.

Như vậy một nữ nhân tinh xảo, hiện giờ gầy hai má hốc hác, tóc vàng khô, môi thậm chí nứt da, chỉ có hai mắt thập phần có thần.

Nằm ở nơi đó thấy hai người tiến vào, Tiêu Vũ dùng ánh mắt quét tới, làm Quý Huyền cùng Ban Trinh Diệp đều có điểm hổ thẹn. Nàng đều thảm như vậy, bọn họ cư nhiên còn nghĩ nàng dụng tâm kín đáo, thật là không nên.

Hai người vừa mới hổ thẹn xong, liền thấy Tiêu Vũ kia mở môi khô khốc khép , phun ra một câu: "Rốt cuộc tới, chạy nhanh đi mua cơm trưa, tôi sắp chết đói."

Quý Huyền: "......"

Ban Trinh Diệp "......"

Quý Huyền liền kêu Ban Trinh Diệp đi, Tiêu Vũ nằm ở nơi đó còn lớn tiếng kêu: "Nhiều mua một chút, phần cho hai người!"

Ban Trinh Diệp vừa đi, một bên nghĩ: Tiêu Vũ cuối cùng biết cũng giúp Quý tổng mua một phần, xem ra ở bên ngoài ăn chút đau khổ, vẫn là hiểu chuyện.

Mà bên này, Quý Huyền đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn Tiêu Vũ nói: "Cô làm sao vậy?"

Tiêu Vũ dùng sức giãy giụa, quả nhiên không có cách nào nhúc nhích, nàng nhìn Quý Huyền nói: "Anh cảm thấy thế nào?"

Quý Huyền nhướng mày, cười lạnh: "Chẳng lẽ bị liệt?"

Tiêu Vũ cười cười nói: "Đúng vậy!" Dù sao cũng có thể trị tốt, Tiêu Vũ cũng không  vì bị liệt khổ sở.

Quý Huyền: "......" Phản ứng chậm mất 10 giây, Quý Huyền mới lại nhìn Tiêu Vũ hai mắt, hỏi: "Thật sự?"

Tiêu Vũ liền lại xoay chuyển đầu nói: "Không thấy tôi chỉ có thể quay đầu sao?"

Quý Huyền mắng: "Cô tê liệt thì cười cái gì???" Hắn túm lấy đuôi chăn dưới giường, quả nhiên thấy Tiêu Vũ hai chân vô lực, cơ bắp đã có phần lỏng.

Tiêu Vũ liền đắc ý mà cười: "Xem đi! Tôi không lừa anh."

Quý Huyền đều hết chỗ nói rồi: "Cái này có gì tốt mà đắc ý!!!"

Quý Huyền đỡ trán, phát hiện lần này tới nói chuyện cùng Tiêu Vũ rất mệt. Ngày trước cũng mệt mỏi, nhưng lần đó là bị sinh khí mà, lần này cũng mệt mỏi, tuy rằng cũng là sinh khí mà, tổng cảm giác hai loại khí không giống nhau.

"Sao lại thế này? Như thế nào sẽ tê liệt? Cô muốn tôi làm cái gì?" Quý Huyền cảm thấy nếu nàng là mẹ của Tiểu Du, loại này thời điểm này cũng nên duỗi tay tương trợ.

Tiêu Vũ chớp chớp cùng Tiêu Nhược Quang không có sai biệt hai mắt nói: "Ờ, bị xe đụng phải, xương cốt đều bị chặt đứt. Cổ nơi đó xương cổ đều cũng đứt, bác sĩ nói bị tê liệt, tiền bồi tiền đều tiêu hết. Thảm đúng không?"

Quý Huyền không tự giác gật đầu: "Là rất thảm."

Tiêu Vũ liền nói: "Kia tôi mượn chút tiền!"

Quý Huyền cũng không khó khăn, hỏi: "Nhiều ít?"

Tiêu Vũ nghĩ nghĩ nói: "Anh đi hỏi hỏi bác sĩ trị liệu cần bao nhiêu tiền đi?"

Quý Huyền ngoài ý muốn liếc nhìn cô một cái nói: "Cô không cần cái khác?"

Tiêu Vũ lắc đầu, 'thương cảm' mà nói: "Ta đã là một phế nhân, còn cần......"

Tiêu Vũ lời nói còn chưa nói xong, Tiêu Nhược Quang đã mang theo nước tiểu bồn trở về, hô: "Mami, con đã trở về. Ba ba tới rồi sao?"

Quý Huyền: "......"

Tiêu Vũ: "......"

Một khắc thấy Tiêu Nhược Quang kia, Quý Huyền liền đã biết thân thế của bé, thật sự là Tiêu Nhược Quang cùng Quý Huyền khi còn nhỏ  thật sự quá! giống!

Vì thế, từ ngoài cửa Ban Trinh Diệp trở về liền nghe được 506 phòng bệnh truyền ra tiếng gầm gừ của Quý Huyền: "Đây là con của ai!!!"

"Xem đi! Bảo bảo, hắn quả nhiên sinh khí."

Ban Trinh Diệp: "......"

Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ là chồng trước Quý Huyền, đúng vậy, đây là một cái gương vỡ lại lành chuyện xưa. Sao sao
Cảm tạ thân địa lôi, moah moah
Thủy nguyệt ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian:2018-10-10 17:37:44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net